Co Anh Va Bach Nguyet Quang
Tối muộn, căn phòng khách chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng nhè nhẹ từ chiếc đèn bàn. Hoàng Minh ngồi tựa lưng vào ghế sofa, tay cầm ly rượu nhưng không uống. Anh đang chìm vào suy nghĩ thì tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên.Huy Vũ xuất hiện, ánh mắt anh nhìn Hoàng Minh đầy khó hiểu. "Em vẫn còn ngồi đây sao? Muộn rồi, em không đi nghỉ à?"Hoàng Minh không đáp, chỉ ngẩng đầu nhìn Huy Vũ với ánh mắt sắc lạnh. "Anh nghĩ gì về tôi, Vũ?"Huy Vũ sững người trước câu hỏi bất ngờ. "Em đang nói về điều gì?""Chuyện anh vừa nói với tôi sáng nay... Tôi thật sự là một kẻ vô dụng, đúng không?" Hoàng Minh đặt ly rượu xuống bàn, giọng anh khàn đặc."Không, Minh à." Huy Vũ bước lại gần, ánh mắt anh trở nên dịu dàng hơn. "Anh không nghĩ em vô dụng. Anh chỉ nghĩ em đang tự làm khổ mình và làm khổ cả những người xung quanh.""Vậy tôi nên làm gì?" Hoàng Minh bật cười chua chát. "Tôi chưa bao giờ hiểu rõ bản thân mình. Tôi cứ tưởng rằng cưới Thiên Lam là cách tốt nhất để giải thoát khỏi cảm xúc dành cho An Nhiên. Nhưng rốt cuộc, tôi lại chỉ kéo cô ấy vào một mớ bòng bong không lối thoát."Huy Vũ im lặng. Anh không biết nên an ủi hay trách móc người đàn ông trước mặt mình. Anh chỉ biết rằng mình vẫn yêu Hoàng Minh – dù tình yêu này không thể nói thành lời.Hôm sau, Thiên Lam nhận được một tin nhắn bất ngờ từ An Nhiên:> "Chị ơi, em muốn chị cùng đi mua vài món đồ với em. Được không?"Dù ngạc nhiên, nhưng Thiên Lam không từ chối. Cô và An Nhiên gặp nhau tại một trung tâm thương mại lớn. An Nhiên mặc một chiếc váy trắng đơn giản, mái tóc dài buông lơi khiến cô trông như một thiên thần giữa chốn đông người."Chị đến rồi," An Nhiên cười rạng rỡ, kéo tay Thiên Lam đi ngay khi cô vừa đến.Cả hai lang thang qua nhiều cửa hàng, thử hết quần áo này đến phụ kiện khác. Thiên Lam cảm nhận được sự vui vẻ từ An Nhiên, nhưng trong lòng cô lại dâng lên cảm giác mơ hồ, như thể điều này chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, không thuộc về cô mãi mãi."An Nhiên, em... đang có chuyện gì sao?" Thiên Lam bất ngờ hỏi khi cả hai ngồi nghỉ tại quán cà phê.An Nhiên ngừng lại, ánh mắt thoáng vẻ bối rối nhưng rồi lại cười nhẹ. "Không có gì đâu chị. Em chỉ muốn dành chút thời gian với chị thôi. Dạo này chị có vẻ mệt mỏi quá.""Chị ổn mà," Thiên Lam đáp, nhưng cô biết An Nhiên không tin.Tối hôm đó, Thiên Lam bất ngờ bắt gặp Hoàng Minh và An Nhiên nói chuyện ở sân sau. Ánh trăng sáng rực chiếu lên hai người, tạo nên một bức tranh yên tĩnh nhưng lại đầy căng thẳng."Cô ấy yêu em, em biết không?" Hoàng Minh nói, giọng anh trầm và nghiêm túc.An Nhiên sững lại, đôi mắt cô mở to. "Anh đang nói gì vậy?""Thiên Lam. Cô ấy yêu em. Cô ấy đã giấu kín điều đó suốt thời gian qua, nhưng tôi nhìn thấy rõ.""Em..." An Nhiên bối rối, không biết phải đáp lại thế nào."Tôi không biết em nghĩ gì, nhưng nếu em không thể đáp lại tình cảm của cô ấy, hãy để cô ấy buông tay," Hoàng Minh tiếp tục, ánh mắt anh ánh lên sự mâu thuẫn.Thiên Lam lặng người đứng nhìn từ xa. Cô không biết mình nên cảm thấy gì – giận dữ, đau khổ, hay cảm kích vì Hoàng Minh đang nói ra điều mà cô không dám.Trong khi đó, Huy Vũ một lần nữa đối diện với sự thật rằng tình cảm của anh dành cho Hoàng Minh không bao giờ được đáp lại. Nhưng thay vì tiếp tục âm thầm đau khổ, anh quyết định phải làm gì đó.Tối muộn, anh tìm gặp Thiên Lam khi cô đang ngồi một mình trên sân thượng."Lam, anh muốn nói với em một điều," Huy Vũ mở lời, ánh mắt anh nghiêm túc."Chuyện gì vậy anh, Vũ?""Em có từng nghĩ... nếu không phải Hoàng Minh, nếu không phải An Nhiên, em có thể tìm thấy hạnh phúc từ một người khác không?"Thiên Lam bật cười chua xót. "Em không nghĩ đến điều đó, anh Vũ. Vì em không tin mình có thể yêu thêm một ai khác nữa.""Nhưng nếu có một người sẵn sàng ở bên em, bất kể em ra sao, em có chấp nhận không?"Thiên Lam nhìn Huy Vũ, đôi mắt cô mở to trước câu hỏi bất ngờ. Cô không biết phải trả lời thế nào, bởi câu hỏi ấy chạm vào một phần cô luôn cố trốn tránh – rằng cô cũng cần được yêu thương.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com