Co Ay Se Thay Em Yeu Anh 1 Full
Mọi người nhìn về phía tên thị vệ bị đá bay vào rồi lại nhìn ra phía cửa. Một cô gái với mái tóc trắng xóa, y phục chỉ làm bằng vải thô nhưng lại khiến nàng trở nên diễm lệ. Tuy không bằng các tiểu thư khuê cát ở đây nhưng nàng lại có một khí thế bức người. Mọi người nhanh chóng chạy lại bảo vệ hoàng thượng và Thái hậu. Song Song nhanh chóng chắn trước hoàng thượng lên tiếng.- Kẻ nào to gan, dám đại náo yến thọ của Thái hậu?...Là ngươi!- Tam hoàng ca, cô nương ấy không phải là người đi cùng với cô nương kia sao? - Thiên Bình nói nhỏ vào tai Thiên Yết hỏi- Ý đệ là nàng ta rất có thể đang ở đây? - Thiên Yết nghi hoặc nhìn Thiên Bình hỏi lại. Thiên Bình không nói gì chỉ gật đầu.Song Tử bước lên phía trước, nhíu mày nhìn Nhân Mã, sau đó nhanh chóng bước lại gần nàng hỏi.- Cô nương còn dám tới đây? Đã cả gan nhốt linh hồn người của hoàng thất, lại là tội phạp nhất phẩm mà còn dám tới đây đại náo yến thọ của Thái hậu. Để xem ta trị người thế nào?Song Tử định kéo Nhân Mã tới gặp hoàng thượng thì nhanh chóng bị nàng mạnh tay đánh lùi ra sau. Song Song thấy chủ tử bị đánh, liền nhanh chóng đi lại tấn công Nhân Mã. Thế nhưng không hiểu vì sao, võ công Nhân Mã mạnh lạ thường khiến Song Song bị áp đảo chỉ có thể đỡ đòn. Nhân Mã liên tục tấn công vào những chỗ hiểm yếu, chỉ cần sơ xuất dính một đòn là sẽ không đủ sức đứng dậy.Nhưng người tính không bằng trời tính, Song Song bị Nhân Mã đánh một cái mạnh ngay cái đường ở giữa miệng và mũi lập tức ngã lăn ra đất không đứng dậy nổi.- Ta khuyên nên đem hắn đi chẩn thái y. Kẻo không may cái mạng nhỏ của hăn cũng bị thần chết tha đi. - Nhân Mã cười khẩy, cao ngạo vừa phủi tay vừa nói- Hộ vệ đâu? Còn không mau bắt ả tiện nhân kia lại? - Hoàng hậu tức giận đứng lên chỉ vào mặt Nhân Mã ra lệnh. Nhân Mã khinh thường lười nhác nhìn bà, thờ ơ nhìn móng tay của mình, tặc lưỡi nói.- Chậc chậc. Có lẽ lúc đó bà không thấy ta đã nhốt linh hồn của bà và mọi người trong hoàng tộc lại rồi. Nếu bà giết ta, bà nghĩ bà và những người còn lại sống được sao? Mà có kêu hộ vệ thì kêu tên nào có linh thú ấy, đánh võ với mấy tên phế vật này bẩn tay bổn cô nương.Lời nói kiêu ngạo vô cùng khiến hoàng hậu tức điên. Song Tử liền triệu hồi một con chim công màu xanh lam yêu kiều, cái đuôi to xòe ra lấp lánh đủ màu sắc. Nhân Mã nhìn con chim công đó mà cười khẩy một cái, phất tay sang một bên, lập tức bên ngoài một con phượng hoàng to lớn với bộ lông vàng cam bay vào, con chim công của Song Tử liền lùi lại sợ hãi. Song Tử ngạc nhiên nhìn Nhân Mã, rồi nhìn linh thú của mình, sau đó lại nhìn con phượng hoàng vừa mới đáp xuống phía sau Nhân Mã. Khẽ nhíu mày đầy nghi hoặc, Song Tử bèn nghi ngờ lên tiếng hỏi.- Thất tinh? Ngươi là Cửu tinh triệu hồi sư?- Đúng là hoàng tử có khác. Vừa nhìn là biết Hoàng Điểu là một trong thất tinh huyền thoại. Nhưng mà ngươi lầm rồi, Hoàng Điểu không phải linh thú của ta. - Nhân Mã giả vờ bày ra bộ mặt ngạc nhiên, vỗ tay tán thưởng. Song Tử nghe vậy liền nghi hoặc hỏi.- Là của Song Ngư?- Đúng rồi. Nhưng mà gọi tên tục của tỷ tỷ ta như vậy hoàng tử không thấy đau miệng sao? Ta là ta nghe không lọt tai. Giờ thì trở lại trận chiến của chúng ta thôi được chứ? - Nhân Mã lấy một viên đan dược ra, đưa lại gần miệng Hoàng Điểu. Một người ông cụ đầu tóc bạc trắng liền đập bàn đứng dậy, tay run run chỉ vào viên đan dược Nhân Mã vừa cho Hoàng Điểu ăn, giọng điệu cũng bàng hoàng không kém thái độ kinh ngạc trên mặt.- Đó...đó là...đó là tuyệt phẩm đan dược. Là tuyệt phẩm đan dược đúng không?- Ồ!! Ông già nhưng lại không hồ đồ. Vừa nhìn qua đã biết rồi sao? Nói thật chứ luyện thứ này ra ta còn cảm thấy có chút không hài lòng. Nhưng nghe ông nói là tuyệt phẩm đan dược ta lại càng không hài lòng hơn. Thứ đan dược kém cỏi như vầy mà được phong làm tuyệt phẩm, có khinh thường ta quá không? - Nhân Mã lấy một viên đan dược y như viên lúc nãy ra cầm trên tay, đưa lên đưa xuống nhìn, mặt lộ rõ vẻ không hài lòng.- Đã là tuyệt phẩm đan dược mà còn không hài lòng. Hơn 200 năm nay, chưa có luyện dược sư nào có thể luyện ra tuyệt phẩm. Cô nương quả thật là thiên tài. Quả thật là thiên tài mà. - Ông cụ đó vui mừng khen tấm tắc. Nhân Mã nghe mà trong lòng nở hoa, vội cất viên đan dược kia vào, sau đó ra lệnh cho Hoàng Điểu.- Hoàng Điểu, nếu muốn ăn nữa thì tiêu diệt con công xinh đẹp đến chướng tai gai mắt kia đi. Tỷ thật sự không muốn nhìn thấy nó nữa.Nhân Mã điên rồi sao? Tại sao lại cho tiêu diệt chứ? Bộ cô không biết nếu linh thú chết, người ký kết với nó - tức Song Tử cũng sẽ chết chung sao? Tất cả mọi người dự tiệc trong sân viện đều mở to mắt nhìn nàng như sinh vật lạ. Một phi tần mặc y phục màu tím diễm lệ, đầu cài trâm ngọc tinh xảo, mắt phượng lộ ra vài phần kinh ngạc lập tức chuyển sang giận dữ. Bà tức giận đi lại phía Song Tử, đứng chắn phía trước hắn, hung hăng chỉ mặt Nhân Mã quát.- Ngươi dám đụng đến một sợi tóc của Tử nhi, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.- Tử nhi? Chắc bà là mẫu hậu của hắn nhỉ? Can đảm ghê nhỉ? Diễm lệ ghê nhỉ? Chửi cũng hiền thục ghê nhỉ? Thế ta hỏi bà, nếu bà là ta, bị hắn bắt tới đây, đối xử như một tù nhân thì bà có hận hắn không? Ta vô duyên vô cớ bị đem tới đây làm nhiệm vụ đã đủ phiền phức và tức giận rồi, lại còn gặp thêm thái độ kiêu căng, ngạo mạn của hắn lại càng khiến ta tức giận hơn. Hắn như vậy là vì ai đây? Không phải vì mẫu hậu thân sinh của hắn dạy dỗ hắn không cẩn thận sao? Ta chỉ đơn giản là tới đây để trả thù. Nếu hắn quỳ xuống tạ lỗi với ta, ta sẽ nể tình hắn cho ta tá túc một thời gian mà tha mạng cho hắn. Còn nếu không thì bà chuẩn bị chiếu mà dọn xác hắn đi. - Nhân Mã lạnh lùng nhìn vị phi tử đó, giọng nói từ lạnh lùng chuyển sang cay nghiệt khiến người khác không rét mà run.- Ngươi hồ ngôn loạn ngữ. Tử nhi sao có thể làm loại chuyện như vậy? - Bà vẫn chỉ vào mặt Nhân mã hét lên.- Ta hồ ngôn loạn ngữ? Hắn không làm chuyện như vậy? Vậy ta hỏi bà, vì lí do đâu mà bà chắc chắn? Vì lí do đâu mà ta muốn mạng của hắn? - Nhân Mã vẫn lạnh lùng hỏi, đôi mắt tĩnh lặng đến nỗi không thể đoán ra được tâm tư.- Hoàng tộc là nơi ganh ghét đấu tranh. Có thể ngươi được ai đó mua chuộc tới đây để giết Tử nhi của ta. - Giọng bà mang theo vài phần mỉa mai nhìn qua vị phi tần mặc đồ cam diễm lệ gần đó. Người đó lập tức phản ứng lại, giận dữ chỉ vào mặt bà ta lớn tiếng.- Lâm Huệ phi, tỷ ngậm máu phun người. Từ trước tới giờ ta với tỷ đúng thật là không ưa gì nhau, nhưng ta tuyệt đối không bao giờ làm chuyện đáng xấu hổ này. Hơn nữa Ngọc nhi của ta chỉ mới 6 tuổi, ta cần gì phải so đo với Tứ hoàng tử.- Trần Nhu phi, muội cần gì phải có tật giật mình? Nếu đã làm thì mau nhận tội với bệ hạ, ít ra bệ hạ sẽ niệm tình đang sủng ái muội và Thập hoàng tử mà cho muội đóng cửa suy ngẫm hay quỳ trong từ đường vài ngày. - Giọng Lâm Huệ phi có vài phần châm chọc- Các người muốn đấu võ mồn với nhau thì làm ơn biến khuất mắt ta đi. Cãi nhau ở đây còn ra thể thống hay cung quy mà các người mở miệng ra là nhắc đến không? Nên nhớ là bổn cô nương còn ở đây, cũng chưa tính xong món nợ này với Tứ hoàng tử hắn đây. Nên nếu muốn đấu hậu cung thì nên cút đi chỗ khác đừng đấu trước mặt ta, làm bẩn mắt. - Nhân Mã ngữ khí lạnh lùng có vài phần khí thế bức người nói- Đầu gối nam tử sao có thể quỳ trước một nữ nhân như ngươi. Hơn nữa còn là tội phạm nhất phẩm? - Lâm Huệ phi nghe xong liền tức giận quát.- Cái này là ngươi thiếu hiểu biết hay cố tình không nhắc đến đây? Hắn là hoàng tử nhưng phẩm cấp của hắn cùng lắm cũng chỉ là nhị phẩm hoặc tam phẩm, trong khi ta lại là nhất phẩm. Ta không bắt hắn hành lễ thì thôi, còn bày đặc đứng trước mặt ta mà lớn tiếng. Hỗn xược. "Xía, dám làm càng trước mặt bà này. Bà đây nhất phẩm, nhất phẩm đấy." - Nhân Mã hạ giọng, an nhàn nói rồi vênh mặt tung hoa nghĩ.Nghe xong mà mọi người đang lo lắng liền bật cười, ngay cả hoàng thượng, hoàng hậu và Thái hậu cũng bật cười. Nữ tử này, không biết ngốc thật hay giả ngốc. Lúc nãy thì khí thế bức người xông vào hoàng cung gây loạn, còn đòi giết Tứ hoàng tử. Bây giờ lại ngốc nghếch phân biệt phẩm cấp. Đúng là khiến cho người ta khó có thể hiểu tâm tư. Lâm Huệ phi giận tím mặt. Một tội phạm nhất phẩm mà lại ngu ngốc không biết phân biệt phẩm cấp. Bà liền chỉ tay vào mặt Nhân Mã quát.- Ngươi lại hồ ngôn loạn ngữ. Nhất phẩm tội phạm còn không bằng một tên ăn mày như ngươi mà lại dám ăn nói xằng bậy trước mặt ta. Lại còn đại náo yến thọ Thái hậu nương nương, đòi giết Tử nhi của ta. Phạm tội khi quân, nhất định phải chém đầu.- Bệ hạ, xin bệ hạ minh xét. Làm chủ cho thần thiếp và Tử nhi. - Bà ta quay lại phía hoàng thượng quỳ xuống cầu xin.- Hoàng Điểu, mau thực thi mệnh lệnh đi. - Nhân Mã nhanh chóng nhắc Hoàng Điểu. Hoàng Điểu lập tức làm ngay, bay tới phóng hỏa thiêu chết con công kia.- Tử nhi!!! - Lâm Huệ phi bàng hoàng kêu lên khi thấy Song Tử ngã xuống đất. Bà hoảng hốt ôm Song Tử vào lòng, tay đặt lên mũi Song Tử một lúc rồi khóc nấc lên.- Tử nhi, Tử nhi của ta. Ngươi giết Tử nhi của ta. Tử nhi, Tử nhi...Con mở mắt ra nhìn mẫu phi, mở mắt ra nhìn mẫu phi đi mà Tử nhi...Khi Nhân Mã định bỏ đi thì Lâm Huệ phi hét lên.- Ngươi đứng lại, dám giết Tử nhi của ta còn định bỏ chạy? Người đâu? Mau bắt ả ta lại, bắt ả ta lại để đền mạng cho Tử nhi.Thị vệ nhanh chóng chạy ra vây kín mít xung quanh Nhân Mã không cho nàng rời đi. Nhân Mã cười lạnh. Đúng là không biết tự lượng sức mình. Chê đời cho sống quá lâu sao? Được! Hôm nay nàng tiễn các ngươi một đoạn đi gặp lão Vương vậy.Au: Oa oa oa, Nhân Mã tỷ, sao tỷ lại giết Song Tử ca? Đã không giữ lời hứa với Song Ngư tỷ thì thôi, sao lại giết Song Tử ca chứ? Oa oa oa... TOT
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com