Co Chap Yeu Em
Lý Hải Hải từ khi còn nhỏ đã âm trầm quái gở khiến cho bọn trẻ trong đó ai cũng chán ghét và cô lập hắn, may mắn là Lý Hải Hải cũng không thèm để ý mấy, suốt ngày một thân một mình, càng trở nên trầm mặc hơn. Hắn gặp được Lâm Cảnh Vân chính là ở trong nhà ăn của trại trẻ mồ côi. Lúc ấy Lý Hải Hải đang cầm dĩa ăn, lúc hắn đang định lấy miếng chân gà cuối cùng thì một vài đứa trẻ lớn tuổi hơn đi lên chặn đường hắn từ phía sau. Ban đầu chúng nó muốn Lý Hải Hải giao chân gà trong dĩa ra, nhưng lúc sau lại không biết vì sao lại nhắc tới cha mẹ của Lý Hải Hải. "Một kẻ điên như mày thì bị cha mẹ vứt bỏ là phải!"Giây tiếp theo, Lý Hải Hải trực tiếp lấy cái dĩa trong tay đập lên đầu của đứa trẻ đang nói chuyện, một phát, hai phát, rồi ba phát. Ra tay vừa quyết đoán vừa tàn bạo. Những đứa trẻ ở phía sau mất một lúc mới kịp phản ứng lại, nhanh chóng gia nhập cuộc hỗn chiến, đến khi nhân viên của trại trẻ mồ côi chạy tới thì trên người của vài đứa trẻ đã dính máu. Lý Hải Hải vẫn còn nhớ rõ những ánh mắt của người khác khi đó nhìn của hắn, kinh hoàng, sợ hãi, xem thường... Tất cả mọi người đều cách hắn rất xa, tựa như đang tránh xa một kẻ điên."Anh làm rất đúng." Một giọng nói rụt rè vang lên, thiếu niên nho nhỏ gầy gò đứng bên cạnh Lý Hải Hải, thăm dò mà nắm lấy tay hắn, ngẩng đầu lên nhìn Lý Hải Hải rồi lặp lại lần nữa: "Anh làm rất đúng." "Anh có đau không?" Thiếu niên xa lạ có chút khó khăn lấy một viên đường từ trong túi tiền ra đưa cho Lý Hải Hải: "Cho anh ăn đó, rất ngọt, ăn xong... lập tức sẽ không đau nữa." Đó là Lâm Cảnh Vân vừa mới chuyển đến trại trẻ mồ côi, khi ấy cậu chỉ mới 6 tuổi. Lần đầu tiên gặp mặt, cậu đã nói với Lý Hải Hải là hắn làm rất đúng, cậu nói cậu đã nghe thấy những đứa trẻ lớn tuổi hơn kia mắng hắn xứng đáng không có ba mẹ, cho nên hắn đánh bọn họ là không có sai. Lý Hải Hải đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ loại cảm giác nóng rực khi Lâm Cảnh Vân nhét viên đường gần như bị chảy vào trong tay của hắn. Nóng đến nỗi khiến mũi của hắn chua xót, toàn bộ linh hồn đều run rẩy.Từ đó về sau, Lâm Cảnh Vân suốt ngày đều bám lấy Lý Hải Hải, những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi đều sợ hắn, chỉ có mỗi Lâm Cảnh Vân là không sợ. Cậu không những không sợ mà còn suốt ngày quấn lấy lôi kéo hắn, gọi hắn là Hia, nở một nụ cười thật tươi với hắn mà không có chút phòng bị nào. Tuy rằng lúc ấy trên mặt của Lý Hải Hải không có hiểu hiện gì, nhưng trong lòng nhất thời nảy lên một suy nghĩ, nếu có Lâm Cảnh Vân ở bên cạnh hắn thì cho dù là bị cha mẹ bỏ rơi thì chẳng sợ, cũng chẳng thèm quan tâm đến. Nhưng không lâu sau thì Lâm Cảnh Vân đã được một cặp vợ chồng nhận nuôi. Ngày phải rời đi, Lâm Cảnh Vân bị dì bảo mẫu trong trại trẻ mồ côi gọi lên, sau đó hoàn thành những thủ tục cần thiết rồi giao cậu cho cặp vợ chồng nhận nuôi mang đi. Cặp vợ chồng kia đối với Lâm Cảnh Vân vô cùng tốt, cũng rất ôn nhu, họ ngồi xổm xuống rồi lấy ra rất nhiều món đồ chơi đã chuẩn bị tỉ mỉ rồi đưa cho cậu chơi. Lâm Cảnh Vân ngồi trên băng ghế cười vô cùng vui vẻ, còn chia đồ chơi trên tay cho hắn cùng chơi nữa.Lý Hải Hải còn nhớ rõ Lâm Cảnh Vân nắm lấy tay hắn nói: "Hia, dì nói với em là bây giờ em đã có gia đình rồi. Bọn họ còn nói trong nhà có rất nhiều đồ chơi như vậy, còn có rất nhiều thức ăn ngon nữa. Hia, Hia có thể đi cùng với em không?" Lúc ấy Lâm Cảnh Vân vừa ngây thơ lại vừa non nớt, đối với tương lai tràn ngập hi vọng. Nhưng khi nhìn ánh mắt của cậu sáng lên, trong thế giới của Lý Hải Hải ngay lúc đó lại trở nên tối tăm. Hắn là một đứa bị cha mẹ vứt bỏ, là một con quái vật không cần ai cứu chuộc, nhưng Lâm Cảnh Vân lại không như thế. Lâm Cảnh Vân khát vọng một gia đình, cũng cần một mái ấm. Vì thế, Lý Hải Hải giơ tay lên xoa tóc của Lâm Cảnh Vân, hắn rũ mắt xuống, giọng nói vô cùng bình tĩnh: "Cậu đi theo với bọn họ đi, sau này tôi sẽ đi tìm cậu, được không?" Lâm Cảnh Vân rất nghiêm túc mà gật đầu, ngoắc tay một cái với hắn, trăm năm không đổi.Trước khi đi, cậu ngồi ở trong xe dùng sức vẫy tay với hắn: "Hia, em đi đây, nhất định Hia phải tới tìm em nha!" Ngày hôm ấy, Lý Hải Hải cứ đứng chôn chân nhìn theo chiếc xe kia thật lâu, thật lâu, khi xe đã chạy thật xa, hoàn toàn không còn nhìn thấy, hắn có chút bực bội, hắn còn chưa kịp nói cho Lâm Cảnh Vân tên của hắn nữa.Những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi đa số đều là bị cha mẹ vứt bỏ hoặc là không cẩn thận đi lạc, lớn tuổi hơn một chút thì có thể nhớ rõ tên của mình, còn nhỏ tuổi thì sẽ được những người trong trại trẻ mồ côi đặt tên cho. Thời điểm Lý Hải Hải bị Nguyễn Vy Lan vứt ở trong đây chỉ mới ba tuổi. Hắn không nhận những cái tên người ta đặt cho hắn, cũng không có nói cho ai biết tên hắn là gì. Lý Hải Hải còn nhớ rõ, có lần Lâm Cảnh Vân chậm rãi từng nét từng nét một viết tên mình vào lòng bàn tay của hắn, nói: "Em tên là Lâm Cảnh Vân, còn anh thì sao?" Khi đó Lý Hải Hải mím môi, không nói một lời nào. Lúc ấy, hắn chỉ cảm thấy mình là một đứa trẻ bị vứt bỏ, hắn chán ghét Lý gia đã đưa hắn đến đây rồi lại hoàn toàn bỏ quên hắn. Ba chữ Lý Hải Hải này chính là miệng vết thương của hắn, cũng là điều cấm kỵ.Thế nhưng về sau, trong mười năm tách khỏi Lâm Cảnh Vân, hắn đã từng vô số lần trằn trọc, hối hận không kịp. Lâm Cảnh Vân còn nhớ hắn hay không? Trong bóng tối, ánh mắt của Lý Hải Hải nặng nề dừng trên người Lâm Cảnh Vân đang ngủ cách đó không xa.Tìm kiếm lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm thấy người luôn ở đầu quả tim của hắn. Từ nay về sau, hắn nhất định không để Lâm Cảnh Vân chịu một chút thiệt thòi....
Đêm nay Lâm Cảnh Vân có một giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ quay về lúc cậu còn nhỏ, cậu đang nằm trên sân thượng, gối đầu lên cánh tay của ai đó, cả 2 cùng nhau ngắm bầu trời đầy sao. Cậu tò mò muốn nhìn gương mặt đó nên quay sang, đồng thời người bên cạnh cũng quay qua nhìn cậu, là Lý Hải Hải. Lâm Cảnh Vân lập tức giật mình tỉnh giấc.
Một đêm tỉnh rồi lại mơ, cho nên khi Lâm Cảnh Vân thức dậy, trời vẫn còn chưa sáng. Cậu nhẹ nhàng bước xuống giường, đánh răng rửa mặt. Nhìn Lý Hải Hải dường như vẫn còn đang ngủ, cậu nhanh chóng thay quần áo, mở cửa ký túc xá rồi đi ra ngoài. Cậu muốn mua bữa sáng cho Lý Hải Hải.Về phần mua bữa sáng xong thì sau đó nên giải thích với Lý Hải Hải như thế nào...Lâm Cảnh Vân ho khan một tiếng, ưỡn ngực, hai người đều ở chung một ký túc xá, cậu đi mua bữa sáng thuận tay mua thêm một phần nữa cho bạn cùng phòng là chuyện rất hợp tình hợp lý. Sau khi mua bữa sáng xong thì Lâm Cảnh Vân đi về phía phòng học, còn chưa kịp đi tới thì đã thấy Trần Hân Bác đang cùng với một vài nam sinh đi lại đây. Nhìn thấy Lâm Cảnh Vân, hai mắt cậu ta sáng lên, đè thấp giọng vẫy tay với cậu: "Lâm Cảnh Vân, cậu mau tới đây! Tôi đã nói với cậu cái này, chị Tần đến lớp của chúng ta đó!" Lâm Cảnh Vân nhíu mày, nhìn phía Trần Hân Bác, có chút không rõ: "Chị Tần là ai?" "Tần Dao Dao ấy!" Trần Hân Báccó chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà vỗ đùi: "Là nữ thần của Sơn Tây chúng ta đó! Cái này mà cậu còn không biết nữa..." Lâm Cảnh Vân lắc đầu, không để ý lắm. "Nghe nói chị ấy là đặc biệt đến tìm bạn ngồi cùng bàn mới của cậu đó." Trần Hân Bácrụt cổ lại: "May mắn là cậu đã đến rồi, tôi đã rất muốn tán nhảm từ lâu, nhưng mà lại có chút sợ Lý Hải Hải —— " "Đi đi đi, cậu đi vào lớp với tôi." Trần Hân Báccó chút khoa trương mà thở dài, "Nếu có thể nói chuyện với chị Tần một chút , sau đó thêm Wechat thì tốt rồi... " "... Tìm Lý Hải Hải sao?" Lâm Cảnh Vân mím môi, đi cùng với Trần Hân Bác vào trong phòng học. Trong phòng học, Tần Dao Dao như ánh dương quang được mọi người quay quanh ở chính giữa. Cô không có mặc đồng phục, trên người mặc một chiếc váy đen xinh xắn, lộ ra đôi chân trắng nõn tinh tế, mái tóc được uốn xoăn cùng với lớp trang điểm nhẹ nhàng, trong đám nữ sinh tựa như hạc trong bầy gà, đẹp đẽ đến không thể tưởng tượng nổi."Xin chào, chị là Tần Dao Dao, hội trưởng hội học sinh của Sơn Tây".Tần Dao Dao bĩu môi với Lý Hải Hải, tựa như hai người rất thân thiết: "Nghe nói em là cháu trai của Lý gia sao?" Tần Dao Dao chớp chớp mắt: "Trong lúc vô tình chị nghe thấy ba nhắc tới thì mới biết được thì ra hai nhà của chúng ta có quan hệ rất tốt."
Nói xong mấy câu này, xung quanh đều là một mảnh nhỏ giọng kinh hô, bàn tán.Tần Dao Dao ở Sơn Tây vẫn luôn là một nhân vật nữ thần có tiếng, không thể với tới, có ai đã từng gặp cô nói chuyện thân mật cùng với một nam sinh như vậy chưa?Lâm Cảnh Vân đứng ở cách đó không xa nắm chặt túi đồ ăn sáng trong tay, mím môi không có đi vào. Cậu biết Lý gia ở thành phố này chính là danh gia vọng tộc, cũng đoán được rằng Lý Hải Hải có thân phận không tầm thường từ ngày ở phòng y tế. Nhưng cậu không phải vì như vậy mà chú ý đến hắn. Trần Hân Bác ôm ngực, vô cùng đau đớn: "Lâm Cảnh Vân, bạn cùng bàn của cậu rốt cuộc là có lai lịch gì vậy?" Lúc này, Lý Hải Hải hơi ngẩng đầu lên, tựa như cảm nhận được cái gì đó, liếc xéo qua thì nhìn thấy Lâm Cảnh Vân đang đứng ở cửa phòng học nhưng không có tiến vào. Thấy vẻ mặt Lý Hải Hải có chút biến hóa, nội tâm của Tần Dao Dao có chút vui vẻ, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, tiến lên một bước, cách càng gần với Lý Hải Hải. Ánh mắt nhìn lướt qua những học sinh ở xung quanh, Tần Dao Dao chớp chớp mắt, tựa như đang làm nũng, mở miệng nói: "Hai nhà của chúng ta đều thân thiết như thế, nếu vậy thì quan hệ của chúng ta cũng rất tốt nhỉ? Không biết chị có thể..."Tôi không thích phụ nữ." Lý Hải Hải nâng mắt nhìn Lâm Cảnh Vân đang đứng cách đó không xa, thu hồi lại tầm mắt, cuối cùng lẳng lặng mà nhìn Tần Dao Dao, ánh mắt không hề có chút gợn sóng nào, lạnh lùng tựa như đang nhìn một đồ vật nào đó chứ không phải con người. Tần Dao Dao đầu tiên là sửng sốt, sau khi hiểu ra thì vẻ mặt trở nên cứng ngắc, có chút không thể tin được cười lớn nói: "Em nói cái gì?" "Tôi nói tôi không thích phụ nữ." Nghe được tiếng bàn tán liên tiếp từ phía xung quanh, Lý Hải Hải hơi nhíu mày lại, trong con mắt tối đen lóe lên một tia không kiên nhẫn: "Cô có thể đi rồi."Trong lòng Tần Dao Dao cảm thấy vô cùng nhục nhã, cô bất giác nắm chặt lòng bàn tay, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Mục đích của cô đúng thật là không đơn thuần, cô chủ động tìm hắn là bởi vì thân phận của Lý Hải Hải. "Diện mạo của Lý Hải Hải vốn dĩ đã rất đẹp trai, nếu cô có thể khiến cho Lý Hải Hải thích cô... Tần Dao Dao chưa bao giờ là một cô gái ngây thơ, cô từ rất sớm đã biết nên làm như thế nào mới có lợi nhất cho mình. Nhưng cô tuyệt đối không nghĩ tới Lý Hải Hải thế mà lại ở trước mặt mọi người nhục nhã cô như vậy.Tần Dao Dao dùng sức cắm móng tay vào lòng bàn tay, dường như muốn nổi điên lên, nhưng cô chưa kịp nổi giận thì giây tiếp theo đã đối diện với ánh mắt của Lý Hải Hải, một đôi mắt tối đen không có chút cảm xúc nào lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô, tựa như có thể nhìn thấu toàn bộ tâm tư của cô. Tần Dao Dao không khỏi lui về phía sau nửa bước, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy khiến cô cảm thấy giống như bị con dã thú nào đó theo dõi, sống lưng lạnh toát. Cô mím môi, hơi há miệng ra. Một lúc lâu sau mới lộ ra một nụ cười cứng ngắc. "Em hiểu lầm rồi, chị..." Tần Dao Dao hít sâu vào một hơi, áp xuống những sự nhục nhã cùng sợ hãi trong lòng: "Chị không ý gì khác, chị chỉ là..." Lý Hải Hải không thèm nhìn cô. Hắn đi tới phía bàn học của mình rồi ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Cảnh Vân, vẫn là khuôn mặt không đổi sắc, hắn nói: "Sắp lên lên lớp rồi, cậu còn đứng đó làm gì?" Ý thức được Lý Hải Hải là đang nói chuyện với mình, Lâm Cảnh Vân đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới kịp phản ứng lại, vội vàng gật đầu, nắm chặt lấy túi đồ ăn sáng rồi đi tới bàn của mình ngồi xuống. Tần Dao Dao đứng ở nơi đó, chật vật vô cùng. Cô cắn chặt răng, sau đó xoay người nhanh chóng rời đi. Trần Hân Bác đi ở phía sau, nhìn bóng dáng của Tần Dao Dao, lại nhìn về phía chỗ Lý Hải Hải đang ngồi, không nhịn được há miệng, có chút khiếp sợ. Cậu ta nuốt nước miếng, lẩm bẩm: "Đây lần đầu tiên nhìn thấy có người đối xử với Tần nữ thần như vậy..." May là cậu ta vẫn luôn cảm thấy Lý Hải Hải quá đáng sợ nên không dám tiếp xúc quá nhiều với hắn, lúc này lại không nhịn được mà quay đầu sang nhiều chuyện một câu: "Người anh em à, ngày mai cậu khẳng định sẽ vô cùng nổi tiếng ở trường." "Vì từ chối hoa hậu giảng đường mà lại nghĩ ra được loại lý do này..." Trần Hân Bác thở dài một cái, còn muốn nói thêm cái gì đó thì Lâm Cảnh Vân đã nhanh chóng đánh gãy: "Nhanh đi về chỗ đi, giáo viên đến rồi kìa."Sau khi Trần Hân Bác xoay người sang chỗ khác, Lâm Cảnh Vân mím môi rồi đưa túi đồ ăn sáng mình đang cầm đưa cho Lý Hải Hải. "Tôi dậy khá sớm nên đã đi ăn sáng trước, sau đó thuận tiện mua một phần cho cậu..." Lý Hải Hải vươn tay nhận lấy túi, những đốt ngón tay thon dài chạm vào tay Lâm Cảnh Vân, chỉ chạm một chút thôi đã khiến cho tim Lâm Cảnh Vân đập vô cùng nhanh. Cậu nghe thấy câu mà Lý Hải Hải nói với Tần Dao Dao. Hắn nói hắn không thích phụ nữ.Cậu đã sớm nhận ra xu hướng tính dục của mình, nhưng không vì thế mà lâm Cảnh Vân thu hẹp bản thân, cậu không những là người vui vẻ hòa đồng mà còn là học bá ở Sơn Tây này, không ai là không biết đến cậu – tài sắc vẹn toàn. Nói về chuyện này thì cũng không ai biết tính hướng của Lâm Cảnh Vân, mọi người chỉ cảm thấy rằng cậu chuyên tâm học hành, không có hứng thứ với yêu đương dù cho có rất nhiều người thích cậu. Chính xác là như vậy, Lâm Cảnh Vân vẫn luôn muốn học tập thật tốt, sau này trưởng thành sẽ giúp đỡ cha mẹ, chăm sóc cho họ tốt hơn nữa. Cho tới khi bắt gặp ánh mắt của Lý Hải Hải ngày đầu chuyển tới, trái tim cậu bỗng nhiên đòi hỏi một chút yêu đương.Tuy biết rõ là Lý Hải Hải vì từ chối Tần Dao Dao nên mới bịa ra một lý do nhưng khi nghe thấy Lý Hải Hải nói hắn không thích phụ nữ, trái tim của Lâm Cảnh Vân vẫn cứ đập thình thịch, nhảy dựng lên. Cổ họng của cậu có chút khô khốc, lòng bàn tay cũng bắt đầu chảy mồ hôi, trong đầu một mảnh lộn xộn. Lúc này chuông vào học vang lên, giáo viên đi vào, đứng trên bục chuẩn bị giảng bài. Lâm Cảnh Vân nhanh chóng xé một tờ giấy ra, viết vài chữ xuống, mím môi rồi sau đó đưa cho Lý Hải Hải.
Lý Hải Hải rũ mắt xuống nhìn thoáng qua. Trên tờ giấy viết: Cậu mới vừa nói cậu không thích phụ nữ, nghĩa là cậu thích đàn ông sao? Nhìn vài chữ ngắn ngủn trên đó, đôi mắt của Lý Hải Hải tối sầm lại một chút, hàng mi in thành hình bóng quạt lên đôi mắt hắn, cảm xúc u ám đang không ngừng trào dâng. Hắn cầm bút lên, viết một từ rồi đưa cho Lâm Cảnh Vân."Không phải"Hắn sợ nếu hắn thừa nhận, Lâm Cảnh Vân sẽ vì vậy mà chán ghét hắn. Liệu cậu có chán ghét cậu không đây?Vài giây ngắn ngủn trôi qua nhưng lại tưởng chừng như cả một thế kỷ. Gương mặt Lâm Cảnh Vân bỗng trở nên tái nhợt, có chút thất vọng. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cậu cố gắng viết vài chữ nguệch ngoạc trên trên tờ giấy, nhìn thoáng qua giáo viên đang đứng trên bục, sau đó lại nhanh chóng truyền tờ giấy cho Lý Hải Hải.Lòng bàn tay của cậu thấm đẫm mồ hôi, tim đập nhanh đinh tai nhức óc. Cậu không dám nhìn vẻ mặt của Lý Hải Hải, bởi vì trên tờ giấy viết: Vậy mà tôi nghĩ chúng ta giống nhau. Tôi thích con trai.
Trời ơi chap này hơn 3000 chữ đó ạ huhu
Đêm nay Lâm Cảnh Vân có một giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ quay về lúc cậu còn nhỏ, cậu đang nằm trên sân thượng, gối đầu lên cánh tay của ai đó, cả 2 cùng nhau ngắm bầu trời đầy sao. Cậu tò mò muốn nhìn gương mặt đó nên quay sang, đồng thời người bên cạnh cũng quay qua nhìn cậu, là Lý Hải Hải. Lâm Cảnh Vân lập tức giật mình tỉnh giấc.
Một đêm tỉnh rồi lại mơ, cho nên khi Lâm Cảnh Vân thức dậy, trời vẫn còn chưa sáng. Cậu nhẹ nhàng bước xuống giường, đánh răng rửa mặt. Nhìn Lý Hải Hải dường như vẫn còn đang ngủ, cậu nhanh chóng thay quần áo, mở cửa ký túc xá rồi đi ra ngoài. Cậu muốn mua bữa sáng cho Lý Hải Hải.Về phần mua bữa sáng xong thì sau đó nên giải thích với Lý Hải Hải như thế nào...Lâm Cảnh Vân ho khan một tiếng, ưỡn ngực, hai người đều ở chung một ký túc xá, cậu đi mua bữa sáng thuận tay mua thêm một phần nữa cho bạn cùng phòng là chuyện rất hợp tình hợp lý. Sau khi mua bữa sáng xong thì Lâm Cảnh Vân đi về phía phòng học, còn chưa kịp đi tới thì đã thấy Trần Hân Bác đang cùng với một vài nam sinh đi lại đây. Nhìn thấy Lâm Cảnh Vân, hai mắt cậu ta sáng lên, đè thấp giọng vẫy tay với cậu: "Lâm Cảnh Vân, cậu mau tới đây! Tôi đã nói với cậu cái này, chị Tần đến lớp của chúng ta đó!" Lâm Cảnh Vân nhíu mày, nhìn phía Trần Hân Bác, có chút không rõ: "Chị Tần là ai?" "Tần Dao Dao ấy!" Trần Hân Báccó chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà vỗ đùi: "Là nữ thần của Sơn Tây chúng ta đó! Cái này mà cậu còn không biết nữa..." Lâm Cảnh Vân lắc đầu, không để ý lắm. "Nghe nói chị ấy là đặc biệt đến tìm bạn ngồi cùng bàn mới của cậu đó." Trần Hân Bácrụt cổ lại: "May mắn là cậu đã đến rồi, tôi đã rất muốn tán nhảm từ lâu, nhưng mà lại có chút sợ Lý Hải Hải —— " "Đi đi đi, cậu đi vào lớp với tôi." Trần Hân Báccó chút khoa trương mà thở dài, "Nếu có thể nói chuyện với chị Tần một chút , sau đó thêm Wechat thì tốt rồi... " "... Tìm Lý Hải Hải sao?" Lâm Cảnh Vân mím môi, đi cùng với Trần Hân Bác vào trong phòng học. Trong phòng học, Tần Dao Dao như ánh dương quang được mọi người quay quanh ở chính giữa. Cô không có mặc đồng phục, trên người mặc một chiếc váy đen xinh xắn, lộ ra đôi chân trắng nõn tinh tế, mái tóc được uốn xoăn cùng với lớp trang điểm nhẹ nhàng, trong đám nữ sinh tựa như hạc trong bầy gà, đẹp đẽ đến không thể tưởng tượng nổi."Xin chào, chị là Tần Dao Dao, hội trưởng hội học sinh của Sơn Tây".Tần Dao Dao bĩu môi với Lý Hải Hải, tựa như hai người rất thân thiết: "Nghe nói em là cháu trai của Lý gia sao?" Tần Dao Dao chớp chớp mắt: "Trong lúc vô tình chị nghe thấy ba nhắc tới thì mới biết được thì ra hai nhà của chúng ta có quan hệ rất tốt."
Nói xong mấy câu này, xung quanh đều là một mảnh nhỏ giọng kinh hô, bàn tán.Tần Dao Dao ở Sơn Tây vẫn luôn là một nhân vật nữ thần có tiếng, không thể với tới, có ai đã từng gặp cô nói chuyện thân mật cùng với một nam sinh như vậy chưa?Lâm Cảnh Vân đứng ở cách đó không xa nắm chặt túi đồ ăn sáng trong tay, mím môi không có đi vào. Cậu biết Lý gia ở thành phố này chính là danh gia vọng tộc, cũng đoán được rằng Lý Hải Hải có thân phận không tầm thường từ ngày ở phòng y tế. Nhưng cậu không phải vì như vậy mà chú ý đến hắn. Trần Hân Bác ôm ngực, vô cùng đau đớn: "Lâm Cảnh Vân, bạn cùng bàn của cậu rốt cuộc là có lai lịch gì vậy?" Lúc này, Lý Hải Hải hơi ngẩng đầu lên, tựa như cảm nhận được cái gì đó, liếc xéo qua thì nhìn thấy Lâm Cảnh Vân đang đứng ở cửa phòng học nhưng không có tiến vào. Thấy vẻ mặt Lý Hải Hải có chút biến hóa, nội tâm của Tần Dao Dao có chút vui vẻ, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, tiến lên một bước, cách càng gần với Lý Hải Hải. Ánh mắt nhìn lướt qua những học sinh ở xung quanh, Tần Dao Dao chớp chớp mắt, tựa như đang làm nũng, mở miệng nói: "Hai nhà của chúng ta đều thân thiết như thế, nếu vậy thì quan hệ của chúng ta cũng rất tốt nhỉ? Không biết chị có thể..."Tôi không thích phụ nữ." Lý Hải Hải nâng mắt nhìn Lâm Cảnh Vân đang đứng cách đó không xa, thu hồi lại tầm mắt, cuối cùng lẳng lặng mà nhìn Tần Dao Dao, ánh mắt không hề có chút gợn sóng nào, lạnh lùng tựa như đang nhìn một đồ vật nào đó chứ không phải con người. Tần Dao Dao đầu tiên là sửng sốt, sau khi hiểu ra thì vẻ mặt trở nên cứng ngắc, có chút không thể tin được cười lớn nói: "Em nói cái gì?" "Tôi nói tôi không thích phụ nữ." Nghe được tiếng bàn tán liên tiếp từ phía xung quanh, Lý Hải Hải hơi nhíu mày lại, trong con mắt tối đen lóe lên một tia không kiên nhẫn: "Cô có thể đi rồi."Trong lòng Tần Dao Dao cảm thấy vô cùng nhục nhã, cô bất giác nắm chặt lòng bàn tay, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Mục đích của cô đúng thật là không đơn thuần, cô chủ động tìm hắn là bởi vì thân phận của Lý Hải Hải. "Diện mạo của Lý Hải Hải vốn dĩ đã rất đẹp trai, nếu cô có thể khiến cho Lý Hải Hải thích cô... Tần Dao Dao chưa bao giờ là một cô gái ngây thơ, cô từ rất sớm đã biết nên làm như thế nào mới có lợi nhất cho mình. Nhưng cô tuyệt đối không nghĩ tới Lý Hải Hải thế mà lại ở trước mặt mọi người nhục nhã cô như vậy.Tần Dao Dao dùng sức cắm móng tay vào lòng bàn tay, dường như muốn nổi điên lên, nhưng cô chưa kịp nổi giận thì giây tiếp theo đã đối diện với ánh mắt của Lý Hải Hải, một đôi mắt tối đen không có chút cảm xúc nào lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô, tựa như có thể nhìn thấu toàn bộ tâm tư của cô. Tần Dao Dao không khỏi lui về phía sau nửa bước, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy khiến cô cảm thấy giống như bị con dã thú nào đó theo dõi, sống lưng lạnh toát. Cô mím môi, hơi há miệng ra. Một lúc lâu sau mới lộ ra một nụ cười cứng ngắc. "Em hiểu lầm rồi, chị..." Tần Dao Dao hít sâu vào một hơi, áp xuống những sự nhục nhã cùng sợ hãi trong lòng: "Chị không ý gì khác, chị chỉ là..." Lý Hải Hải không thèm nhìn cô. Hắn đi tới phía bàn học của mình rồi ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Cảnh Vân, vẫn là khuôn mặt không đổi sắc, hắn nói: "Sắp lên lên lớp rồi, cậu còn đứng đó làm gì?" Ý thức được Lý Hải Hải là đang nói chuyện với mình, Lâm Cảnh Vân đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới kịp phản ứng lại, vội vàng gật đầu, nắm chặt lấy túi đồ ăn sáng rồi đi tới bàn của mình ngồi xuống. Tần Dao Dao đứng ở nơi đó, chật vật vô cùng. Cô cắn chặt răng, sau đó xoay người nhanh chóng rời đi. Trần Hân Bác đi ở phía sau, nhìn bóng dáng của Tần Dao Dao, lại nhìn về phía chỗ Lý Hải Hải đang ngồi, không nhịn được há miệng, có chút khiếp sợ. Cậu ta nuốt nước miếng, lẩm bẩm: "Đây lần đầu tiên nhìn thấy có người đối xử với Tần nữ thần như vậy..." May là cậu ta vẫn luôn cảm thấy Lý Hải Hải quá đáng sợ nên không dám tiếp xúc quá nhiều với hắn, lúc này lại không nhịn được mà quay đầu sang nhiều chuyện một câu: "Người anh em à, ngày mai cậu khẳng định sẽ vô cùng nổi tiếng ở trường." "Vì từ chối hoa hậu giảng đường mà lại nghĩ ra được loại lý do này..." Trần Hân Bác thở dài một cái, còn muốn nói thêm cái gì đó thì Lâm Cảnh Vân đã nhanh chóng đánh gãy: "Nhanh đi về chỗ đi, giáo viên đến rồi kìa."Sau khi Trần Hân Bác xoay người sang chỗ khác, Lâm Cảnh Vân mím môi rồi đưa túi đồ ăn sáng mình đang cầm đưa cho Lý Hải Hải. "Tôi dậy khá sớm nên đã đi ăn sáng trước, sau đó thuận tiện mua một phần cho cậu..." Lý Hải Hải vươn tay nhận lấy túi, những đốt ngón tay thon dài chạm vào tay Lâm Cảnh Vân, chỉ chạm một chút thôi đã khiến cho tim Lâm Cảnh Vân đập vô cùng nhanh. Cậu nghe thấy câu mà Lý Hải Hải nói với Tần Dao Dao. Hắn nói hắn không thích phụ nữ.Cậu đã sớm nhận ra xu hướng tính dục của mình, nhưng không vì thế mà lâm Cảnh Vân thu hẹp bản thân, cậu không những là người vui vẻ hòa đồng mà còn là học bá ở Sơn Tây này, không ai là không biết đến cậu – tài sắc vẹn toàn. Nói về chuyện này thì cũng không ai biết tính hướng của Lâm Cảnh Vân, mọi người chỉ cảm thấy rằng cậu chuyên tâm học hành, không có hứng thứ với yêu đương dù cho có rất nhiều người thích cậu. Chính xác là như vậy, Lâm Cảnh Vân vẫn luôn muốn học tập thật tốt, sau này trưởng thành sẽ giúp đỡ cha mẹ, chăm sóc cho họ tốt hơn nữa. Cho tới khi bắt gặp ánh mắt của Lý Hải Hải ngày đầu chuyển tới, trái tim cậu bỗng nhiên đòi hỏi một chút yêu đương.Tuy biết rõ là Lý Hải Hải vì từ chối Tần Dao Dao nên mới bịa ra một lý do nhưng khi nghe thấy Lý Hải Hải nói hắn không thích phụ nữ, trái tim của Lâm Cảnh Vân vẫn cứ đập thình thịch, nhảy dựng lên. Cổ họng của cậu có chút khô khốc, lòng bàn tay cũng bắt đầu chảy mồ hôi, trong đầu một mảnh lộn xộn. Lúc này chuông vào học vang lên, giáo viên đi vào, đứng trên bục chuẩn bị giảng bài. Lâm Cảnh Vân nhanh chóng xé một tờ giấy ra, viết vài chữ xuống, mím môi rồi sau đó đưa cho Lý Hải Hải.
Lý Hải Hải rũ mắt xuống nhìn thoáng qua. Trên tờ giấy viết: Cậu mới vừa nói cậu không thích phụ nữ, nghĩa là cậu thích đàn ông sao? Nhìn vài chữ ngắn ngủn trên đó, đôi mắt của Lý Hải Hải tối sầm lại một chút, hàng mi in thành hình bóng quạt lên đôi mắt hắn, cảm xúc u ám đang không ngừng trào dâng. Hắn cầm bút lên, viết một từ rồi đưa cho Lâm Cảnh Vân."Không phải"Hắn sợ nếu hắn thừa nhận, Lâm Cảnh Vân sẽ vì vậy mà chán ghét hắn. Liệu cậu có chán ghét cậu không đây?Vài giây ngắn ngủn trôi qua nhưng lại tưởng chừng như cả một thế kỷ. Gương mặt Lâm Cảnh Vân bỗng trở nên tái nhợt, có chút thất vọng. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cậu cố gắng viết vài chữ nguệch ngoạc trên trên tờ giấy, nhìn thoáng qua giáo viên đang đứng trên bục, sau đó lại nhanh chóng truyền tờ giấy cho Lý Hải Hải.Lòng bàn tay của cậu thấm đẫm mồ hôi, tim đập nhanh đinh tai nhức óc. Cậu không dám nhìn vẻ mặt của Lý Hải Hải, bởi vì trên tờ giấy viết: Vậy mà tôi nghĩ chúng ta giống nhau. Tôi thích con trai.
Trời ơi chap này hơn 3000 chữ đó ạ huhu
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com