TruyenHHH.com

Co Chap Yeu Em

Thời gian cứ thế trôi qua, luôn nhớ tới lời Lâm Cảnh Vân cho rằng mối quan hệ của 2 người quá nhanh, thế nên Lý Hải Hải cũng không dám làm gì quá phận. Ở kí túc xá thì ôm ôm ấp ấp, còn trên lớp cũng chỉ dám lén lút nắm tay dưới gầm bàn, hành động ngang nhiên nhất chính là xoa đầu. Dù sao mọi người cũng không dám có ý kiến gì với Lý Hải Hải. Da mặt Lâm Cảnh Vân mỏng, hắn sợ cậu sẽ khó chịu. Nhưng mỗi lần trêu chọc cậu tới đỏ mặt, hắn thật muốn cắn cái má bánh bao kia, nhìn đôi môi dẩu lên giận dỗi, hắn hận không thể ôm cậu vào lòng mà mút mát, chà đạp. Càng nghĩ lại chỉ càng muốn đem cậu về nhà, nhốt trong cái lồng của riêng hắn. Lâm Cảnh Vân chỉ nên thuộc về hắn. Nhưng cậu như thiên sứ, cậu xinh đẹp như vậy, giỏi giang như vậy, có quá nhiều người yêu thích cậu. Hắn sợ... Sợ cảm xúc của cậu là nhất thời. Sợ cậu biết được những suy nghĩ kia sẽ ghét bỏ hắn. Sợ cậu mãi mãi không nhớ ra hắn từng là anh trai nhỏ của cậu.

Vô số lần nghĩ lại, hắn luôn nghĩ rằng có phải mình không đủ ngoan, không đủ nghe lời hay không? Nếu không thì sao mẹ ruột của hắn lại bỏ rơi hắn?
Lúc ở trong viện mồ côi, hắn cũng từng muốn lấy lòng những đứa trẻ khác, cũng muốn đi chơi cùng bọn họ.

Thế nhưng trả lại hắn là những thứ gì?

...

Trong lớp học

Nhìn thấy Lý Hải Hải rời đi, Trần Hân Bác ngồi ở phía trước nhanh chóng quay lại, lắc tay Lâm Cảnh Vân, hưng phấn thấp giọng hỏi: "Ngày mai là cuối tuần, có muốn cùng đi cắm trại không?"

"Ở ngay ngọn núi Ngũ Linh ở ngoại ô thôi, lớp chúng ta có rất nhiều người đi, lớp bên cạnh cũng có". Trần Hân Bác cười hì hì, "Nơi đó phong cảnh không tồi, buổi tối còn có lửa trại, trên núi có một cái miếu, nghe nói rất linh".

"Cậu có đi không? Đi thì tôi đi báo danh cho bên họ thống kê số người".

Trần Hân Bác luôn thích tham gia các hoạt động ngoại khóa, chỉ cần có hoạt động nào vui thì cậu ta tham gia ngay, nhưng Lâm Cảnh Vân trước giờ không hề thích tham gia những hoạt động thế này, vậy nên phản ứng đầu tiên của cậu là từ chối. Nhưng lời đến khóe miệng, một ý nghĩ bỗng bùng lên.

Cuối tuần các học sinh ở trong trường đều sẽ về nhà, cậu còn đang muốn rủ Lý Hải Hải hẹn hò cùng mình cuối tuần này... Lâm Cảnh Vân ngẩng đầu lên hỏi Trần Hân Bác: "Lúc nào xuất phát?"

"Đương nhiên là buổi tối hôm nay!" Trần Hân Bác thấy Lâm Cảnh Vân có hứng thú, vỗ đùi phấn khởi giới thiệu: "Hôm nay tan học sẽ đi luôn, chúng ta lên đó hai ngày một đêm, có thể tự dựng lều, lại còn có thể nướng đồ ăn".

Lâm Cảnh Vân gật đầu, "Vậy để tớ hỏi Lý Hải Hải xem cậu ấy có đi hay không, nếu cậu ấy đi... tôi cũng sẽ đăng ký."

Trần Hân Bác sững sờ, "Cậu đi hay không sao còn phải hỏi Lý Hải Hải? Không đúng – hai người thân nhau như thế từ bao giờ?"

Lâm Cảnh Vân ho khan một cái, đang định giải thích thì thấy Lý Hải Hải đi tới. Hắn để cốc nước lên bàn cậu, nói: "Cắm trại cuối tuần? Có thể, đi thôi".

Lâm Cảnh Vân vui mừng trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn Lý Hải Hải: "Cậu đi cùng tôi sao?"

Lý Hải Hải ừ một tiếng, nhìn về phía Trần Hân Bác: "Tối nay xuất phát?"

Trần Hân Bác chưa kịp phản ứng, vô thức gật đầu, "Đúng vậy, họ bao cả xe bus, đang thống kê số người tham gia".

"Hai người muốn đi...." Trần Hân Bác nuốt nước bọt, hơi do dự nhìn Lý Hải Hải, "Bây giờ tôi tìm bọn họ, không thì sợ muộn sẽ mất chỗ".

Lâm Cảnh Vân nhìn Lý Hải Hải, Lý Hải Hải gật đầu, Trần Hân Bác nhanh chóng bỏ chạy.

Sau khi tan học, Lâm Cảnh Vân cùng Lý Hải Hải về ký túc xá đi thu dọn đồ đạc để đi cắm trại. Lúc hai người sóng vai nhau cùng đi dưới bóng cây, Lâm Cảnh Vân do dự một lát mới quay sang nhìn Lý Hải Hải: "Thật ra nếu cậu không muốn đi thì có thể không đi".

Lý Hải Hải từ chối cho ý kiến, hỏi ngược lại: "Vì sao tôi lại không muốn đi?"

"Đúng là tôi không thích ở nơi đông ngươi". Lý Hải Hải đi lên trước, vươn tay mở cửa ký túc xá, ra hiệu cho Lâm Cảnh Vân đi vào, sau đó hắn mới vào theo, cười khẽ đóng cửa lại: "Nhưng đây cũng tính là lần đầu chúng ta hẹn hò nhỉ?"

Lâm Cảnh Vân sững sờ, hiểu ra Lý Hải Hải nói gì, gương mặt lại bùng một cái đỏ bừng lên.

Lý Hải Hải đi lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, vừa chạm đã tách ra ngay.

...

Hai người thu dọn xong đồ đi ra ngoài, Lý Hải Hải nhận được điện thoại từ nhà họ Lý. Lâm Cảnh Vân ra hiệu mình không vội, ngồi xuống đợi hắn nghe.

Lý Hải Hải nhìn thông tin người gọi hiển thị trên màn hình, đi ra ngoài phòng ký túc xá, đứng trên hành lang nghe điện.

Ông nội Lý: "Ngày mai là cuối tuần, ông bảo lái xe đến đón con về."

Lý Hải Hải cầm điện thoại, thản nhiên nói: "Không được, cuối tuần này tôi không về".

Ông nội Lý im lặng một hồi, cũng không hỏi Lý Hải Hải chuẩn bị đi đâu, chỉ ừ một tiếng, sau đó trầm giọng nói: "Hôm qua, Tần Diệu Minh đến."

Tần Diệu Minh là bố của Tần Dao Dao.

Nghe được cái tên này, vẻ mặt Lý Hải Hải vẫn không thay đổi, mí mắt cũng không thèm nâng lên, nhàn nhạt đáp một tiếng, chờ ông nói tiếp.

"Nói chuyện vài câu đi". Giọng nói của ông nội Lý không nghe ra đang vui hay giận, "Con bé nhà họ Tần kia cũng học ở Sơn Tây sao?"

"Đúng". Lý Hải Hải rõ ràng không có hứng thú với vấn đề này.

Nhưng ông nội Lý đã sớm quen với tính cách của cháu trai mình nên không quá để ý, giọng nói ông không cao không thấp, mang theo sự kiêu ngạo và uy nghiêm của một người ngồi trên cao nhiều năm, hừ một tiếng: "Đám người Tần gia có nhiều suy nghĩ xấu, Tần Diệu Minh muốn mượn con gái để nối quan hệ với con, không xem lại xem chính mình có đủ xứng không".

Thấy Lý Hải Hải không có ý định đáp lời, Ông nội Lý dừng một chút, giọng nói cũng nhạt đi: "Nhưng mà, Tần Diệu Minh cũng nói với ta vài chuyện về con".

"Chuyện con thích con trai, con định làm cho cả thành phố này biết sao?"

Ông thở ra một hơi, trầm giọng nói: "Cho dù con không để ý đến thanh danh của mình cũng phải nghĩ đến Lý gia".

Trong giọng nói của Ông nội Lý mang theo sự lạnh lẽo không giận mà uy, hôm qua Tần Diệu Minh không mời mà đến, vòng vo nửa ngày nói về Lý Hải Hải, nói gần nói xa muốn đề cập đến chuyện Lý Hải Hải cho ông. Ông ta kể chuyện Lý Hải Hải chính miệng thừa nhận với Tần Dao Dao hắn thích con trai.

Vẻ mặt Lý Hải Hải vẫn không thay đổi, tựa nửa người lên tường, giống như chưa nghe thấy Ông nội Lý nói gì.

"Ta đã sai người điều tra về cậu bạn ngồi cùng bàn với con". Ông nội Lý dừng một chút, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn. Lần đầu tiên Lý Hải Hải chịu gọi ông là ông nội kể từ khi hắn được đón từ viện mồ côi về là nhờ vào Lâm Cảnh Vân.

Mặc dù ông nội Lý không thể hiểu nổi tại sao Lý Hải Hải lại làm thế, tại sao hắn lại thích một cậu con trai, giữ cậu con trai đó ở một vị trí quan trọng đến vậy.

Nhưng ông hiểu tính cách của cháu trai mình.

Im lặng một lát, ông nội Lý lại nói: "Con đừng trách ta nhiều chuyện, con là người kế thừa duy nhất của Lý gia..."

Lý Hải Hải cúi đầu, che giấu đi sự lạnh nhạt và không kiên nhẫn của mình, cắt lời ông nội Lý: "Không còn chuyện gì thì tôi cúp máy đây".

Bên kia, ông nội Lý im lặng một hồi lâu, lúc mở miệng trong giọng nói lại lộ ra một chút mỏi mệt và già yếu, giống như đang thở dài, giọng nói cũng dịu dàng thêm một chút: "Nếu con nghiêm túc, thì bỏ chút thời gian dẫn nó về gặp ta".

Dứt lời, ông không chờ Lý Hải Hải nói gì, cúp thẳng điện thoại. Lý Hải Hải cầm điện thoại đứng một lát, thất thần, sau đó mới ấn một dãy số khác.

Điện thoại kết nối rất nhanh.

Người đối diện rõ ràng hơi ngạc nhiên, giọng nói mang ý cười, ôn hòa hỏi: "Không ngờ có ngày cậu lại chủ động gọi điện cho tôi cơ đấy, sao thế, gần đây tâm trạng không tốt à?"

Im lặng một lát, Lý Hải Hải mới lên tiếng: "Tôi đã tìm được cậu ấy".

Người bên kia sững sờ, sau khi hiểu chuyện mới cười một tiếng, nói: "Xem ra người đó có ảnh hưởng rất lớn với cậu, cậu ấy nhận ra cậu không?"

Người bên kia điện thoại tên là Cao Tử Nghị, là bác sĩ tâm lý ông nội Lý tìm cho Lý Hải Hải.

Nói đúng ra thì Cao Tử Nghị cũng không biết vì sao Lý Hải Hải có thể lựa chọn ra anh trong một đám bác sĩ tâm lý lớn nhỏ. Mặc dù anh lớn hơn Lý Hải Hải mấy tuổi nhưng anh chưa từng dám vì số tuổi tác này mà coi thường hắn.

Không chỉ vì thân phận người thừa kế duy nhất của Lý gia, mà đôi khi Lý Hải Hải tỏ ra rất trưởng thành, căn bản không giống với một thiếu niên bình thường.

Thân là bác sĩ tâm lý của Lý Hải Hải, nhưng thực ra anh chưa từng có bất kỳ biện pháp trị liệu nào với chứng bệnh nóng nảy u uất này của hắn.

Năng lực tự kiềm chế mà Lý Hải Hải thể hiện ra ngoài, so với bất kỳ ai cũng mạnh mẽ hơn. Nếu hắn không muốn, không ai có thể hiểu được nội tâm hắn.

Lý Hải Hải bỗng nhớ đến tình cảnh Lâm Cảnh Vân đỏ mặt nói cũng thích hắn. Đôi mắt đen nhánh có thêm mấy phần dịu dàng, nhưng giọng nói đang đối thoại với Cao Tử Nghị lại không thể hiện ra điều gì, hắn lắc đầu: "Cậu ấy không nhận ra tôi".

"Nhưng hai chúng tôi đã ở bên nhau".

Cao Tử Nghị đầu tiên là sững sờ, nghĩ đến chính mình, anh không nhịn được, trong lòng dâng lên một chút ước ao. Anh thở dài trong lòng, thật tâm vui cho Lý Hải Hải, cười nói: "Vậy thì tốt rồi, cuối cùng cậu cũng đạt được ý nguyện".

Lý Hải Hải ừ một tiếng, vuốt vuốt huyệt thái dương đau nhức, thấp giọng nói: "Kê đơn thuốc cho tôi đi".

Cao Tử Nghị giật mình, Lý Hải Hải xưa nay không bao giờ chịu tiếp nhận bất cứ trị liệu nào, anh thoáng chần chờ: "Sao đột nhiên cậu lại muốn uống thuốc..." anh dừng lại, lắc đầu khẽ cười nói: "Được rồi, tôi hỏi cậu cũng chẳng nói đâu".

Lý Hải Hải hừ một tiếng, ánh mắt dừng lại ở một điểm nào đó, cụp mắt xuống. Đúng là xưa nay hắn không hề muốn uống thuốc.

Chứng bệnh tâm lý của hắn... Lý Hải Hải cười một tiếng, đối với hắn mà nói, hắn luôn biết mình là một kẻ điên, hắn cũng không hề tránh né chuyện này, hắn có thể tự kiềm chế chính mình, cho nên trước giờ hắn không định để bất cứ nhân tố bên ngoài nào can thiệp.

Nhưng mà.

Trong đầu hiện lên hình ảnh Lâm Cảnh Vân, Lý Hải Hải nhẹ thở ra một hơi, nhắm mắt lại.

Hắn là kẻ điên, nhưng Lâm Cảnh Vân không phải.

Bên kia, Cao Tử Nghị không nhịn được mở miệng hỏi: "Nếu đã ở cạnh nhau rồi, tại sao cậu... không hỏi thẳng cậu ấy xem cậu ấy có nhớ cậu hay không?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Cao Tử Nghị đã hơi hối hận. Quả nhiên, chờ một lúc lâu, Lý Hải Hải cũng không trả lời. Anh đang định cúp máy thì bên kia bỗng vang lên giọng nói của Lý Hải Hải.

Lý Hải Hải như đang cười, âm thanh nhạt nhẽo, không biết tâm trạng hắn ra sao.

"Ở trong viện mồ côi thì có ký ức nào tốt đẹp chứ?"


"Nếu cậu ấy không nhớ ra thì đó chính là chuyện tốt".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com