Co Ai Noi Cho Ta Biet Tai Sao Ta Lai Xuyen Vao Nu Phu
Cô ngước mặt lên, đôi mắt ươn ướt sũng nước nhìn, cái má đỏ hồng, đôi môi căng mọng thủ thỉ bao nhiêu người xao động rồi nhỉ? ai kia đã đánh rơi một nhịp tim cùng lúc với nhau.
- Anh hai, em bị người ta sĩ nhục giữa đám đông, hic ...hic.... em sợ quá hà...hic...hic...Lỡ dính manh cô rắc rồi thì sao thoát được, cô phải diễn cho tới cùng.- Đứa nào dám làm em anh khóc vậy hả? nói anh nghe, anh xử nó liền.Lúc này đám người nhiều chuyện giả bộ làm lơ, tiếp tục công việc của mình. Ai mà chẳng biết họ Dương là gia tộc lớn và giàu thứ hai trên thế giới này chứ, đâu dễ mà đụng vào.Khánh Băng đâu phải dạng vừa, chỉ thẳng tay vào 2 tên kia, rồi mếu máo ráng rặn ra nước mắt ôm lấy ngực Khánh Nguyên (ngu gì, có cơ hội thì ta đây ra tay tức khắc).Khánh Nguyên nổi giận, mặt đỏ lên, nói:- Tại sao 2 người lại làm vậy với con bé hả, nó đã đủ khổ rồi mà 2 người còn không tha, các người thấy mình có quá đáng lắm ko hả? Cái cô Thanh Nhi gì đó của mấy người không lo mà quản, tại sao lại kiếm chuyện với em gái tôi. Em tôi mà có chuyện gì, tôi đây sống chết với mấy người.hahaha, anh đâylà cuồng em gái đấy, biết vậy nên Tiểu Băng mới có cơ hội lợi dụng chứ.- Tôi/Tôi..... 2 người kia đồng thanh, tính giải thích nhưng Băng ta nào cho.- Anh hai, em không muốn ở lại đây...hic...hic...người ta ghét em lắm rồi...hic... có khi em ra đi mà anh... còn không biết lí do nữa đó..hic..hic...em muốn zìa...oa oa...Cô đột nhiên òa khóc lên, tự cảm thấy bái phục tài năng diễn xuất của mình quá. Ba tên mỹ nam này ai nấy thất hồn, hoảng loạn lo cho cô. Khánh Nguyên cố dỗ cô rồi bực dọc liếc ai kia.- Em yên tâm, anh sẽ để thư kí làm giấy xuất viện cho em, nào, chúng ta về, ở đây chỉ thêm chướng mắt...- Hic...dạ..hic..hic..... zìa nha anh hai...hic..hic...Dựa vào vai mỹ nam này, cô làm vẻ vô cùng đáng thương, làm người ta chỉ muốn vồ lấy mà ôm ấp. Khi bóng hình cô ra khỏi cổng, lên chiếc McLaren 720S màu trắng bóng loáng, thật làm choáng mắt người ta mà, không hổ là gia đình giàu có thứ 2 thế giới.( đúng đấy, nên 2 anh sẽ bị ngược cho chết lun đây)Sau khi đi khỏi, ai kia vẫn ôm chặt tay mỹ nam mà vuốt ve, anh ta lại không hay biết gì, ngây ngô quá- Em chịu khổ nhiều rồi, anh biết mà, có anh rồi em sẽ không cần sợ người ta bắt nạt nữa. Yên tâm nha.Lời nói như rót mật vào tai cô, lồng ngực cô bổng nóng lên, không phải tình cảm nam nữ, mà là một cái gì đó sâu trong thâm tâm mà cô từng mơ ước. Hai giọt lệ lấp lánh trải dài trên má, cô khóc sao? lần đầu cô khóc sau cái ngày gia đình cô tan vỡ. Cảm giác sự bao che không cần gồng gánh này cô đã có lại. Thật sự hạnh phúc mà.Thấy Khánh Băng khóc, Khánh Nguyên giật mình, lo nhìn cô mà không quan tâm gì cả.- Sao vậy Tiểu Băng, em đau ở đâu à? có sao ko? Tiểu Băng???- Ko có, anh hai, em vui quá, có gia đình là một điều tốt đúng ko anh?hì...Khánh Nguyên nở một nụ cười ấm áp tỏa nắng rực rỡ, nhẹ vỗ đầu cô- Đương nhiên rồi, tại em không để ý thôi.- Em đúng là ngốc quá mà. Anh lo lái xe đi, coi chừng......Chưa nói hết câu, chuyện đã xảy ra, Khánh Băng la to lên, ta hỏa. Khánh Nguyên thì hết hồn đạp thắng, vệt bánh xe cà lên mặt đường nghe mà điếc cả tay. Đấy, con chó nhà ai thả rông chạy lông tông ngoài đường làm họ mém ôm cột điện rồi.- Anh hai, anh ......- hì hì...sơ ý, sơ ý thôi..... tiếp tục nào...- Anh.......Dưới ánh đèn đường sáng rực của thành phố, chiếc xe McLaren 720Schạy tới đâu làm lóa mắt tới đó. Bầu trời đầy sao trên những tòa nhà thành phố cao ngất, không gian như bị bao trùm thu hẹp lại. Xe từ từ chạy tới một ngọn núi to, từ từ tiến lên đỉnh ( thành phố này có rất nhiều núi và cây xanh xung quanh, xen giữa trung tâm thành phố vì người dân vốn thích thiên nhiên mà). Xung quanh cây cối bao lấy, con đường bằng phẳng sạch sẽ, xe chạy ro ro.... Đến nơi, ai kia không khỏi giật mình, tuy lúc trước nhà chính gia tộc cô rất to rồi, cái này còn to bao nhiêu lần nữa đây, thật đẹp và cổ kính, mang đầy phong cách Tây Âu...ko thể nói hết thành lời được.
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh qua cánh cổng bằng sắt khổng lồ, sự đồ sộ của ngôi nhà từ từ hiện lên trong mắt cô. Khánh Nguyên nhìn qua chợt nở một nụ cười mỉm, thật đáng yêu chết mất với cô em gái này.Mới bước chân xuống xe, đã có người hầu nam bảnh trai ra mở cửa cho cô, Tiểu Băng phải kìm, phải kìm lại, không được mê trai. Bất ngờ quá, 2 hàng mỹ nam mỹ nữ mặc áo người hầu trắng đen như buổi cosplay cô hay coi trên báo vậy. Họ đứng nghiêm trang, cúi người chào cô, làm cô thoáng giật mình. Nhưng sự việc không có như vậy, đa số là ánh mắt căm tức ghét bỏ đối với cô. Một người được rèn luyện từ nhỏ như cô sao không nhận ra chứ. Nguyên chủ à nguyên chủ, cô gây tội nhiều quá rồi đấy.Cô sẽ chấn chỉnh đám người này lại, Khánh Nguyên không nhận ra, nguyên chủ này không để ý, thì để cô ra tay. Mọi thứ từ bây giờ mới bắt đầu.
- Anh hai, em bị người ta sĩ nhục giữa đám đông, hic ...hic.... em sợ quá hà...hic...hic...Lỡ dính manh cô rắc rồi thì sao thoát được, cô phải diễn cho tới cùng.- Đứa nào dám làm em anh khóc vậy hả? nói anh nghe, anh xử nó liền.Lúc này đám người nhiều chuyện giả bộ làm lơ, tiếp tục công việc của mình. Ai mà chẳng biết họ Dương là gia tộc lớn và giàu thứ hai trên thế giới này chứ, đâu dễ mà đụng vào.Khánh Băng đâu phải dạng vừa, chỉ thẳng tay vào 2 tên kia, rồi mếu máo ráng rặn ra nước mắt ôm lấy ngực Khánh Nguyên (ngu gì, có cơ hội thì ta đây ra tay tức khắc).Khánh Nguyên nổi giận, mặt đỏ lên, nói:- Tại sao 2 người lại làm vậy với con bé hả, nó đã đủ khổ rồi mà 2 người còn không tha, các người thấy mình có quá đáng lắm ko hả? Cái cô Thanh Nhi gì đó của mấy người không lo mà quản, tại sao lại kiếm chuyện với em gái tôi. Em tôi mà có chuyện gì, tôi đây sống chết với mấy người.hahaha, anh đâylà cuồng em gái đấy, biết vậy nên Tiểu Băng mới có cơ hội lợi dụng chứ.- Tôi/Tôi..... 2 người kia đồng thanh, tính giải thích nhưng Băng ta nào cho.- Anh hai, em không muốn ở lại đây...hic...hic...người ta ghét em lắm rồi...hic... có khi em ra đi mà anh... còn không biết lí do nữa đó..hic..hic...em muốn zìa...oa oa...Cô đột nhiên òa khóc lên, tự cảm thấy bái phục tài năng diễn xuất của mình quá. Ba tên mỹ nam này ai nấy thất hồn, hoảng loạn lo cho cô. Khánh Nguyên cố dỗ cô rồi bực dọc liếc ai kia.- Em yên tâm, anh sẽ để thư kí làm giấy xuất viện cho em, nào, chúng ta về, ở đây chỉ thêm chướng mắt...- Hic...dạ..hic..hic..... zìa nha anh hai...hic..hic...Dựa vào vai mỹ nam này, cô làm vẻ vô cùng đáng thương, làm người ta chỉ muốn vồ lấy mà ôm ấp. Khi bóng hình cô ra khỏi cổng, lên chiếc McLaren 720S màu trắng bóng loáng, thật làm choáng mắt người ta mà, không hổ là gia đình giàu có thứ 2 thế giới.( đúng đấy, nên 2 anh sẽ bị ngược cho chết lun đây)Sau khi đi khỏi, ai kia vẫn ôm chặt tay mỹ nam mà vuốt ve, anh ta lại không hay biết gì, ngây ngô quá- Em chịu khổ nhiều rồi, anh biết mà, có anh rồi em sẽ không cần sợ người ta bắt nạt nữa. Yên tâm nha.Lời nói như rót mật vào tai cô, lồng ngực cô bổng nóng lên, không phải tình cảm nam nữ, mà là một cái gì đó sâu trong thâm tâm mà cô từng mơ ước. Hai giọt lệ lấp lánh trải dài trên má, cô khóc sao? lần đầu cô khóc sau cái ngày gia đình cô tan vỡ. Cảm giác sự bao che không cần gồng gánh này cô đã có lại. Thật sự hạnh phúc mà.Thấy Khánh Băng khóc, Khánh Nguyên giật mình, lo nhìn cô mà không quan tâm gì cả.- Sao vậy Tiểu Băng, em đau ở đâu à? có sao ko? Tiểu Băng???- Ko có, anh hai, em vui quá, có gia đình là một điều tốt đúng ko anh?hì...Khánh Nguyên nở một nụ cười ấm áp tỏa nắng rực rỡ, nhẹ vỗ đầu cô- Đương nhiên rồi, tại em không để ý thôi.- Em đúng là ngốc quá mà. Anh lo lái xe đi, coi chừng......Chưa nói hết câu, chuyện đã xảy ra, Khánh Băng la to lên, ta hỏa. Khánh Nguyên thì hết hồn đạp thắng, vệt bánh xe cà lên mặt đường nghe mà điếc cả tay. Đấy, con chó nhà ai thả rông chạy lông tông ngoài đường làm họ mém ôm cột điện rồi.- Anh hai, anh ......- hì hì...sơ ý, sơ ý thôi..... tiếp tục nào...- Anh.......Dưới ánh đèn đường sáng rực của thành phố, chiếc xe McLaren 720Schạy tới đâu làm lóa mắt tới đó. Bầu trời đầy sao trên những tòa nhà thành phố cao ngất, không gian như bị bao trùm thu hẹp lại. Xe từ từ chạy tới một ngọn núi to, từ từ tiến lên đỉnh ( thành phố này có rất nhiều núi và cây xanh xung quanh, xen giữa trung tâm thành phố vì người dân vốn thích thiên nhiên mà). Xung quanh cây cối bao lấy, con đường bằng phẳng sạch sẽ, xe chạy ro ro.... Đến nơi, ai kia không khỏi giật mình, tuy lúc trước nhà chính gia tộc cô rất to rồi, cái này còn to bao nhiêu lần nữa đây, thật đẹp và cổ kính, mang đầy phong cách Tây Âu...ko thể nói hết thành lời được.
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh qua cánh cổng bằng sắt khổng lồ, sự đồ sộ của ngôi nhà từ từ hiện lên trong mắt cô. Khánh Nguyên nhìn qua chợt nở một nụ cười mỉm, thật đáng yêu chết mất với cô em gái này.Mới bước chân xuống xe, đã có người hầu nam bảnh trai ra mở cửa cho cô, Tiểu Băng phải kìm, phải kìm lại, không được mê trai. Bất ngờ quá, 2 hàng mỹ nam mỹ nữ mặc áo người hầu trắng đen như buổi cosplay cô hay coi trên báo vậy. Họ đứng nghiêm trang, cúi người chào cô, làm cô thoáng giật mình. Nhưng sự việc không có như vậy, đa số là ánh mắt căm tức ghét bỏ đối với cô. Một người được rèn luyện từ nhỏ như cô sao không nhận ra chứ. Nguyên chủ à nguyên chủ, cô gây tội nhiều quá rồi đấy.Cô sẽ chấn chỉnh đám người này lại, Khánh Nguyên không nhận ra, nguyên chủ này không để ý, thì để cô ra tay. Mọi thứ từ bây giờ mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com