Co Anh Roi Can Gi Ai Khac
Em là một cô gái rắc rối, luôn chạy theo anh đòi tình yêu. Nhưng anh lúc ấy chẳng biết trân trọng, cứ muốn tránh em càng xa càng tốt.Em tặng anh những nụ cười, anh tặng em những cái nhìn cau có. Nhưng em vẫn cứ đuổi theo dù rằng như thế.Có mấy khi em viết tặng anh, chẳng phải những bức thư tình sến súa mà là những dòng thơ mà em nói là đã dành cả trái tim vào đấy: Áo ai thương nhớ tình này
Thương ai sao vẫn lệ nhòe mi cay
Yêu thương cứ thế đong đầy
Nhạt nhòa đêm vắng bồi hồi mê say
Dệt từng nỗi nhớ thành mây
Gửi vào tia nắng sợi yêu thương này
Tương tư một tấm lưng gầy
Mà sao chàng vẫn bao ngày chưa hayAnh đã cảm động nhưng vì sự ích kỉ của bản thân anh đã thẳng thừng xé nó trước mắt em. Anh thấy sự tan vỡ, trong lồng ngực bỗng chốc cảm thấy nghẹn lại khi thấy nước mắt của em.Em không đánh anh, em không mắng anh, em chẳng làm gì cả. Em chỉ đứng đó khóc thôi rồi em cười, cười trong nước mắt. Rồi em nói sẽ nghe theo lời anh rằng sẽ rời xa và không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.Em đi rồi, bỏ anh ở lại đó trong sự dàn vạt và hối hận. Bóng dáng em xa dần rồi khuất hẳn. Sao anh lại chẳng thể làm gì ngoài việc nhìn em đi?Ngày hôm sau, nắng vẫn ấm, mây vẫn bay, gió vẫn thoảng, chim vẫn hót chỉ có cuộc sống anh là thay đổi. Chẳng có em trong cuộc sống, anh cứ cảm thấy mình thiếu đi một thứ quan trọng. Anh cứ thất thần nhìn vào hư không, nếu như là ngày hôm qua bây giờ anh đã được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của em, ánh mắt trìu mến của em và khuôn mặt béo béo tròn tròn mà hằng ngày anh chẳng thèm nhìn bây giờ đã tuột khỏi tầm tay.Anh mải miết đi tìm em trong vạn người đông đúc, chẳng thấy em đây chỉ thấy những xa lạ. Anh đau, anh đau lắm em biết không?Rồi một hôm, trong ngày Valentive, đúng lúc anh đang lững thững cô độc trong muôn vàn những cặp đôi tình nhân. Anh bắt gặp em - người con gái anh thương. Nhưng em lại đi với người con trai khác. Chàng trai đó có gì hơn anh?Lúc đó anh muốn xông đến, nắm lấy cổ áo anh ta mà đấm một cái nhớ đời thì anh đã bất ngờ trước những câu nói của em. Em nói rằng cảm ơn hắn ta đã giành tình cảm cho em nhưng em không thể quên được anh, em sẽ cố gắng làm cho anh thích em.Đồng hồ điểm giờ, đài phun nước bỗng phát ra ánh sáng kì diệu. Như tìm thấy được một điều quý giá, anh chạy nhanh đến bên em, cầm lấy đôi tay và kéo em chạy đi trước mặt hắn ta.Anh kéo em đi mà lòng anh cứ rối bời, em cứ lải nhải phía sau làm anh thêm hoang mang. "Ồn ào" anh đã hôn em sau khi nói câu đó.Rồi em đẩy anh ra và nói rằng hãy nói rõ ràng ra hết tất cả. Được anh chiều em:" Thì xã hội thông thường người ta bảo là thích thì phải. Vì vậy anh thích em. Làm bạn gái anh nh..."Chưa kịp nói hết câu em đã nhón chân, quàng tay qua cổ và hôn anh. Rồi em núp vào ngực anh e thẹn bảo:" Vậy thì em sẽ miễn cưỡng làm người yêu của anh"Ừ, thì miễn cưỡng...~~~~
Tác phẩm hạnh phúc số 3,Thân ái,Nơi tràn ngập những yêu thương đong đầy...~Trang King's story~
Thương ai sao vẫn lệ nhòe mi cay
Yêu thương cứ thế đong đầy
Nhạt nhòa đêm vắng bồi hồi mê say
Dệt từng nỗi nhớ thành mây
Gửi vào tia nắng sợi yêu thương này
Tương tư một tấm lưng gầy
Mà sao chàng vẫn bao ngày chưa hayAnh đã cảm động nhưng vì sự ích kỉ của bản thân anh đã thẳng thừng xé nó trước mắt em. Anh thấy sự tan vỡ, trong lồng ngực bỗng chốc cảm thấy nghẹn lại khi thấy nước mắt của em.Em không đánh anh, em không mắng anh, em chẳng làm gì cả. Em chỉ đứng đó khóc thôi rồi em cười, cười trong nước mắt. Rồi em nói sẽ nghe theo lời anh rằng sẽ rời xa và không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.Em đi rồi, bỏ anh ở lại đó trong sự dàn vạt và hối hận. Bóng dáng em xa dần rồi khuất hẳn. Sao anh lại chẳng thể làm gì ngoài việc nhìn em đi?Ngày hôm sau, nắng vẫn ấm, mây vẫn bay, gió vẫn thoảng, chim vẫn hót chỉ có cuộc sống anh là thay đổi. Chẳng có em trong cuộc sống, anh cứ cảm thấy mình thiếu đi một thứ quan trọng. Anh cứ thất thần nhìn vào hư không, nếu như là ngày hôm qua bây giờ anh đã được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của em, ánh mắt trìu mến của em và khuôn mặt béo béo tròn tròn mà hằng ngày anh chẳng thèm nhìn bây giờ đã tuột khỏi tầm tay.Anh mải miết đi tìm em trong vạn người đông đúc, chẳng thấy em đây chỉ thấy những xa lạ. Anh đau, anh đau lắm em biết không?Rồi một hôm, trong ngày Valentive, đúng lúc anh đang lững thững cô độc trong muôn vàn những cặp đôi tình nhân. Anh bắt gặp em - người con gái anh thương. Nhưng em lại đi với người con trai khác. Chàng trai đó có gì hơn anh?Lúc đó anh muốn xông đến, nắm lấy cổ áo anh ta mà đấm một cái nhớ đời thì anh đã bất ngờ trước những câu nói của em. Em nói rằng cảm ơn hắn ta đã giành tình cảm cho em nhưng em không thể quên được anh, em sẽ cố gắng làm cho anh thích em.Đồng hồ điểm giờ, đài phun nước bỗng phát ra ánh sáng kì diệu. Như tìm thấy được một điều quý giá, anh chạy nhanh đến bên em, cầm lấy đôi tay và kéo em chạy đi trước mặt hắn ta.Anh kéo em đi mà lòng anh cứ rối bời, em cứ lải nhải phía sau làm anh thêm hoang mang. "Ồn ào" anh đã hôn em sau khi nói câu đó.Rồi em đẩy anh ra và nói rằng hãy nói rõ ràng ra hết tất cả. Được anh chiều em:" Thì xã hội thông thường người ta bảo là thích thì phải. Vì vậy anh thích em. Làm bạn gái anh nh..."Chưa kịp nói hết câu em đã nhón chân, quàng tay qua cổ và hôn anh. Rồi em núp vào ngực anh e thẹn bảo:" Vậy thì em sẽ miễn cưỡng làm người yêu của anh"Ừ, thì miễn cưỡng...~~~~
Tác phẩm hạnh phúc số 3,Thân ái,Nơi tràn ngập những yêu thương đong đầy...~Trang King's story~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com