TruyenHHH.com

Co Chap Yeu Em

Đầu của Lâm Cảnh Vân mơ mơ màng màng.

Mùi hương trên người Lý Hải Hải quanh quẩn bên hô hấp của cậu, nồng đậm lại vương vấn, khi trái tim cậu đập loạn xạ còn có chút choáng váng, cảm thấy lực ôm của Lý Hải Hải ôm cậu dường như siết chặt lại một chút.

Lâm Cảnh Vân bị hắn ôm đến nổi có chút khó thở, nhưng lại luyến tiếc không muốn buông ra, cậu rầu rĩ đặt cằm lên vai của Lý Hải Hải: "... Nếu cậu cứ ôm như vậy nữa, có lẽ tôi sẽ không thở được mất..."

Lý Hải Hải hơi thả lỏng cánh tay, nhưng không có lập tức buông cậu ra.

Một lúc sau, giọng nói khàn khàn khó hiểu vang lên trên đỉnh đầu Lâm Cảnh Vân, Lý Hải Hải nhẹ giọng nói: "Ôm thêm một chút nữa thôi."

Khuôn mặt của Lâm Cảnh Vân lập tức đỏ bừng. Nhưng không có từ chối, tùy ý để Lý Hải Hải ôm cậu như vậy.

Không biết đã qua bao lâu.

Lâm Cảnh Vân đỏ mặt đẩy Lý Hải Hải ra: "Đi thôi, sắp... Sắp tắt đèn rồi."

Lý Hải Hải không động đậy gì.

Lâm Cảnh Vân do dự một chút, giọng nói nhỏ tới mức không thể nghe thấy được: "Trở về ký túc xá... Trở về ký túc xá cũng có thể ôm tiếp... "

Trên sân thể dục vô cùng yên tĩnh.

Lý Hải Hải đương nhiên nghe rõ những lời của Lâm Cảnh Vân vừa nói, hai mắt lại tối hơn vài phần, cúi đầu nhìn Lâm Cảnh Vân, hít sâu một hơi rồi nhếch môi.

"Vậy đi thôi, chúng ta trở về."

Lúc này trông Lý Hải Hải vô cùng tốt. Vẻ hung ác, nham hiểm ban ngày đã tản đi, nở một nụ cười nhẹ là tựa như đóa hoa đào nở, đôi mắt đen nhánh trông như biển hồ đầy mê hoặc, lại mang theo tính xâm lược nguy hiểm, Lâm Cảnh Vân nhất thời bị hoa mắt, lúng túng gật đầu.

Sau đó Lý Hải Hải nhân cơ hội này nắm lấy tay của cậu.

"Chúng ta..." Lâm Cảnh Vân nuốt ngụm nước miếng, cố gắng khiến cho trái tim đang đập loạn xạ của mình bình tĩnh trở lại, giả vờ như không có việc gì, tự nhiên mở miệng nói: "Tiến độ của chúng ta có phải quá nhanh không?"

"Lúc này chỉ vừa mới ở bên nhau thôi..." Mặc dù cậu rất thích như vậy...

Con ngươi của Lý Hải Hải lóe lên.

Tay của Lâm Cảnh Vân mềm mại hơn so với hắn, cũng nhỏ hơn so với hắn, vì thế khi nắm tay như vậy có cảm giác rất thoải mái, thoải mái đến nỗi Lý Hải Hải hoàn toàn không muốn buông ra.

Nhưng Lâm Cảnh Vân lại hỏi hắn, tiến độ như vậy có phải quá nhanh không.

Từ góc độ của hắn nhìn qua, khuôn mặt thiếu niên đỏ bừng đến nỗi khiến cho người ta không thể rời mắt được, lại tựa như có chút mê mang cùng hoảng sợ.

Lý Hải Hải rũ mắt xuống, yết hầu hơi cử động, kiềm chế sự kích động, hắn nhẹ nhàng buông tay ra.

Lâm Cảnh Vân: "..." Tôi chỉ là khách sáo một chút thôiiii, cậu không cần buông tay đâuuuu! ! !

Cậu không nhịn được điên cuồng gào thét ở trong lòng, thầm nghĩ đầu của Lý Hải Hải có phải làm từ gỗ hay không, sau khi sánh vai với cùng Lý Hải Hải đi được vài bước, Lâm Cảnh Vân hít sâu một hơi rồi thầm đếm: 1, 2, 3...

Sau đó cậu vươn tay ra, thử thăm dò đụng trúng cánh tay của Lý Hải Hải.

Động tác của Lý Hải Hải khẽ dừng.

Con ngươi tối đen yên lặng dừng trên người Lâm Cảnh Vân.

Hai người đối diện nhau, Lâm Cảnh Vân giả vờ như không có việc gì: "Cậu nhìn cái gì... Đi nhanh lên một chút đi."

Lý Hải Hải thấp giọng cười.

Hắn ừ một tiếng, tiếp tục nắm chặt lấy tay của Lâm Cảnh Vân.

Đang định nói cái gì đó, đột nhiên một ánh đèn pin chiếu về phía bọn họ.

"Lớp nào đấy!"

"Tắt đèn rồi mà sao còn ở trên sân thể dục không quay về hả!"

"Các cậu đứng lại cho tôi!"

Lâm Cảnh Vân nhìn Lý Hải Hải một cái rồi lập tức phản ứng lại, nhìn khắp nơi xung quanh không có chỗ nào có thể trốn, cậu bắt đầu luống cuống: "Xong rồi xong rồi, bảo vệ nhất định đã nhìn thấy chúng ta, làm sao bây giờ... "

Lý Hải Hải nhìn về phía bảo vệ, trông như đang mỉm cười: "Nếu bị bắt được thì có làm sao không?"

"Sơn Tây rất nghiêm khắc, nếu như bị bắt được thì ngày mai chắc chắn cả trường sẽ biết chúng ta buổi tối không trở về ký... "

Từ "túc xá" còn chưa nói xong, Lý Hải Hải đã nắm lấy tay Lâm Cảnh Vân chạy về phía tòa nhà dạy học gần nhất.

Chạy trốn rất nhanh.

Bên tai toàn là tiếng gió vù vù, phía sau còn có tiếng hô vô cùng tức giận của bảo vệ.

Trái tim Lâm Cảnh Vân đập vô cùng nhanh, được Lý Hải Hải nắm lấy tay chạy như vậy, trong nhất thời cậu không nghĩ ra được cái gì nữa, chỉ cảm thấy khuôn mặt đỏ bừng lên, ánh mắt cũng chỉ nhìn mỗi người trước mắt này thôi.

"Lỡ như bị bác ấy phát hiện thì làm sao đây?" Lý Hải Hải kéo cậu đến một chỗ ngoặt ở phía cầu thang lầu một rồi dừng tại đó, Lâm Cảnh Vân nhỏ giọng hỏi.

"Suỵt " Lý Hải Hải đặt tay trên môi của Lâm Cảnh Vân, ánh mắt ra hiệu cậu đừng lên tiếng, sau đó kéo Lâm Cảnh Vân đến một góc, dùng thân thể của mình che cậu lại.

Lâm Cảnh Vân ngẩn ra.

"Tiếng bước chân đang đến đây." Lý Hải Hải thấp giọng nói: "Cậu mặc áo trắng nên nhìn rất rõ."

Nhìn chiếc áo của mình trong bóng tối đặc biệt rõ ràng, Lâm Cảnh Vân phẫn nộ vỗ ngực, lúc đang chuẩn bị khen Lý Hải Hải suy xét chu đáo, đột nhiên ý thức được khoảng cách hiện tại của hai người bọn họ.

Vì che cậu lại nên tư thế của Lý Hải Hải gần như dán lên người của Lâm Cảnh Vân. Không có ôm chầm, nhưng hai người mặt đối mặt, mặt dán mặt với nhau như vậy.

Thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được hô hấp của Lý Hải Hải.

Tiếng bước chân của bảo vệ ngày càng gần, trái tim của Lâm Cảnh Vân đập thình thịch, đập càng lúc càng nhanh hơn, tựa như ý thức được cái gì đó, Lý Hải Hải hơi cúi đầu xuống, đối diện với Lâm Cảnh Vân.

Trong bóng đêm, đường nét của Lý Hải Hải nửa sáng nửa tối, đôi mắt tối đen lại sáng ngời, bị hắn nhìn như vậy khiến Lâm Cảnh Vân chỉ hận hiện tại không thể lập tức thét lên

Không biết đã qua bao lâu.

Rốt cuộc Lý Hải Hải cũng lùi lại nửa bước: "Bảo vệ đi rồi."

"À... Được!" Lâm Cảnh Vân ho khan một tiếng, hồi phục lại tinh thần, vẻ mặt có chút không được tự nhiên gãi tóc, sau đó gật đầu: "Vậy đi thôi."

Lý Hải Hải nhếch môi một cái, tầm mắt dừng trên khuôn mặt của Lâm Cảnh Vân, không có lập tức nhường đường.

Lâm Cảnh Vân có chút khó hiểu, nhìn về phía bên ngoài: "Làm sao vậy, bảo vệ trở lại à?"

"Chờ thêm một chút nữa." Lý Hải Hải nhẹ nhàng lắc đầu.

Lâm Cảnh Vân càng không thể hiểu nổi, đang muốn mở miệng tiếp tục hỏi thì giây tiếp theo, cậu theo tầm mắt của Lý Hải Hải nhìn xuống.

Lý Hải Hải nhếch môi một cái, hai mắt sâu xa đầy ẩn ý: "Chờ tôi... Bình tĩnh lại một chút."

Sau khi ý thức được vì sao lúc này Lý Hải Hải đang gặp "mất bình tĩnh", Lâm Cảnh Vân lập tức lùi ra sau, khuôn mặt của cậu trong nháy mặt lại đỏ bừng lần thứ hai, nhiệt độ của không gian nhỏ hẹp này cũng đột nhiên tăng lên vài phần: "... Vậy chờ một chút nữa đi... Nói không chừng chút nữa bảo vệ sẽ quay trở lại đó."

A a a a!

Lý Hải Hải đây là đang đùa giỡn lưu manh sao!

Cái gì vậy chứuu!

Lâm Cảnh Vân có chút phát điên, rồi lại không nhịn được cảm thấy phía bụng dưới của mình cũng bắt đầu căng tức và nóng lên.

Cậu mím môi, có chút ngượng ngùng.

May mắn là thời gian Lý Hải Hải "Bình tĩnh lại" không lâu lắm, khi hai người rời khỏi nơi nhỏ hẹp ở phía góc cầu thang, Lâm Cảnh Vân mới thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Cảnh Vân vừa đi đến ký túc xá, vừa yên lặng oán thầm ở trong lòng, yêu đương cái gì chứ, thật là hao tâm tổn trí mà!

Sau khi trở lại ký túc xá, Lâm Cảnh Vân mới đột nhiên phát hiện ra.

Mối quan hệ của cậu với Lý Hải Hải không chỉ là ở bên nhau rồi sau đó lập tức nắm tay ôm nhau, mà còn mối quan hệ "Ở chung" với nhau nữa.

Tiến độ này không chỉ là hơi nhanh một chút, mà càng giống như đang ngồi trên phi thuyền bay ra ngoài vũ trụ rồi.

Trong đầu hiện lên những suy nghĩ này nọ, Lâm Cảnh Vân suýt chút nữa đã bị sặc bởi chính nước miếng của mình, nhưng lại không nhịn được cười ngây ngô.

Lý Hải Hải nhìn cậu, có hơi khó hiểu: "Làm sao vậy?"

Lâm Cảnh Vân vội vàng lắc đầu: "Không có gì không có gì, tôi...Tôi đi tắm trước đây." Nói xong, cậu nhanh chóng lấy bộ quần áo vừa giặt từ tủ quần áo ra, sau đó tựa như một cơn gió chạy vụt tới phòng tắm rồi đóng cửa lại.

Lý Hải Hải đứng ở tại chỗ nhìn những động tác liên tiếp này của cậu, bỗng nhiên nở nụ cười.

Những chuyện đã xảy ra vào đêm nay đối với hắn mà nói tựa như một giấc mơ vậy. Lý Hải Hải giơ tay lên nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương đau nhức của mình, Lâm Cảnh Vân nói với hắn, cậu thích hắn.

Cậu thích hắn.

Lý Hải Hải thở phào một hơi, không khỏi có chút thất thần.

Trong đôi mắt tối đen hiện lên một chút cố chấp cùng tối tăm, nếu như đây là một giấc mơ, thì Lý Hải Hải hy vọng hắn sẽ ở mãi trong giấc mơ đẹp đẽ này, không bao giờ tỉnh lại.

Lâm Cảnh Vân tắm xong thì tới lượt Lý Hải Hải, xuất phát từ nguyên nhân mờ mịt nào đó, Lâm Cảnh Vân không có lập tức trên giường, hai mắt của cậu chớp chớp, kéo cái ghế ngay cạnh bàn học ra, chọn một quyển sách, ngồi xuống rồi bật đèn bàn lên.

Vì thế khi Lý Hải Hải tắm xong rồi đi ra thì chính là nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Thiếu niên sạch sẽ với mái tóc hơi ẩm ướt, ngồi dưới ánh đèn vàng ấm áp đẹp tựa như một bức tranh.

Con ngươi của Lý Hải Hải hơi lóe lên, yết hầu của hắn hơi cử động, tiến lên một bước rồi khàn giọng hỏi Lâm Cảnh Vân: "Sao còn chưa đi ngủ?"

Lâm Cảnh Vân: "Tôi chờ cậu."

"Lúc trước đã đồng ý với cậu là khi trở về sẽ...ôm.." Lâm Cảnh Vân cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh và tự nhiên nhất để nói ra những lời này: "Con người của tôi khi đã nói thì tuyệt đối sẽ giữ lời "

Lời còn chưa dứt. Lý Hải Hải đã tiến lên một bước, ôm người này vào trong ngực.

Mùi sữa tắm tươi mát lẫn với mùi hương trên người Lý Hải Hải, Lâm Cảnh Vân cảm thấy đầu óc của mình lại có chút mơ màng không tỉnh táo.

Nhịp tim vẫn đập rất nhanh giống như cũ, nhưng mà... Cậu lại rất thích.

Lâm Cảnh Vân vươn tay đáp lại cái ôm của Lý Hải Hải. Cậu mấp máy đôi môi có chút khô khốc, thăm dò thử dựa đầu vào bả vai của Lý Hải Hải, lắng nghe nhịp tim vững vàng của hắn mà không có chút trở ngại nào.

"Chúng ta như thế này có tính là ở bên nhau không?" Lâm Cảnh Vân cách một khoảng cách với Lý Hải Hải, cậu cứ nhìn hắn không chớp mắt.

Hai mắt đối diện với nhau.

Con ngươi tối đen của Lý Hải Hải chứa đầy những cảm xúc sâu thẳm, rất lâu sau hắn mới nhẹ nhàng gật đầu: "Tính, cái gì cũng tính."

Trăm triệu lần không nghĩ tới cả đợi nửa ngày trời lại nhận được một đáp án như vậy, Lâm Cảnh Vân không nhịn được mỉm cười: "Cái gì cũng tính là sao chứ."

Lý Hải Hải nhìn cậu, hầu kết hơi cử động, giơ tay lên che lại đôi mắt của Lâm Cảnh Vân.

Lâm Cảnh Vân ngẩn ra, có chút khó hiểu.

Sau đó chợt nghe thấy giọng nói khàn khàn của Lý Hải Hải vang lên trên đỉnh đầu: "Lâm Cảnh Vân, tôi ăn nói vụng về."

"Nếu cậu còn nhìn tôi như vậy, có khả năng là tôi sẽ không nhịn được."

"Không nhịn được cho cậu dạy tôi."

Lúc đầu Lâm Cảnh Vân không nghe hiểu gì, mở miệng, lông mi chạm đến lòng bàn tay của Lý Hải Hải, thời điểm còn đang khó hiểu hắn muốn mình dạy cái gì, thì bỗng nhiên cực kỳ thông suốt.

Ăn nói vụng về... Muốn cậu dạy dỗ hắn.

Dạy như thế nào chứ, miệng đối miệng ư!

Sắc mặt của Lâm Cảnh Vân vô cùng mất tự nhiên, cậu ho khan một tiếng, giả vờ như hoàn toàn không nghe hiểu, nhìn thoáng qua đồng hồ đặt treo trên tường: "Mau... Mau ngủ đi."

Lý Hải Hải cười khẽ, tiếng cười trầm thấp dưới ánh đèn lờ mờ của ký túc xá, có vẻ đặc biệt gợi cảm cùng hấp dẫn, Lâm Cảnh Vân không nhịn được cảm thấy có chút nóng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cầm cái ly đặt trên bàn lên rồi uống một hơi: "Tôi... Tôi ngủ trước đây."

Lý Hải Hải ừ một tiếng.

Trong nháy mắt khi Lâm Cảnh Vân xoay người ấy, hắnvươn tay, giữ chặt lấy tay của Lâm Cảnh Vân, sau đó nhẹ nhàng kéo người lại đếntrước mặt mình.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Lâm Cảnh Vân, LýHải Hải đặt một nụ hôn nhẹ như lông vũ trên trán của cậu.

Lâm Cảnh Vân: "! ! !" Phạm quyyy!

Lý Hải Hải rũ mắt xuống, rất thẳng thắn vàthành thật: "Tôi không nhịn được."

Lâm Cảnh Vân mở miệng, giống như vẫn còn muốnnói cái gì đó, giây tiếp theo Lý Hải Hải đã thở phào một hơi, giơ tay lên xoaxoa tóc của Lâm Cảnh Vân, giọng nói ôn nhu: "Mau đi ngủ đi, không còn sớmnữa."

Nếu như vẫn không ngủ, có khả năng là hắn thậtsự sẽ không nhịn được.

Không chỉ là một nụ hôn trán tựa như chuồn chuồnlướt qua như thế này thôi đâu.

Gần như mọi tế bào trong hắn đều đang gào thétlên rằng muốn khóa Lâm Cảnh Vân lại, ấn cậu ở trên giường, hung hăng tùyý

Áp xuống tất cả những cảm xúc âm u và tối tămtrong mắt, Lý Hải Hải rũ mắt xuống: "Tôi cũng đi ngủ đây."

Vì thế, một đêm ngon giấc.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com