TruyenHHH.com

[Chuyển Ver] Tổng giám đốc xin tha tôi

Chap X [Lo Lắng]

PhamDinh_06_10_16_11

Lệ Dĩnh và Thiệu Đàm cùng nhau xuống bếp, hai người líu lo cười nói.

Thiệu Đàm dễ gần hơn so với Diệc Phàm nhiều, nên ở trước mặt anh Lệ Dĩnh cũng cảm thấy rất thoải mái tự nhiên.

“Tôi thích ăn cháo đậu bo bo. Mỗi tuần đều chạy qua chỗ A Phàm ăn sáng ‘ké’."  Thiệu Đàm nói vào phụ một tay, thật ra cũng chẳng có làm gì, chỉ đứng bên cạnh xem cô làm mà thôi.

Lệ Dĩnh vừa thuần thục rửa hạt bo bo vừa cười nói, “Tôi không có tay nghề tốt như dì giúp việc, không ngon anh cũng đừng chê nhé."

Thiệu Đàm cũng cười, "Em chịu nhận lời làm là chúng tôi đã cảm tạ trời đất rồi. Mấy thứ đồ ăn sáng bên ngoài kia thật không dám khen tặng. Ủa, em cắt bánh mì chi vậy?"

Lệ Dĩnh tỉ mỉ cắt bánh mì ra thành từng lát từng lát, rồi ngâm vào sữa tươi, liến nhìn bóng dáng trên ghế sô pha bên ngoài nhà bếp nói: "Ngô tiên sinh thích ăn bánh mì tẩm sửa chiên."

Thiệu Đàm cười toe toét nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô, như vừa phát hiện ra được điều gì thú vị lắm, khoanh tay tựa vào tủ lạnh nói, “Tôi thấy lạ là sao em chỉ hỏi tôi ăn gì mà không hỏi cậu ta. Hóa ra, em đã biết quá rõ rồi."

Lệ Dĩnh bị anh nhìn mà đỏ bừng hai má, nhưng không thể nói được lời nào để phản bác.

Thật ra sở thích của Diệc Phàm cô đã sớm biết rõ. Yêu thầm anh bao nhiêu năm qua, những gì về anh Lệ Dĩnh gần như có thể nói rõ như lòng bàn tay.

"Nè, em tên gì vậy?"

Lệ Dĩnh cho dầu vào nồi, sau đó thả bánh mì vào, mới trả lời: “Tôi họ Triệu, anh gọi tôi Lệ Dĩnh được rồi."

Thiệu Đàm híp mắt cười nhìn cô nói, "Quan hệ giữa em và A Phàm không chỉ đơn giãn là giao sữa tươi đó chứ?"

Tay đang chiên bánh mì của Lệ Dĩnh khẽ run lên. Tất nhiên Thiệu Đàm dễ gì bỏ qua hành động đó, cười vô cùng khoái chí, dò xét nhìn Lệ Dĩnh, "Em gái nhỏ, em thích A Phàm?"

Lệ Dĩnh hoảng cả hồn, đỏ mặt chột dạ vội vàng xua tay, "Không phải đâu.... Tôi.... Tôi không có...."

Dáng vẻ hoảng loạn bối rối này của cô thật dễ thương vô cùng.

Cô bé này nói không chừng đã thật sự bị A Phàm hạ gục rồi!

Thiệu Đàm không thể chờ đợi nữa, muốn xem một màn kịch hay.

Sâu xa cười vỗ vỗ vai Lệ Dĩnh, "Em đừng sợ, tôi ghẹo em thôi. Em cứ từ từ làm, tôi ra ngoài trò chuyện với A Phàm."

***

Diệc Phàm ngồi lật báo trên ghế sô pha, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng hai người vừa nói vừa cười truyền ra từ nhà bếp.

Anh cau mày vứt tờ báo sang một bên.

Tiểu yêu tinh này, sao lại nói chuyện với ai cũng vui vẻ thân mật như thế? Gặp Dịch Phong cũng chỉ là lần đầu tiên đã làm cho thằng nhóc đó theo đuổi còn thổ lộ thẳng với anh, bây giờ chẳng phải cũng mới gặp mặt Thiệu Đàm lần đầu ư?

Bảo cô đi nấu đồ ăn sáng, cô cũng ngoan ngoãn đi làm!

Diệc Phàm đang suy nghĩ, Thiệu Đàm đi tới với vẻ mặt cười xấu xa, nhìn anh nháy mắt ra hiệu.

Diệc Phàm tức giận lườm cậu ta một cái, chuyển mắt lại vào tờ báo, "Mới sáng sớm cậu đừng có cười cái kiểu ‘dâm ô’ đó."

Thiệu Đàm cười ha ha, chỉ vào nhà bếp, "Trừ phi cô bé đó là vợ của cậu."

"Vớ vẩn!"

Thiệu Đàm ngồi xuống dán sát vào Diệc Phàm, dùng cùi chỏ huých anh một cái, "Cô gái đó rất quan tâm tới cậu nha, nói cho tôi nghe đi, quan hệ hai người là như thế nào vậy hả? Đừng nói với tôi cái gì mà giao sữa ấy, tôi không có dễ bị gạt như vậy đâu!"

Diệc Phàm ngó bạn mình một hồi, rồi như nghĩ đến điều gì, dứt khoát bỏ tờ báo trong tay xuống, "Cô ấy là người của tôi. Về nói lại với em trai cậu, bảo cậu ta đổi đối tượng đi."

Thiệu Đàm ngóng nhìn vào nhà bếp, dường như không thể tin nhìn ngược lại Diệc Phàm. Mãi một lát sau mới nói: "Cô gái đó nhìn có vẻ rất ngây thơ, không giống với loại người đó. Nè, chẵng lẽ cậu đã dùng chiêu trò gì để bức bách con gái nhà người ta?"

Diệc Phàm mặc kệ cậu ta, định đứng dậy chuẩn bị lên lầu. Lệ Dĩnh từ trong nhà bếp đi ra, bưng điểm tâm mà cười rất vui vẻ, "Đồ ăn sáng ăn được rồi. Nhưng cháo đậu bo bo thì phải chờ thêm một lát, hay là dùng chút bánh mì nướng trước?"

"Được, để nếm thử xem tài nấu nướng của em, tôi thật vinh hạnh được ‘hưởng ké’ A Phàm."  Thiệu Đàm nháy mắt với cô khiến mặt Lệ Dĩnh đỏ rần, chột dạ liếc nhìn Diệc Phàm rồi lại cúi đầu.

Một người ngoài cũng có thể dễ dàng nhận ra tình cảm của mình dành cho Diệc Phàm, phải chăng anh cũng phát hiện ra rồi không?

Lệ Dĩnh cảm thấy hơi lo lắng....

Thấy điệu bộ hai người ‘liếc mắt đưa tình’, Diệc nhíu nhíu mày, không nói gì đi thẳng một mạch vào phòng ăn.

Lệ Dĩnh bưng điểm tâm đi theo phía sau. Nhìn sang  Thiệu Đàm tỏ ý không biết phải làm sao, thì thầm nói: "Hình như anh ấy đang giận."

Thiệu Đàm giúp Lệ Dĩnh bê bánh mì qua, ngoạm một miếng cười nói, "Tinh thần chiếm hữu của cậu ta mạnh lắm, không cần để ý."

Lệ Dĩnh dọn bữa ăn sáng xong,  Thiệu Đàm vỗ vỗ cái ghế bên cạnh mình, "Ngồi xuống ăn chung đi."

Liếc nhìn Diệc Phàm, Lệ Dĩnh vội vàng xua tay, "Tôi đã ăn sáng rồi. Hai anh ăn đi, tôi còn có việc xin phép đi trước ạ."

"Đi trước?"  Thiệu Đàm nói với vẻ tiếc nuối, "Cháo đậu bo bo còn chưa nấu xong mà, hay là ngồi đợi thêm chút rồi đi?"

"Năm phút nữa nhắc cháo xuống là có thể dùng được rồi." Lệ Dĩnh không muốn ở lại đây thêm nữa. Vì dù sao, ở trước mặt người ngoài cô và Diệc Phàm chỉ là hai người xa lạ không quen biết mà thôi. Hơn nữa, cô càng không phù hợp để ở những nơi như thế này.

Lệ Dĩnh đang muốn chào tạm biệt thì Diệc Phàm chợt mở miệng: "Hôm nay chủ nhật cũng đi học?"

Anh nhìn cô thoáng cau mày. Tiểu yêu tinh này bộ ghét ở lại chỗ anh tới vậy sao? Lúc nào cũng muốn lặng lẽ chuồn đi. Hay là cô ta đang dùng chiêu ‘vờ tha để bắt thật’?

Lệ Dĩnh không ngờ Diệc Phàm lại bắt chuyện với mình, sợ tới hoảng hồn, mãi một lúc mới trả lời: "Hôm nay không có học. Nhưng sắp tới phải thi, tôi muốn về để ôn lại bài tập."

Diệc Phàm gật đầu coi như đã hiểu, đang tính bảo cô đi về đi, thì bỗng nghe thấy Thiệu Đàm hô lên, Lệ Dĩnh cũng theo tiếng la đó đổ nhào xuống mặt đất.

Thiệu Đàm theo bản năng đứng dậy, nhưng Diệc Phàm đã nhanh hơn anh một bước. Vừa sải bước đi qua liền nhấc bổng cơ thể gầy yếu của Lệ Dĩnh lên khỏi mặt đất.

“Tôi đi gọi bác sĩ!"  Thiệu Đàm vội vàng cầm điện thoại bấm số gọi đi.

Diệc Phàm tự mình bế Lệ Dĩnh đi đến ghế sô pha trong phòng khách.

Sắc mặt cô thật khó coi, ngay cả môi cũng trắng bệch không còn chút máu. Dường như ngất đi khiến cô rất khó chịu, cô đau đớn nhấn nhấn mi tâm.

Hàng mi dài như cánh bướm yếu ớt run rẩy, tựa như cánh buớm ấy sắp sửa đứt lìa ra, trông vô cùng đáng thương.

Diệc Phàm mím chặt môi, vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ xíu của cô, "Cảnh Lệ Dĩnh, tỉnh lại!"

Là anh ấy đang gọi mình ư? Sao như đang nằm mơ vậy....

"Triệu Lệ Dĩnh!" Anh hơi dùng thêm sức.

Tiểu yêu tinh này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ban sáng nhìn thấy đã có cảm giác cô có gì đó không ổn.

"A Phàm, bác sĩ Vương nói nửa tiếng nữa tới."  Thiệu Đàm nắm điện thoại chạy vào phòng khách.

"Nửa tiếng?" Diệc Phàm ngóng nhìn vẻ mặt khổ sở của Lệ Dĩnh mà sắc mặt cũng trở nên khó coi, quyết định không cần suy nghĩ, "Cậu lái xe đi đón ông ta, bảo ông ấy lập tức tới đây ngay!"

Hả....

Lo lắng đến vậy?

Thiệu Đàm không có thời gian để trêu chọc Diệc Phàm, vội vã nắm chùm chìa khóa rồi chạy ra cửa.

Diệc Phàm gọi mãi mà Lệ Dĩnh vẫn không tỉnh. Dáng người nhỏ nhắn của cô khó chịu cuộn thành một đoàn, khóe mắt ươn ướt lan đến mặt.

Diệc Phàm híp híp mắt nhìn cô.

Trong thoáng chốc cô gái trước mắt giống như thành người khác. Mỗi lần Thiên Thiên khó chịu, cũng sẽ nhõng nhẽo nằm trên ghế sô pha làm nũng với anh.

Ánh mắt thoáng chuyển động, Diệc Phàm vươn tay thử chạm vào mặt cô, nhiệt độ lạnh như băng làm anh cũng hoảng vía kinh hồn. Sao lại lạnh thế này?

Không suy nghĩ nhiều, Diệc Phàm bế cô đi thẳng lên lầu.

Lệ Dĩnh mơ mơ màng màng, cảm thấy cả người không còn chút hơi sức nào, đau nhức khắp râm ran. Rồi bỗng nhiên có một luồng hơi ấm bao trùm lấy cô.

Ấm.... Ấm quá....

Cảm giác giống như được mẹ ôm khi còn bé....

Lệ Dĩnh cuộn người lại dựa dẫm vào hơi ấm đó, bàn tay nhỏ bé lạnh buốt vươn ra ôm chặc lấy cổ của đối phương.

Nếu như đây là mộng, cô thật hy vọng giấc mộng này vĩnh viễn đừng bao giờ tỉnh.... Mặc dù, như vậy thật sự rất khó chịu....

Bị cô vô ý thức ôm lấy, Diệc Phàm  sửng sốt mất một lúc. Nhìn khuôn mặt nhỏ tuy đang khó chịu nhưng rất hạnh phúc kia, trong lòng anh xẹt qua thứ gì đó rất kỳ lạ.

Cô ấy nằm mơ thấy gì?

Tiểu yêu tinh biết người cô ôm là mình không, hay đang coi mình là kẻ khác?

Trong ấn tượng, trừ lần đầu tiên vì dẫn dụ anh mà cô chủ động ôm anh ra, sau đó cũng không có thêm lần nào nữa.

....

Diệc Phàm đặt cô nằm lên giường lớn, khom người lấy chăn đắp cho cô, vừa buông tay lại bị cô đột nhiên níu lấy.

"Mẹ.... Đừng đi.... Đừng bỏ lại tụi con...."

Giọng nói thều thào, còn mang theo năn nỉ cầu xin, lời nói cũng nấc nghẹn khiến Diệc Phàm chết đứng một giây.

"Mẹ.... Dĩnh Nhi sắp không chịu nổi nữa rồi....Con mệt quá...." Từng ngón tay mảnh khảnh của cô càng túm anh chặt hơn.

Diệc Phàm nhíu mày, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô không chớp mắt, đáy mắt xẹt qua tia phức tạp khó hiểu.

Rốt cuộc tiểu yêu tinh này đã có cuộc sống như thế nào?

Có lẽ không đành lòng, Diệc Phàm không đi nữa, chỉ khom người ngồi xuống cạnh mép giường, trở tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, môi mấp máy nói: "Cố chịu thêm một chút, bác sĩ sẽ tới ngay thôi!"

Liếc nhìn đồng hồ, ánh mắt  Diệc Phàm mỗi lúc càng lạnh.

Thiệu Đàm đi đã lâu rồi, sao còn chưa về vậy chứ?

  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com