TruyenHHH.com

Chuyen Ver Semin Lumin Ta Khong Cau Duoc Ai Chi Can Mot Chut Thich La Du


Cầm chiếc khăn trắng, nhúng vào thau nước ấm, rồi nhẹ nhàng xoa bóp cho cái thân thể trắng bệch, khô quắp đang nằm trên giường.

"Mấy ngày trước, bang chủ Thủy Long Bang, Long Sĩ Thủ đã quy phục Cực Lạc Thành, hiện tại thủy lộ đã không còn gì cản trở nữa rồi."

Lau người xong, y tỉ mỉ giúp hắn thay một bộ y phục sạch sẽ.

"Nói cho ngươi những chuyện này, ngươi cũng rất vui đúng không? Cực Lạc Thành trong tay ta cũng không đến mức suy vong."

Cẩn thận di chuyển thân thể hắn để hắn phần nào được thoải mái, sau đó vươn tay kéo chăn lên đắp lại cho hắn.

"Tuy ngươi là người gây dựng cơ nghiệp này, nhưng người phát dương quang đại nó lại chính là ta. Những gì ngươi đã dạy ta, ta đều nhớ rất kỹ và dùng rất tốt."

Ngồi ở trên giường, y chợt để ý thấy trên mái tóc của hắn đã điểm vài sợi bạc.

"Ta biết ngươi hy vọng có thể gặp được nhi tử, cũng đã bốn năm rồi ta không gặp lại hắn. Bất quá ta đáp ứng ngươi, sẽ giúp cho ngươi gặp lại hắn. Mấy ngày nữa ta sẽ trở lại thăm ngươi, ngươi nghỉ ngơi đi, nghĩa phụ."

Trên hành lang quanh co, có tiếng tiêu vừa dứt, Lộc Hàm quay đầu lại nhìn Mẫn Thạc.

"Trò chuyện với hắn xong rồi sao?"

"Ân." Mẫn Thạc gật đầu, xoay người Lộc Hàm lại, khẽ cười: "Ngươi đợi ta có lâu không?"

"Những gì ngươi nói, hắn thật sự hiểu được sao?"

"Thần trí của hắn vẫn còn minh mẫn, những gì hắn đang gánh chịu chẳng qua là trả giá cho nhưng tội nghiệt mà mình đã gây ra, hơn nữa ta nghĩ hắn còn đang đợi con mình trở về."

Lộc Hàm trầm mặc một lúc lâu. Mẫn Thạc, ngươi cũng đang đợi kẻ đó trở về đúng không?

"Đến phòng ta đi." Mẫn Thạc bỗng nhiên áp sát vào người Lộc Hàm, sóng mắt lưu chuyển, đôi môi ẩm ướt, khiêu gợi...

...

"Hàm, Hàm..." Những tiếng rên rỉ đứt quãng không ngừng, mi mắt khép hờ, nhung quang chớp động.

Lộc Hàm hôn y, vuốt ve y, giữ lấy y, điên cuồng... Lý trí dường như đã bị dục vọng thiêu đốt... Bên tai chỉ còn nghe được tiếng rên của Mẫn Thạc, rất nhẹ, nhưng lại liên tục tạo áp lực cho hắn, giống như chính con người của Mẫn Thạc.

Khoái lạc cực điểm, Mẫn Thạc nhắm mắt lại, liên tục thở dốc, đôi môi hé mở, vẫn mị nhân như cũ. Lộc Hàm nhìn y, nhịn không được, lại một lần nữa cúi đầu xuống hôn y, một nụ hôn thật dài và ôn nhu.

"Ngươi muốn giết ta sao?" Thật vất vả lắm mới dừng lại được, Mẫn Thạc cười hỏi.

"Nếu như có thể, ta cũng rất muốn thử làm như vậy."

"Nếu như có thể, ta cũng sẽ vui vẻ mà bị ngươi giết như thế này, chỉ là ta đang nghĩ nên chết cách nào là nhanh nhất đây."

"Vậy thử một lần đi." Lộc Hàm vội cúi đầu xuống. Mẫn Thạc cất tiếng cười, y muốn chạy trốn lại bị Lộc Hàm ôm chặt lấy, đôi môi anh đào một lần nữa lại bị hắn chiếm hữu...

"Hàm, đừng bỏ rơi ta..." Tựa vào lồng ngực ấm áp của Lộc Hàm, Mẫn Thạc bỗng nhiên nói.

"Sao tự nhiên lại nói như vây? Ta đã đáp ứng sẽ không bỏ rơi ngươi rồi mà."

"Chỉ là muốn ngươi một lần nữa đáp ứng ta thôi."

"Ngốc tử."

Mẫn Thạc nhẹ nhàng nở nụ cười.

Đã bốn năm rồi, y đã năn nỉ không biết bao nhiêu lần, hắn cũng đã đáp ứng đủ bấy nhiêu lần. Thế nhưng mỗi lần như vậy, trong lòng Mẫn Thạc vẫn không ngừng lo sợ, sợ hắn sẽ đột ngột không đồng ý. Bốn năm qua, y không ngừng khuếch trương thế lực của Cực Lạc Thành, nhưng hắn cũng không hề quan tâm. Đối với những sự vụ rối rắm mà y phải xử lý, hắn cũng không bao giờ hỏi đến. Trong lòng hai người đều hiểu rõ, mối quan hệ của mình có thể kéo dài đến bây giờ đều là do cả hai đã cẩn cẩn dực dực né tránh những vấn đề nhạy cảm đó. Thân thể đã giao hợp không biết bao nhiêu lần, nhưng tâm trí chưa bao giờ thật sự hòa hợp cùng nhau.

Hàm, ngươi biết không? Ta vẫn sợ hãi như xưa...

...

"Thiếu chủ, theo thám báo thì Long Sĩ Thủ thần phục Cực Lạc Thành còn có ẩn tình khác, hơn nữa hình như hắn làm vậy chỉ là vì đại sự tương lai."

"Ta ngủ đông đã bốn năm rồi, cũng đã đến lúc nên hành động."

"Thiếu chủ anh minh."

"Chuyện này đừng để người thứ ba biết được."

"Vâng."

...

"Thành chủ, hôm qua phân đà của chúng ta đã bị tập kích." Hứa Kiên cẩn cẩn dực dực báo.

"Là kẻ nào?"

"Dạ..." Hứa Kiên len lén ngẩng đầu liếc nhìn Mẫn Thạc: "Là Thủy Long Bang..."

"To gan lớn mật!" Ánh mắt Mẫn Thạc đằng đằng sát khí.

"Thành chủ, người xem có nên giáo huấn cho tên Long Sĩ Thủ kia một bài học không ạ?"

Mẫn Thạc không trả lời hắn. Y đứng lên, thong thả bước hai bước.

"Trước tiên đừng nên manh động."

"Thành chủ, lẽ nào lại dung túng mặc cho Long Sĩ Thủ làm xằng làm bậy?"

"Đương nhiên là không phải, ta chỉ muốn tĩnh quan kỳ biến mà thôi." Mẫn Thạc nhìn Hứa Kiên một lúc: "Ta biết Long Sĩ Thủ tuy thần phục Cực Lạc Thành nhưng trong lòng vốn không phục, bất quá trước nay hắn chỉ mang dã tâm ngư ông đác lợi. Lần này lại dám cả gan công khai khiêu chiến, rõ ràng là phía sau có kẻ chống lưng. Ta muốn biết kẻ giấu mặt đó là ai."

"Thuộc hạ đã rõ, thuộc hạ lập tức phái trinh thám đi thăm dò."

"Cũng không cần quá sốt ruột, ta xem chừng kẻ đó không bao lâu nữa cũng sẽ lộ diện." Mẫn Thạc lạnh lùng cười: "Không còn việc gì nữa, ngươi lui xuống đi."

Hứa Kiên đi rời, trong phòng chỉ còn lại một mình Mẫn Thạc. Thong thả bước đến cửa sổ, bên ngoài mặc dù hơi lạnh, nhưng khí trời thật sự rất tốt. Môi Mẫn Thạc khẽ nở một nụ cười yếu ớt.

Nếu ta đoán không sai, nhất định là người đó, mong là ta sẽ không phải thất vọng...

...

"Lần này Long bang chủ chính là người đầu tiên đứng lên chống đối lại Mẫn Thạc, không hổ là một đại trượng phu bất khuất phi phàm." Vạn Ký Viễn vẻ mặt kính phục.

"Không dám, không dám..." Long Sĩ Thủ da mặt ửng đỏ, vội vàng khiêm tốn nói: "Tất cả đều là nhờ thiếu chủ vì bản bang làm chủ mà."

"Long bang chủ đã quá khách khí rồi." Ngô Thế Huân nói: "Kỳ thực bản môn nội loạn, làm phiền hà không ít võ lâm đồng đạo, toàn bộ đều do Thế Huân vô năng mà ra."

"Thiếu chủ đừng khiêm tốn quá, Mẫn Thạc chỉ nhờ vào tài âm hiểm giả dối, lừa trên gạt dưới mà đoạt quyền, còn thiếu chủ anh tài ngút trời, thu phục lại Cực Lạc Thành chỉ là chuyện nay mai."

"Thu phục Cực Lạc Thành, chỉ dựa vào một mình Thế Huân thực không thể, kính thỉnh Long bang chủ giúp đỡ nhiều." Ngô Thế Huân thành khẩn nói.

"Chữ 'Thỉnh' này sao ta dám nhận, thiếu chủ nếu lấy lại vị trí cũ, Thủy Long bang đương nhiên sẽ không còn bị chèn ép nữa. Chính vì lợi ích của Thủy Long Bang, ta nhất định toàn lực tương trợ. Huống chi giữ gìn võ lâm chính nghĩa vốn là trách nhiệm của người trong giang hồ."

"Thế Huân tại đây xin tạ ơn Long bang chủ." Ngô Thế Huân cung kính hành lễ, Long Sĩ Thủ vội vàng đáp lễ.

"Thiếu thành chủ sau này có gì phân phó chỉ cần lên tiếng, tại hạ dù chết không chối từ. Tại hạ xin kiếu từ trước, thiếu thành chủ xin dừng bước."

"Long bang chủ đi thong thả, thứ lỗi Khi Phong không tiễn."

"Thiếu chủ, Thủy Long bang lần này tạo phản, tại sao Mẫn Thạc lại không hề có động tĩnh gì. Chẵng lẽ y đang mưu tính gì?"

"Y chính là đang tĩnh quan kỳ biến, chí sợ hiện tại y đã đoán ra được người đứng sau lưng Long Sĩ Thủ chính là chúng ta." Thế Huân có chút ngoài ý muốn.

"Lần này nếu không nhờ chúng ta, chỉ sợ Long Sĩ Thủ dù có đợi thêm mười năm nữa cũng không dám động binh." Vạn Ký Viễn ngữ điệu trào phúng.

"Lần này đã cho hắn một cơ hội trở mình, quả thật đã giúp hắn tiến một bước dài hơn cả dự định."

"Mọi người đều vì lợi ích của chính mình, lợi ích nhất trí chính là hảo bằng hữu."

"Vâng."

"Thế lực của Mẫn Thạc ở Cực Lạc Thành vô cùng vững mạnh, muốn đảo chính y cần phải cẩn trọng hành sự."

"Thuộc hạ đã rõ, chúng ta đã luận kế hết bốn năm rồi, lần này nhất định không được phép thất bại."

"Bốn năm qua cũng nhờ ngươi bỏ ra không ít công sức bôn tẩu khắp nơi, chúng ta mới có được thành tựu như ngày hôm nay."

"Cũng nhờ sự lãnh đạo của thiếu chủ, nên những nhân tài bị Mẫn Thạc truy sát hãm hại đã cùng nhau hội tụ đứng lên. Thù giết cha này cũng xin thiếu chủ thay thuộc hạ làm chủ." Ánh mắt của Vạn Ký Viễn ngập tràn lửa hận.

"Ta hiểu rồi."

"Thuộc hạ còn vài việc cần an bài, thuộc hạ xin phép cáo lui."

"Làm phiền ngươi rồi."

Nhìn theo bóng lưng dần khuất xa của Vạn Ký Viễn, trong lòng Thế Huân chợt buồn vô cớ. Đã bốn năm rồi, cục diện đã đến bước này, nhất định không được lùi bước.

Thế nhưng... Mẫn, ta không muốn giết ngươi...

Có người đang đứng ở cửa, là Vô Ngần.

"Có chuyện gì vậy?" Thế Huân nhìn nàng mỉm cười.

"Thiếp có pha trà cho chàng, uống trà đi." Vô Ngần đi tới trước mặt hắn, bưng theo một chung trà nghi ngút khói. Thế Huân nhấp một ngụm trà, rồi lại đặt chung trà lên bàn, chợt vươn tay ôm lấy Vô Ngần vào lòng.

"Huân." Vô Ngần bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Chàng thật sự muốn đoạt lại Cực Lạc Thành sao?" Bốn năm qua, hắn đã vì kế hoạch này mà vất vả, hắn đã không còn là Ngô Thế Huân cùng nàng nhàn vân dã hạc nữa rồi.

"Ta không ham muốn gì chức vị thành chủ đó, nhưng Mẫn Thạc càng lúc càng quá đáng. Hơn nữa ta không thể không màng đến sống chết của phụ thân."

"Sẽ có rất nhiều người phải chết đúng không?"

"Mẫn đã thay đổi rồi, động binh đao đã là biện pháp không thể tránh khỏi. Huống chi y đã gây nhiều nợ máu như vậy, đâu thể chỉ cần một tiếng xin lỗi là xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra." Hắn vẫn còn nhớ kỹ hận ý trong đôi mắt của Vạn Ký Viễn.

"Chàng đừng quá thương tâm mà." Một lúc sau, Vô Ngần ôn nhu nói.

Thế Huân gật đầu, khẽ hôn nhẹ lên trán nàng một cái. Vô Ngần nở nụ cười, an bình vùi đầu vào lòng hắn.

Vẫn là cái ôm quyến luyến không rời, vẫn là người mà nàng yêu. Nhưng không hiểu vì sao lại cảm thấy có gì đó thiêu thiếu?

"Thành chủ, đã tra ra được người đứng phía sau Long Sĩ Thủ." Hứa Kiên cấp tốc báo lại.

"Nói đi." Mẫn Thạc thản nhiên nói.

"Là..." Hứa Kiên bỗng nhiên lại do dự.

"Là Ngô Thế Huân." Mẫn Thạc khẽ cười, nói.

Hứa Kiên cả kinh, chẳng lẽ chuyện này y cũng đã tiên liệu trước sao?

"Ẩn dật đã bốn năm, cuối cùng hắn cũng chịu lộ diện." Mẫn Thạc cũng không thèm để ý đến hắn.

"Thành chủ minh giám. Chẳng hay thành chủ dự định sẽ hành động như thế nào?"

"Thủy Long Bang vốn không được cái gì, chuyện hắn muốn làm sẽ không đơn giản như vậy, trước tiên hãy án binh bất động, nhưng tiếp tục tỉ mỉ điều tra."

"Vâng, thuộc hạ đã rõ, thuộc hạ cáo lui."

Đại ca, ta đợi ngươi đã bốn năm rồi, rốt cục ngươi cũng không làm ta thất vọng. Mẫn Thạc chợt cười thành tiếng...

...

Đang muốn đi, chợt nghe thấy tiếng cười đắc thắng, Lộc Hàm bỗng dừng bước.

"Hàm, ngươi đến rồi." Mẫn Thạc bỗng nhiên quay ra cửa kêu hắn.

Còn muốn chạy sao. Đừng hòng.

"Đã trễ rồi, sao ngươi còn chưa chịu nghỉ ngơi?" Lộc Hàm đi vào, ánh mắt mang theo tiếu ý.

"Ta đang nghĩ phải đi tìm ngươi, không ngờ ngươi lại đến trước." Mẫn Thạc cũng mỉm cười, bước đến gần hắn.

Không có truy vấn, thì cũng sẽ không có giải thích. Trong lòng tự hiểu rõ, những việc vừa rồi coi như chưa bao giờ xảy ra.

Mẫn Thạc nhẹ nhàng hôn Lộc Hàm, đầu lưỡi linh xảo mời gọi hắn. Lộc Hàm ôm lấy y, đoạt lại thế chủ động...

Tâm ý không thể tương thông, vì muốn tự bảo vệ mà lý trí đã tự tạo nên một thành trì kiên cố. Nhưng thân thể vẫn có thể cùng nhau giao hòa, cứ như vậy không có gì thay đổi... Chí ít, chỉ cần là hắn...

Sau khi điên cuồng hoan ái, y nằm gọn trong vòng tay của hắn. Lúc này thân nhiệt của hắn đã làm y bình tĩnh trở lại.

"Hàm, ngươi có ghét ta không?" Chẳng hiểu vì sao đột nhiên lại hỏi hắn như vậy.

"Đương nhiên là không." Lộc Hàm cúi đầu nhìn Mẫn Thạc: "Tại sao tự nhiên lại hỏi ta như vậy?"

Mẫn Thạc không trả lời, vẫn như cũ hỏi: "Sau này ngươi cũng sẽ không ghét ta chứ?"

"Sẽ không."

"Nếu như ta giết rất nhiều, rất nhiều người cũng sẽ không chứ?"

Lộc Hàm chợt lặng người. Trong khoảng thời gian vừa qua, khi cần giết vài người, Mẫn Thạc cũng không hề do dự, chỉ là y chưa bao giờ nhào vào lòng hắn trong bộ dạng máu me đầm đìa mà thôi. Hắn biết tất cả, chẳng qua chỉ là không muốn tìm hiểu. Hắn và y khi ở cùng nhau, luôn chỉ là bầu không khí an bình giả tạo.

"Ta biết ngươi vẫn sẽ tha thứ cho ta." Mẫn Thạc đột nhiên cười nói.

Lộc Hàm không nói gì, chỉ nhẹ nhàng chống tay ngồi dậy. Mẫn Thạc vươn tay ra, ngón tay hai người lại đan vào nhau...

Một lát sau, Mẫn Thạc chợt buồn bã nói: "Tha thứ một lần, tha thứ hai lần, tha thứ lâu ngày thì sẽ bắt đầu chán ghét."

Lộc Hàm muốn nói cái gì đó, nhưng Mẫn Thạc lại nhẹ nhàng nhích khỏi người hắn, xoay người nằm kế bên hắn.

"Buồn ngủ quá." Mẫn Thạc cười cười, đôi mắt bắt đầu khép lại.

Lộc Hàm đưa tay kéo lại chăn cho y. Nhìn thần sắc bình tĩnh của Mẫn Thạc, tựa như chưa hề có cuộc đối thoại này.

Vẫn biết hắn sẽ không bỏ rơi mình, nhưng bản thân chưa bao giờ dám tin vào điều đó. Biết rõ những khuất nhục của y, đau đớn của y, biết rõ y vô cùng cô đơn, cũng muốn tận lực làm cho y thoải mái, nhưng trong tim không sao vứt bỏ được quá khứ.

Cảm giác hắn đã nằm xuống bên cạnh y. Từ sau cái đêm mưa gió đó, hắn đã không còn đợi y ngủ rồi sẽ đi nữa. Hừng đông vừa lên, khi y tỉnh giấc thấy hắn vẫn nằm bên cạnh mình. Có lúc trong ác mộng giật mình tỉnh dây, có thể được hắn ôm vào lòng chính là điều thoải mái và may mắn nhất. Hắn vẫn còn tiếc thương y... Nếu đã vậy, sao y vẫn còn muốn cái gì đó tiến xa hơn?

------------------------------------------------------------------------------------------------

Sau khi hoàn bộ truyện này mình sẽ chuyển một bộ nữa nhưng là chuyển từ ngôn tình nên mình không biết xưng hô thế nào cho phải. Mọi người giúp mình nhé! Arigatousugimasei!



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com