TruyenHHH.com

Chuyen Ver Taekook Vkook Nam Chinh Xin Tranh Xa Ta Ra

Jungkook lại một lần nữa tỉnh dậy trong lòng của KimTaehyung. Sự đau đớn từ chiếc eo đã nhắc nhở cậu cùng người bên cạnh điên loạn phóng đãng thế nào. Ai đâu mà ngờ Jeon Jungkook đầu đội trời chân đạp đất như cậu đây cũng có ngày bị tên nam nhân họ Kim chơi một hố đau như vậy. Tính kế mang ông đây lên giường chứ gì? Tên vô liêm sỉ Kim Taehyung nhà cậu! Hôm nay tôi không cho cậu một bài học thì tôi không mang họ Jeon nữa.

Kinh nghiệm diễn xuất bao nhiêu năm nay của tôi sắp được lên màn rồi đây. Uy hiếp tôi? Tôi cho cậu uy hiếp này.

Jungkook gắng lật người, cú lật người này của anh đã thành công đem cậu từ trên giường ngã xuống đất cũng thành công động tỉnh KimTaehyung. Jungkook lùi người bò về góc tường với lấy chiếc súng ngày hôm qua.

Kim Taehyung nhìn thấy màn này tâm tình hoảng loạn cả lên. Vội vàng dịu giọng với con thỏ non trước mặt

- Jungkook em làm gì vậy? Buông súng xuống đi. Nghe tôi nói đi, nguy hiểm lắm...

Jungkook cười lớn trong lòng, cũng biết sợ sao, tôi cho cậu chết khiếp luôn xem lần sau cậu còn dám bắt nạt tôi không?

- KimTaehyung...cậu đừng lại đây ..cút ... chết tiệt tôi chính là bị cậu lừa tôi. Đồ lừa đảo ...con mẹ nó toàn giả dối ...tôi hận cậu chết đi được!

Về sau dường như cảm xúc chợt bùng nổ, càng khóc càng to, không kiêng nể gì mà phát tiếc hết cảm xúc, cả khuôn mặt nhỏ tràn tràn đầy nước mắt, từ đôi mắt có thể nhìn ra vẻ ấm ức của cậu.

Kim Taehyung lần đầu tiên trong cuộc đời biết thế nào là sợ hãi. Hắn muốn chạy đến ôm lấy dỗ dành cậu nhưng lại không dám tiến lên vì trên tay cậu đang cầm súng. Sợ mình tiến lên sẽ làm Jungkook kích động và làm chính mình bị tổn thương.

Quả thật dù vỏ ngoài có cứng rắn, lạnh lùng bao nhiêu nhưng suy cho cùng hắn vẫn là con người có tình yêu mãnh liệt. Cũng biết khóc, biết sợ và cũng biết lo lắng chứ? Hắn thầm đau đớn nghĩ một tiếng, không xong rồi mình làm hơi quá doạ đến em ấy rồi. Hắn vội vàng nhận lỗi.

- Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. Nghe tôi bỏ súng xuống nhé? Nín đi, nếu em bị thương người đau là anh, bé ngoan bỏ xuống nhé? Nhìn em bị thương tôi xót...

Nếu để Jungkook như thế này tiếp tục khóc, không chừng sẽ thực sự ngất mất thôi. Jungkook nghe hắn dịu giọng dỗ dành nhưng lại thế nào lại càng được đà khóc lớn hơn, khóc đến toàn thân run rẩy làm lòng hắn chợt như có mũi kim đâm thẳng vào, hệt như trái tim bị cứa một nhát thật đau vậy.

- KimTaehyung...cậu cường bạo tôi ... nhưng lại còn dám quay video uy hiếp danh dự của tôi... Hức,cậu không có thích tôi mà tôi ngu ngốc mới thích cậu...Huhu cậu cút đi tránh xa tôi ra...cút đi...hức

Kim phu nhân nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của cậu cũng sót ruột mà đi lên. Mẹ Kim vừa mở cửa phòng ra thì thấy một màn này hốt hoảng hết cả lên vội vàng tiến đến khuyên ngăn.

- Nào nào Jungkookie ngoan nào. Con bình tĩnh nghe dì, Kim Taehyung nó bắt nạt con dì đánh nó được không? Quản gia Han mau ...mau cầm roi lên đây, tôi phải đánh thằng nhóc này một trận mới được.

Chết rồi hơi quá rồi. Jungkook vừa nấcvừa nói

- Dì Kim... hức, chuyện này để con cùng Taehyung giải quyết được không ạ? Dì cảm phiền đi ra ngoài hộ con được không ạ...?

- Được được con nói gì ta cũng đáp ứng hết. Nhưng trước hết,con đưa cho dì cây súng kia được không? Đừng tự làm bản thân con bị thương...

Jungkook đành hết cách nên đưa cây súng cho Kim phu nhân. Kim Taehyung thấy cây súng trên tay cậu được bà Kim lấy đi mới thở ra một hơi. Mẹ Kim lấy được súng thì cũng vội vã ra ngoài . Kim Taehyung liền không chực chờ mà ôm hẳn Jungkook vào lòng, đáy mắt hiện lên tia yêu thương dịu dàng chưa từng có. Sau đó vùi mặt vào hõm cổ nói ra lời xin lỗi của hắn.

- Chuyện hôm nay tôi xin lỗi em được chứ, được rồi em đừng khóc nữa, còn khóc nữa đừng nói em không chịu được mà tôi cũng không chịu được... Em khóc làm tôi xót chết mất.

Jungkook cật lực giãy dụa trong lòng Kim Taehyung, một mực vẫn không chịu bỏ qua cho hắn.

- Cút! Anh buông tôi ra đừng có chạm vào tôi.

- Bạn nhỏ à coi như tôi xin em được không? Em nín khóc đi sau đó muốn xử lý thế tôi thế nào cũng được. Tôi sẽ không giữ video nữa, tôi sẽ xóa nó nên xin em đừng khóc nữa được không? Tôi xót em lắm rồi...

Để minh chứng cho lời nói của mình, Kim Taehyung lấy điện thoại cạnh chiếc tủ đầu giường ném thẳng vào tường. Chiếc điện thoại kia vỡ tan tành, đoạn video cũng theo đó biến mất.

- Được rồi, tôi hủy rồi em nín đi.

- Tôi không tin anh nữa đâu... Đồ lừa đảo...hức

Kim Taehyung bây giờ chính là đang cảm thấy vô cùng khó xử. Trên thương trường hắn đã gặp biết bao nhiêu khó khăn, cũng chưa bao giờ hắn thấy nó đáng sợ như nước mắt của người trong lòng hắn lúc này. Chính là cảm giác đau sót ở đầu tim,khó chịu vô cùng. Hắn thật sự là chưa hề trải qua cảm giác bức bối đến cùng cực như bây giờ đâu nhưng từ khi Jungkook tiến vào đời hắn đã khiến Kim Taehyung nếm trải được quả ngọt lẫn quả đắng.

- Được được tôi đi. Trước hết em đừng khóc nữa, có được không?

Kim Taehyung đứng dậy muốn ra ngoài nhưng Jungkook lại khóc lớn hơn nữa. Tên họ Kim này bị ấm đầu phải không? Kêu đi liền đi vậy? Huhu tên khốn không hiểu tôi đang nghĩ gì cả.

- Hức KimTaehyung...anh có giỏi thì đi luôn đi. Tôi ghét anh lắm...huhu

Kim Taehyung một lần nữa bị doạ sợ bởi tiếng nức của Jungkook. Ngay lập tức quay lại dỗ dành tiểu bảo bối nhỏ của hắn.

- Tiểu tổ tông của tôi ơi, em rốt cuộc muốn tôi làm như thế nào đây? Đuổi tôi đi mà lại không cho tôi đi? Mà tôi ở lại em cũng khóc, đi em cũng khóc? Rốt cuộc tôi phải làm như thế nào thì em mới chịu nín khóc đây? Hay tôi đem trái tim mình móc ra cho em xem nhé?Tôi sai, tôi không nên làm vậy với em, đừng khóc nữa được không đợi em khoẻ rồi tôi cho em tùy ý xử được không?

Lúc này, khuôn mặt đầy nước mắt của Jungkook mới dịu đi mà dần nín khóc, không biết do khóc nhiều quá hay do kiệt sức mà Jungkook cuối cùng cũng nín khóc sau khi được hắn dỗ dành, thiếp đi trong lòng hắn. Kim Taehyung dịu dàng lau đi giọt nước mắt còn đọng trên mắt cậu, ánh mắt đau sót nhìn cậu.

" Bạn nhỏ à, sao em không trực tiếp dùng con dao đâm tôi vài nhát đi. Sao lại dùng phương thức đáng sợ này tra tấn tôi chứ?"

Thì ra chứng kiến cảnh người mình yêu khóc nó lại đau đớn đến vậy, đến một ác ma như Kim Taehyung còn phải lép vế trước nước mắt của cậu cơ mà...

Hắn đem thân ảnh bé nhỏ kia ôm vào lòng. Thật không thể ngờ việc hắn làm lại khiến Jungkook chính tổn thương đến vậy. Lần đầu tiên Kim đại thiếu gia hiểu được cảm giác đau xót khi thấy nước mắt của người mình yêu rơi xuống. Lần đầu tiên hắn cảm thấy thua thiệt trước cảm xúc bức bối mà không thể làm gì được. Cũng là lần đầu tiên mà Jungkook cho hắn biết được mật ngọt của tình yêu, cậu như một thiên thần xuống trần gian để hắn hiểu được cảm giác yêu là thế nào, một vạt nắng rọi vào vũng sâu của đáy vực tăm tối.

" Jungkook em thật sự khiến tôi phải nâng niu em từng chút một, không nỡ làm tổn thương em. Nhìn giọt nước mắt của em rơi xuống tôi xót lắm bạn nhỏ à..."

Em đừng khóc nữa... Em khóc là hình phạt tra tấn nặng nề nhất đối với tôi rồi.

----------------------------------
Cho em oder một anh ny như vầy được khum ặ🥹🫶

Kim không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mỗi nước mắt em ny rơi xuống thôi😭

[ Đến cho mấy bà nữa đây=)) bấm vote cho t đi không t lại lặn nữa đó🥲]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com