TruyenHHH.com

Cloy Ii Chuyen Di Cua Hanh Phuc

Buổi chiều thứ sáu yên tĩnh. Jeong Hyuk xong lớp nhạc, liền cùng Gwang Beom và Jo Mok bước sang phía văn phòng của Seri đón cô. Pyo Chi Su và Jo Mok đang ở đấy trông chừng, thấy ba người đến thì vui vẻ dọn dẹp mọi thứ rồi cùng nhau đi về, dù thỉnh thoảng vẫn cảm thấy mệt mỏi vì phải suốt ngày nhìn hai người ân ân ái ái, nhưng nhớ lại việc hai người đã vất vả thế nào để ở cạnh nhau, mọi người cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

"Ri Jeong Hyuk, mày có giỏi thì mau đến cứu thằng anh em của mày đi!"

Anh nhận được tin nhắn trong lúc đứng chờ tàu cùng Seri. Cô nhìn thấy nét mặt thất thần sau khi đọc tin nhắn của anh, biết chắn chắn là có chuyện, liền nhìn vào màn hình. Người đàn ông trong hình nằm sóng soài dưới đất, gương mặt bê bết máu.

"Đây là Man Dong sao?"

Cô chỉ gặp cậu ta một lần, tuy có thấy quen thuộc nhưng vẫn không chắc chắn lắm. Jeong Hyuk gật đầu xác nhận. Man Dong không biết vì chuyện gì đã rơi vào tay bọn Đường Hổ, nhưng vì bọn chúng biết nếu bắt được Jeong Hyuk, con trai Cục trưởng cục chính trị như anh đương nhiên có giá trị hơn nhiều so với một anh lính quèn như Man Dong.

"Đến kho rượu số 10 gặp bọn tao!"

Tin nhắn tiếp theo gởi đến, vẫn kèm theo hình ảnh của Man Dong, nhìn thảm hại hơn cả lúc nãy. Jeong Hyuk nhìn qua Seri, trong lòng bỗng dưng bối rối. Anh vốn nghĩ bọn chúng sẽ chọn cách tấn công anh, hoặc Seri, nhưng không thể ngờ Man Dong sau cùng không thể trốn thoát.

"Em về Lungern trước nhé. Pyo Chi Su và Gwang Boem sẽ bảo vệ em!"

Anh nhìn vào mắt cô. Man Dong là thuộc cấp cũ, cũng là đồng hương của anh, Jeong Hyuk không thể nào bỏ mặc cậu. Dù lo lắng cho Seri, nhưng nếu bọn chúng đã chuyển hướng sang Man Dong, ít ra Seri sẽ không gặp nguy hiểm. Pyo Chi Su nhìn thấy ánh mắt lo lắng của anh, nhận ra có điều không hay cũng vội vàng lên tiếng.

"Trung Đội trưởng, bọn Đường Hổ tìm đến rồi sao?"

Nói rồi, cậu ta nhìn quanh thủ thế. Mấy người Gwang Beom, Ju Mok, Eun Dong thấy vậy cũng trở nên căng thẳng.

"Bọn chúng bắt được Man Dong rồi, giờ muốn tôi đến gặp!"

Nhắc đến Man Dong, anh có chút đau lòng. Mấy người đội viên nhìn thấy biểu hiện lo lắng của Jeong Hyuk, thật giống như lúc anh đến tìm bọn họ khi bị Cho Cheol Kang bắt tra khảo, liền hiểu ra tình hình của Man Dong chắc cũng nghiêm trọng không kém.

"Pyo Chi Su và Gwang Beom đưa Seri về Lungern trước nhé!"

Anh tin tưởng hai người lính tốt nhất của anh sẽ bảo vệ cô thật tốt. Hai người được giao việc nhanh chóng gật đầu. Jeong Hyuk cần sắp xếp an toàn cho Seri trước, sau đó mới có thể nghĩ đến chuyện khác. Jeong Hyuk xoay sang Seri.

"Anh sẽ đi tìm bọn Đường Hổ! Em về trước nhé!"

Tay Jeong Hyuk bỗng dưng bị giữ lại rất chặt. Seri đứng chắn trước mặt anh.

"Em muốn đi cùng anh!"

"Không được!"

Jeong Hyuk đương nhiên không đồng ý. Cô đã từng bị thương một lần, anh không thể nào để cô mạo hiểm lần nữa.

"Ông xã!"

Cô bước đến, sát vào người anh, dùng ánh mắt ấm áp nhất nhìn anh. Jeong Hyuk bất ngờ với phản ứng này của cô, trong lúc căng thẳng thế này, cô lại dùng phương thức mềm mại nhất buộc anh đồng ý.

"Em biết tiếng Trung, chắc chắn sẽ giúp anh được mà!"

Jeong Hyuk trở nên phân vân. Anh đương nhiên muốn giữ cô bên mình, nếu như có bất cứ vấn đề gì đều có thể xử lý. Chỉ là, anh không biết cục diện rồi sẽ trở thành như thế nào. Seri nhìn thấy Jeong Hyuk không dứt khoát từ chối yêu cầu của cô như lúc nãy, liền một tay từ từ cởi áo khoác. Jeong Hyuk bối rối không biết cô muốn gì, nhìn thấy lớp áo chống đạn đang che xương quai xanh của cô hiện ra sau áo khoác, trong lòng liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

"Lúc nãy không hiểu sao Pyo Chi Su cứ bắt em phải mặc áo chống đạn trước khi rời văn phòng, thì ra cũng có lúc dùng đến!"

Jeong Hyuk từ khi nhận được nhắc nhở của Man Dong đã sắp xếp trong túi cô áo chống đạn, nhưng tình hình vốn không nghiêm trọng, chỉ muốn cô mang theo nếu cần thiết. Anh nhìn Pyo Chi Su, mấy người cấp dưới cũ vẫn đợi sự phân phó của anh, yên lặng chờ đợi.

"Chúng ta đi thôi!"

Jeong Hyuk dứt lời, Pyo Chi Su đã lên tiếng.

"Chẳng phải người phụ nữ này nên về nhà sao?"

Seri lắc đầu.

"Đương nhiên là không. Tôi đi theo làm phiên dịch cho Đồng chí Ri Jeong Hyuk đấy nhé!"

Giọng cô không giấu được hào hứng. Chỉ cần được ở cạnh anh, hoá ra lại an lòng hơn bất cứ sự bảo vệ nào.

"Này, nếu cô bị thương lần nữa, bọn tôi...bọn tôi...!"

Chi Su ngập ngừng. Dù hay cãi nhau với Seri, nhưng lần bị thương trước kia, trong lòng cậu vẫn còn sợ hãi. Người phụ nữ này lắm lời, nhưng là sự lắm lời của một cô em gái thân thiết, nên nhìn cô chìm vào hôn mê, cậu không khỏi đau lòng.

"Đồng chí Ri Jeong Hyuk xuất chúng của chúng ta ở đây, tôi làm sao mà có việc gì được chứ?"

Cô mỉm cười nhìn anh, nụ cười dường như chẳng có sợ hãi nào khiến cô chùn bước. Jeong Hyuk nhà cô che mưa chắn gió phía trước rồi, lại có mấy người anh em từng tả xung hữu đột lần trước bên cạnh cô nữa, làm sao mà cô có thể gặp nguy hiểm nào nữa.

Không được ở cạnh nhau, mới chính là nguy hiểm mà cô sợ hãi nhất, cũng giống như Jeong Hyuk đang nghĩ tới, chỉ cần cô ở trong tầm mắt anh, cô chắc chắn sẽ được an toàn, cả những bất an không hình dáng của anh, chắc chắn cũng không tồn tại nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com