TruyenHHH.com

Classroom of the Elite Sakamaki Izayoi

Năm 2 Vol 8 Chương 3

ChThanh374


Vol 8 Năm 2 (Phần 3): Trò chơi 10 giây - Ai sẽ là trưởng nhóm ? Nhóm 9 thành lập - Karma và Nagisa xuất hiện - Ngày đầu tiên ở Hokkaido

Buổi sáng ngày xuất phát, tổng cộng có bốn chiếc xe buýt và tất cả học sinh năm 2 đều mặc trang phục cá nhân của mình.

Sáng nay nhiệt độ xuống dưới 5 độ, có lúc gió lạnh gần như cắt vào da thịt. Tuy nhiên, chừng này vẫn còn chưa là gì so với thời tiết ở Hokkaido.

Vậy nên điều đầu tiên nhà trường làm là đảm bảo rằng học sinh không quên những món đồ chống lạnh như găng tay hay áo khoác. Các bước kiểm tra cuối cùng của hành lý bao gồm quần áo và các vật dụng cần thiết như điện thoại di động đã hoàn tất.

"Trước hết, tôi thấy vui vì tất cả các em đều ở trong tình trạng sức khỏe tốt."

Mashima-sensei, giáo viên chủ nhiệm lớp 2A, nói như vậy trước khi chúng tôi lên xe buýt.

Các giáo viên chủ nhiệm phụ trách học sinh lớp mình ở một trong số bốn chiếc xe buýt, với Mashima-sensei ở số 1, Chabashira-sensei ở số 2, Sakagami-sensei ở số 3, và Hoshinomiya-sensei ở số 4. Về cơ bản, thứ tự sắp xếp là từ Lớp A đến Lớp D.

Xe buýt sẽ đến sân bay Haneda, sau đó chúng tôi sẽ bay đến sân bay Shinchitose. Tiếp đó, chúng tôi sẽ lên xe buýt đến địa điểm và đi đến khu trượt tuyết cho ngày đầu tiên.

Izayoi khoanh tay đứng trước xe buýt của lớp 2B, theo sau cậu là Haruka và Airi, hai cô bạn thân thiết. Cậu khẽ run lên vì cái lạnh, phà hơi trắng ra không khí.

"Haa... Sao mà lạnh dữ vậy trời? Còn chưa tới Hokkaido nữa đó nha. Tới nơi chắc đóng băng luôn quá" cậu ta lầm bầm.

Haruka cười khúc khích, kéo chiếc khăn choàng lại sát cổ hơn.

"Vậy mà lúc trước còn nói muốn đi chơi, giờ lại than lạnh? Đúng là Izayoi mà!"

Airi cũng bật cười, kéo sát áo khoác vào người.

"Cậu mà còn than nữa là bọn tớ sẽ cho cậu ra đứng ngoài tuyết luôn đó."

Izayoi nhăn mặt, lườm cả hai cô gái.

"Mấy cậu không hiểu được đâu. Với một người tràn đầy nhiệt huyết như tớ, trời lạnh là kẻ thù lớn nhất. Ước gì tới Hokkaido lại bất ngờ có nắng ấm thì tốt biết mấy."

Haruka vỗ vai Izayoi, trêu chọc.

"Mơ đi cưng. Nếu có chuyện đó thì chắc toàn bộ địa cầu cũng phải ngạc nhiên đấy!"

Cả ba bật cười khi bước lên xe buýt, chuẩn bị cho chuyến đi dài.

Izayoi chỉ còn biết trùm kín áo khoác, lầm bầm cầu nguyện rằng Hokkaido sẽ không "hành hạ" mình quá nhiều.

Nhưng cậu cũng không thể giấu được sự hào hứng—dù lạnh đến mấy thì chuyến đi này chắc chắn sẽ không thiếu những điều thú vị.

Sau khi hoàn tất quá trình kiểm tra hành lý, chúng tôi xếp hàng lần lượt lên xe buýt. Không khí lạnh buổi sáng khiến hơi thở của mọi người hóa thành những làn khói trắng mờ ảo, lẫn vào gió.

Những chiếc xe buýt đã đợi sẵn, cửa xe mở rộng để chào đón đám học sinh háo hức. Mỗi lớp có một chiếc xe riêng, tương ứng với thứ tự từ Lớp A đến Lớp D.

Izayoi cùng các học sinh lớp 2B bước lên xe buýt của mình, theo sau là Haruka và Airi—hai cô bạn thân thiết của cậu.

Vừa bước lên xe, Izayoi đã cảm nhận được luồng khí ấm áp từ hệ thống sưởi, một sự đối lập hoàn toàn với cái lạnh bên ngoài.

"Mùa đông đúng là thứ đáng ghét nhất. Hy vọng Hokkaido sẽ không quá tệ..."

Cậu lẩm bẩm một mình, kéo khóa áo khoác lên cao hơn một chút.

Haruka đứng ngay bên cạnh nghe thấy vậy liền bật cười.

"Hmm ~ sao cậu trông như ông già ghét mùa đông thế nhỉ? Hokkaido mới là thiên đường mùa đông đấy nhé!"

"Cậu thấy thiên đường, nhưng tớ chỉ thấy địa ngục lạnh lẽo thôi."

Izayoi thở dài, nhưng cũng không phàn nàn thêm. Cậu biết dù có nói gì thì Haruka vẫn sẽ tận hưởng mùa đông theo cách của cô ấy—trái ngược hoàn toàn với cậu.

Mỗi học sinh đều đã được phân nhóm từ trước, và nhóm sẽ đồng hành cùng nhau trong chuyến đi. Khi tìm thấy hàng ghế của mình, Izayoi nhận ra chỗ ngồi của cậu đã được sắp xếp cạnh cửa sổ.

"Oaaa! Đúng là số hưởng mà!"

Haruka cười tươi rói, vỗ tay vào vai Izayoi như thể trúng số độc đắc. Cô nàng nhanh chóng ngồi xuống, xoay người nhìn cậu với ánh mắt lấp lánh.

"Lúc biết mình chung nhóm với cậu, tớ mừng hết cỡ luôn! Ai mà ngờ chứ! Quả này thì tuyệt rồi!"

Izayoi chỉ nhếch môi, nhún vai như thể chuyện này chẳng có gì đặc biệt.

"Cũng tốt thôi, có người quen thì vẫn dễ chịu hơn là đi với người lạ nhỉ."

"Ê ê, nói thế nghe phũ quá đấy! Phải nói là cậu siêu may mắn khi được đi cùng tớ chứ!"

Haruka nheo mắt, khoanh tay đầy tự tin.

Phía sau, Airi ngồi xuống chỗ của mình với một chút buồn bã. Vì nhóm đã được chia sẵn, cô ấy phải ngồi cùng Keisei. Dù Keisei cũng là người quen, nhưng Airi rõ ràng muốn ngồi cùng Izayoi hơn.

"Cậu ghép nhóm với Haruka rồi, buồn thật đó..."

Airi chống cằm, đôi mắt cụp xuống đầy tiếc nuối.

Haruka quay lại, vỗ nhẹ lên tay cô bạn thân của mình, giọng điệu an ủi:

"Thôi nào, đừng buồn mà! Chúng ta vẫn có ngày thứ tư hoạt động tự do, lúc đó tha hồ mà gặp nhau!"

Airi thở dài, gật đầu nhẹ, nhưng vẫn không quên lườm Izayoi một cái như thể trách móc cậu đã "bỏ rơi" cô ấy.

Izayoi chỉ biết cười trừ, tránh né ánh mắt đầy trách móc đó bằng cách... kiểm tra lại danh sách nhóm của mình.

Mở điện thoại, Izayoi lướt nhanh qua danh sách tám người trong nhóm 9 của mình:

Kosei Sanada và Ai Morishita từ lớp 2A.

Sakamaki Izayoi và Hasebe Haruka từ lớp 2B.

Shiina Hiyori và Satoru Kaneda từ lớp 2C.

Cuối cùng, Ichinose Honami và Sō Shibata từ lớp 2D.

"Một nhóm có vẻ thú vị đây."

Cậu nghĩ thầm trong đầu. Dù chưa từng tiếp xúc nhiều với tất cả mọi người trong danh sách, nhưng chỉ cần nhìn vào một số cái tên cũng đã đủ để cậu có thể mường tượng được chuyến đi này sẽ như thế nào.

Haruka tò mò nghiêng đầu nhìn vào màn hình điện thoại của Izayoi.

"Cậu nghĩ sao? Có ai phiền phức không?"

Izayoi gõ nhẹ ngón tay lên màn hình, suy nghĩ một chút rồi nhún vai.

"Không đến nỗi nào. Dù sao thì cũng chỉ là tạm thời thôi. Nếu có gì không hợp, cứ tận hưởng phần mình là được."

"Haha, đúng là kiểu suy nghĩ của cậu rồi."

Haruka bật cười, dựa lưng vào ghế một cách thoải mái.

Phía sau, Airi vẫn còn dỗi nhẹ, nhưng cũng chịu khó nghe lén cuộc trò chuyện của họ.

Keisei thì có vẻ chẳng quan tâm lắm, chỉ đang cầm quyển sách trên tay đọc như thường lệ.

Khi tất cả học sinh đã ổn định chỗ ngồi, xe buýt chầm chậm lăn bánh rời khỏi sân trường.

Từ cửa sổ, Izayoi có thể thấy khung cảnh bên ngoài dần thay đổi. Những hàng cây trụi lá báo hiệu mùa đông đang đến, bầu trời xám xịt mang theo cái lạnh len lỏi vào từng cơn gió.

Bên trong xe, không khí sôi nổi hơn hẳn.

Một số học sinh đã bắt đầu mở đồ ăn nhẹ, tiếng túi snack sột soạt vang lên khắp nơi.

Những nhóm bạn thân bắt đầu trò chuyện rôm rả, bàn luận về kế hoạch cho chuyến đi.

Haruka cũng không ngoại lệ, cô nàng mở ba lô, lôi ra một túi bánh quy rồi đưa cho Izayoi.

"Này, ăn không? Tớ mang theo loại này ngon lắm đấy!"

"Không, tớ không thích ăn đồ quá ngọt lắm."

"Cậu đúng là khó chiều thật sự."

Haruka lẩm bẩm, nhưng vẫn vui vẻ nhấm nháp bánh một mình.

Phía sau, Airi cũng có một túi đồ ăn nhẹ, nhưng cô ấy chỉ im lặng nhai từng chút một, mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía Izayoi như thể còn chưa hết dỗi.

Trong khi đó, Keisei thì hoàn toàn đắm chìm vào cuốn sách trên tay, chẳng buồn để tâm đến mọi thứ xung quanh.

Cứ như thế, chuyến xe tiếp tục lăn bánh bon bon trên đường cao tốc, mang theo sự háo hức của hơn trăm học sinh năm hai.

Sau một chuyến bay kéo dài, cuối cùng chúng tôi cũng đặt chân đến sân bay Shinchitose. Bên ngoài cửa sổ máy bay, khung cảnh phủ đầy tuyết trắng xóa, như một tấm chăn bông khổng lồ bao trùm lấy vùng đất này. Cái lạnh đặc trưng của Hokkaido bắt đầu len lỏi qua lớp cửa kính, báo hiệu một chuyến dã ngoại sẽ không hề dễ chịu với những ai không quen với thời tiết lạnh giá.

Khi bước vào khu vực sảnh chờ, các học sinh nhanh chóng tập trung lại theo nhóm đã được phân công từ trước. Nếu như lúc xuất phát từ trường, mọi người vẫn còn đi theo lớp của mình, thì từ bây giờ, tất cả sẽ chính thức hoạt động theo nhóm riêng biệt.

Giáo viên chủ nhiệm đã được phân công để giám sát từng nhóm:

Mashima-sensei phụ trách nhóm 1 đến 5.

Chabashira-sensei phụ trách nhóm 6 đến 10.

Sakagami-sensei phụ trách nhóm 11 đến 15.

Hoshinomiya-sensei phụ trách nhóm 16 đến 20.

Ngay khi vừa đặt chân xuống đất, Chabashira-sensei đã lớn tiếng chỉ dẫn:

"Các em hãy mau tập hợp nhóm và xếp chỗ ngồi. Hãy thực hiện việc này một cách nhanh chóng."

Nhóm 9 của tôi đã được cấp sẵn tám chỗ ngồi trên xe buýt, việc còn lại là quyết định ai sẽ ngồi ở đâu.

Ghế ngồi trong xe buýt được xếp thành hai hàng, mỗi bên hai ghế, kéo dài từ đầu đến cuối xe.

Dù có quy tắc sắp xếp, nhưng chắc chắn sẽ có những cuộc tranh luận nho nhỏ về việc ai sẽ ngồi với ai

Izayoi và Haruka đi cùng nhau đến khu vực tập hợp do Chabashira-sensei quản lý. Khi cả hai đang nói chuyện thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.

"Có vẻ như chúng ta ở cùng nhóm ha, Izayoi-san."

Người vừa lên tiếng là Shiina Hiyori, cô bạn đến từ lớp 2C.

Hiyori bước đến với nụ cười hiền hòa quen thuộc, đôi mắt lấp lánh ánh lên vẻ thích thú khi thấy Izayoi.

Đi cạnh cô là Satoru Kaneda, một học sinh khác của lớp 2C, người ít nói và trông có vẻ không mấy hứng thú với cuộc trò chuyện.

"Thật trùng hợp nhỉ, Hiyori?" – Izayoi cười nhẹ, mắt liếc sang cô bạn cùng lớp 2C.

Cậu và Hiyori tuy ở khác lớp nhưng khá thân thiết với nhau. Cả hai có nhiều điểm chung về sở thích đọc sách, và cũng đã từng tranh luận với nhau về nhiều chủ đề trong quá khứ.

Hiyori cũng khẽ cười, đôi mắt lấp lánh như thể cô ấy đang thực sự vui mừng vì cuộc hội ngộ này.

"Tớ cũng bất ngờ lắm. Hóa ra chúng ta lại chung nhóm trong chuyến đi này."

"Tớ cũng thấy thế. Mà nghĩ lại, cậu có vẻ thích hợp với kiểu chuyến đi như thế này nhỉ? Được tham quan và trải nghiệm văn hóa, đúng gu của cậu còn gì."

Hiyori gật đầu đầy hào hứng:

"Đúng vậy! Hokkaido là một nơi có rất nhiều địa điểm lịch sử thú vị. Đặc biệt là thành phố Otaru với những con kênh và khu phố cổ kính. Chưa kể, nơi này còn có rất nhiều tiệm sách độc lập với vô số cuốn sách hiếm nữa."

"Hah, vẫn là một mọt sách chính hiệu ha." – Izayoi cười trêu ghẹo, nhưng ánh mắt cậu không hề mang ý chế giễu.

"Tất nhiên rồi. À, nhưng mà, tớ cũng mong muốn được thử các món ăn ngon ở đây nữa. Nghe nói Hokkaido nổi tiếng với ramen miso, tớ nhất định phải thử một lần!"

Izayoi nhướng mày, có phần bất ngờ.

"Không ngờ đấy. Tớ cứ tưởng cậu chỉ quan tâm đến sách thôi chứ."

Hiyori cười nhẹ, lắc đầu:

"Tớ cũng là con người mà, vẫn phải ăn uống chứ. Với lại, ẩm thực cũng là một phần quan trọng của văn hóa đó!"

Dù khác lớp, nhưng Izayoi và Hiyori đã quen biết nhau từ lâu. Cả hai đều là những người có sở thích đặc biệt và không quá hòa nhập vào những cuộc vui ồn ào của đám đông.

Họ từng có nhiều cuộc trò chuyện kéo dài hàng giờ về những chủ đề ít ai quan tâm: từ lịch sử, triết học, cho đến những cuốn sách hiếm và các tác phẩm trinh thám.

Họ không phải kiểu bạn thân lúc nào cũng dính lấy nhau, nhưng lại có một sự thấu hiểu ngầm. Chỉ cần một câu nói vu vơ, người kia cũng có thể hiểu được đối phương đang nghĩ gì.

Izayoi nhớ lại những lần hai người ngồi đối diện nhau trong thư viện, Hiyori đọc sách trong im lặng, đôi lúc ngẩng lên hỏi cậu vài câu về nội dung nào đó mà cô ấy đang suy nghĩ.

Những cuộc trao đổi không dài, nhưng luôn mang lại cảm giác dễ chịu.

"Tớ mong là cậu sẽ không bị lạc trong chuyến đi này. Như lần trước ấy, cậu mải nhìn mấy kệ sách mà quên cả đường về ký túc xá." – Izayoi nhếch môi trêu chọc.

"Tớ sẽ cố gắng không làm vậy nữa đâu. Nhưng mà, nếu có bị lạc, chắc chắn tớ sẽ tìm được một hiệu sách thú vị nào đó, rồi thì cứ thế mà ngồi đọc thôi."

"Cậu đúng là... Không thay đổi gì cả."

Cả hai đang trò chuyện vui vẻ thì bốn người khác tiến đến.

Tiến đến gần là hai học sinh từ lớp 2A: Kosei Sanada và Ai Morishita, cùng với Ichinose Honami và Sō Shibata từ lớp 2D.

Ichinose bước lên trước, với nụ cười tươi tắn thường thấy của cô ấy, giơ tay chào Izayoi.

"A-ha-ha ~ Lâu rồi không gặp, Izayoi-kun!"

Dù có vẻ như cô ấy rất vui khi gặp lại người quen, nhưng phản ứng của Izayoi lại không hề nồng nhiệt. Cậu chỉ nhếch môi cười nhạt, giọng điệu mang chút châm chọc.

"Ồ, là Ichinose à? Cậu vẫn ổn chứ? Cứ tưởng sau chuỗi thất bại liên tiếp trong việc kéo lớp cậu lên lớp A thì cậu đã suy sụp rồi chứ."

Câu nói của Izayoi ngay lập tức khiến bầu không khí trở nên căng thẳng. Những người xung quanh bắt đầu liếc nhìn về phía nhóm 9, nhận ra có điều gì đó không ổn.

Ichinose thoáng khựng lại, nhưng cô vẫn cố gắng giữ nụ cười trên môi.

"Cậu đúng là chẳng thay đổi gì cả, Izayoi-kun. Vẫn luôn nói chuyện một cách thẳng thắn và có phần cay nghiệt như thế."

Mặc dù cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng ánh mắt Ichinose ánh lên chút gì đó khó chịu.

Ngay lúc đó, Shibata Sō, người thầm thích Ichinose, lập tức bước lên, ánh mắt đầy bực bội.

"Này, Izayoi! Cậu có cần phải nói những lời khó nghe như vậy không? Ai cũng biết Ichinose-san đã cố gắng thế nào để giúp lớp của cô ấy. Chẳng lẽ cậu không thể tôn trọng chút nào à?"

Shibata rõ ràng không thể giữ được bình tĩnh khi nghe những lời châm chọc đó.

Izayoi khoanh tay trước ngực, ánh mắt vẫn bình thản.

"Ồ? Cậu khó chịu vì sự thật à? Tôi chỉ đang nói đúng tình hình thôi. Ai chẳng biết rằng dù Ichinose có cố gắng thế nào đi nữa, lớp D cũng vẫn giậm chân tại chỗ. Mấy lời động viên suông của cậu có thay đổi được điều đó không?"

Không khí càng lúc càng căng thẳng hơn, khiến những người còn lại trong nhóm phải lên tiếng hòa giải.

Kosei Sanada, một trong những học sinh từ lớp 2A, lên tiếng với giọng điềm tĩnh.

"Thôi nào, đừng căng thẳng như vậy. Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu chuyến đi thôi, cãi vã ngay từ đầu thế này không tốt đâu."

Ai Morishita cũng gật đầu, nhẹ giọng nói thêm:

"Đúng đó. Nếu cứ xung đột ngay từ đầu, thì làm sao mà có thể hợp tác với nhau suốt chuyến đi đây?"

Haruka, đứng bên cạnh Izayoi, cũng xen vào để cố gắng hạ nhiệt bầu không khí.

"Này này, tụi mình còn tận mấy ngày ở bên nhau đó. Tớ nghĩ tốt nhất là nên bỏ qua chuyện này đi, đúng không?"

Ichinose hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, rồi nở một nụ cười dịu dàng nhưng có chút gượng gạo.

"Được rồi, tớ không muốn biến bầu không khí của nhóm trở nên căng thẳng ngay từ đầu. Dù sao thì, Izayoi-kun, tớ vẫn mong chúng ta có thể hòa hợp với nhau trong chuyến đi này."

Izayoi nhún vai, không nói gì thêm. Dù cậu không xin lỗi, nhưng ít nhất thì cũng không tiếp tục khiêu khích nữa.

Shibata vẫn còn trông có vẻ khó chịu, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì.

Không khí căng thẳng dần lắng xuống, nhưng rõ ràng đây chỉ là khởi đầu.

Dù muốn hay không, tám con người với tám tính cách khác nhau này sẽ phải đồng hành cùng nhau trong suốt chuyến đi. Và ai biết được, liệu những mâu thuẫn này có thực sự được hóa giải, hay sẽ còn leo thang thêm nữa?

Sau khi cả nhóm 9 đã tập hợp đầy đủ tại khu vực xe buýt do Chabashira-sensei phụ trách, mọi người bắt đầu tiến về phía xe được phân công.

Không khí buổi sáng ở Hokkaido lạnh đến mức khiến hơi thở của mỗi người đều hóa thành làn khói trắng mờ ảo. Dù vậy, không ai tỏ ra khó chịu vì ai cũng đang mong chờ chuyến đi này.

Trước khi lên xe, Ichinose Honami – với tính cách hòa đồng và có phần lãnh đạo tự nhiên, đã lên tiếng đề xuất:

"Có vẻ như tất cả đã tập trung đầy đủ, vậy chúng ta mau quyết định chỗ ngồi thôi."

Điều này đồng nghĩa với việc mọi người cần nhanh chóng tìm chỗ cho mình trước khi xe khởi hành.

Lúc này, Ai Morishita từ lớp 2A đã nhanh chóng đưa ra một gợi ý khá hợp lý:

"Vậy con trai ngồi với nhau, con gái ngồi với nhau được chứ?"

Cả nhóm 9 đều gật đầu đồng ý với đề xuất này, vì cách sắp xếp này giúp tránh đi những rắc rối không cần thiết.

Nhưng còn chưa kịp ổn định chỗ ngồi thì một cuộc tranh chấp nổ ra ngay lập tức.

Hai người tranh chấp không ai khác chính là Sakamaki Izayoi và Sō Shibata.

"Chỗ này là của tớ, Izayoi!" – Shibata vừa nói vừa đặt ba lô xuống ghế cửa sổ như thể tuyên bố chủ quyền.

"Ồ? Cậu nói gì cơ? Chẳng phải tớ đã nhắm chỗ này ngay từ đầu sao?" – Izayoi khoanh tay, nở nụ cười nhếch mép đầy thách thức.

Không khí giữa hai người bỗng căng thẳng một cách kỳ lạ, khiến những thành viên còn lại trong nhóm đều phải dừng lại quan sát.

"Bình tĩnh nào 2 cậu, chỉ là một cái ghế thôi mà." – Ichinose cười gượng, cố gắng hòa giải.

"Nhưng mà tớ thích ghế gần cửa sổ!" – Shibata khăng khăng.

"Trùng hợp chưa? Tớ cũng vậy." – Izayoi nhún vai.

Tình hình có vẻ không ai nhường ai. Hiyori, người vốn quen biết Izayoi từ trước, chỉ đứng một bên quan sát và cười nhẹ.

"Hai cậu... tranh nhau như con nít ấy." – Haruka thở dài.

"Vậy thì cứ phân thắng bại bằng cách công bằng nhất đi!" – Ai Morishita từ lớp 2A đề xuất.

"Trò oẳn tù tì nhé!" – Ichinose nhanh chóng tán thành.

"Được thôi!" – Cả Izayoi và Shibata đồng thanh, sẵn sàng chiến đấu.

Và thế là, cả hai quyết định phân định thắng thua bằng trò oẳn tù tì.

Mọi người trong nhóm bắt đầu vây quanh họ, chờ đợi xem ai sẽ là người chiến thắng.

"Bao – Kéo – Búa!"

Sau 3 lượt đấu với tỉ số 1 hoà 2 thắng

Kết quả, Izayoi chiến thắng với tỷ số 2-0 và nghiễm nhiên chiếm được chỗ ngồi gần cửa sổ.

"Vậy là trận đấu kết thúc! Người chiến thắng là Izayoi!" – Kosei tuyên bố.

Cả nhóm 9 vỗ tay, không phải vì họ quá quan tâm đến ai thắng, mà vì sự nghiêm túc một cách ngớ ngẩn của hai người này.

"Haha, vậy là ghế này là của tớ rồi." – Izayoi cười đắc ý, đặt ba lô xuống ghế như một kẻ chiến thắng thực thụ.

"Tch... May cho cậu đấy!" – Shibata lầm bầm, miễn cưỡng ngồi xuống ghế bên cạnh.

"Vận may cũng là một phần của thực lực đấy, Shibata-kun." – Izayoi cười khẩy.

"Đúng là hai tên nhóc con mà." – Haruka thở dài, nhưng vẫn cười vui vẻ.

Sau khi cuộc đấu đầy kịch tính kết thúc, những người còn lại cũng nhanh chóng chọn chỗ của mình.

Izayoi (ghế cửa sổ) – Shibata

Kosei Sanada – Kaneda Satoru

Ichinose (ghế cửa sổ) – Shiina Hiyori

Ai Morishita – Haruka Hasebe

Haruka có chút tiếc nuối vì không được ngồi cạnh Izayoi như mong muốn, nhưng vẫn vui vẻ chấp nhận tình hình.

"Chậc, lẽ ra tớ nên thắng trò oẳn tù tì mới phải." – Shibata lẩm bẩm.

"Không có cửa đâu." – Izayoi cười lớn.

Sau khi trận chiến oẳn tù tì giành ghế cửa sổ kết thúc với chiến thắng của Izayoi, mọi người dần ổn định chỗ ngồi. Không khí trên xe nhanh chóng trở nên náo nhiệt khi những học sinh năm hai bắt đầu tận hưởng hành trình đến khu trượt tuyết.

Vừa khi xe buýt lăn bánh, Chabashira-sensei, người chịu trách nhiệm giám sát các nhóm từ 6 đến 10, bước lên phía trước xe và gõ nhẹ vào micro.

"Được rồi, các em. Chúng ta sẽ mất khoảng hơn một giờ để đến nơi, vì vậy hãy đảm bảo rằng mọi người không làm gì quá trớn. Dù sao đây cũng không phải là một chuyến du lịch bình thường mà là một hoạt động học tập của nhà trường."

Mặc dù giọng điệu nghiêm túc, nhưng ai cũng có thể nhận ra rằng cô ấy không thực sự muốn kiểm soát bầu không khí. Ngay sau khi thông báo xong, sensei quay về ghế ngồi của mình, để mặc lũ học sinh tiếp tục làm loạn.

"Học tập? Đùa à? Đây là đi chơi rõ ràng còn gì!" – Ai Morishita bật cười.

"Đúng đó, chỉ là trường không muốn thừa nhận thôi." – Ichinose cười đáp lại.

"Vậy thì, nhân lúc sensei chưa can thiệp, hãy cùng khuấy động không khí nào!" – Shibata tuyên bố đầy khí thế.

Và rồi, bữa tiệc thực sự trên xe buýt bắt đầu.

Không ai muốn lãng phí khoảng thời gian trên xe buýt chỉ để ngồi im lặng. Từng nhóm nhỏ nhanh chóng hình thành, và mọi người bắt đầu lấy ra đồ ăn vặt mà họ đã chuẩn bị trước.

🍫 Bữa tiệc ăn vặt bắt đầu!

Izayoi lấy ra một gói snack cay, nhưng ngay lập tức bị Haruka giật lấy

"Cậu ăn cay kém lắm, đưa đây tớ xử lý cho!"

Ichinose mang theo một túi kẹo mềm và chia sẻ cho cả nhóm, làm Hiyori thích thú

"Cái này hợp để nhâm nhi khi đọc sách lắm!"

Shibata và Sanada lại mang theo bánh mì kẹp thịt – một sự lựa chọn khiến ai cũng ghen tị vì

"Chúng ta chỉ mới khởi hành thôi mà các cậu đã có cả bữa trưa rồi sao?"

"Izayoi này, cậu có vẻ thích đồ ăn vặt ha?" – Hiyori nhìn cậu với ánh mắt tò mò.

"À thì, đồ ăn vặt ngon mà, nhưng thật ra tớ thích đồ ngọt nhẹ hơn." – Izayoi nhún vai.

"Ồ? Vậy hả? Để lần sau tớ sẽ mang theo kẹo sữa cho cậu nhé!" – Hiyori cười nhẹ.

Dù là những học sinh đến từ bốn lớp khác nhau, nhưng không khí giữa họ khá thân thiện, không hề có dấu hiệu căng thẳng giữa các lớp.

Một học sinh nào đó trong nhóm khác bật chế độ karaoke trên xe buýt, và thế là bữa tiệc ca nhạc chính thức bắt đầu.

"Ai lên trước nào?" – Một học sinh lớp 2A cầm micro hô lớn.

"Tớ sẽ thử!" – Ichinose hào hứng giơ tay.

Ca khúc đầu tiên là một bài hit J-pop nổi tiếng, và Ichinose thể hiện vô cùng xuất sắc, khiến cả xe buýt vỗ tay rần rần.

"Woa, không ngờ cậu hát hay thế đấy, Ichinose-san!" – Kaneda trầm trồ.

"Thật sao? Cảm ơn nha!" – Ichinose cười tươi, có chút ngại ngùng.

Sau đó, một loạt màn trình diễn tiếp tục diễn ra:

Ai Morishita chọn một bài hát anime vui nhộn, khiến cả xe buýt cùng lắc lư theo nhịp.

Shibata thì lại chọn một bài hát rock sôi động, hét đến mức Sanada phải bịt tai lại

"Trời ạ, cậu định đánh thức cả Hokkaido à?"

Izayoi cũng bị ép lên hát nhưng cậu kiên quyết từ chối bằng mọi giá.

Sau một khoảng thời gian ăn uống, trò chuyện và hát hò, chiếc xe buýt bắt đầu chạy chậm lại, báo hiệu rằng họ sắp đến địa điểm trượt tuyết.

Không khí trong xe vẫn náo nhiệt, nhưng ai cũng dần chuyển hướng sự chú ý đến các hoạt động sắp tới.

Giữa lúc mọi người còn đang bàn tán về kỹ năng trượt tuyết của mình—người thì phấn khích, người lại lo lắng—Izayoi chợt vỗ tay để thu hút sự chú ý.

"Được rồi, đủ rồi. Chúng ta còn một việc quan trọng cần làm."

Cả nhóm đồng loạt quay sang nhìn cậu đầy tò mò.

"Chuyện gì cơ?" – Ai Morishita nghiêng đầu hỏi.

"Chúng ta cần quyết định trưởng nhóm."

Nghe đến đây, Shibata chống tay lên ghế, tỏ vẻ hào hứng.

"Ồ, cũng đúng ha! Nhưng tớ nghĩ có thực sự cần không? Chúng ta đâu có làm gì khó khăn đâu."

"Cần chứ." – Izayoi trả lời ngay lập tức.

"Nhớ lại lịch trình đi. Trong hai ngày tự do, nhóm sẽ phải tự quyết định lịch trình tham quan. Nếu không có trưởng nhóm để dẫn dắt và thống nhất ý kiến, chẳng phải chúng ta sẽ cãi nhau ngay từ sáng sớm à?"

"Cũng có lý..." – Sanada đẩy gọng kính.

"Hơn nữa, nếu có trưởng nhóm, các quyết định có thể được đưa ra nhanh hơn." – Hiyori gật đầu đồng ý.

Cả nhóm dần nhận thức được tầm quan trọng của việc bầu trưởng nhóm.

"Vậy cậu định chọn ai?" – Sanada từ lớp 2A hỏi.

"Không không, tớ không định tự chọn. Như vậy không công bằng." – Izayoi lắc đầu.

"Vậy thì làm thế nào đây?" – Hiyori tò mò hỏi.

"Chúng ta sẽ bàn luận khi đến nhà ăn sân trượt tuyết. Lúc đó, mọi người có thể tự đề cử hoặc đề cử người khác. Sau đó, cả nhóm sẽ bỏ phiếu chọn ra trưởng nhóm."

Ichinose cười nhẹ, có vẻ hứng thú với cách làm của Izayoi.

"Tớ thấy cách này cũng hợp lý. Nếu vậy thì chúng ta sẽ chờ đến lúc ăn trưa để bàn luận thêm."

"Nhất trí!" – Shibata vỗ vai Izayoi.

Không ai có ý kiến phản đối, và kế hoạch được thống nhất.

Sau khi bàn bạc xong, bầu không khí trên xe buýt lại trở nên sôi động.

Hiyori và Ichinose bắt đầu thảo luận về các địa điểm nổi tiếng ở Hokkaido.

Haruka và Ai Morishita so sánh danh sách đồ ăn họ muốn thử trong chuyến đi.

Sanada và Kaneda bàn luận về những điểm trượt tuyết tốt nhất trong khu vực.

Izayoi ngả người vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ với nụ cười nhẹ. Mặc dù chưa ai biết ai sẽ là trưởng nhóm, nhưng ít nhất mọi người đều có tiếng nói trong quyết định này.

Sau hơn một giờ di chuyển, xe buýt bắt đầu giảm tốc độ, báo hiệu họ sắp đến khu trượt tuyết.

Bên ngoài, tuyết trắng phủ đầy, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.

"Cuối cùng cũng đến nơi rồi!" – Ai Morishita hào hứng.

"Được rồi, đến lúc vào trong rồi bàn bạc nghiêm túc nào." – Izayoi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Sau khi xe buýt đến nơi, nhóm 9 di chuyển vào nhà ăn trong khu trượt tuyết. Cả nhóm ai cũng đói bụng sau chuyến hành trình dài, nên nhanh chóng xếp hàng gọi món.

Thực đơn trong nhà ăn rất phong phú, với nhiều món ăn đặc trưng của Hokkaido.

Izayoi chọn cơm cà ri kèm tonkatsu (thịt heo chiên xù) – Món ăn nóng hổi phù hợp với thời tiết lạnh.

Haruka chọn một phần mì ramen Sapporo với nước dùng đậm đà.

Ichinose và Shibata chọn một phần lẩu Ishikari, một món lẩu cá hồi nổi tiếng của Hokkaido.

Hiyori thì thích nhẹ nhàng hơn, chọn cơm với hải sản tươi sống.

Sanada, Kaneda, và Morishita cũng gọi các món khác nhau nhưng đều là những món giàu năng lượng, phù hợp với kế hoạch trượt tuyết sau này.

Sau khi nhận đồ ăn, họ tìm một bàn ăn rộng rồi cùng nhau ngồi xuống.

Khi mọi người đang ăn uống ngon lành, Izayoi đột nhiên lên tiếng.

"Này, tớ có một ý tưởng thú vị để chọn trưởng nhóm!"

Tất cả ngước nhìn cậu với vẻ tò mò.

"Thay vì chỉ đơn giản bỏ phiếu, sao chúng ta không tổ chức một cuộc thi nhỏ để quyết định? Dù sao thì trưởng nhóm cũng cần phải có kỹ năng lãnh đạo, đúng không?"

"Cuộc thi?" – Ichinose ngạc nhiên.

"Chính xác! Chúng ta sẽ đấu với nhau một trò chơi nhỏ sau bữa ăn, ai thắng thì làm trưởng nhóm."

"Đấu cái gì cơ?" – Hiyori tò mò.

"Hãy để tớ suy nghĩ... Phải là thứ gì đó công bằng, không thiên vị cho ai hết..." – Izayoi vừa nói vừa suy nghĩ.

"Đừng bảo là lại oẳn tù tì nhé?" – Shibata cười khẩy.

"Không, lần này sẽ thú vị hơn nhiều."

Cả nhóm bắt đầu bàn tán sôi nổi, ai cũng muốn biết Izayoi sẽ chọn trò chơi gì.

Sau khi mọi người ăn xong, họ sẽ tập trung lại để nghe chi tiết về thử thách mà Izayoi đặt ra.

"Vậy nhé! Sau khi ăn xong, tớ sẽ công bố trò chơi. Chuẩn bị tinh thần đi!"

Không khí trong nhóm càng trở nên sôi động hơn, mọi người vừa hào hứng vừa tò mò không biết thử thách sẽ là gì.

Cuộc thi chọn trưởng nhóm sẽ bắt đầu ngay sau bữa ăn!

Sau khi cả nhóm ăn xong, Izayoi đứng dậy vỗ tay một cái, thu hút sự chú ý của mọi người.

"Được rồi, đã đến lúc chọn trưởng nhóm!"

Tất cả đặt đũa xuống, quay sang nhìn cậu với ánh mắt chờ đợi.

"Để công bằng, chúng ta sẽ thi đấu một trò chơi trí tuệ và phản xạ. Dù không phải ai cũng giỏi thể thao hay học tập, nhưng trò chơi này sẽ thử thách cả hai!"

"Nghe thú vị đấy. Nhưng cụ thể là gì?" – Shibata tò mò.

Izayoi giơ lên một chiếc đồng hồ bấm giờ mà cậu đã mượn từ một nhân viên trong khu trượt tuyết.

"Chúng ta sẽ chơi một trò gọi là 'Trò chơi 10 giây hoàn hảo'."

"Nghe quen quen nhỉ?" – Ichinose chớp mắt.

"Luật đơn giản thôi. Từng người sẽ đứng lên, nhắm mắt, và đếm trong đầu sao cho đúng 10 giây. Khi nghĩ rằng đã đúng 10 giây, hãy mở mắt và nói 'Dừng!'. Ai có thời gian gần với 10 giây nhất sẽ chiến thắng."

"Ồ! Trò này cần cả sự tập trung và cảm giác về thời gian!" – Hiyori trầm trồ.

"Chính xác. Nó thử thách khả năng kiểm soát bản thân, sự bình tĩnh và cảm nhận thời gian. Những kỹ năng rất quan trọng cho một trưởng nhóm."

Tất cả gật gù, cảm thấy trò này khá công bằng.

Cuộc thi bắt đầu trong không khí đầy phấn khích và hào hứng.

Sau khi mọi người đã nhất trí với trò chơi "10 giây hoàn hảo" do Izayoi đề xuất, họ nhanh chóng sắp xếp lại chỗ ngồi để có không gian thoải mái nhất cho từng người tham gia.

Một số thành viên trong nhóm có vẻ khá tự tin, trong khi những người khác tỏ ra hơi lo lắng. Dù sao thì trò chơi này không chỉ là một thử thách về khả năng cảm nhận thời gian mà còn đòi hỏi sự tập trung cao độ.

Shibata, người đầu tiên xung phong, đứng dậy, vươn vai đầy phấn khích.

"Được rồi, để tớ thử xem khả năng kiểm soát thời gian của mình thế nào!"

Cậu ta nhắm mắt lại, hít một hơi sâu rồi bắt đầu đếm thầm trong đầu. Không gian xung quanh chợt trở nên yên tĩnh lạ thường khi tất cả mọi người đều theo dõi Shibata.

Gương mặt cậu ta trông khá tập trung, nhưng đôi chân lại hơi giật giật, có vẻ như Shibata đang hồi hộp hơn cậu ta nghĩ.

Một lúc sau, cậu ta mở mắt, giơ tay lên và nói lớn:

"Dừng!"

Izayoi nhanh chóng nhìn vào chiếc đồng hồ bấm giờ trong tay và bật cười nhẹ.

"8,7 giây."

Cả nhóm ồ lên đầy bất ngờ.

"Chết thật, tớ tưởng mình làm chuẩn lắm rồi chứ!" – Shibata vò đầu bứt tóc, cười ngượng.

"Cậu có vẻ đếm hơi nhanh đó." – Hiyori nhận xét nhẹ nhàng, đôi mắt cong lên vì thích thú.

Tiếp theo là Ichinose, cô nàng đặt tay lên ngực, nhắm mắt lại. Không khí xung quanh cô bỗng trở nên trầm lắng một chút, có lẽ do Ichinose rất nghiêm túc với trò chơi này.

Cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh nhịp tim, rồi bắt đầu đếm.

Khi cảm thấy thời gian đã đúng, cô mở mắt và cất giọng nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin:

"Dừng."

Izayoi kiểm tra kết quả và mỉm cười:

"11,2 giây."

"Ơ, vậy là tớ chậm quá rồi à?" – Ichinose bật cười, đôi má hơi ửng hồng.

"Không sao đâu, cũng không lệch quá nhiều mà." – Sanada trấn an.

Hiyori là người tiếp theo. Cô ấy vốn có phong thái rất bình tĩnh và điềm đạm, nên trông chẳng có vẻ gì là lo lắng.

"Tớ bắt đầu nhé."

Hiyori nhắm mắt lại, cả người vẫn giữ nguyên tư thế thư thả như thường ngày. Không ai nghe thấy tiếng đếm của cô, nhưng sự điềm tĩnh đó khiến mọi người phải dồn sự chú ý về phía cô ấy.

Khi cô mở mắt và nói "Dừng" một cách nhẹ nhàng, Izayoi nhìn đồng hồ rồi gật gù:

"9,5 giây. Khá đấy."

Hiyori nở một nụ cười hài lòng.

Đến lượt Morishita, cô ấy có vẻ hơi căng thẳng khi nhắm mắt lại.

"Được rồi, đừng lo lắng quá." – Shibata lên tiếng động viên.

"Ừm... Tớ sẽ cố gắng."

Cô bắt đầu đếm trong đầu, đôi lông mày hơi nhíu lại một chút. Khi mở mắt và dừng đồng hồ, Izayoi nhìn kết quả và nhăn mặt:

"12,1 giây."

Morishita thở dài, khuôn mặt trông có vẻ thất vọng.

"Tớ đếm quá chậm rồi à?"

"Cậu có vẻ do dự lúc gần cuối." – Ichinose nhận xét.

"Ừ... Tớ hơi sợ là mình sẽ quá nhanh, ai ngờ lại thành ra thế này."

Tiếp theo là Kaneda, một người có vẻ ngoài khá trầm tính. Cậu ta không nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu rồi nhắm mắt lại.

Khi mở mắt và nói "Dừng", Izayoi nhíu mày nhìn đồng hồ rồi phá lên cười:

"7,8 giây!"

"Cái gì? Nhanh vậy!?" – Shibata bật cười, trong khi Kaneda chỉ thở dài.

"Tớ đếm hơi nhanh quá rồi..."

"Chắc cậu lo lắng nên muốn kết thúc nhanh đó." – Hiyori cười nhẹ.

Lượt tiếp theo là Sanada, cậu ta trông khá tự tin và thoải mái khi nhắm mắt lại.

Thời gian trôi qua chậm rãi, và khi cậu ta mở mắt và nói "Dừng", Izayoi nhìn đồng hồ và nhướng mày:

"9,8 giây. Không tệ đâu."

Sanada mỉm cười hài lòng, trong khi những người khác tỏ ra ấn tượng với khả năng kiểm soát của cậu.

Đến lượt Haruka, cô ấy trông khá thoải mái, nhưng cũng có một chút háo hức.

"Được rồi, để tớ thử xem."

Cô nhắm mắt lại, bắt đầu đếm, đôi môi hơi mím lại như để tập trung cao độ.

Khi mở mắt và nói "Dừng", Izayoi nhìn đồng hồ rồi gật đầu:

"10,2 giây. Gần lắm!"

Haruka vui vẻ giơ tay lên:

"Yeah, suýt nữa là trúng phóc rồi!"

Cuối cùng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Izayoi. Cậu ta nhún vai, nở nụ cười đầy tự tin.

"Giờ đến lượt tớ."

Izayoi nhắm mắt lại, không gian bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Không ai có thể đoán được Izayoi đang suy nghĩ gì trong đầu, nhưng vẻ điềm tĩnh của cậu khiến mọi người có chút hồi hộp.

Sau một lúc, cậu mở mắt và nói:

"Dừng."

Izayoi cúi xuống nhìn đồng hồ bấm giờ trên tay, rồi bất ngờ nhếch mép cười:

"10,0 giây chính xác."

Cả nhóm bật dậy kinh ngạc.

"Không thể nào! Cậu làm thế nào mà chính xác đến từng giây vậy!?" – Shibata tròn mắt.

"Chắc không phải ăn gian đâu nhỉ?" – Ichinose lườm cậu ta đầy nghi ngờ.

"Cái này gọi là cảm nhận thời gian hoàn hảo nhé" – Izayoi nhún vai.

"Tớ chỉ giữ bình tĩnh, cảm nhận nhịp điệu cơ thể mình và đếm theo tốc độ tự nhiên thôi."

Hiyori bật cười.

"Cậu đúng là không thể đoán trước được, Izayoi."

Sau khi tổng hợp lại kết quả, Izayoi và Sanada có thời gian gần chính xác nhất, nhưng vì Izayoi đạt được 10,0 giây hoàn hảo, cậu ta nghiễm nhiên trở thành trưởng nhóm.

Sanada, với thành tích 9,8 giây, được chọn làm phó nhóm để hỗ trợ.

Mọi người đồng loạt vỗ tay, và nhóm 9 chính thức có trưởng nhóm của mình!

Sau khi chiến thắng một cách hoàn hảo trong trò chơi kiểm soát thời gian, Izayoi nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ những người trong nhóm.

"Cậu đúng là quái vật thật đấy, Izayoi." – Shibata nói với vẻ nửa đùa nửa thật, vẫn còn chưa hết ngạc nhiên.

Hiyori thì khẽ cười, gật gù:

"Với năng lực của cậu, đạt được kết quả như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Chỉ là tớ không nghĩ cậu lại chính xác đến mức đó."

Sanada, người có thành tích đứng thứ hai, cũng thở dài nhưng không giấu được sự ngưỡng mộ:

"OAA trung bình hạng S duy nhất của trường... Đúng là danh hiệu đó không phải để trưng bày."

Morishita e dè nhìn Izayoi, dường như vẫn còn kinh ngạc với màn thể hiện vừa rồi:

"Nếu cậu mà nghiêm túc tham gia vào cuộc cạnh tranh của bốn lớp, chắc chắn sẽ khiến các lãnh đạo các lớp phải đau đầu lắm đây."

Dù mọi người nói vậy, Izayoi chỉ đơn giản nhún vai, tỏ vẻ không mấy để tâm.

"Thật lòng thì tớ không có hứng thú với việc lên lớp A đâu."

Lời nói của cậu khiến vài người bất ngờ. Với năng lực như vậy, nếu Izayoi quyết tâm, cậu hoàn toàn có thể trở thành một nhân vật quan trọng trong bất kỳ lớp nào.

Nhưng thay vì đặt tham vọng lên hàng đầu, cậu lại chọn cách sống một cách thoải mái.

Ichinose lặng lẽ quan sát Izayoi, trong đầu cô bỗng nhớ lại những lời cậu đã nói với cô khi họ gặp nhau vào đầu chuyến đi.

"Cậu đã thất bại rồi, Ichinose. Cậu muốn giữ vững lý tưởng không hi sinh ai mà vẫn hướng đến lớp A... nhưng điều đó là bất khả thi. Cậu không thể cứ mơ mộng như vậy mãi được."

Những lời đó đã để lại một ấn tượng mạnh trong lòng Ichinose. Cô biết mình đang gặp khó khăn, biết rằng phương pháp của mình có thể không hiệu quả, nhưng cô vẫn luôn tin rằng mình có thể tìm ra con đường đúng đắn.

Nhớ lại chuyện trước đây, khi cô từng định hẹn hò với Nagumo để đổi lấy việc không ai trong lớp bị đuổi học, Izayoi là một trong những người đã thẳng thừng từ chối giúp đỡ cô.

"Nếu cậu chọn cách đó, thì cậu đã tự mình chứng minh rằng phương pháp của cậu không thể bảo vệ được bất kỳ ai."

Nhưng cuối cùng, Kiyotaka đã giải quyết mọi chuyện mà cô không cần phải đánh đổi điều gì.

Nhìn lại, Ichinose nhận ra rằng Izayoi không hề sai khi nói cô đã thất bại. Chỉ là, thay vì từ bỏ lý tưởng của mình, cô vẫn muốn tiếp tục đấu tranh cho nó.

Quay lại với hiện tại, Izayoi vẫn giữ thái độ dửng dưng trước những lời khen ngợi.

"Tớ chỉ đơn giản là đang giữ lời hứa với một người quan trọng. Tớ đã hứa rằng sẽ học đủ ba năm ở ngôi trường này."

Những lời nói đó, dù nhẹ nhàng, nhưng lại mang một ý nghĩa rất lớn.

Haruka tò mò hỏi:

"Người quan trọng mà cậu nhắc đến là ai vậy?"

Izayoi chỉ cười bí ẩn, không trả lời.

"Dù sao thì, tớ cũng chỉ muốn có một cuộc sống yên bình ở đây mà thôi. Không cần phải bận tâm đến cuộc chiến giữa các lớp, không cần phải tính toán xem ai sẽ bị đuổi học hay ai sẽ leo lên lớp A. Nếu cứ sống như vậy trong ba năm này và tìm kiếm vài thú vui khác, thì có phải sẽ thú vị hơn không?"

Những lời nói của Izayoi mang một vẻ điềm tĩnh lạ thường. Trong khi hầu hết học sinh ở đây đều đang đấu tranh vì tương lai, vì lớp A, thì cậu lại chỉ muốn tận hưởng quãng thời gian của mình.

Hiyori mỉm cười nhẹ:

"Một cuộc sống yên bình sao? Cậu nghĩ điều đó thực sự có thể xảy ra ở ngôi trường này à?"

"Ai mà biết được chứ? Nhưng tớ sẽ thử."

Izayoi vẫn còn đang tận hưởng bầu không khí náo nhiệt sau cuộc thi trưởng nhóm, thì đột nhiên...

~ Chạm ~

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cậu, không hề có một chút dấu hiệu báo trước.

Izayoi cảm thấy một cái chạm nhẹ vào vai mình. Đó không phải là một cú vỗ mạnh, cũng không hề có lực ép.

Chỉ đơn giản là một sự tiếp xúc nhẹ nhàng, nhưng điều khiến cậu giật mình không phải là cảm giác đó mà là người có thể làm được điều này.

Tim Izayoi đập mạnh một nhịp. Không phải vì sợ hãi, mà vì sốc thực sự. Bản năng của cậu phản ứng ngay lập tức.

Izayoi xoay người lại nhanh như chớp, đôi mắt sắc bén quét qua kẻ vừa lặng lẽ tiếp cận mình mà không để lại dù chỉ một gợn khí tức.

Thứ này... cậu biết nó. Cảm giác rợn sống lưng này, cái cách mà bàn tay kia chạm vào vai mà cậu không kịp phản ứng...

Đây không phải là một hành động bình thường. Một sát thủ chuyên nghiệp cũng chưa chắc làm được điều đó với cậu.

Trong quá khứ, khi đi du lịch khắp thế giới, Izayoi đã từng bị truy đuổi bởi những kẻ nguy hiểm. Những sát thủ, những kẻ giết người hàng loạt, thậm chí cả đặc vụ chính phủ.

Nhưng không ai trong số đó có thể tiếp cận cậu mà không để lộ chút dấu vết nào.

Vậy mà... người này...

"Ồ? Phản xạ nhanh đấy."

Người vừa lên tiếng là một thanh niên có mái tóc xanh dương nhạt, đôi mắt sắc sảo nhưng mang một nét dịu dàng kỳ lạ. Anh ta nở một nụ cười nhẹ, nhưng rõ ràng không hề có ý định che giấu việc mình vừa thử thách Izayoi.

"Xin lỗi nếu tôi làm cậu giật mình." Người thanh niên đó lên tiếng.

Giọng nói dịu dàng, nhưng Izayoi cảm nhận được sự sắc bén ẩn giấu bên trong. Người này... không phải người thường.

Cậu chưa kịp phản ứng, thì từ bàn bên cạnh, một giọng nói trầm hơn vang lên.

"Cậu nhóc này thú vị thật. Đúng là không uổng công bọn tôi đến đây."

Izayoi quay sang và nhìn thấy một người đàn ông tóc đỏ, bộ vest lịch sự nhưng phong thái thì lười biếng đến mức đáng ngạc nhiên, đang chống cằm quan sát cậu đầy hứng thú.

——Một sát khí dịu nhẹ, nhưng rõ ràng vẫn tồn tại.

Chỉ có một số ít người trên thế giới có thể điều khiển sát khí của mình theo ý muốn, làm nó biến mất hoàn toàn hoặc tỏa ra như một con quái vật. Và hai người này... đều thuộc loại đó.

"Nagisa, đừng làm cậu ta sợ chứ." Người đàn ông tóc đỏ nói, rồi cười khẽ.

"Cậu có biết không, nhóc? Chúng ta đã quan sát cậu một lúc rồi. Và tôi phải nói rằng... cậu đúng là đang lãng phí tài năng của mình đấy."

Izayoi híp mắt lại, cơ thể cậu vẫn đang căng cứng vì tình huống bất ngờ này.

"Hai người là ai?"

Lúc này, chàng trai tóc xanh nhẹ nhàng đặt tay lên ngực mình, cúi đầu nhẹ một cách lịch sự.

"Tôi là Nagisa Shiota. Còn người thô lỗ bên kia là Karma Akabane."

Nagisa Shiota? Karma Akabane?

Cái tên đó ngay lập tức kích thích trí nhớ của Izayoi.

Đặc biệt là Karma Akabane, cái tên không hề xa lạ với cậu. Một thiên tài, một nghị sĩ trẻ tuổi nhất Nhật Bản ở tuổi 25, kẻ được đánh giá là có thể thay đổi chính trị Nhật Bản trong tương lai gần.

Còn Shiota Nagisa—tuy không nổi bật như Karma trên truyền thông, nhưng Izayoi có thể nhận ra một thứ gì đó khác thường ở anh ta.

Và rồi, cậu nhớ ra.

Shiota Nagisa—sát thủ bẩm sinh, người từng giết kẻ nguy hiểm nhất thế giới.

Ngay khoảnh khắc đó, Izayoi hiểu được tại sao mình lại không cảm nhận được sự hiện diện của người này. Cậu ta không che giấu khí tức, mà là hoàn toàn hòa nhập với môi trường xung quanh.

—Một kiểu ẩn thân hoàn hảo.

"Này, đó không phải là cách giới thiệu phù hợp cho một nghị sĩ quốc hội Nhật Bản đâu nhé?"

Người đàn ông tóc đỏ lười biếng lên tiếng, trước khi ngả lưng ra ghế và giơ tay lên.

"Karma Akabane, nghị sĩ trẻ tuổi nhất của Nhật Bản, vừa mới nhậm chức. Cậu chắc hẳn cũng từng nghe qua tên tôi rồi chứ?"

——Nghị sĩ Nhật Bản?!

Cả nhóm của Izayoi đều mở to mắt kinh ngạc. Cái tên Karma Akabane không hề xa lạ gì trong giới chính trị Nhật Bản hiện tại.

Một thiên tài trẻ tuổi, người đã thẳng thắn vạch trần không ít chính trị gia tham nhũng và thay đổi bộ mặt chính trường bằng những chiến lược đầy táo bạo.

Còn Nagisa Shiota... có thể không nổi tiếng như Karma, nhưng nhìn thái độ của người kia, rõ ràng anh ta không phải người bình thường.

Nagisa cười nhẹ, nhìn Izayoi.

"Tôi là trợ lý kiêm vệ sĩ của Karma. Tôi không giỏi về chính trị, nhưng tôi biết cách bảo vệ người khác."

Nhìn vào phong thái điềm tĩnh nhưng áp lực của anh ta, Izayoi hiểu ngay: Nagisa không phải một vệ sĩ bình thường.

Karma nhìn Izayoi đầy thích thú, tay chống cằm.

"Cậu nhóc này không tệ đâu, Nagisa. Nhìn phản ứng của cậu ta, chắc chắn cậu ta biết chúng ta là ai."

Izayoi khoanh tay, nét mặt trở nên thoải mái hơn nhưng trong đầu vẫn đang suy tính.

"Nếu hai người là Nagisa Shiota và Karma Akabane, vậy tại sao lại có mặt ở đây?"

Nagisa mỉm cười.

"Chỉ là một kỳ nghỉ thôi. Chúng tôi đến đây để thư giãn sau một thời gian dài làm việc."

Karma cười khẩy.

"Tôi vừa nhậm chức nghị sĩ, nên tự thưởng cho mình một chuyến đi. Mà cũng trùng hợp thật đấy, nhóm nhóc các cậu cũng ở đây à?"

"Chúng tôi đang trong chuyến đi thực tế của trường."

Nagisa nghiêng đầu.

"Ra vậy. Thế nhóm các cậu có kế hoạch gì chưa?"

Haruka, đứng phía sau Izayoi, hơi bối rối trước tình huống này.

"Chúng tôi chuẩn bị ra sân trượt tuyết..."

Nagisa nở một nụ cười rạng rỡ.

"Thật trùng hợp, bọn tôi cũng thế. Nếu được, đi chung cho vui nhé?"

Hiyori có vẻ hơi lo lắng, còn Haruka thì quay sang nhìn Izayoi như muốn hỏi

"Chúng ta có nên đi cùng không?"

Izayoi trầm ngâm một chút, rồi nhún vai.

"Tùy thôi. Dù sao thì trượt tuyết cũng đâu có luật cấm đi chung với người lạ."

Karma bật cười.

"Chà, nhóc này khá thú vị đấy, Nagisa. Cậu ta không dễ bị dẫn dắt đâu."

Sau đó, như thể nhớ ra gì đó, Karma hỏi:

"Nhóm nhóc trọ ở Ryokan nào?"

Izayoi liếc nhìn Shibata và Hiyori trước khi trả lời:

"Ryokan Yukimura, khu nghỉ dưỡng gần sân trượt tuyết."

Karma nhướng mày, rồi bật cười.

"Cái gì? Bọn tôi cũng trọ ở đó. Có vẻ khá có duyên nha."

Izayoi không nói gì, nhưng trong lòng cảm thấy có chút bất thường. Một nghị sĩ trẻ tuổi cùng vệ sĩ của mình đi nghỉ dưỡng ở cùng một nơi với họ? Đây là trùng hợp thật hay có điều gì đó khác?

——Kỳ nghỉ này, có vẻ sẽ không yên bình như cậu mong muốn.

Không khí bên ngoài sân trượt tuyết thật lạnh, nhưng cũng đầy phấn khích.

Sau khi hoàn tất bữa trưa và thay đồ, nhóm 8 người của Izayoi cùng với Karma và Nagisa tiến ra khu vực trượt tuyết.

Khắp nơi, các học sinh khác cũng đang tất bật chuẩn bị, có người lần đầu tiên thử bộ môn này, có người thì trông đã rất chuyên nghiệp.

Bước đầu tiên trước khi ra sân chính là đảm bảo mọi người đều mặc đúng trang phục và sử dụng đầy đủ trang bị bảo hộ. Nhà trường đã thuê trước quần áo trượt tuyết cho học sinh, mỗi người nhận một bộ gồm áo khoác chống nước, quần trượt tuyết, găng tay dày, khăn quàng cổ và kính bảo hộ.

Izayoi lấy bộ đồ của mình từ nhân viên phụ trách, kiểm tra từng món một cách kỹ lưỡng.

"Này, găng tay này có vẻ hơi chật thì phải..." Cậu lẩm bẩm, thử kéo nó lên tay.

Haruka đứng bên cạnh, cũng đang loay hoay với áo khoác của mình.

"Cậu mà cũng quan tâm đến mấy chi tiết nhỏ thế à? Tớ cứ nghĩ cậu sẽ mặc đại vào rồi đi luôn cơ."

"Cẩn thận vẫn hơn. Nếu mà lạnh quá hay trang bị không phù hợp, cậu sẽ bị cản trở khi trượt đấy."

Izayoi đáp, rồi kéo khóa áo khoác lên đến tận cổ, cảm giác lớp lót ấm áp ôm lấy người cậu.

Những người còn lại cũng đang bận rộn với việc kiểm tra trang phục. Hiyori nhẹ nhàng kéo khăn quàng cổ lên cao, che gần hết nửa mặt.

Ichinose loay hoay mãi vẫn chưa thể kéo được dây khóa của đôi giày trượt, khiến Shibata bật cười:

"Cần tớ giúp không, Ichinose-san?"

"Không cần đâu! Tớ tự làm được mà!" Cô nàng bĩu môi, tiếp tục vật lộn với dây khóa.

Sau khi chắc chắn trang phục đã ổn định, cả nhóm tiến đến khu vực nhận giày trượt tuyết.

Mỗi người được phát một đôi giày chuyên dụng, phần bên ngoài làm bằng nhựa cứng với dây khóa chắc chắn. Vì đây là lần đầu tiên thử mang loại giày này, Izayoi cẩn thận làm theo hướng dẫn của nhân viên:

Cảm giác đầu tiên khi đi giày trượt tuyết là... không hề thoải mái chút nào.

Izayoi nhấc chân lên thử bước đi, nhưng chuyển động trở nên vô cùng cứng nhắc. Cậu cảm nhận rõ sự gò bó ở phần cổ chân và bàn chân.

"Ugh... Cảm giác như chân bị bóp lại vậy." Cậu lẩm bẩm.

Dù nhiệt độ thấp nhưng nhờ vào quần áo trượt tuyết dày dặn, ai cũng cảm thấy thoải mái. Izayoi kéo khóa áo lên cao, đội mũ và điều chỉnh găng tay, đảm bảo rằng mình không có bất cứ khe hở nào để gió lạnh len vào.

"Này này, đi đứng kiểu gì mà cứ như robot vậy?"

Haruka bật cười khi thấy Izayoi di chuyển một cách cứng nhắc với đôi giày trượt.

"Tớ chỉ đang thử kiểm soát chuyển động thôi. Chân tớ thấy hơi lạ một chút."

Izayoi đáp, nhìn xuống đôi giày trượt mà mình vừa thắt chặt.

Haruka, cũng vừa mới xỏ xong giày, bước thử một bước rồi lảo đảo suýt ngã.

"Oái! Cái gì thế này?! Sao lại khó đi thế chứ?!"

Cô bám lấy vai Izayoi để giữ thăng bằng, khiến cậu nhíu mày.

"Cẩn thận chút đi, đừng có kéo tớ theo chứ."

Nagisa đứng gần đó, quan sát cảnh tượng trước mắt với vẻ thích thú.

"Đi giày trượt tuyết không giống giày bình thường đâu. Mọi người hãy thử đi bằng gót chân trước, đừng dồn trọng tâm vào mũi chân."

Karma đứng khoanh tay một bên, nheo mắt nhìn Izayoi:

"Này nhóc, bình thường trông cậu rất ngầu mà sao bây giờ lại thành người máy thế?"

"Anh thử mang vào đi rồi biết."

Izayoi hừ nhẹ, nhưng vẫn làm theo lời Nagisa, thử bước từng bước ngắn bằng gót chân.

Khi đã quen dần, cậu cảm thấy di chuyển dễ dàng hơn một chút.

Hiyori, người vẫn luôn kiên nhẫn tập trung vào từng bước, nhẹ giọng nhắc:

"Chậm rãi, đừng vội. Chúng ta có thời gian để thích nghi mà."

Ichinose sau một hồi loay hoay, cuối cùng cũng đứng dậy được với giày trượt.

"Xong rồi! Nhưng... tớ có cảm giác nếu té thì sẽ rất đau đấy."

"Không sao, chúng ta có đồ bảo hộ mà."

Shibata vỗ nhẹ vào vai cô, tỏ vẻ trấn an.

Sau khi đã quen với việc di chuyển bằng giày trượt tuyết, nhóm của Izayoi tiếp tục bước vào giai đoạn kiểm tra cuối cùng trước khi ra sân.

Izayoi kéo kính bảo hộ xuống, cảm nhận lớp kính che chắn hoàn hảo khỏi gió lạnh. Cậu siết lại dây đai của găng tay, thử cử động ngón tay vài lần để kiểm tra độ linh hoạt.

Karma đứng cạnh đó, nhìn cả nhóm đã sẵn sàng, nhếch môi cười:

"Được rồi, trông có vẻ ổn cả rồi nhỉ? Vậy chúng ta ra sân nào."

Izayoi hít một hơi thật sâu, liếc nhìn lên dốc tuyết phía trước. Cuối cùng, chuyến trượt tuyết cũng chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com