TruyenHHH.com

Cloy Ii Chuyen Di Cua Hanh Phuc

"Man Dong, cậu ở lại bảo vệ Seri!"

Jeong Hyuk thấp giọng. Nếu có người thông thạo đường sá ở bên cạnh, ít ra  cậu cũng có thể liên hệ với bố anh nếu khi có biến cố và giúp Seri trốn thoát. Về phần mình, trái lại anh không quá lo lắng. Những người anh sắp đi cùng, dù sao anh cũng đã giao chiến qua, thực lực anh hiểu rất rõ. 

"Trung đội trưởng, rất nguy hiểm!"

Đào binh vốn rất khó đoán. Bọn chúng có thể làm liều bất cứ lúc nào. 

"Cậu yên tâm, tôi có thể xử lý được.  Cần phải có mồi nhử để bọn chúng lộ mặt hết một lần, như vậy thì mới có thể giải quyết triệt để."

Man Dong thở dài. Cậu biết tính chỉ huy cũ, anh vốn vẫn rất dứt khoát với quyết định của mình. 

"Vậy anh phải thật cẩn thận!"

 Jeong Hyuk cúp máy, bước lên xe của mấy người đào binh. 

"Thật là một người biết giữ lời hứa!"

Man Sik giữ chặt khẩu súng trong tay, cũng không khỏi buột miệng khen.

Seri nhìn thấy Man Dong trở về, nét mặt trầm ngâm. 

"Jeong Hyuk đi theo họ rồi sao?"

Man Dong nặng nề gật đầu. Không nói không rằng, Seri đứng dậy, thu dọn đồ đạc. 

"Cô đi đâu?"

Man Dong ngạc nhiên hỏi, cả mấy người Chi Su, Gwang Beom cũng bước đến gần.

"Đi theo bọn họ!"

Thái độ của cô vô cùng dứt khoát, khiến cho mọi người trở nên băn khoăn. 

"Không được! Cô đang mang thai, vả lại Trung đội trưởng đã dặn phải ở lại đây!"

Lời của Man Dong không có vẻ gì lay chuyển được cô, trái lại, khi nhắc đến bận tâm của Jeong Hyuk, ý chí của cô càng trở nên kiên định. 

"Các cậu thật sự ngồi yên nhìn anh ấy gặp chuyện sao?"

Một bầu không khí yên lặng bao trùm. Dù rất tin tưởng Jeong Hyuk, nhưng chuyện Seri nói, không phải không có khả năng xảy ra.

"Yên tâm, nếu anh ấy có hỏi, cứ nói tôi uy hiếp các cậu!"

Cô biết, chỉ cần cô đứng ra bao che chắc chắn Jeong Hyuk sẽ không truy cứu. Không đợi mấy người đội viên đồng ý, cô đã cầm điện thoại đi ra tới cửa, vì vậy mà mọi người chỉ việc chạy theo. 

"Nhưng mà, hiện giờ Trung đội trưởng ở đâu?"

Gwang Beom băn khoăn trong khi Seri tỏ vẻ rất bình thản. Cô mở một ứng dụng, đưa cho mọi người xem.

"Cứ đi theo chấm đỏ đấy!"

Chi Su nhìn ứng dụng, rồi lại nhìn cô.

"Trung đội trưởng thật sự là trong lòng bàn tay của cô sao?"

Cho đến giờ, cậu vẫn không tin Trung đội trưởng tài năng của cậu, thật sự đã bị cướp mất. Không đúng, là đã tự nguyện bị cướp đi mất, bởi vì Seri cho cậu ta biết, chính Jeong Hyuk đã cài ứng dụng này để Seri có thể biết anh đang ở đâu khi cần.

Man Dong tập trung lái xe chở cả bọn đi theo bản đồ, cuối cùng cũng đến nhà kho đang xây dở nhưng có vẻ như đã bỏ hoang khá lâu. 

"Mọi người cẩn thận!"

Man Dong đi trước, Seri đi kế đó, còn Chi Su và Gwang Beom đi sau cùng cảnh vệ.

Đoàng!

Có tiếng súng nổ phía trong, khiến cho Seri cùng mọi người giật mình, lập tức tìm chỗ ẩn nấp. Seri hồi hộp nhìn về phía nhà kho. Nhưng nghĩ đến Jeong Hyuk, Eun Dong và Ju Mok đang gặp nguy hiểm phía trong kia, cô buộc phải trấn tĩnh. 

"Đi vào thôi!"

Man Dong tiếp tục bước đi, kéo theo mấy người rồng rắn phía sau, vừa lúc nhìn thấy bóng người phía trước, tất cả nhanh chóng nấp sau một cánh cửa. Một đám đông người lố nhố đứng vây quanh ba người đang bị trói. Seri lén nhìn qua cửa.

Tim cô bỗng đập mạnh. 

Jeong Hyuk, cô vừa nhìn thấy anh giữa đám người đó.

Không có nhiều thời gian chần chừ, cô giật lấy súng trong tay Chi Su, lao nhanh ra ngoài, chọn một người không có vũ khí đang quay lưng về phía cô, lên tiếng uy hiếp.

"Các người mau thả Ri Jeong Hyuk ra!" 

Tình thế đột nhiên thay đổi, đám người Man Dong lập tức cũng chạy đến phía sau cô yểm trợ. 

"Seri, đừng bắn!"

Jeong Hyuk lên tiếng, nhanh như tên lao về phía cô, kéo cô lùi lại phía sau, cũng không quên lấy thân mình che chắn cho cô. 

"Anh không sao chứ?"

Dù còn rất hoang mang vì sao Jeong Hyuk lại kéo cô sang một bên, Seri nhanh chóng bỏ qua chuyện đó, chỉ biết tiến đến xem xét tình hình của anh. Người đàn ông dưới họng súng của Seri lúc nãy cũng quay lại nhìn họ, bộ dáng điềm tĩnh của ông, nào ngờ chính là khiến cả đám người Man Dong bàng hoàng hơn nữa. 

"Cục trưởng!"

Cả bọn lập tức nâng tay chào, trong mắt càng thêm run sợ. Seri nhìn thấy ông, cũng thật sự không nói nên lời. Vừa nãy, cô chính là dùng súng để uy hiếp bố chồng của mình. 

Jeong Hyuk nhìn thấy vẻ bối rối trong mắt cô, liền nhận lấy súng trong tay Seri, nhanh chóng giải thích tình hình. 

"Anh đã báo Cục trưởng phối hợp hành động, bọn đào binh cũng bị bắt đủ cả. Mọi việc giờ ổn thỏa rồi!"

Seri không nhúc nhích, cũng chỉ có thể cười trừ. Dù cô buộc phải hành động để cứu Jeong Hyuk, nhưng uy hiếp bố chồng mình thì đúng là thái quá. 

Cục trưởng nhìn thấy vẻ mặt bối rối này của cô, nghĩ đến chuyện dù bản thân bất tiện vẫn vì cứu con trai mình mà lao đến đây, trong lòng ông rất hài lòng, nhưng cũng không thể để lộ ra mặt. 

"Đem tất cả đi!"

Ông ra lệnh cho cận vệ cùng mấy người đội viên áp giải hết mấy người đào binh, nhanh chóng rời đi. Ông tiến đến chỗ Jeong Hyuk, hắng giọng. 

"Về nhà rồi nói chuyện!"

Hít một hơi sâu, Seri gượng nở nụ cười, cúi đầu chào ông. Chuyện vừa nãy nghĩ lại, thật ra còn hoang đường hơn cả việc cô lao vào chỗ nguy hiểm để cứu Jeong Hyuk. Anh thấy lòng bàn tay cô phát lạnh, trong lòng trở nên vội vã. 

"Em không sao chứ?"

Gương mặt cô rất đỏ, giống như phát sốt. Jeong Hyuk thấy bỗng nhiên cả người cô rơi vào lòng anh.

"Sao lại không sao chứ?"

Jeong Hyuk ôm lấy cô, hóa ra, chỉ khi ở gần thế này, bất an của anh mới ném ra phía sau được.

"Ai lại con dâu đi uy hiếp bố chồng thế này chứ?"

Nói xong, cô lại vùi mặt vào ngực anh, cảm thấy xấu hổ đến không nói nổi.

Cảm thấy cái trán nhỏ của cô chạm vào cằm mình, Jeong Hyuk cũng chỉ biết mỉm cười. 

"Không sao, bố cũng hiểu là em bất đắc dĩ phải làm như vậy thôi!"

Cô ngẩng mặt nhìn anh, nhận ra một chuyện rất quan trọng. 

"Ông xã..."

Anh nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của cô, nghe giọng nói mềm mại của cô bên tai khiến tim anh đập càng lúc càng nhanh.

"Thì ra ôm anh rất tuyệt đấy!"

Cô mỉm cười. 

Thật ra, đó không hẳn là điều Seri muốn nói. 

Điều cô phát hiện, chính là càng lúc cô càng yêu anh, đến mức còn yêu hơn cả bản thân mình.






Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com