TruyenHHH.com

| CHUYỂN VER | [WONWOO SVT] - TÀNG HẠ (NGẢI NGƯ)

C30: GIỮA HẠ (5)

malttn10

Trên lầu có ba phòng ngủ, vừa khéo chia đều được hai người một phòng.

Ngày mai không phải đi làm nên Soonyoung cầm đầu quẩy hăng lắm, rủ mọi người uống hết chầu này đến chầu khác. Cuối cùng anh chàng này tự chuốc mình say quắc luôn, phải để Mingyu và Wonwoo dìu về phòng ngủ.

Trừ Ae Ri, năm người còn lại đều đã uống không ít rồi. Nên mọi người ngủ cũng nhanh lắm. 

Ae Ri ngủ không được sâu lắm, hay thức giữa đêm, đêm nay cũng thế.

3 giờ sáng cô tỉnh dậy, gió bên ngoài vẫn thổi mạnh từng hồi, hạt mưa cũng đang thi nhau đánh lên ô cửa sổ.

Ae Ri hơi khát nước, nhưng lại lười. Cô đắp chăn nằm trên giường nghe tiếng mưa rồi, ít lâu sau mới ngồi dậy xuống lầu rót nước. Ae Ri cố ý nhẹ động tác, sợ quấy rầy Seo Yun đang say giấc. Xuống lầu dưới, cô đến chỗ công tắc đèn trong gian bếp bật mở. Rót đầy ly nước rồi ngồi xuống chiếc ghế cao ngay quầy bếp chầm chậm uống nước. 

Mưa càng lúc càng nặng hạt hơn.

Lòng bàn tay trái vẫn còn đang mang băng gạc của cô hơi bẩn, có lẽ là vì ban nãy ăn cơm không cẩn thận để dính rồi. Ae Ri rút một mảnh khăn giấy ướt từ hộp khăn giấy trên quầy từ từ lau bề mặt băng gạc.

Lúc cô đang nghiêm túc lau sạch thì nghe thấy một tiếng bước chân khẽ khàng vang lên. Ae Ri xoay người nhìn qua thì thấy Wonwoo đang bước về phía bên này.

Anh cũng đang khát nước, rót ly nước rồi ngửa đầu uống, nhìn về phía cô. Cũng vì thế mà chú ý tới mảnh giấy ướt cô nàng đang cầm trên tay và băng gạc đang dính bẩn. 

Yết hầu người đàn ông chuyển động, trong ánh đèn cam nhàn nhạt của gian bếp trông càng gợi cảm hơn.

Uống hết nước, giọng nói Wonwoo vẫn trầm khàn như cũ, nói với Ae Ri: “Đừng lau, tớ thay băng gạc cho cậu.”

Ae Ri hơi ngượng, mặt đỏ bừng, ngón tay bấu chặt khăn ướt khiến đầu ngón tay lành lạnh. Wonwoo nói xong thì đi vào toilet, tự rửa mặt cho tỉnh táo rồi rửa tay. Lúc đi ra, anh cầm theo hộp y tế nhỏ đi đến trước mặt Ae Ri.

Wonwoo ngồi xuống chiếc ghế cao bên cạnh Ae Ri.

Người đàn ông chầm chậm lấy dụng cụ, Ae Ri mở miệng trước, nhẹ giọng dò hỏi: “Vết thương này của tớ…..có thể đổi thành băng keo cá nhân không?”

“Chủ nhật tớ phải về nhà, không muốn để mẹ và chú Kim biết.”

Wonwoo không đáp ngay chỉ nói: “Để tớ xem.”

Dứt lời, anh vươn tay về phía cô, Ae Ri chậm rãi đưa tay trái của mình qua.

Nhìn anh cúi đầu nghiêm túc xem vết thương cho mình, Ae Ri không tự chủ được cắn chặt môi.

Wonwoo tháo băng, nắm nhẹ đốt ngón tay của Ae Ri, cẩn thận xem miệng vết thương của cô. Vết thương ngoài da nên miệng vết đã kết vảy rồi, còn hai chỗ hơi bầm tím nhưng cũng không đáng lo lắm.

“Cũng ổn rồi, miệng vết thương đã kết vảy, hai chỗ khác tuy có hơi tụ máu bầm nhưng không đáng ngại,” Wonwoo hơi nhíu mày, thấp giọng nói: “Tớ dán băng cá nhân cho cậu.”

Ae Ri gật nhẹ đầu, đáp nhỏ: “Ừ.”

Anh dùng tăm bông thấm nước oxy già sát trùng vết thương của cô, sau đó dịu dàng thoa thuốc trị sưng rồi cuối cùng dán băng keo cá nhân kín lên miệng vết thương.

“Nhưng cậu cũng phải chú ý chút, tay trái dán băng kéo cá nhân thì đừng cử động mạnh quá, không thì vết thương sẽ bị hở ra.” Wonwoo vừa dọn đồ vừa dặn Ae Ri.

Ae Ri ngoan ngoãn trả lời: “Tớ biết rồi.”

Đến khi anh quay người mang theo hộp y tế đi cất và vứt băng gạc cũ, Ae Ri nắm chặt khăn giấy ướt cọ cọ vào tay trái mình. Khăn giấy đã khô rồi, nhưng vẫn có chút tác dụng, ít nhất nó có thể khiến bàn tay trái đang nóng bừng của cô nguội đi đôi chút.

Wonwoo vào nhà vệ sinh rửa tay lại sạch sẽ rồi trở vào phòng bếp. 

Lát sau, Ae Ri vốn đang ngửa đầu uống nước thì chợt ngửi thấy mùi sầu riêng. Cô hơi ngây người, tiếp đó nhìn thấy Wonwoo đang cầm theo dĩa sầu riêng đã được lột vỏ xong xuôi đến trước mặt mình. Anh đặt dĩa lên quầy bếp, đưa cho Ae Ri bao tay dùng một lần. 

Ae Ri nhận lấy rồi nói lời cảm ơn.

Trước khi bắt đầu ăn, Ae Ri nhanh nhẹn buộc gọn tóc mình lên thành kiểu tóc buộc đuôi ngựa cao. Hai người yên lặng thưởng thức sầu riêng, không cố ý tìm chuyện để nói.

Ae Ri của năm 17 tuổi chẳng thể nào ngờ đến việc sẽ có ngày cô ngồi ăn sầu riêng cùng Wonwoo. Cô dạo ấy đến nghĩ cũng không dám nghĩ.

Anh có thể liếc nhìn cô một lần thôi đã là ơn huệ trời cao ban xuống rồi.

Ae Ri không phát giác được bản thân đang vừa ăn sầu riêng vừa mỉm cười. Nhưng Wonwoo thấy được.

Cô hơi cúi nửa người trên, từ tốn ăn sầu riêng mình thích, khuôn mặt tinh tế đang mỉm cười, cong cong như vầng trăng non sáng rỡ, thoạt trông cực kỳ hưởng thụ.

Có vài lọn tóc lòa xòa rơi, dưới ánh đèn mơ hồ khiến cô nhìn càng dịu dàng hơn.

“Thật sự là con nít 27 tuổi này,” Wonwoo cười nhẹ: “Cậu dễ thỏa mãn thế?”

Ae Ri nhất thời thấy hơi khó hiểu, mờ mịt nhìn anh.

Anh bổ sung: “Ăn sầu riêng thôi mà đã vui vậy rồi.”

Ae Ri cũng cười, nhỏ giọng trả lời: “Vì thích đó.”

Ánh đèn trong phòng bếp nhuốm màu cả nụ cười của cô nàng, khiến cõi lòng người ta hơi ngứa ngáy.

Trái tim Wonwoo đột nhiên hẫng mất một nhịp, sau đó giống như mất luôn cả tiết tấu vậy, thình thịch thình thịch liên hồi. Cảm giác khác thường này khiến Wonwoo thấy thật xa lạ.

Vì thích.

Thích.

Anh lẳng lặng nhìn cô chăm chú, tim cũng dần đập dồn dập hơn.

Mưa ngoài cửa đang tí tách từng hạt nặng, như thể đổ lên cả trái tim anh vậy.

Ae Ri bị cái nhìn chăm chú của anh làm cho mất tự nhiên, cúi đầu né tránh tầm mắt, cô giả vờ bình tĩnh ăn nhanh phần sầu riêng còn lại trên tay sau đó gỡ bao tay xuống.

“Tớ ăn xong rồi, cậu cứ từ từ ăn nhé.”

Dứt câu, cô nhảy xuống ghế nhỏ vội vội vàng vàng bước đi. Vừa đi được vài bước, Ae Ri đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn lại phía anh đang ngồi gọi nhỏ: “Wonwoo.”

Sống lưng người đàn ông vì căng thẳng mà hơi giật giật, sau đó mới ngẩng mặt nhìn sang cô.

Ae Ri hơi quẫn bách hỏi: “Nhà cậu có bàn chải đánh răng mới không? Tớ….muốn dùng.”

Nếu không lúc trở về phòng sẽ bị Seo Yun ngửi thấy mất.

Wonwoo buông phần sầu riêng trong tay ngay, anh gỡ bao tay, đi lấy cho Ae Ri bàn chải đánh răng dự phòng mới toanh.

Ae Ri đánh răng xong thì nhanh chóng trở về phòng. Cô nằm trên giường, nhớ lại ánh mắt dịu dàng chứa chan tình cảm anh nhìn cô ban nãy, tim hơi hồi hộp đập mạnh.

Dường như đã lâu lắm rồi nó chưa từng đập mãnh liệt thế này. Cô đưa tay che lại ngực trái của mình, cố gắng đè lại tâm trạng đang nhộn nhịp từng cơn.

Trận bão này dai dẳng suốt một đêm, đến tận sáng sớm mới chịu kết thúc.

Wonwoo không ngủ được, anh ăn hết phần sầu riêng rồi ngồi nghe tiếng mưa rơi, mở cửa vứt rác. Nhìn xem tủ lạnh còn thứ gì không để làm vài phần cơm sáng.

Trừ Ae Ri, mấy người còn lại cũng đã lục tục tỉnh dậy rồi, từng người xuống lầu đánh răng rửa mặt sau đó ngồi vào bàn ăn sáng.

“Ae Ri đâu rồi?” Mingyu hỏi Seo Yun.

Seo Yun thuận miệng trả lời: “Vẫn đang ngủ.”

Mãi đến khi bọn họ ăn xong bữa sáng định đi về thì Ae Ri vẫn chưa tỉnh nữa.

Mingyu thở dài, đành nhờ Seo Yun lên lầu đánh thức cô.

Wonwoo tự nhiên như thường nói: “Hôm nay thứ bảy cũng không bận cái gì, để cô ấy ngủ đi.”

Anh chưa nói hết, Ae Ri đã xuất hiện trên đầu cầu thang. Cô vừa tỉnh táo sau khi rửa mặt xong, cũng nghe thấy câu nói của anh.

Ae Ri rũ mắt, che khuất từng đợt sóng âm ỉ đàn xô bờ trong đôi mắt mình, chầm chậm đi xuống cầu thang.

Váy cô mặc dài đến mắt cá chân, lúc xuống lầu hơi dùng tay nhấc váy lên chút để tránh vấp ngã.

Wonwoo đứng bên quầy bếp đang cầm ly nước trong tay ngẩng đầu nhìn cô.

Cô cúi nhẹ đầu, mái tóc mềm mượt hơi rối, từng bước từng bước xuống cầu thang.

Trông y hệt một nàng công chúa thuần khiết đẹp đẽ đang bước xuống từ thiên đàng vậy.

Anh vô thức cong nhẹ khóe môi, mắt đầy ý cười ngoảnh đi nơi khác, ra vẻ tự nhiên uống ngụm nước. Giây tiếp theo lại không kiềm được nhìn cô.

Trong lúc Ae Ri đang ăn bữa sáng do Wonwoo làm, mấy người bọn họ thảo luận về lần đi ăn tiếp theo.

Soonyoung vui vẻ, nhớ đến gì đó đột nhiên cười rộ lên, hứng chí nói: “Tuần sau! Thứ sáu tuần sau! Sinh nhật anh Jeon!”

Ae Ri vừa mới ăn xong, ngón tay đang cầm khăn giấy lau khóe miệng hơi khựng lại.

Wonwoo nhướng nhẹ đuôi mày cười: “Ok, vậy tuần sau đi.”

Sau khi về đến nhà, Ae Ri lên mạng tìm xem tặng bạn khác phái quà gì nhân dịp sinh nhật họ thích hợp nhất.

Bạn trên mạng trả lời cô: Phải xem bạn với anh chàng đó là kiểu bạn bè gì, bạn bè bình thường, là kiểu “trên tình bạn dưới tình yêu” hay là bạn trai đã.

Ae Ri: “……”

Cô lướt tìm nhưng cũng không thấy câu trả lời nào hữu dụng cả nên đưa tay tắt giao diện web rồi click mở khung tin nhắn WeChat với một người.

[Ae Ri: Tae Ri, đi ăn sinh nhật bạn khác phái phải tặng gì đây?]

[Tae Ri: !!!]

[Tae Ri: Đối tượng đang mập mờ với cậu?]

Ae Ri bỗng dưng nhớ lại cảnh tượng Wonwoo ở cùng cô trong gian bếp nhỏ lúc 3, 4 giờ sáng và đôi mắt đào hoa của anh đầy thâm ý lẳng lặng nhìn cô chăm chú.

Ae Ri cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại chút, trả lời Tae Ri.

[Ae Ri: Không phải….là bạn bè bình thường thôi.]

[Tae Ri: Thế có gì để đắn đo à? Đưa gì qua mà chả được.]

Ae Ri: “……”

Cũng đâu thể……….qua loa vậy đâu……

Ae Ri còn chưa trả lời lại, cô nàng bên kia đã gửi tin tiếp.

[Tae Ri: 9 giờ tối ngày 13 tháng 7 có concept quy mô nhỏ của Trần Dịch Tấn đấy tổ chức ở quán Bồ Đào Lí, lúc đấy tớ sẽ lên góp giọng, cậu có muốn đến xem không?]

Bồ Đào Lí là một quán bar rất lành tính.

Ae Ri cười đến mắt cũng cong theo trả lời: [Đương nhiên phải đến rồi.]

Lý do khiến Ae Ri và Tae Ri quen thân nhau cũng là vì Trần Dịch Tấn. Hai người vốn là bạn trên mạng, Tae Ri thích những album ảnh tràn đầy hơi thở thanh xuân và đời thường mà Ae Ri chụp, Ae Ri bên này cũng phát hiện cô nàng là fan cứng của Trần Dịch Tấn, cả hai cũng đều ở Seoul. Nói chuyện với nhau thường xuyên nên trở thành bạn tốt luôn rồi.

Nghề tay trái của Tae Ri là ca sĩ hát trong quán bar, chỉ cần Ae Ri có thời gian rảnh thì sẽ đến Bồ Đào Lí nghe Tae Ri hát.

Lần này có Trần Dịch Tấn đến nữa nên cô nhất định sẽ đi tới đó. 

Hôm sau là ngày của cha.

Ae Ri mua tặng Hong Dae một đôi giày sau đó mua thêm vài món đồ rồi mới về nhà họ Kim.

Khó khăn lắm mới tránh được bài ca bạn trai muôn thuở của mẹ trên bàn cơm, thế mà cuối cùng Ara đợi cả nhà ăn uống xong xuôi hết cả rồi mới bắt đầu nhắc đi nhắc lại cho Ae Ri, nói bạn bè bà giới thiệu một người điều kiện rất chi là xuất sắc muốn làm mai cho cô.

Ae Ri giãy giụa trong vô vọng: “Đừng làm phiền người ta là hơn mẹ ơi.”

Ara nói: “Phiền hà gì ai đâu? Con nhanh tìm bạn trai dùm mẹ đi! Mẹ sắp lo đến bạc luôn cả tóc rồi đây này.”

Bà giống như đại đa số các bậc phụ huynh khác, cứ hễ con cái đến tuổi thì sẽ giục chuyện tình cảm.

Ae Ri thiết tha nhìn về phía Mingyu vừa xuống cầu thang vừa nghe điện thoại, hy vọng anh chàng có thể giải vây giúp mình.

Mingyu bắt được tín hiệu cầu cứu của cơ, làm lơ câu hỏi của Wonwoo bên đầu dây bên kia: “Ae Ri muốn đi xem mắt hả?”

Anh nhàn nhạt hỏi Ae Ri: “Có muốn đi ra ngoài không?” Cả lý do cũng lười tìm.

Ae Ri hệt như được giải thoát vậy, nhanh lẹ nhảy khỏi sô pha, không chút chần chừ đáp: “Đi!”

Hôm nay cô cố ý mang theo máy ảnh, định bụng ăn cơm xong sẽ ra ngoài chụp vài phô. Cuối cùng xui xẻo bị người mẹ thân thương lôi kéo nhắc chuyện tình cảm mãi thế này đây.

Mingyu vẫn chưa ngắt điện thoại, Ae Ri nghe thấy anh chàng trả lời: “Biết rồi.”

“Lát nữa gặp.”

Đợi anh ngắt điện thoại xong Ae Ri mới tò mò hỏi: “Anh muốn đi gặp ai thế? Bạn gái à? Em đi cùng có ổn không đó….?”

Mingyu trả lời cộc lốc: “Wonwoo.”

“Hẹn chơi bóng rổ.”

Anh nói xong, không kiên nhẫn hỏi: “Thế có muốn đi không?”

Ae Ri: “……”

Hết 30.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com