TruyenHHH.com

[Chuyển ver] Tôi yêu em

Chương 246-250

phothanha

"Tối hôm qua may mà có Hiền Thục, nên lúc không tìm thấy cậu, mình đành nói với cô ấy. Sau khi nghe, cô ấy phát hiện có điểm bất thường, bèn kiểm tra cuộn băng ghi hình, thì thấy cậu bị Lý Hoài Thanh mang đi. Lúc ấy cậu bị ngấm thuốc nên mê man không phản kháng."


Theo lời nói của Triệu Manh, Phi Nhung mơ hồ hình dung được vài hình ảnh rời rạc, nhưng không tài nào nhớ được thành một đoạn liền mạch.


"Lúc thấy cậu bị bắt cóc như vậy, mình sợ đến nỗi tính gọi cho chị An Hạ tới cứu cậu. Nhưng Hiền Thục giật lấy điện thoại, gọi cho Mạnh Quỳnh."


Mạnh Quỳnh? Đáy mắt Phi Nhung thoáng qua một tia nghi hoặc.


"Sau đó, trợ lý của Tiểu Hiền phát hiện xe của Hoài Thanh ở dưới lầu khách sạn đoàn phim đang ở, bèn gọi điện báo cho Hiền Thục. Cô ấy nói Mạnh Quỳnh mau tới. Chuyện sau đó mình không tận mắt chứng kiến nên không biết mọi thứ xảy ra thế nào. Chỉ nghe Hiền Thục nói cậu bị Hoài Thanh đưa đến phòng của bầu Tôn..." Nói tới đây, Triệu Manh nghĩ tới điều gì đó, giọng nói liền nhấn nhá một chút: "Kẻ xấu đều đã bị trừng trị rồi, cậu đừng bận lòng nữa. Để bảo vệ cậu, không ai được biết chuyện hôm qua cả. Hơn nữa ông trời có mắt, cả thế giới cũng đã thấy bộ mặt thật cả những kẻ xấu xa đó rồi."


"Nhung này, dù có thế nào, mình nghĩ cậu vẫn nên đi cám ơn Mạnh Quỳnh một tiếng. Tối qua anh ấy cứu cậu, nên cậu mới bình an ngồi đây. Nếu không phải anh ấy gấp rút từ nội thành chạy tới, thì cậu đã bị tên bầu Tôn ăn sạch rồi."


Mạnh Quỳnh cứu cô?


Lúc này, Phi Nhung mới phát hiện mu bàn tay trái của mình có một chút đau đau nhẹ, hẳn là do mũi kim đâm vào ven. Nói vậy, tối qua Mạnh Quỳnh đã đưa cô đến bệnh viện?


Má Trần bảo là buổi sáng cô được anh bế về, chẳng lẽ tối qua anh túc trực suốt đêm trong bệnh viện chăm sóc cô, đợi đến sáng khi cô không còn vấn đề nữa mới đưa cô về nhà?



Vừa rồi Triệu Manh nói kẻ xấu đã trả giá, lại còn nói cả thế giới biết, là ý nói toàn bộ các trang tin tức hôm nay đều đồng loạt tung scandal của Lý Hoài Thanh. Không biết ai là người khuyết danh đằng sau cung cấp thông tin cho báo chia...


Phi Nhung tức khắc kêu Triệu Manh tìm điện thoại của cô, mở Facebook lên, quả nhiêu đều là tin "hot" về Hoài Thanh.


Từ lúc Hoài Thanh làm gái tiếp khách ở trong mấy hộp đêm đều bị đào bới và đăng trên Facebook.


Và cả những năm nay, biết bao vụ ả ta giăng bẫy, chà đạp, lợi dụng những ngôi sao khác cũng bị vạch trần, thậm chí còn nêu ra chứng cứ hẳn hoi.


Ngay cả đoạn video clip cảnh nóng của ả ta với một gã đàn ông nào đó cũng được tung lên mạng. Trong đoạn clip không thấy rõ mặt người đàn ông, nhưng gương mặt khả ố của người phụ nữ thì rõ như ban ngày.


Mấy năm nay Hoài Thanh che giấu rất tốt để giữ hình tượng trong sạch. Nhưng bây giờ bị phơi bày ra hết thế kia thì hẳn là có người đứng sau giật dây.


Hơn nữa, mấy năm nay ả nuôi dưỡng "đội quân fan" hùng hậu, có chuyện gì cũng tâng bốc khen ngợi đủ điều. Nhưng hiện tại thì chẳng thấy mống nào xuất hiện lên tiếng phản biện, chắc cũng bị khống chế rồi.


Đối với một ngôi sao, tầm ảnh hưởng của danh tiếng rất quan trọng. Bây giờ các vụ bê bối ồ ạt ập đến thế này, coi như sự nghiệp diễn xuất của cô ta đến đây là hết.


Mục đích của người ở sau lưng táy máy tay chân rất đơn giản, rõ ràng là muốn đuổi cùng giết tận Lý Hoài Thanh.


Ngay sau khi cô gặp chuyện bất trắc, Hoài Thanh lại lập tức gặp biến cố. Vậy người giật dây này rất có thể chính là...


Trong đầu Phi Nhung chưa kịp nghĩ đến tên người đó, Triệu Manh ngồi đối diện đột nhiên thốt lên: "Nhung, có người trong đoàn phim nói bầu Tôn rút vốn đầu tư khỏi phim 'Thanh xuân em đợi'!"


Phi Nhung sửng sốt, nhanh chóng thoát khỏi Facebook, vào group chat của đoàn phim, thấy mọi người đang nhao nhao bàn luận vụ bầu Tôn rút đầu tư.


"Nhà sản xuất Tôn tại sao đang yên đang lành lại rút vốn vậy chứ?"


"Đúng đó. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hôm qua Tôn tổng còn mời chúng ta đi quẩy mà, hôm nay sao thành chia tay nhau rồi?"


"Mới sáng sớm, bầu Tôn đã rời khỏi group chat rồi."


"Anh còn nói, vừa rồi tôi nhắn tin cho ông ta, ông ta còn chẳng thèm trả lời, gọi điện cũng không nghe..."


...


Mới vài phút ngắn ngủi, nội dung trò chuyện đã nhanh chóng hơn trăm câu đối đáp. Phi Nhung hoa mắt, đành buông điện thoại. Triệu Manh cũng vừa xem vừa nói: "Tuy lão già này háo sắc nhưng là kẻ có tiền. Với mỏ than của gia đình, đầu tư vào truyền hình điện ảnh, làm ăn khấm khá, giá trị tài sản của ông ta lên tới nghìn tỉ đó. 'Thanh xuân em đợi' có vốn đầu tư 100 tỷ thì 50 tỷ là của ông ta rồi, 50 tỷ còn lại là của Mạnh Quỳnh"



Nói tới đây, Triệu Manh bỗng ngẩng đầu hỏi Phi Nhung: "Nhung, mấy chuyện này thật trùng hợp. Tối qua cậu vừa gặp chuyện, Hoài Thanh liền rơi vào thảm cảnh này, bầu Tôn lại rút vốn. Cậu nói xem, không phải là ông chồng băng giá của cậu làm đấy chứ?"


Vừa rồi Phi Nhung cũng đã nghĩ đến Mạnh Quỳnh, nhưng giờ nghe Triệu Manh nhắc, đáy lòng liền lưỡng lự.


"Mạnh Quỳnh trừng phạt Hoài Thanh là đúng người đúng tội, có thể hiểu. Nhưng sao anh ta lại khiến bầu Tôn rút vốn chứ? Cậu nghĩ xem, bầu Tôn rút vốn, nếu không có người bù vào kịp thời, rất có thể 'Thanh xuân em đợi' sẽ không quay tiếp được nữa, vậy 50 tỷ của Mạnh Quỳnh chẳng phải cũng sẽ đổ sông đổ bể sao. Rõ là vô lý!"


Nghe Triệu Manh nói, Phi Nhung đầu óc càng rối bời, vừa khẳng định là Mạnh Quỳnh, nhưng lại không dám chắc chắn. Cô thật sự lo lắng tình trạng tài chính của phim lần này, 50 tỷ của anh liệu có thành công cốc?


-


Vì nhà sản xuất của 'Thanh xuân em đợi' rút vốn, nên đoàn phim tạm thời đóng máy ba ngày.


Triệu Manh đến đưa túi xách cho Phi Nhung, rồi ngồi tán gẫu với cô tới tận 3 giờ chiều mới rời đi.


Triệu Manh đi vừa vài phút, thì tin tức bầu Tôn rút vốn liền lộ ra. Facebook thêm một trận náo nhiệt, lúc thì bàn về Lý Hoài Thanh, lúc lại là 'Thanh xuân em đợi'.


Phi Nhung nhàm chán lướt newsfeed cả buổi chiều, tâm trí suy nghĩ miên man, mãi tới giờ cơm tối mới ép đầu óc tỉnh táo một chút.


Sau bữa tối, cô quay về phòng ngủ tầng hai, vừa đặt lưng xuống thì điện thoại reo.



Là cuộc gọi của mẹ Gia Mộc - Hồ Như Sơ.


Sau khi cô kết hôn với Mạnh Quỳnh, bà rất ít khi gọi điện thoại cho cô. Nhưng một khi đã gọi cho cô, thì chỉ có một lý do đó là cần Mạnh Quỳnh vào vai Gia Mộc.


Phi Nhung cầm điện thoại, đi đến ban công mở cửa sổ, gió đêm mát mẻ ùa vào. Cô thong thả nhận điện thoại, chào đầu dây bên kia: "Con nghe thưa bác."


Mặc dù người ngoài nhìn vào có vẻ như cô đã gả cho Gia Mộc, là vợ của Gia Mộc, thì phải gọi Hồ Như Sơ là "Mẹ". Nhưng hai người đều biết, đây chẳng qua chỉ là một giao thức, cho nên khi không phải đóng kịch trước mặt người khác, Phi Nhung vẫn luôn gọi Hồ Như Sơ là "Bác".


Giọng của Hồ Như Sơ nghe khá đoan trang nghiêm khắc, đầu tiên quan tâm hỏi han Phi Nhung một chút: "Con đã ăn tối chưa?"


"Dạ, con ăn rồi ạ." Phi Nhung nhu thuận trả lời, rồi lễ phép hỏi lại: "Bác đã ăn tối chưa?"


"Đang chờ bác trai của con về rồi cùng ăn." Hồ Như Sơ khách sáo xong, đi thẳng vào vấn đề chính: "Nhung à, thứ sáu tới là sinh nhật Gia Mộc, con nhớ chứ?"


Phi Nhung luôn nhớ ngày sinh của Gia Mộc, nhưng dạo gần đây phát sinh nhiều chuyện, nên cô quên béng đi mất. Nhờ Hồ Như Sơ nhắc nhở, cô mới sực nhớ: "Vâng, con nhớ."


"Tiệc sinh nhật của Gia Mộc nhất định phải được tổ chức, do đó phiền con chuyển lời cho nó."


Phi Nhung biết "nó" ám chỉ ai. Thật ra, cô vẫn rất buồn bực, vì sao Mạnh Quỳnh rõ ràng có họ tên đàng hoàng, mà mỗi lần bà đề cập tới anh, bao giờ cũng dùng từ "Nó" để thay thế, làm như tên của anh rất ghê tởm, lời nói vô cùng khinh thường.


"Con biết rồi." Mặc dù bực bội, nhưng Phi Nhung vẫn nhu thuận đáp.


"Vậy không có việc gì, bác cúp trước."


"Vâng, con chào bác."


"Gặp sau." Hồ Như Sơ nói xong, liền trực tiếp ngắt điện thoại.


Phi Nhung nghe tiếng "tút tút tút", rồi mới hạ máy xuống. Cô nhìn màn hình điện thoại, do dự nên gọi điện cho Mạnh Quỳnh để báo tin, hay gửi tin nhắn thì tiện hơn?


Vào lúc cô còn đang phân vân, đột nhiên tin nhắn trong Messenger bay tới, là Triệu Manh gửi.


"Nhung, mình vừa nghe một nhân viên trong đoàn phim nói rằng cô ấy nghe phục vụ khách sạn bảo là tối hôm qua bầu Tôn được trợ lý đưa đi cấp cứu, hơn nữa bị thương rất nghiêm trọng. Đồ đạc trong phòng ông ta bị đập tan nát, còn có rất nhiều máu trên mặt đất, mảnh vụn thủy tinh rơi vãi, bàn trà cũng bị lật ngửa."



Phi Nhung nhìn tin nhắn kia sửng sốt, còn chưa kịp hồi phục tinh thần, Triệu Manh gửi thêm một tin nhắn thoại. Cô nhấn mở, giọng Triệu Manh lanh lảnh: "Mình đã bảo rồi mà, dám chắc là tên bầu Tôn bị Mạnh Quỳnh xử đẹp một trận. Tối qua Mạnh Quỳnh tới phòng lão ta để cứu cậu mà, cho nên chắc chắn không sai!"


Phi Nhung nghe xong, lại thấy một tin nhắn thoại phát tới: "Với lại, mình mới nghe người ta nói, không phải bầu Tôn tự rút vốn đầu tư, mà là Mạnh Quỳnh đá lão khỏi đoàn phim. Nghe đâu hôm nay ông ta bởi vì chuyện này mà cãi vã cả một ngày với ban giám đốc của Nhân Tâm, cuối cùng Mạnh Quỳnh vẫn kiên quyết ép lão rút vốn!"


"Đỉnh quá, Mạnh Quỳnh thật là bản lĩnh, phóng khoáng nha! 50 tỷ đó, đầu tư 50 tỷ, nói đá liền đá, thế giới của người có tiền, thật không thể lý giải nổi mà!"


Phi Nhung không trả lời tin nhắn của Triệu Manh. Để mặc cho một mình Triệu Manh tự kỷ nói chuyện như vậy, không thấy trả lời, liền không tiếp tục nhắn nữa.


Phi Nhung cầm di động, đứng ở ban công hồi lâu, mới mở nghe lại từng tin do Triệu Manh gửi lần nữa.


Lúc chiều, cô không dám khẳng định anh vì cô mà làm những chuyện này. Tuy nhiên bây giờ, thì có thể phần nào chắc chắn, những chuyện anh làm hoàn toàn liên quan đến cô.


Theo như trong tin nhắn của Triệu Manh, có thể nghe ra, lúc Mạnh Quỳnh tới cứu cô, đã ra tay đánh bầu Tôn. Cô không cách nào tưởng tượng được cảnh một người đàn ông lạnh lùng đạm bạc lại đi đánh người sẽ như thế nào, bất chợt ngực trái lại đập liên hồi một cách kỳ lạ.


Scandal của Lý Hoài Thanh ở khắp mọi nơi, nhà sản xuất Tôn bị đá khỏi đoàn phim 'Thanh xuân em đợi'... Như lời Triệu Manh nói, 50 tỷ tiền đầu tư, nói đá liền đá, thật sự đủ quyết đoán cũng như bản lĩnh!


Phi Nhung nắm chặt điện thoại, kỳ thật Mạnh Quỳnh không phải chưa từng giúp đỡ cô.


Ở bữa tiệc đầu tiên của đoàn phim, khi Hoài Thanh gây khó dễ cho cô, là anh lên tiếng giải vây.


Cô tới phòng của anh, bị Hoài Thanh chụp được, bán ảnh cho nhà báo, là anh tìm Hiền Thục giúp cô.


Xích đu bị đứt khiến cô té ngã, là anh không màng nguy hiểm xông lên đỡ lấy cô.


Tuy nhiên, nhiều lần giúp đỡ như thế, lại chỉ có lần này, làm cho đáy lòng cô rung động mãnh liệt.


Phi Nhung cảm thấy tim mình đập rất nhanh, như muốn nhảy vọt ra vậy.


Đều là giúp cô, nhưng lần này, Phi Nhung lại có một khẳng định rõ ràng, Mạnh Quỳnh đang âm thầm bảo vệ cô.


Với suy nghĩ đó, đáy lòng Phi Nhung trong khoảnh khắc cuộn trào từng đợt sóng.


Cho tới bây giờ cô không thể nghĩ rằng, mình có thể được người đàn ông cả showbiz e sợ ấy che chở.


Tuy rằng cô không biết nguyên nhân ban đầu khiến anh bảo vệ cô là gì, nhưng cô vẫn rất cảm động, rất hạnh phúc và thỏa mãn.


Phi Nhung vừa rồi còn chần chừ nên gọi cho Mạnh Quỳnh hay chỉ gửi tin nhắn, nhưng thời điểm này đột nhiên muốn gặp anh ghê gớm.


Cô có chút khẩn trương nắm điện thoại trong tay, hít một hơi thật sâu, lấy can đảm nhấn tìm số điện thoại của Mạnh Quỳnh, gọi đi.


-


Trong phòng làm việc của Nhân Tâm, bầu không khí căng thẳng.


Hội đồng quản trị, từng người mang vẻ mặt khó coi, mệt mỏi bước ra khỏi phòng họp.


Cho đến khi mọi người giải tán hết, Hiền Thục mới từ trong phòng làm việc của mình đi ra, đứng ở trong đại sảnh trống rỗng một lát, sau đó đi tới phòng trà, pha một ly cà phê, bưng về phía văn phòng của Mạnh Quỳnh.


Hiền Thục gõ cửa, không gian vẫn im ắng, cô khựng một giây, trực tiếp đẩy cửa, đi vào.


Mạnh Quỳnh đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn hàng vạn ánh đèn neon nhấp nháy ngoài của sổ, vừa hút thuốc.


Người đàn ông lúc này đã tháo bỏ vẻ mạnh mẽ kiêu cạo như lúc ở trong phòng hội nghị, chỉ còn lại bộ dáng vắng vẻ cô liêu.


Anh biết rõ có người vào văn phòng của mình, nhưng không phản ứng.


Hiền Thục bê ly cà phê, đặt ở một bên trên bàn, nhàn nhã bước đến bên cạnh Mạnh Quỳnh, theo tầm mắt của anh, nhìn ra cảnh đêm trước mặt một lúc, rồi nói: "50 tỷ tiền đầu tư kia, anh nghĩ ra giải pháp chưa?"


Mạnh Quỳnh không lên tiếng, chỉ đưa điếu thuốc rít một hơi.


Sau một lúc lâu, Hiền Thục nghiêng đầu, liếc nhìn Mạnh Quỳnh, rồi rút ra vài tấm thẻ ngân hàng từ trong túi xách, kẹp giữa hai ngón tay, đưa tới trước mặt anh: "Trong thẻ này là tiền tôi kiếm được từ việc quay phim mấy năm nay, cộng thêm tiền trợ cấp từ việc làm "con gái rượu". Anh biết đấy, giá trị của tôi, ngoại trừ một nửa đã bị công ty anh bóc lột ra, thì trên tay tôi cũng không thiếu tiền. Cộng lại lắt nhắt cũng được vài chục tỷ, mật khẩu đều là sinh nhật tôi. Chắc anh biết nhỉ...hoặc không? 130581."



Qua một lúc lâu, Mạnh Quỳnh mới quay đầu, liếc nhìn mấy tấm thẻ người kia đưa tới, không có ý định lấy, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Hiền Thục, tôi nhớ quan hệ giữa chúng ta đâu có tốt đến mức khiến cô dốc túi tương trợ lúc khó khăn."


"Sao? Sợ tôi có ý đồ xấu với anh?" Hiền Thục che miệng cười, không nói thêm, chỉ hướng ra ngoài cửa sổ nhìn những ánh đèn neon nhấp nháy, hơi thất thần.


Không phải cô có ý đồ đối với Mạnh Quỳnh, mà là trên đời lắm thằng đàn ông bạc tình, thật hiếm mới gặp một người si tình như anh. Dù không có liên quan gì với mình, thì cô vẫn muốn bảo tồn thành phần si tình ngu ngốc này thật tốt, chưa kể... anh còn là anh trai của người đó...
(Aiza, dzậy là biết ai về với ai rồi nha)


Hiền Thục nháy mắt liền khôi phục sự bình tĩnh thường ngày: "Được rồi, không giỡn với anh nữa. Nếu như anh không yên lòng, coi như tôi đầu tư vào bộ phim đi, đợi khi có lời thì chia hoa hồng cho tôi là được rồi."


"Không cần, cám ơn." Lần này Mạnh Quỳnh không thèm nhìn mấy tấm thẻ trong tay Hiền Thục, dõng dạc tuyên bố: "Tôi không cần dựa vào người khác để bảo vệ người tôi yêu."


"Ồ, có khí chất quá! Vậy cho tôi hỏi, Nguyễn tổng lấy đâu ra 50 tỷ bây giờ?"



"Tôi sẽ bán 10% cổ phần Nhân Tâm." Mạnh Quỳnh nói nhẹ như nước.


Hiền Thục ngẩn người, qua một lúc lâu mới cười ra tiếng: "Anh quả thật hết lòng vì cô ấy nha. Nhưng anh cũng phải biết rằng, bán đi 10% cổ phần công ty, đồng nghĩ với việc anh có thể sẽ không còn là chủ tịch Nhân Tâm nữa. Mà trước đây cũng vì công ty bị phá sản, mới phải rơi vào tay người khác."


"Thì sao?" Mạnh Quỳnh lạnh giọng, hút một ngụm thuốc, làn khói lượn lờ trước mắt, để lộ một nỗi buồn man mác: "Số tiền này, vốn dĩ trước đây cũng là vì cô ấy mà kiếm."


Trời biết, có thể vì cô mà bỏ ra số tiền này, anh vui sướng và hạnh phúc biết bao nhiêu.


Mạnh Quỳnh rít một hơi, rồi nhả ngụm khói. Vành mắt tinh tế khẽ híp, ngữ điệu nhẹ tênh như tự nói với chính mình: "Nếu phá sản, có thể trở về với cuộc sống trước kia, tôi nguyện táng gia bại sản..."


Ít nhất, dù thời nghèo túng rất cực khổ nhưng anh còn có thể làm bạn với cô, tuy không thể yêu nhau, nhưng có thể thoải mái chuyện trò khi ở chung.


Dù Hiền Thục không biết Mạnh Quỳnh nói câu ấy có ý gì, nhưng cảm giác bống nhiên cổ họng nghẹn lại, thật lâu không lên tiếng.


Trong phòng làm việc một mảnh lặng yên. Không biết qua bao lâu, điện thoại Mạnh Quỳnh reo lên. Anh lấy di động trong túi ra, nhìn thoáng qua màn hình, tay vô thức dập tắt điếu thuốc, rồi nhấn nghe.


_________________
Sắp tới mình có vài công chiện siêu siêu bận aaa, nên truyện sẽ off 1 vài ngày nha. Cám ơn mng, see ya

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com