Co Be Quang Khan Do Di Ban Tu Bien
__ CÔ BÉ QUÀNG KHĂN ĐỎ __( DỊ BẢN TỰ BIÊN )
Phía Nam nước Ý xinh đẹp nơi thành phố thơ mộng với những con suối óng ả uốn lượn phản chiếu nền trời xanh ngọc bích. Nơi có đường chân trời vụt ngang qua ngăn cách khoảng hư vô, đó là ranh giới giữ nơi thiên đàng và địa cửu mong manh tựa như trước mắt nhưng lại vụt qua tầm với của loài người. Mùi hương thoang thoảng của những đoá hoa Loa Kèn phản phất khắp khoảng không, cái mùi hương dịu ngọt như tấu lên một bản giao hưởng của vườn địa đàng quốc hoa. Từng nụ hoa nhỏ điểm xuyến với nhụy vàng xen kẽ nhau trên nền cỏ xanh mướt, xanh đến vô tận nơi những đôi giày đỏ gót hoa đang nhảy múa. Người dân nơi đây mỗi một ngày đều tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Họ nhảy múa cùng nhau trên chiếc váy sọc nở hoa với những chiếc khăn choàng điểm thêm vẻ rực rỡ dưới chiều hoàng hôn đỏ rực. Họ nhảy múa đến khi đôi chân mệt mỏi, đến khi tia nắng cuối cùng từ mặt trời chiếu sáng đến thành phố này vụt tắt, chỉ còn lại bóng tối nuốt trọn khoảng hư không.
- Khăn Đỏ ơi, con đến thăm bà nhé. Nhớ đi đường thẳng đừng ham chơi mà đi đường vòng . - Giọng điệu nhẹ nhàng của người mẹ cất tiếng.
- Dạ con biết rồi thưa mẹ kính yêu - Khăn đỏ đáp lời mẹ, đôi mắt em long lanh như sao trời phản phất cái thanh dịu của dòng suối.
Cô bé quàng khăn đỏ nhón cái chân nhỏ xinh trên giày gót hoa, cô cố với lấy con dao nhỏ xinh xắn đặt ngay ngắn trên kệ tủ. Khăn đỏ rón rén đi lại chỗ người mẹ dịu dàng, từng bước từng bước một. Tiếng tim cô bé đập thình thịch từng hồi như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, gương mặt em tràn đầy vẻ hứng khởi. Cô bé quàng khăn đỏ đâm xuyên vào người mẹ dịu hiền. Từng giọt từng giọt nhẹ nhàng thấm đẫm nuốt trọn con dao nhỏ xinh xắn, nhuốm cả đôi tay trắng nõn của cô bé quàng khăn đỏ, cái dịch đỏ đấy chảy dài xuống nền đất lạnh.
Tí... Tắc... Tí.... Tắc....
Người mẹ ngã khuya xuống trong phút chốc, tiếng va đập to đến mức khiến cho tai khó chịu. Cô bé quàng khăn đỏ cắt rời từng bộ phận xinh đẹp ra, chỉ thoáng chốc cơ thể người mẹ chỉ còn là những mớ thịt thừa hỗn loạn. Khăn đỏ đem chôn cái hộp sọ xinh xinh ngả màu máu của người mẹ ở vườn địa đàng sau nhà. Cô bé cắm lên đó thêm vài mảnh xương sườn xinh xinh có gắn điểm những bông Loa Kèn tinh khiết nở rộ.
Khăn đỏ bắt một cái nồi nhỏ trên đống củi khô, cô bé nhóm lửa. Tiếng lửa kêu tách tách, ánh lửa cháy rực hồng, toả khói lung linh. Cô bé cho một phần thịt còn vương ít máu vào cái nồi nhỏ, phần thịt xèo xèo toả hương thơm nức. Cô bé quàng khăn đỏ gói phần thịt vào một mẩu giấc kĩ càng, thêm vài lát bánh mì phết bơ và những quả táo đỏ. Khăn đỏ lên đường đến nhà bà.
Trên đường đi, bầu trời cao rộng như càng mở ra với cái nắng ấm ôm ấp lấy thành phố này. Hai bên đường, hoa Loa Kèn nở rộ rực rỡ như những đoá hoa tuyết trắng múp đang tan dần trong cái nắng hạ. Những viên sỏi nhỏ dưới cái nắng giòn tan ấy như thoát khỏi vẻ vô vị thường ngày, toả quang bảy sắc. Cô bé quàng khăn đỏ chân sáo tung tăng trên con đường mòn đến nhà bà.
Bỗng từ đằng xa bên bụi dâu tằm, thanh âm sột soạt vang lên. Nó chậm rãi, dần dần và rình mò. Thấp thoáng ló đầu ra một lão sói già, dãi lão chảy nhóp nhép với chiếc nanh nhọn nhe ra, lão có đôi mắt hoắc nhọn như đôi thợ săn trực chờ đợi con mồi lọt vào hố nhắm. Lão sói già lông xám trắng nhe cái năng ra, hạ giọng nhẹ nhàng:
- Cô bé nhỏ à, cô bé đi đâu đấy
Khăn đỏ dè chừng bẽn lẽn:
- Cháu đi thăm bà. Bà cháu đang bị ốm nặng
- Vậy nhà bà cô bé ở đâu - Đôi mắt lão sói sáng bừng lên, như thói quen của một con thú săn dần đến được gần với miếng mồi ngon của mình.
- Đi hết con đường vòng này đến cái nhà nhỏ có mái ngói đỏ, có khói toả ra mùi bánh quy thơm là nhà bà của cháu. - Khăn đỏ dứt lời, rảo bước đi tiếp.
Con sói già lui sâu vào rừng, tiếng cười khúc khích của nó đầy hứng khởi vang lên, có lẽ nó trực chờ lâu lắm một bữa ngon để nó chén như thế. Đi một hồi lâu đến khi mặt trời đã dần lặn, không còn chót vót trên đỉnh đầu nữa. Cô bé quàng khăn đỏ đã đi đến được nhà bà. Ngôi nhà nhỏ xinh với những khóm hoa bảy sắc. Cái mái ngói đỏ lung linh trên đỉnh nhà. Có ánh đèn ấm áp toả xung quanh, ngào ngạt mùi bánh quy thơm nức và mùi sữa dịu dàng.
Khăn đỏ khẽ khàng gõ cửa.
- Thưa bà kính yêu, cháu là Khăn Đỏ đến thăm bà đây.
Tiếng cót két của cách của mở ra, cái mùi bơ sữa khắp căn phòng lan toả, một bà lão già lụ khụ bước ra.
- Khăn đỏ đến thăm bà đấy à. Mau vào đây vào đây. - Chất giọng trầm ổn toát lên cái vẻ yếu ớt già lụ khụ
- Mẹ bảo cháu mang ít thức ăn đến thăm bà. Bà dùng nhanh cho nóng.
Dứt lời, Khăn đỏ đem cái đĩa nhỏ ra, trên đặt một miếng thịt hồng vừa chín đến, thơm nồng. Vài lát bánh mì nóng đặt xung quanh kèm táo đỏ gọt sẵn vỏ ánh mùi mật ngọt.
Bà cụ nếm vài miếng, tấm tắc khen ngon. Cô bé quàng khăn đỏ cười khe khẽ, cô chạy đi khắp nhà, dường như muốn kiếm thứ gì đó, để rồi sau khi dừng lại ở lưng bà cụ ,một chiếc dây thừng thắt sẵn cái thòng lòng xinh xinh bất chợt quấn quanh cái cổ già lụ khụ nhăn nhúm. Khăn đỏ kéo thật mạnh sợi dây. Bà cụ già khốn khổ đang thưởng thức bữa ăn được phe hoảng loạn. Đôi tay nhăn nheo ra sức giữ lấy sợi dây nhưng bất lực. Khăn đỏ kéo thật mạnh, xương cổ gãy kêu răn rắc và thoáng chốc , cái đầu khốn khổ của bà cụ gãy rời khỏi cái cổ, nó lăn lông lốc trên sàn nhà. Sắc mặt bà cụ tối sầm, tím tái, hộp sọ còn dính ít thịt tươi, miếng da nhăn vài sợi gân máu và chất dịch đỏ loang lổ trên nền đất. Cô bé quàng khăn đỏ cười khúc khích thật vui. Cô bé tìm một con dao thật to, nó kéo cái xác bà nó từ ghế xuống, vung thật mạnh để chặt thành mảnh nhỏ. Khăn đỏ đem từng phần băm nhừ ra, phần xương được rút kĩ càng, để trên khay với vài phần ruột, tim,... vương vãi. Cô bé quàng khăn đỏ ngồi trên ghế đung đưa cái chân nhỏ như muốn trực chờ cái gì đó đến. Cô nở nụ cười nhưng nó không ngây ngô với đôi mắt sáng như sao trời được ưu ái. Gương mặt Khăn đỏ tối sầm, một màu đen tối với đôi mắt thèm khát con mồi đến mức chỉ cần nó lộ diện ngay lập tức sẽ bị cấu xé.
Quả thật điều Khăn đỏ chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện.
Tiếng gõ cửa vang lên từng hồi. Cốc... Cốc... Cốc.....
Chất giọng khàn khàn thô thiển inh tai ầm ì phát ra:
- Bà ơi bà cháu là khăn đỏ đây bà, cháu đến thăm bà đây. Bà mở cửa cho cháu nhé. - Lão sói già cười thầm, mơ đến ngày mình sắp được miếng mồi ngon.
Khăn đỏ tủm tỉm ra mở cửa, dường như thể điều cô bé mong đợi đã đến rồi. Lão sói già nhe năng dài định nuốt chửng Khăn đỏ, nhưng đã bị khăn đỏ dùng mảnh thủy tinh chọc mù mắt, lôi nhãn cầu của lão ra. Con sói già giãy dụa đau đớn, cô bé quàng khăn đỏ bẻ từng chiếc răng một của nó cho đến khi chỉ còn cái hàm đỏ hoe trống hốc. Khăn đỏ rạch bụng con sói ra, nó kêu la những tiếng gừ gừ yếu ớt, mất cả oai phong của lũ thú săn mồi.
Cô bé quàng khăn đỏ đem những phần thịt thừa của bà nhồi nhét vào bụng con sói già, nhét luôn cả cái hộp sọ tím tái vô hồn. Dùng chỉ may lớp da ấy lại. Lão sói giờ nằm im thiếp. Những tiếng kêu gừ gừ đã tắt hẳn.
Bấy giờ Khăn đỏ khóc thúp thíp mắt ứa lệ, cô chạy đi tìm người cứu giúp về việc sói đã ăn thịt bà mình.
Cô bé quàng khăn đỏ rời khỏi nơi đau thương đó, đi mãi mãi vào rừng sâu.
Trăng đã lên cao trên đỉnh đầu, soi rọi thân xác với chiếc áo choàng đẫm máu......
_ Aji_Ma _
Phía Nam nước Ý xinh đẹp nơi thành phố thơ mộng với những con suối óng ả uốn lượn phản chiếu nền trời xanh ngọc bích. Nơi có đường chân trời vụt ngang qua ngăn cách khoảng hư vô, đó là ranh giới giữ nơi thiên đàng và địa cửu mong manh tựa như trước mắt nhưng lại vụt qua tầm với của loài người. Mùi hương thoang thoảng của những đoá hoa Loa Kèn phản phất khắp khoảng không, cái mùi hương dịu ngọt như tấu lên một bản giao hưởng của vườn địa đàng quốc hoa. Từng nụ hoa nhỏ điểm xuyến với nhụy vàng xen kẽ nhau trên nền cỏ xanh mướt, xanh đến vô tận nơi những đôi giày đỏ gót hoa đang nhảy múa. Người dân nơi đây mỗi một ngày đều tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Họ nhảy múa cùng nhau trên chiếc váy sọc nở hoa với những chiếc khăn choàng điểm thêm vẻ rực rỡ dưới chiều hoàng hôn đỏ rực. Họ nhảy múa đến khi đôi chân mệt mỏi, đến khi tia nắng cuối cùng từ mặt trời chiếu sáng đến thành phố này vụt tắt, chỉ còn lại bóng tối nuốt trọn khoảng hư không.
- Khăn Đỏ ơi, con đến thăm bà nhé. Nhớ đi đường thẳng đừng ham chơi mà đi đường vòng . - Giọng điệu nhẹ nhàng của người mẹ cất tiếng.
- Dạ con biết rồi thưa mẹ kính yêu - Khăn đỏ đáp lời mẹ, đôi mắt em long lanh như sao trời phản phất cái thanh dịu của dòng suối.
Cô bé quàng khăn đỏ nhón cái chân nhỏ xinh trên giày gót hoa, cô cố với lấy con dao nhỏ xinh xắn đặt ngay ngắn trên kệ tủ. Khăn đỏ rón rén đi lại chỗ người mẹ dịu dàng, từng bước từng bước một. Tiếng tim cô bé đập thình thịch từng hồi như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, gương mặt em tràn đầy vẻ hứng khởi. Cô bé quàng khăn đỏ đâm xuyên vào người mẹ dịu hiền. Từng giọt từng giọt nhẹ nhàng thấm đẫm nuốt trọn con dao nhỏ xinh xắn, nhuốm cả đôi tay trắng nõn của cô bé quàng khăn đỏ, cái dịch đỏ đấy chảy dài xuống nền đất lạnh.
Tí... Tắc... Tí.... Tắc....
Người mẹ ngã khuya xuống trong phút chốc, tiếng va đập to đến mức khiến cho tai khó chịu. Cô bé quàng khăn đỏ cắt rời từng bộ phận xinh đẹp ra, chỉ thoáng chốc cơ thể người mẹ chỉ còn là những mớ thịt thừa hỗn loạn. Khăn đỏ đem chôn cái hộp sọ xinh xinh ngả màu máu của người mẹ ở vườn địa đàng sau nhà. Cô bé cắm lên đó thêm vài mảnh xương sườn xinh xinh có gắn điểm những bông Loa Kèn tinh khiết nở rộ.
Khăn đỏ bắt một cái nồi nhỏ trên đống củi khô, cô bé nhóm lửa. Tiếng lửa kêu tách tách, ánh lửa cháy rực hồng, toả khói lung linh. Cô bé cho một phần thịt còn vương ít máu vào cái nồi nhỏ, phần thịt xèo xèo toả hương thơm nức. Cô bé quàng khăn đỏ gói phần thịt vào một mẩu giấc kĩ càng, thêm vài lát bánh mì phết bơ và những quả táo đỏ. Khăn đỏ lên đường đến nhà bà.
Trên đường đi, bầu trời cao rộng như càng mở ra với cái nắng ấm ôm ấp lấy thành phố này. Hai bên đường, hoa Loa Kèn nở rộ rực rỡ như những đoá hoa tuyết trắng múp đang tan dần trong cái nắng hạ. Những viên sỏi nhỏ dưới cái nắng giòn tan ấy như thoát khỏi vẻ vô vị thường ngày, toả quang bảy sắc. Cô bé quàng khăn đỏ chân sáo tung tăng trên con đường mòn đến nhà bà.
Bỗng từ đằng xa bên bụi dâu tằm, thanh âm sột soạt vang lên. Nó chậm rãi, dần dần và rình mò. Thấp thoáng ló đầu ra một lão sói già, dãi lão chảy nhóp nhép với chiếc nanh nhọn nhe ra, lão có đôi mắt hoắc nhọn như đôi thợ săn trực chờ đợi con mồi lọt vào hố nhắm. Lão sói già lông xám trắng nhe cái năng ra, hạ giọng nhẹ nhàng:
- Cô bé nhỏ à, cô bé đi đâu đấy
Khăn đỏ dè chừng bẽn lẽn:
- Cháu đi thăm bà. Bà cháu đang bị ốm nặng
- Vậy nhà bà cô bé ở đâu - Đôi mắt lão sói sáng bừng lên, như thói quen của một con thú săn dần đến được gần với miếng mồi ngon của mình.
- Đi hết con đường vòng này đến cái nhà nhỏ có mái ngói đỏ, có khói toả ra mùi bánh quy thơm là nhà bà của cháu. - Khăn đỏ dứt lời, rảo bước đi tiếp.
Con sói già lui sâu vào rừng, tiếng cười khúc khích của nó đầy hứng khởi vang lên, có lẽ nó trực chờ lâu lắm một bữa ngon để nó chén như thế. Đi một hồi lâu đến khi mặt trời đã dần lặn, không còn chót vót trên đỉnh đầu nữa. Cô bé quàng khăn đỏ đã đi đến được nhà bà. Ngôi nhà nhỏ xinh với những khóm hoa bảy sắc. Cái mái ngói đỏ lung linh trên đỉnh nhà. Có ánh đèn ấm áp toả xung quanh, ngào ngạt mùi bánh quy thơm nức và mùi sữa dịu dàng.
Khăn đỏ khẽ khàng gõ cửa.
- Thưa bà kính yêu, cháu là Khăn Đỏ đến thăm bà đây.
Tiếng cót két của cách của mở ra, cái mùi bơ sữa khắp căn phòng lan toả, một bà lão già lụ khụ bước ra.
- Khăn đỏ đến thăm bà đấy à. Mau vào đây vào đây. - Chất giọng trầm ổn toát lên cái vẻ yếu ớt già lụ khụ
- Mẹ bảo cháu mang ít thức ăn đến thăm bà. Bà dùng nhanh cho nóng.
Dứt lời, Khăn đỏ đem cái đĩa nhỏ ra, trên đặt một miếng thịt hồng vừa chín đến, thơm nồng. Vài lát bánh mì nóng đặt xung quanh kèm táo đỏ gọt sẵn vỏ ánh mùi mật ngọt.
Bà cụ nếm vài miếng, tấm tắc khen ngon. Cô bé quàng khăn đỏ cười khe khẽ, cô chạy đi khắp nhà, dường như muốn kiếm thứ gì đó, để rồi sau khi dừng lại ở lưng bà cụ ,một chiếc dây thừng thắt sẵn cái thòng lòng xinh xinh bất chợt quấn quanh cái cổ già lụ khụ nhăn nhúm. Khăn đỏ kéo thật mạnh sợi dây. Bà cụ già khốn khổ đang thưởng thức bữa ăn được phe hoảng loạn. Đôi tay nhăn nheo ra sức giữ lấy sợi dây nhưng bất lực. Khăn đỏ kéo thật mạnh, xương cổ gãy kêu răn rắc và thoáng chốc , cái đầu khốn khổ của bà cụ gãy rời khỏi cái cổ, nó lăn lông lốc trên sàn nhà. Sắc mặt bà cụ tối sầm, tím tái, hộp sọ còn dính ít thịt tươi, miếng da nhăn vài sợi gân máu và chất dịch đỏ loang lổ trên nền đất. Cô bé quàng khăn đỏ cười khúc khích thật vui. Cô bé tìm một con dao thật to, nó kéo cái xác bà nó từ ghế xuống, vung thật mạnh để chặt thành mảnh nhỏ. Khăn đỏ đem từng phần băm nhừ ra, phần xương được rút kĩ càng, để trên khay với vài phần ruột, tim,... vương vãi. Cô bé quàng khăn đỏ ngồi trên ghế đung đưa cái chân nhỏ như muốn trực chờ cái gì đó đến. Cô nở nụ cười nhưng nó không ngây ngô với đôi mắt sáng như sao trời được ưu ái. Gương mặt Khăn đỏ tối sầm, một màu đen tối với đôi mắt thèm khát con mồi đến mức chỉ cần nó lộ diện ngay lập tức sẽ bị cấu xé.
Quả thật điều Khăn đỏ chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện.
Tiếng gõ cửa vang lên từng hồi. Cốc... Cốc... Cốc.....
Chất giọng khàn khàn thô thiển inh tai ầm ì phát ra:
- Bà ơi bà cháu là khăn đỏ đây bà, cháu đến thăm bà đây. Bà mở cửa cho cháu nhé. - Lão sói già cười thầm, mơ đến ngày mình sắp được miếng mồi ngon.
Khăn đỏ tủm tỉm ra mở cửa, dường như thể điều cô bé mong đợi đã đến rồi. Lão sói già nhe năng dài định nuốt chửng Khăn đỏ, nhưng đã bị khăn đỏ dùng mảnh thủy tinh chọc mù mắt, lôi nhãn cầu của lão ra. Con sói già giãy dụa đau đớn, cô bé quàng khăn đỏ bẻ từng chiếc răng một của nó cho đến khi chỉ còn cái hàm đỏ hoe trống hốc. Khăn đỏ rạch bụng con sói ra, nó kêu la những tiếng gừ gừ yếu ớt, mất cả oai phong của lũ thú săn mồi.
Cô bé quàng khăn đỏ đem những phần thịt thừa của bà nhồi nhét vào bụng con sói già, nhét luôn cả cái hộp sọ tím tái vô hồn. Dùng chỉ may lớp da ấy lại. Lão sói giờ nằm im thiếp. Những tiếng kêu gừ gừ đã tắt hẳn.
Bấy giờ Khăn đỏ khóc thúp thíp mắt ứa lệ, cô chạy đi tìm người cứu giúp về việc sói đã ăn thịt bà mình.
Cô bé quàng khăn đỏ rời khỏi nơi đau thương đó, đi mãi mãi vào rừng sâu.
Trăng đã lên cao trên đỉnh đầu, soi rọi thân xác với chiếc áo choàng đẫm máu......
_ Aji_Ma _
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com