TruyenHHH.com

Co Dai Trung Sinh Tam Mong Co To Ban Viet Lai

Đêm khuya, ngoài trời lại thêm một đợt tuyết lất phất rơi.

Trong thư phòng tĩnh lặng, Vương Chi Dao ngồi trên chiếc ghế gỗ, tay chân lúng túng chẳng biết làm sao.

Dưới chân nàng, đôi giày thêu đã được cởi ra, hai bàn chân trắng nõn như tuyết trần trụi bày ra trước ánh mắt của nam tử trước mặt. Dù nàng vô tư hồn nhiên cách mấy, lúc này cũng khó nén cảm giác ngượng ngùng, chỉ đành cúi gằm đầu, giấu đi khuôn mặt đỏ bừng.

Nhẹ thật nhẹ, biểu ca nâng bàn chân của nàng lên.

Thuở nhỏ nàng sợ đau, nài nỉ phụ thân không bó chân, Vương đại nhân cũng xót con gái bảo bối, bèn thôi không ép nàng. Vì vậy, bàn chân của tiểu cô nương không nhỏ đến kỳ dị như những thiếu nữ Giang Nam, lại vẫn bé bỏng xinh xắn, non mềm tựa đậu phụ, mịn màng như tơ lụa, vừa khéo đủ để chàng đặt lên lòng bàn tay mà nâng niu.

Lý Quân Ngọc nhè nhẹ vuốt ve cổ chân sưng đỏ của nàng, trong đáy mắt nửa là dịu dàng thương xót, nửa là tà tâm u ám. 

Mọi cảm xúc trong mắt chàng đều bị rèm mi dày che mất, Vương Chi Dao không biết được chàng đang nghĩ gì. Có điều, biểu ca vừa chạm vào chân nàng, rõ ràng giữa trời đông lạnh giá, nàng lại thấy chân mình nóng như lửa đốt.

Tiểu cô nương muốn rụt chân lại, biểu ca đã giữ chặt chân nàng trong lòng bàn tay, khẽ dỗ:
"Ngoan, yên nào. Đợi vi huynh thoa thuốc lên sẽ không đau nữa."

Chàng dùng lực rất nhẹ, chỉ sợ làm đau nàng, thế mà Vương Chi Dao lại không cách nào thoát khỏi bàn tay ấy, thầm lấy làm lạ.

Lý Quân Ngọc vẫn từ tốn ngâm chân nàng vào làn nước thảo dược ấm áp, nhẹ nhàng thoa thuốc lên cổ chân sưng tấy. Ngón tay thon dài của chàng thong thả vuốt ve đến đâu, Vương Chi Dao như thấy nơi ấy tê dại đi, không còn đau, cũng không còn cảm nhận thấy gì ngoài tay chàng. Mười đầu ngón chân nho nhỏ của nàng rụt rè cuộn lại, muôn phần khả ái.

Chẳng biết Lý Quân Ngọc nghĩ tới điều gì, khóe môi thoáng cong lên, rồi ý cười ám muội lại nhanh chóng biến mất dạng, Vương Chi Dao cũng chưa kịp trông thấy.

Lúc này, nàng nào biết rằng, nhiều năm sau, có một đêm đông lạnh lẽo, trong rèm trướng phù dung ấm áp, nam nhân nọ ôm nàng vào lòng, âu yếm vuốt ve sợi xích mạ vàng lấp lánh dưới chân nàng, khẽ hôn lên bàn chân nho nhỏ trắng muốt ấy, cười nói:
"Mười mấy năm trước vi phu đã sớm nghĩ đến, quả nhiên chân của nương tử thật hợp với vật này."

....

Ngâm nước thảo dược xong, biểu ca cẩn thận dùng khăn mềm lau khô chân cho nàng, lại giúp nàng mang đôi tất gấm vào. Chàng tỉ mỉ độn thêm lớp bông mềm vào giày của nàng, bấy giờ mới mang lại đôi giày thêu hoa vào chân nàng.

Xong xuôi, biểu ca khẽ cười, nói:
"Được rồi, như vậy sẽ không còn đau nữa."

Hai má của Vương Chi Dao đã đỏ bừng như tôm luộc. Nàng cúi thấp đầu, lấy ra cái hộp gỗ mà mình vẫn luôn ôm trong lòng giữ ấm, lí nhí nói:
"Đây là đĩa hoành thánh Đông chí muội để phần cho huynh, nếu biểu ca không chê thì ăn một chút lấy điềm lành. Bây giờ muội phải về rồi..."

Lý Quân Ngọc nhận lấy hộp gỗ, lại ngăn không cho nàng đứng dậy, tủm tỉm bảo:
"Ngoài trời vẫn còn tuyết, Dao nhi chớ vội ra ngoài, cứ ở lại đây nghỉ ngơi một chút, đợi ngớt tuyết vi huynh sẽ đưa muội về."

Nàng hơi chần chừ, nói:
"Nếu phụ thân phát hiện..."

Biểu ca mỉm cười, bảo:
"Không sao, vi huynh đã căn dặn Hạ Trúc quay về dàn xếp ổn thỏa, Tam cữu phụ sẽ không phát hiện."

Nàng còn muốn nói gì, chàng đã xoa đầu nàng, khẽ thì thầm:
"Tin ta, sẽ không sao, đừng lo lắng."

Thật kỳ lạ, chàng chỉ nói một câu, nàng quả thật không lo lắng nữa, toàn tâm toàn ý tin tưởng. Tiểu cô nương gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Lý Quân Ngọc lau tay, lại giở hộp gỗ ra, chỉ thấy bên trong là một đĩa hoành thánh đầy ắp. Chàng khẽ cười, nói:
"Một mình vi huynh không thể ăn hết, hay là Dao nhi cùng ta ăn vậy."

Ban nãy Vương Chi Dao chỉ qua loa ăn một chút, bây giờ cũng thấy hơi đói, bèn ngượng ngùng gật đầu.

Ngoài trời đông tuyết giá lạnh, trong thư phòng ấm cúng, hai người ngồi cạnh nhau, cùng ăn hoành thánh Đông chí.

Vương Chi Dao cảm thán:
"Thì ra giữa đêm đông ăn hoành thánh lại ngon như vậy!"

Nàng vẫn luôn ôm hộp gỗ trong lòng ủ ấm, thế nên hoành thánh vẫn còn giữ được chút độ ấm. Đó là hơi ấm trong ngực nàng.

Nhẹ cắn một góc hoành thánh, khóe môi của biểu ca khẽ cong lên, chợt hỏi:
"Dao nhi có biết ở Cô Tô, cùng ăn hoành thánh đêm Đông chí có nghĩa là gì chăng?"

Tiểu biểu muội ngơ ngẩn lắc đầu, hiển nhiên là không biết.

Nàng cũng tò mò, gạn hỏi:
"Có nghĩa gì vậy?"

Nhưng biểu ca lại chẳng đáp lời, chỉ cười cười, ra vẻ thần bí bảo:
"Sau này Dao nhi sẽ biết."

Thắc mắc không được giải đáp khiến nàng bứt rứt như kiến bò trong lòng, phụng phịu lẩm bẩm:
"Biểu ca xấu lắm, không nói thì không nói, người ta cũng không muốn biết."

Lý Quân Ngọc mỉm cười, bỗng vươn tay dùng khăn lụa chạm nhẹ vào bên khóe miệng nàng. Đầu ngón tay chàng chẳng rõ vô ý hay cố tình, lướt nhẹ qua làn môi mềm của tiểu cô nương.

Nàng giật mình, đến khi định thần lại thì đã thấy biểu ca rút tay về, vẻ mặt vẫn vô cùng đạo mạo đường hoàng, cười nói:
"Vừa nãy bên khóe môi của Dao nhi có vết canh, vi huynh đã giúp muội lau sạch."

Nhìn thần sắc biểu ca đoan trang quân tử như thế, Vương Chi Dao không hề nghi ngờ gì, còn cảm thấy hơi xấu hổ, đáp:
"Đa tạ biểu ca."

Lý Quân Ngọc liếc nhìn bờ môi đỏ hồng của biểu muội nhà mình, đáy mắt hơi tối đi,  ngoài mặt vẫn lễ độ khiêm nhường, nói:
"Người một nhà, chớ đa lễ."

Quá ngắn ngủi, xúc cảm lướt qua đầu ngón tay chẳng đủ để thỏa mãn.

Thật đáng tiếc.

....

Ăn xong đĩa hoành thánh, tuyết bên ngoài cũng đã ngừng rơi.

Vương Chi Dao vui vẻ nói:
"May quá, muội có thể về rồi."

Nàng đang muốn đứng dậy, biểu ca đã ngăn lại, bảo:
"Tuyết vừa ngừng, đường còn trơn trượt, chờ một chút nữa hãy về."

Nàng cảm thấy cũng có lý, ngoan ngoãn nghe theo.

Biểu ca rất vừa lòng, cười nói:
"Để vi huynh gảy một khúc đàn cho Dao nhi nghe, được không?"

Đôi mắt nàng sáng lên, lập tức gật đầu.

Chàng đặt dao cầm lên bàn, so dây đàn một khúc. Tiếng đàn du dương êm dịu, Vương Chi Dao ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe, mí mắt càng lúc càng trĩu nặng.

Biểu ca bỗng lơ đễnh hỏi:
"Sao vừa nãy Dao nhi lại khóc?"

Tiểu cô nương mơ mơ màng màng, lẩm bẩm đáp:
"Muội cũng không biết. Nghĩ đến biểu ca đã chịu khổ ra sao, Dao nhi rất khó chịu... rất đau lòng... Rồi nước mặt tự dưng lại chảy ra..."

Nói chưa hết câu, nàng đã gục vào vai chàng, ngủ thiếp đi.

Không gian thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Lý Quân Ngọc nghe thấy từng nhịp thở đều đều rất khẽ của tiểu cô nương vang lên bên tai. Chàng ngừng đàn, nhấc tay lên, nhẹ chạm vào gò má ửng hồng của thiếu nữ đang say giấc nồng trên vai mình.

"Dao nhi..." Chàng khẽ gọi một tiếng, chất chứa vạn nhu tình.

Tiếng gọi như quanh quẩn vương vấn trong gian thư phòng nhỏ, lâu thật lâu vẫn chưa tan.

Vương Chi Dao ngủ rất say, không hề nghe thấy.

Lý Quân Ngọc nhẹ ôm nàng lên, đặt xuống chiếc giường sau bức bình phong.

Đây là chiếc giường chàng thường nghỉ lại vào những đêm chong đèn đọc sách. Nhìn tiểu biểu muội nằm cuộn trong chăn bông của mình, chàng bật cười, thầm nghĩ, đây có xem là cùng giường chung chăn chăng?

Lý Quân Ngọc cúi xuống, đầu ngón tay trắng muốt tựa bạch ngọc chạm vào gò má của nàng, nhè nhẹ vuốt ve. Sau đó, dần dần lướt xuống, cuối cùng cũng được thỏa nguyện mân mê bờ môi phơn phớt hồng.

Quả là vẫn non mềm như trong trí nhớ của chàng.

Lý Quân Ngọc nhìn làn môi nho nhỏ tựa nụ hoa chớm hé nở của thiếu nữ trong lòng mình, dường như nghĩ đến điều gì, đáy mắt thoáng tối đi.

Vương Chi Dao đang say ngủ, bất giác thấy gáy lạnh lẽo, chợt rùng mình một cái.

Bản năng khiến nàng mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm.

Tất nhiên, nàng không hề biết mình đang nằm trong hang sói. Mà lúc này, con sói ấy còn đang suy nghĩ muôn vàn cách để sau này thưởng thức "mỹ thực" là nàng.

....

@Tác giả: Tại sao biểu ca không giữ lễ nữa? => Bởi vì anh đã xem Dao ngốc là của mình. =))) Tiềm năng biến thái bắt đầu bộc lộ. :v Hắc hóa là vấn đề quan niệm đạo đức, nhưng biến thái nó là bản chất rồi, bất kể hắc hóa hay không thì biểu ca vẫn biến thái. (๑•﹏•)



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com