Chuyen Yeu Duong Hang Ngay Cua Mot Tieu Thu
Cố Ninh vừa xem TV vừa khóc nức nở bộ dáng đáng thương hề hề, Lục Tự thì ngồi bên cạnh dỗ cậu.“Ninh Ninh ngoan, không khóc nữa, được không?” hắn có chút bất đắc dĩ, đã khóc tới hai mắt đỏ hoe rồi, lần sau không để cậu xem mấy cái này mới được. Đúng là nhóc mít ướt.“Hức hức...huhuhu…hức” Cố bảo bối vẫn còn khịt mũi khóc tới đáng thương.Lục Tự quyết đoán tắt TV bế cậu về phòng, Cố bảo bối tuy khóc nức nở nhưng cũng nhanh chóng như Koala bám lên người Lục Tự để tùy ý hắn bế. Lục Tự đặt cậu lên giường, mình thì đi tìm khắn ấm lau mặt cho cậu.Nguyên nhân tại sao đại bảo bối lại khóc thê thảm như vậy, chỉ vì cậu xem một bộ phim, nhân vật trong đó hoàn cảnh đáng thương quá nên…khóc. Bình thường dù đau bệnh thế nào Cố Ninh cũng không khóc, dây thần kinh nước mắt của cậu lại rất dễ vì xem mấy bộ phim hay cảnh cảm động mà khóc, nhiều lúc đọc tiểu thuyết cũng khóc. Hôm nay cậu thề thốt với Lục Tự sẽ không khóc nên hắn mới cho cậu xem, ai dè vừa xem được một nửa thì cậu đã hít hít mũi mắt đỏ hoe, lúc đầu còn nhỏ giọng nức nở lát sau thì khóc ra tiếng luôn. Hắn vừa dỗ cậu vừa phải nén cười.“Túi khóc nhỏ…” hắn vừa dùng khăn lau mặt cho cậu vừa bật cười, sao cứ ngốc ngốc vậy cơ chứ.“Em…hức…không cố …hức…ý mà” vì vừa khóc xong nên cậu vẫn vừa nói vừa nức nở, mắt hơi đỏ lên trong mắt Lục tiên sinh lại thành đáng yêu muốn chết.“Lần tới không được xem nữa, sao lại ngốc như vậy chứ?”“Em…hức…không ngốc mà” cậu nhỏ giọng kháng nghị, cảm thấy hắn cứ cười cậu như vậy có hơi mất mặt.“Còn buồn không?” hắn thu lại nụ cười đưa tay vuốt nhẹ khóe mắt cậu, nơi đó vẫn còn đọng lại một giọt nước mắt.Dù rất xấu hổ nhưng Cố bảo bối vẫn khẽ gật đầu, vẫn có hơi buồn nha.“Há miệng” Cố Ninh tuy không hiểu gì nhưng vẫn nghe lời hắn há miệng ra, bỗng thấy Lục Tự nhét thứ gì đó vào miệng cậu. Cố Ninh dùng lưỡi đảo đảo một chút phát hiện đó là kẹo cậu thích ăn liền vui vẻ cong khóe miệng cười “Là kẹo dẻo vị quýt?”“Ừ, còn không vui nữa không?”Cố Ninh lắc lắc đầu ôm lấy cổ Lục Tự “Hết rồi, cảm ơn anh...tiên sinh của em”Lục tiên sinh ôm vợ bé nhỏ nhà mình vào lòng thầm nghĩ ‘cũng thật dễ dỗ, thật là đáng yêu mà’.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com