TruyenHHH.com

Co Dai Nong Gia Ngoc Phu Hue Noan

CHƯƠNG 2: Chịu đòn

Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Lý Nhược Hàn cam chịu thức dậy, mặc bộ y phục cũ kỹ đầy mảnh vá kia xong, bắt đầu một ngày làm lụng còn mệt hơn trâu, nấu nước, giặt y phục, nuôi heo, cho gà ăn, quét sân, chỉ cần nàng ngừng nghỉ tay một chút, tiếng mắng chữi bén nhọn của Từ thị trong nháy liền vang lên trong sân.

Có lúc Lý Nhược Hàn cảm thấy thật tà môn, tại sao mỗi lần nàng muốn nghỉ một lát đều bị Từ thị phát hiện ngay, chẳng lẽ Từ thị cứ luôn nhìn chằm chằm vào mình, vậy thì khiến người ta thật sự không nói nên lời a!

Mấy ngày mới vừa xuyên đến đây, Lý Nhược Hàn bởi vì không quen nên mỗi ngày làm ruộng rất chậm, dường như cả ngày đều trôi qua trong tiếng mắng chữi dữ dội của Từ thị, khiến Lý Nhược Hàn thật sự mở mang kiến thức về sức sống mãnh liệt của lão thái thái này, nhìn bộ dạng mắng chữi người khác sức lực dồi dào thế kia, phỏng chừng lão thái thái này có thể sống đến mấy trăm tuổi a.

Hiện tại đã mười mấy ngày trôi qua, Lý Nhược Hàn không muốn quen cũng phải quen với cuộc sống công việc mỗi ngày làm mãi không hết còn phải chịu đựng qua ngày thế này, vì vậy từ ngày đầu tiên đến đây Lý Nhược Hàn vẫn luôn tìm cách thoát khỏi cái nhà nghèo túng máu lạnh này, những nghĩ tới nghĩ lui ở cổ đại này cách duy nhất để nữ nhân thoát khỏi nhà mẹ ruột không ngoài một cách -- gả cho người ta, đừng nói đến Lý Nhược Hàn vừa bị hôn nhân phản bội, dù không có chuyện này đi nữa, thì chuyện gả cho người ta cũng không dễ như vậy, ở hiện đại việc muốn tìm một người nam nhân quan tâm mình đối xử tốt với mình đã là việc khó, huống chi nơi mà nam nhân có thể đường đường chính chính cưới tiểu tam tiểu tứ thế này thì việc đó càng khó khăn hơn! Vậy nên đến giờ Lý Nhược Hàn vẫn chưa tìm ra cách giúp mình thoái khỏi bể khổ.

Dĩ nhiên Lý Nhược Hàn cũng đã nghĩ tới bỏ nhà ra đi, nhưng nghĩ đến bản thân mình không có đồng nào lại không quen thuộc cuộc sống nơi đây, cho nên chỉ có thể tạm chịu đựng dần dần quen với lối sống khổ cực khó khăn, cũng may nhờ cú nhảy sông đó của Lý Thảo đã khiến cho Lý lão tam vì áp lực của lời đồn đại trong thôn xóm nên đã lên tiếng rằng nhà lão sẽ không gả cháu gái mình cho lão góa vợ kia, cũng khiến Từ thị không giày vò nữa, Lý Nhược Hàn dĩ nhiên biết đây là Lý lão tam vì mặt mũi Lý gia nên mới lên tiếng, nàng còn nhớ trong trí nhớ của Lý Thảo, ban đầu khi bà mai tới nói nhà đối phương nói sẽ cho 10 lượng tiền sính lễ, trong mắt Lý lão đầu hiện rõ tham lam, nhưng mà nói gì đi nữa hiệu quả lời nói của Lý lão tam cũng khiến cho Lý Nhược hài lòng, bởi vì dù cho Từ thị có tham tiền cỡ nào thì dưới áp lực của Lý lão tam, bà ta vẫn phải lui hôn sự này, nhưng Từ thị lại càng ngày càng thêm không ưa Lý Nhược Hàn.

Lý Nhược Hàn vừa cho heo ăn xong, thùng gỗ đựng thức ăn cho heo còn chưa kịp buông xuống, Từ thị đã la hét bảo nàng đi gánh nước.

Lý Nhược Hàn gánh thùng nước đi trên đường đến bờ sông, trong lòng nhịn không được oán trách, Lý gia có nhiều nam nhân như vậy không đi gánh nước, muốn một tiểu cô nương gầy yếu như nàng đi làm công việc gánh nước nặng nhọc này, chắc cũng chỉ có người của Lý gia bọn họ mới làm được, nhưng Lý Nhược Hàn cũng chỉ dám than phiền trong lòng, chẳng dám nói ra, nếu không lại ầm ĩ lật trời lên mất, aiz! Lý Nhược Hàn thở dài trong lòng, cam chịu đi tới bờ sông nhỏ.

Trên đường Lý Nhược Hàn gánh thùng đi về hướng bờ sông nhỏ, gặp phải một vài thôn dân có quen đều nhất nhất chào hỏi, Lý Nhược Hàn biết rõ muốn nàng ở đây cả đời là không thể, nhưng ít nhất cũng phải một thời gian rất dài, cho nên giữ mối quan hệ tốt cùng thôn dân là việc cần thiết, vì vậy gặp người nào cùng thôn nàng đều chủ động lên tiếng chào hỏi, kêu một tiếng bá bá hảo, thẩm thẩm hảo, thúc thúc hảo cũng không mất miếng thịt nào, còn có thể nhận được hảo cảm từ người khác, sao lại không làm chứ?

Lúc gần đến bờ sông gặp phải Tôn đại nương cách vách, Lý Nhược Hàn cười lớn nói: "Tôn đại nương hảo, người cũng đi gánh nước sao? Sao không để Cẩu Tử nhà người đến gánh."

"Cẩu Tử cùng cha nó ra ruộng rồi, bình thường nước nhà ta đều do Cẩu Tử gánh, vừa vặn ta hôm nay không có gì làm, trông lu nước đã nhìn thấy đáy, không gánh về một ít buổi tối làm sao nấu cơm. Tiểu Thảo, con cũng tới gánh nước à?" Bình thường người trong thôn cũng gọi là Lý Thảo, Tiểu Thảo, cái tên này cũng thích hợp quá chứ a!

"Đúng vậy, trong nhà hết nước rồi, còn không phải là nãi nãi kêu con đi gánh về sao."

"Thật là một đứa trẻ hiểu chuyện, vậy con múc nước chậm một chút, cẩn thận một chút, bên bờ sông trơn lắm đấy. Đại nương về trước đây"

"Biết rồi ạ, người đi chậm thôi ạ!"

"Ừm!" Tôn đại nương lắc lư gánh nước đi xa.

Lúc này mấy lão thái thái đang tán dưới gốc cây lớn bên cạnh không xa, không tự chủ đem đề tài tán dóc nói đến Lý Thảo.

"Nhà Lý lão tam này không biết xảy ra chuyện gì, trong nhà toàn là nam nhân, chỉ có một cô nương mà lại không được ưa thích, nếu nhà ta có một cô nương như vậy còn không phải sẽ xem nàng thành bảo bối nữa sao, làm sao nỡ để nàng động một chút là phải làm ruộng a, có món gì ngon còn không phải lập tức cho nàng ăn sao? Ôi, Lý gia này thật không lời nào nói nổi a!"

"Đúng thế, ngươi nhìn Tiểu Thảo này, vừa nghe lời, lại hiểu chuyện, còn cần mẫn chịu khó, miệng lại ngọt, tại sao lại không được cái mụ Từ thị lòng dạ đen tối kia ưa thích chưa? Ôi!!"

"Phải, Trần thị này cũng thế, khuê nữ của mình cũng không biết thương nó, đều chỉ biết thương yêu ba tiểu tử nghịch ngợm kia, nếu Tiểu Thảo là khuê nữ của ta, ta không biết sẽ thương nàng đến cỡ nào nữa a!"

""Lý bà tử, ngươi thì thôi đi, sao ta không thấy ngươi thương khuê nữ của ngươi bao nhiêu? Còn thương Tiểu Thảo nhà người ta, ta thấy dù Tiểu Thảo có đầu thai vào nhà ngươi cũng vẫn là một đứa không được thương yêu thôi."

"Xí ! Ta nói ngươi đấy Hách bà tử, ngươi cho là ngươi thương yêu khuê nữ mình lắm à, còn không phải ngươi có gì tốt đều lập tức cho tiểu tử nhà ngươi sao, đối với khuê nữ không đánh thì mắng, không biết xấu hổ còn nói ta."

"Ta nói cái lão thái bà chết tiệt ngươi, ta sao lại không thương khuê nữ..." Một đám lão thái thái vừa rồi vẫn còn tốt, giờ liền xông vào cấu véo nhau.

Nhưng mà những chuyện này cũng không có liên quan gì lớn đến Lý Nhược Hàn, nàng đã gánh nước đi về nhà rồi, tình hình ở nơi này, nữ hài tử được cưng chiều cực hiếm có, Lý Nhược Hàn nghĩ đến những lời nói vừa nghe được, khẽ cười cười rồi gánh nước vào sân Lý gia, đi về hướng phòng bếp.

Vừa đổ đầy nước vào lu, Lý Nhược Hàn nghĩ không có Từ thị ở đây nên ngồi nghỉ một lát, sau đó sẽ đi cho gà ăn, sau khi nhốt gà vào chuồng, lại đi giúp Đại bá mẫu thổi lửa, hôm nay vừa vặn đến Đại bá mẫu Lâm thị nấu cơm, ôi! Nghĩ tới bánh bột ngô, bánh bao không có phần của mình, nàng chỉ có một bát cháo loãng đến mức có thể soi gương, Lý Nhược Hàn liền oán giận vô cùng, cuộc sống ăn không đủ no mặc không đủ ấm, mệt đến chết đi sống lại này đến bao giờ mối hết đây? Lý Nhược Hàn quẫn bách đưa tay vò đầu một cái, lại tiếp tục đi làm việc.

Lý Nhược Hàn vừa cho gà ăn xong, chuẩn bị đuổi gà vào chuồng, liền nghe thấy tiếng chữi bén nhọ oang oang hùng hổ của Từ thị đang đến gần, Lý Nhược Hàn cũng không để ý, đoán chừng lão thái bà này lại gây gổ cùng mấy bà nương trong thôn, chuyện này mười ngày nay Lý Nhược Hàn thấy cũng không ít lần.

Nàng tiếp tục vùi đầu đuổi mấy con gà kia vào chuồng, cũng không phát hiện bên này Từ thị đang nổi giận đùng đùng xông về phía nàng.

Từ thị vọt tới trước mắt Lý Nhược Hàn nâng tay lên tát xuống một cái, đáng thương cho Lý Nhược Hàn gầy gò yếu ớt nhận một tát này trực tiếp ngã trên mặt đất.

Lý Nhược Hàn bất thình lình ăn một cái tát nên trực tiếp sợ đến ngơ ngác, cho đến khi Từ thị dùng sức nắm tóc nàng, muốn thô bạo kéo nàng vào trong nhà, nàng mới tỉnh ngộ lại.

Cảm giác đau rát trên mặt khiến Lý Nhược Hàn không cần nhìn cũng biết nhất định là sưng rồi, da đầu đau đớn vì bị kéo, gia gia có thể nhịn, nãi nãi cũng không thể nhịn nổi, lão thái bà chết tiệt này lại nổi điên cái gì đây? Tỷ đây mỗi ngày làm việc mệt chết đi sống lại để hầu hạ cho toàn bộ người trong nhà, còn thỉnh thoảng chịu đựng vài câu mắng của lão thái bà ngươi cũng được đi, bây giờ vô duyên vô cứ nói động thủ liền ra tay, không thể nhịn thì cũng không cần nhịn làm gì nữa.

Lý Nhược Hàn nhanh chóng giãy giụa đầu tóc bị Từ thị nắm ra, tiến lên phía trước muốn dùng vai huýt Từ thị ngã ra ngoài, nhưng mà bởi vì thân thể nàng quá gầy yếu mà ngã nhào sang một bên, động tĩnh trong sân lớn như vậy cho nên đều dẫn những người khác của Lý gia ra đến.

Lúc này Lý Nhược Hàn cũng không sợ nữa, nàng đã không thể nhịn được nữa, "Tại sao bà lại đánh ta?"

Từ thị bị té ra ngoài, ngẩn ra một hồi, lúc kịp phản ứng lại thì liền nhào lên, nhưng vừa bị Lý Nhược Hàn ném một cú cho nên bà ta có chút khiếp đảm, lại thêm ánh mắt kia của Lý Nhược Hàn cũng khiến bà có chút sợ, cho nên bà lập tức dừng động tác muốn nhào lên, đặt mông xuống đất bắt đầu vùng vẫy.

"Ngươi cái thứ *tiện đề tử, đi ra ngoài khua môi múa mép, để cho mấy mụ già lòng dạ đen tối kia cười nhạo lão nương, mỗi ngày lão nương hầu hạ ngươi ăn uống, có khi nào đối xử không tốt với ngươi, ngươi cái thứ hàng lỗ vốn này, tiện đề tử, còn dám đánh lão nương, giờ còn dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người để nhìn lão nương, ai u cái lưng của ta! Các ngươi đều chết hết rồi à? Thấy ta bị đánh còn không qua đây giúp, có phải muốn chờ lão nương bị con tiện đề tử này đánh chết không hả?"

*tiện đề tử: đồ đĩ, tiếng chữi con gái thời xưa.

Mấy người bên cạnh ban đầu cũng chỉ xem chứ không có ý muốn nhúng tay, ngày cả Trần thị mẹ ruột của Lý Thảo cũng chỉ dùng ánh mắt thờ ơ đứng xem, cũng không có ai nguyện ý vì một Lý Thảo mà đắc tội Từ thị, phải biết là hiện giờ còn chưa ở riêng, cái nhà này từ trong ra ngoài đều do Từ thị định đoạt, hơn nữa Từ thị rất lợi hại, đắc tội bà chắc chắn sẽ không có trái ngọt mà ăn.

Nhưng lúc này Từ thị chụp một cái mũ lớn như vậy, nếu còn không ra mặt thì chính là thừa nhận trông chờ Từ thị chết sớm, dù trong lòng có nghĩ thế nào đi nữa, cũng không thể nào công khai nói ra thế được, vậy còn không phải để cho người ta đâm chọt sống lưng à!

Lâm thị (đại tức phụ Lý gia), Chu thị (tam tức phụ Lý gia) nhanh chóng đỡ Từ thị dậy, ngoài miệng giả vờ hỏi han Từ thị có sao không, sau đó lớn tiếng mắng Lý Nhược Hàn.

Mà Trần thị thế nhưng lại đi về phía Lý Nhược Hàn, muốn nhào lên đánh Lý Nhược Hàn còn đang ngã trên đất.

Lý Nhược Hàn thấy Trần thị nhào về mình thì vội lăn sang một bên, Trần thị vồ hụt, cũng kỳ quái là vận khí của Trần thị không được tốt, tự mình vấp phải chân mình, té nhào ra đất như chó ăn phân (nguyên văn thề!!)

Lần thật Trần thị thật sự cả giận, vốn cũng vì bà sinh con đầu là Lý Thảo, nên bị Từ thị gây khó dễ không biết bao lần, còn từng bị Lâm thị cười nhạo, sau đó lại vì sinh Lý Thảo mà thân thể tổn thương, khiến nàng phải cách mấy năm sau mới sinh được đại đệ của Lý Thảo là Lý Đông, sau đó liên tiếp sinh ra nhị đệ Lý Tây cùng tam đệ Lý Nam, cuộc sống mới coi như khá hơn một chút, chút ít tình cảm mẹ con với Lý Thảo đã sớm vì bị Từ thị mà biến mất dạng, vì vậy không quan tâm Lý Thảo bị Từ thị sai bảo bà cũng không thấy đau lòng, có lúc còn giúp Từ thị sai bảo Lý Thảo làm này làm kia.

Trần thị té lộn mèo một cái còn không phải muốn tìm Lý Nhược Hàn để trút giận sao, cho nên bà ta lập tức đứng dậy hướng về phía Lý Nhược Hàn đánh tới, thân người nhỏ bé như Lý Nhược Hàn làm sao là đối thủ của Trần thị, huống chi Từ thị cũng nhanh chóng gia nhập vào, rất nhanh Lý Nhược Hàn liền chỗ xanh chỗ tím bầm cả người, ngay lúc Lý Nhược Hàn nghĩ mình sắp bị đánh chết, ngoài cửa truyền tới tiếng rống giận của Lý lão tam "Mấy người các ngươi ăn no rửng mỡ không có gì làm sao, cả ngày cứ thích vây quanh cửa nhà người khác xem náo nhiệt, là muốn làm gì đây?"

Theo tiếng gào của Lý lão tam những người vây xem náo nhiệt ngoài cửa tản đi với tốc độ không ngờ, rối rít ai về nhà nấy.

Lý lão tam đi vào trong sân liền lớn một tiếng "Lại có chuyện gì nữa đây? Mấy bà nương các ngươi ở nhà không việc gì làm chỉ biết gây chuyện, mặt mũi Lý gia chúng ta đều bị các ngươi vứt sạch hết rồi, còn không mau dừng tay"

Lúc này Từ thị cùng Trần thị mới dừng tay, mà Lý Nhược Hàn cũng thở phào nhẹ nhõm một hơn, cứ để các bà ấy đánh tiếp thì bản thân nàng không chết cũng tàn phế a!

Lý Nhược Hàn cảm thấy thân thể mình từ trên xuống dưới không chỗ nào không đau, cũng không biết hai bà điên này làm thế nào có sức lực mạnh như vậy, coi bộ lần này là muốn đánh chết mình đây mà!

Lý Nhược Hàn lạnh lùng nhìn Từ thị, Trần thị, còn có tất cả người của Lý gian, trong lòng oán hận dữ dội.

Trận nháo kịch này cuối cùng kết thúc bằng việc Lý Nhược Hàn bị phạt không cho ăn cơm tối.

Buổi tối Lý Nhược Hàn nằm trên một cái giường mà còn chưa hẳn là giường, chỉ là vài tấm ván ghép lại phũ một lớp rơm rạ rồi trải một tấm chiếu rách lên, cộng thêm một tấm đệm sợi bông đã đen nhẻm cũ mềm, nàng nằm suy nghĩ làm sao để có thể thoát khỏi Lý gia, sau đó bản thân mình mới có thể sống nổi, không thể nghi ngờ đầu tiên là phải có tiền, có tiền thì chuyện gì cũng dễ nói, cho nên nhất định phải kiếm được tiền, có tiền rồi mới cái bảo đảm chắc chắn để rời khỏi Lý gia.

Trải qua một trận nháo hôm nay Lý Nhược Hàn càng gấp rút muốn rời khỏi Lý gia, ở trong nhà này không có người nào đối xử tốt với mình, hôm nay mình mà bị đánh chết không chừng chỉ quấn một tấm chiếu rơm liền cho xong chuyện, thế nên nhất định phải rời khỏi Lý gia, nhất định, Lý Nhược Hàn vừa nghĩ vừa hận vô cùng.

Thật sự chuyện hôm nay bị đánh, từ trong tiếng mắng chữi của Từ thị thì Lý Nhược Hàn đại khái cũng biết được nguyên nhân, đoán chừng vì việc Từ thị bắt mình đi gánh nước nên ở bên ngoài bị mấy lão bà kia sỉ vả, liền đem tức giận đổ lên đầu mình, aizz! Cho nên cái nhà này thật không phải là nơi để người ở!

Ngay lúc Lý Nhược Hàn đang căm hận không dứt, cửa gỗ nhỏ của căn phòng bị người đẩy ra kêu "két" một tiếng, một bóng dáng nho nhỏ chậm chậm đi vào, sau đó từ từ lần mò đến méo giường Lý Nhược Hàn, gọi một tiếng "tỷ".

"Tỷ, đây là phần bánh bao buổi tối đệ được chia, đệ chưa ăn, đệ cho tỷ ăn, hôm nay tỷ lại bị nương và nãi nãi đánh đòn, nương cùng nãi nãi rất hung dữ, tỷ, tỷ có đau không hả? Chắc là rất đau rồi, đệ thấy người tỷ bị bầm nhiều nơi" Giọng nói non nớt ẩn chứa tràn ngập đau lòng.

Khiến Lý Nhược Hàn cảm động mãnh liệt một trận, ở cái nhà lạnh như băng này, vẫn còn có một đứa nhỏ len lút đưa đồ ăn của nó cho mình, khiến hốc mắt nàng lập tức ướt, nhưng nàng không có lên tiếng, mà là liều mạng cắn răng chịu đựng.

Lại qua một lát sau, bóng dáng người nho nhỏ kia "ai nha" một tiếng rồi lần mò đi ra ngoài, thời điểm sắp ra khỏi cũng không để ý Lý Nhược Hàn có nghe thấy không, nói lại một tiếng "Tỷ, đệ về đây, nếu không một hồi nương không tìm thấy đệ, sẽ mắng đệ, ngày mai đệ lại đến thăm tỷ nha!"

Chờ bóng người nhỏ bé kia đi ra ngoài, Lý Nhược Hàn cầm chặt bánh bao trong tay, cuối cùng không nhịn được mà khóc lên.

Đêm này tại một căn phòng rách nát của Lý gia truyền ra tiếng khóc xé lòng của một thiếu nữ, tiếng khóc kia chất chứa quá nhiều, thê lương quá nhiều khiến cho không ít hán tử cũng ướt khóe mắt.

Lý Nhược Hàn không hề biết, tiếng khóc kia trái lại sẽ khiến cuộc sống này của nàng ở Lý gia tốt lên không ít, Lý lão tam ở phòng chánh nghe thấy tiếng khó thê lương kia, ông đột nhiên cảm thấy Lý gia có phải đã đối xử quá đáng với đứa cháu gái duy nhất này, bà nương nhà mình đối xử với đứa nhỏ kia thế nào ông cũng biết, nhưng cũng không cảm thấy làm sao, sinh nha đầu tóm lại sau này cũng là của nhà người khác, nhưng bây giờ lại cảm thấy như vậy hình như có chút nghiệt với đứa nhỏ này, nếu không sao nó lại khóc thê thảm vậy chứ? Hắn nghe thấy mà hốc mắt cũng ẩm ướt a! Cho nên, sau này phải đối xử với đứa nhỏ này tốt một chút, cũng tốt cho danh tiếng nhà mình! Mấy đứa cháu trai đều phải bàn chuyện hôn sự, nếu truyền ra ngoài chuyện nhà mình ngược đãi tiểu cô nương, thì nhà ai còn dám đem cô nương gả đến nhà mình nữa! Thế nên lúc Từ thị đứng dậy muốn đi tìm Lý Thảo, Lý lão tam ngăn Từ thị lại, còn bảo Từ thị phải đối tốt với Lý Thảo một chút, nếu không cháu trai của mình phải *ế chỏng chơ rồi!

(nguyên văn câu này là "đánh quang côn" có nghĩa là vì không cưới được vợ nên hàng họ để không xài được)

Tây phòng, trong phòng của lão nhị Lý gia - Lý Đại Hà,

Lý Đại Hà (cha Lý Thảo) nghe tiếng khóc của khuê nữ nhà mình, bắt đầu suy nghĩ lại thái độ của mình đối với Lý Thảo nhiều năm qua, hắn cũng là người trung thành với ý nghĩ khuê nữ là của nhà người ta, nhưng nói tóm lại Lý Thảo này cũng là khuê nữ của mình, Từ thị cùng Trần thị lúc nào cũng không đánh thì mắng Lý Thảo, thường hay không cho khuê nữ ăn cơm, hắn cũng có biết, nhưng một bên là mẹ giả, tức phụ, một bên là nữ nhi mình không thích cho lắm, cho nên hắn cũng làm như không thấy, nhưng giờ nghe thấy tiếng khóc nỉ non thê lương củakhuê nữ nhà mình, trong lòng hắn cũng tràn áy náy không biết làm sao với khuê nữ, nghĩ đến nữ nhi đã mười lăm tuổi vậy mà thoạt nhìn dáng vẻ gầy yếu chỉ như mười một, mười hai tuổi, trong lòng càng áy náy hơn, trong đầu hiện lên Lý Thảo nhìn mình bằng ánh mắt sợ sệt cùng một chút mong ngóng, không biết sao lại rơi nước mắt, cho nên lúc Trần thị ở kế bên vừa chữi mắng vừa dùng bộ dạng hung tàn muốn đi tìm Lý Thảo, hắn liền hướng Trần thị mà quát to

"Đó là khuê nữ của chúng ta, ngươi không thể tích chút khẩu đức sao, đừng có hùng hùng hổ hổ mắng chữi suốt, ngươi không để tốt với nó chút sao, nói thế nào nó cũng là thịt trên người ngươi rớt xuống, ngươi sao có thể đành lòng chứ, ngươi cái bà nương nhẫn tâm này, nằm xuống cho lão tử, ngươi dám đi qua đó thì cẩn thận chân chó của ngươi."

Trần thị thấy hai mắt Lý Đại Hà đỏ bừng, gương mặt đầy quở trách thì bà cũng hơi sợ rồi, vội vàng nằm lại, đắp chăn lại không dám cử động, Lý Đại Hà thấy bà nương nhà mình đàng hoàng lại, hắn mới nằm lại giường lần nữa, sau đó trằn trọc trong tiếng khóc của khuê nữ, suy nghĩ cả một đêm.

Hết chương 2!

Mạt Họa: Mọi người thấy truyện thế nào có nên tiếp không, mình không dám lọt hố bậy !!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com