Chuyen Ver Semin Lumin Ta Khong Cau Duoc Ai Chi Can Mot Chut Thich La Du
Báo thù! Nhất định phải báo thù!Vạn Ký Viễn nghiến răng, không ngừng tự nhắc nhở bản thân. Hắn bây giờ trong túi không còn một đồng, toàn bộ ngân lượng đều đã đưa cho người của "Lão Gia Tử" chỉ để đổi lấy một câu nói của họ. Mệt, mệt chết đi được, nhưng hắn nhất định phải đến nơi đó.Nhất định phải báo thù! Nhất định phải tìm cho được người kia......"Huân..." Vô Ngần lo lắng nhận lấy chén trà Thế Huân đưa cho nàng. Từ khi từ Cực Lạc Thành trở về, hắn giống như một người gỗ, suốt một thời gian dài chẳng nói lời nào."Huân... Thiếp xin lỗi." Vô Ngần nhẹ giọng nói, nhịn không được, thanh âm có chút nghẹn ngào. Nàng yêu hắn, luôn mong ước được cùng hắn thiên trường địa cửu. Nhưng nếu nàng biết, hắn sẽ phải thống khổ như bây giờ, thà rằng nàng tình nguyện bản thân chưa bao giờ yêu hắn."Đây vốn không phải là lỗi của nàng, hà tất phải xin lỗi." Thế Huân vội vàng nói. Hắn biết trong lòng nàng đang áy náy, thế nhưng dù thời gian có quay trở lại, hắn cũng sẽ không hối hận một lần nữa sẽ chọn nàng."Mẫn Thạc, đệ ấy thật sự..." Vô Ngần cẩn trọng hỏi. Nàng đã gặp qua thiếu niên thanh tú mỹ lệ kia, thật khó mà tin được y lại làm ra được những chuyện như thế này."Ta cũng không hiểu được, không biết vì sao y lại hận ta như vậy, ta nghĩ ta căn bản không hiểu chút gì về y.""Huân." Vô Ngần vừa định nói cái gì đó, chợt nghe thấy có người gõ cửa."Thiếp đi mở cửa.""A!"Nghe Vô Ngần kêu lên đầy sợ hãi, Thế Huân liền chạy đến. Vô Ngần thì không sao, nhưng trước cửa lại có một người đang ngất xỉu.Cẩn thận kiểm tra, Thế Huân nhận ra người này, Vạn Ký Viễn. Hắn cũng không phải là đã bị trọng thương, chỉ là do nhịn đói lâu ngày cùng mệt nhọc quá độ. Thế Huân đưa hắn lên tháp, giúp hắn uống một chén thuốc bổ để hồi sức. Một lúc sau, hắn quả nhiên đã tỉnh lại. Đột nhiên, hắn đứng dậy, thoáng cái lại quỳ rạp trước mặt Thế Huân.Thế Huân cả kinh: "Vạn công tử, sao lại..."Vạn Ký Viễn ngẩng đầu nói: "Cầu thiếu chủ thay thuộc hạ chủ trì công đạo." Hắn rốt cục cũng đã tìm được người cần tìm rồi...."Thành chủ, Huyết Đao Môn gần đây hình như có động tĩnh bất thường, người xem có phải thế không..." Hứa Kiên cẩn thận xin chỉ thị của Mẫn Thạc. Tâm tư của Vạn Nhất Hạc, hắn còn có thể đoán được tám chín phần. Nhưng với thiếu niên tuấn mỹ bất động thanh sắc trước mắt, hắn thật sự một điểm cũng không thể nào nắm bắt được."Môn chủ của Huyết Đao Môn trước giờ vẫn luôn quy phục Cực Lạc Thành, hiện tại thái độ hắn thế nào?" Mẫn Thạc vừa chăm chú xem mật thư thám tử vừa hồi báo, vừa hỏi hắn."Tên ngụy quân tử đó thấy thành chủ tuổi còn niên thiếu, tính nhân cơ hội này mà đục nước béo cò."Mẫn Thạc nghe vậy liền ngẩng đầu lên, liếc nhìn hắn: "Hứa đưởng chủ, theo ý ngươi bây giờ phải tính thế nào?""Thuộc hạ cho rằng nên nhân cơ hội bọn chúng còn chưa kịp chuẩn bị, tiên hạ thủ vi cường." Hứa Kiên vốn cho rằng chủ ý này át hẳn cũng chính là tâm ý của Mẫn Thạc. Y cho tới giờ chưa hề nương tay trong với những kẻ dám chống lại mình."Hứa đường chủ, lần này ngươi đã quá lo xa rồi." Mẫn Thạc lạnh lùng nói, khiến cho Hứa Kiên cả kinh."Theo tình hình hiện nay, Huyết Đao Môn gây chiến với Cực Lạc Thành chẳng khác nào châu chấu đá xe. Nếu ta động thủ với chúng trước, ngược lại sẽ làm ảnh hưởng đến uy danh của Cực Lạc Thành. Không những thế, chúng còn có thể mượn cớ nói ta ỷ mạnh hiếp yếu để danh chính ngôn thuận mà tạo phản.""Nhưng chẳng lẽ thành chủ định án binh bất động sao?""Ta làm sao có thể mặc cho hắn khinh thường Cực Lạc Thành? Huyết Đao Môn từ trước đến nay vẫn luôn khẩu phục tâm bất phục với Cực Lạc Thành. Chẳng qua chúng chưa động thủ chỉ vì không muốn mang tiếng là kẻ ăn cháo đá bát mà thôi. Ta trước tiên sẽ làm cho người khác nghĩ bọn chúng là kẻ vong ân phụ nghĩa, sau đó mới ra tay tiêu trừ chúng.""Thành chủ quả thật cao minh."Mẫn Thạc lạnh lùng cười, hắn tuy là kẻ gió thổi chiều nào ngả theo chiều đó, nhưng năng lực làm việc cũng có thể tạm coi là đắc lực."Ngươi biết cần phải làm sao rồi chứ, Hứa đường chủ...""Thuộc hạ đã rõ, thuộc hạ xin đi lo liệu.""Làm phiền rồi.""Thuộc hạ xin phép cáo lui."..."Huyết Đao Môn thật sự muốn gây chiến với Cực Lạc Thành sao?" Lộc Hàm hỏi. Mẫn Thạc đang nằm gọn trong lòng của Lộc Hàm, hai tay của hắn nhẹ nhàng ôm lấy y."Là do bọn chúng không biết tự lượng sức mình." Mẫn Thạc cười lạnh."Lại muốn giết người nữa sao?" Lộc Hàm thấp giọng nói."Là chúng tự tìm cái chết."Lộc Hàm không nói thêm gì nữa, chỉ buông Mẫn Thạc ra, lẳng lặng bước xuống giường, mặc lại y phục."Ngươi phải đi rồi sao?" Mẫn Thạc níu hắn lại."Đã quá nửa đêm rồi."Mẫn Thạc chợt buông tay. Trong lúc Lộc Hàm đang chỉnh trang y phục, Mẫn Thạc bỗng nhiên nói: "Hàm, ngươi giận sao?""Ngươi có cách làm của ngươi, dù sao ngươi cũng là thành chủ mà." Lộc Hàm không hề nhìn y, vừa mang hài, vừa qua loa trả lời."Hàm!" Mẫn Thạc bỗng nhiên đứng dậy, ôm chầm lấy cánh tay của Lộc Hàm "Hàm, ngươi đừng giận ta mà."Lộc Hàm xoay người lại, gỡ tay y ra: "Trở lại giường đi, coi chừng cảm lạnh bây giờ." Nhưng Mẫn Thạc vẫn cố chấp nhìn hắn, kiên quyết không buông tay."Trở về giường đi, ta thật sự không có giận ngươi mà.""Hàm, ta sẽ không giết người bừa bãi đâu." Mẫn Thạc đối với những gì của Lộc Hàm nói, một câu cũng không nghe lọt tai. Nhưng tay y lại chuyển lên, ôm chầm lấy cổ của hắn: "Chỉ cần chúng không tổn hại đến ta, ta cũng sẽ không động đến chúng."Lộc Hàm có chút bất đắc dĩ nhìn y: "Ta chỉ là không muốn thấy tay ngươi lại nhuốm đầy máu tươi nữa mà thôi."Mẫn Thạc gật đầu, nhưng bỗng nhiên nhịn không được lai ho khan một tiếng, dù sao cũng đã khuya, y lại không mặc y phục thật sự là có chút lạnh."Nhìn ngươi đi, lạnh lắm phải không?" Lộc Hàm oán trách nói. Vừa nói vừa kéo chăn bao lấy y, ôm y vào lòng mình, vươn tay vỗ nhẹ lên lưng y.Đỡ Mẫn Thạc nằm xuống, Lộc Hàm kéo chăn lại cho y. Nhưng bỗng nhiên Mẫn Thạc lại trở người đưa tay ôm lấy hắn: "Hàm, chờ ta ngủ rồi hãy đi."Lộc Hàm vội đưa y vào lại trong chăn: "Ngủ đi, ta đợi ngươi ngủ ngon rồi mới đi." Mẫn Thạc khẽ cười, nhắm mắt lại ngủ.Lúc Mẫn Thạc ngủ, dung nhan hệt như một tiểu hài tử, thật khó mà tưởng tượng được y lúc này với thiếu niên tâm cơ mưu trí thường ngày cùng là một người. Lộc Hàm nhìn y không khỏi tự thở dài. Bản thân hắn cũng hiểu rõ đạo lý người trong giang hồ vốn thân bất do kỷ, nhưng tận đáy lòng vẫn không thôi chán ghét cảnh giang hồ phân tranh. Nếu không phải ngươi chết thì là ta mất mạng, chỉ cần phòng bị sơ suất sẽ bị địch nhân thừa cơ xâm lược. Cả thiên hạ đều như vậy, hắn làm sao mà tránh cho khỏi.Có đôi lúc hắn không khỏi tự nhủ, với tính cách của Ngô Thế Huân, dù có tiếp quản chức vị thành chủ cũng không thể sánh bằng Mẫn Thạc. Y không cần trực tiếp động thủ, chỉ cần dụng chút mưu kế, đã đoạt được thứ mình muốn. Ngô Diệc Phàm vốn coi Mẫn Thạc là công cụ của mình, nên đã hết lòng bồi dưỡng y. Thế nhưng hắn lại vô tình mà dạy cho y tất cả tâm cơ mưu lược của bản thân. Lộc Hàm vốn không muốn nhìn thấy tay y lại nhuốm đầy máu, thế nhưng làm sao tránh cho được....Nửa tháng sau, người của Huyết Đao Môn đột nhiên tập kích phân đà của Cực Lạc Thành. May mà lúc đó trong phân đà không có bao nhiêu người, nên con số tử thương cũng không nhiều. Nhưng Cực Lạc Thành sao có thể tha thứ cho sự khiêu khích này, lập tức phản công. Chỉ trong một đêm, tất cả cao thủ trong Huyết Đao Môn đều bị giết sạch, những kẻ khác toàn bộ bị phế hết võ công, bắt làm nô dịch. Từ khi Ngô Diệc Phàm bị bệnh, thanh thế của Cực Lạc Thành ngày càng xuống dốc. Thế nhưng hiện tại dưới sự lãnh đạo của Mẫn Thạc, một lần nữa lập lại uy danh, khiến không một ai dám khinh thường."Ngụy Khả, ngươi cả gan làm loạn, hiện tại đã tâm phục khẩu phục chưa?" Mẫn Thạc khẽ cười lạnh, nhìn nam nhân đang quỳ gối trước mặt mình.Ngụy Khả cả người toàn là máu, toàn thân đều thụ thương. Hắn trừng đôi mắt đỏ vằn tơ máu nhìn Mẫn Thạc lộ vẻ không phục. Nhưng võ công đã bị phế, huyệt đạo đã bị điểm, chỉ có thể quỳ rạp trên đất."Mẫn Thạc, ngươi là tên tiểu nhân bỉ ổi. Thủ hạ của ta tập kích phân đà của ngươi vốn là do người của ngươi giở trò. Không ngờ ngươi dám mượn cớ này mà đồ sát Huyết Đao Môn của ta. Thủ đoạn đê hèn như vậy có xứng là anh hùng hay không?""Anh hùng? Chê cười rồi! Từ xưa đến nay binh bất yếm trá, đạo lý này lẽ nào ngươi không hiểu? Huống chi, cho dù ta chờ đến khi ngươi trù bị đầy đủ, rồi mới động binh, thì kết quả cũng như nhau mà thôi. Ta chỉ là không muốn tốn thời gian chơi đùa với ngươi.""Mẫn Thạc, ngươi sẽ không được chết tử tế!" Ngụy Khả tức giận mắng. Hắn bị y đánh cho không kịp trở tay, còn chưa tận lực giao chiến đã thảm bại. Điều này khiến hắn vô cùng căm tức."Nói hay lắm, bất quá ta có chết như thế nào đi nữa ngươi có muốn nhìn cũng không thấy được." Mẫn Thạc ngạo nghễ nhìn hắn, cười chế nhạo. Lời vừa dứt, một đạo hàn quang từ tay áo xuất ra, thân hình phi thân theo sát.Trong nháy mắt, trên cổ Ngụy Khả từ từ hiện lên một đường máu, thân thể nặng nề ngã xuống mặt đất.Mẫn Thạc rút khăn lụa trong người ra lau kiếm, nhưng trên khăn lại không lưu một chút máu nào. Một kiếm đoạt mạng, nhanh đến mức máu còn chưa kịp dính lên kiếm.Nhận thấy có bóng người Mẫn Thạc quay người lại, Lộc Hàm đang đứng ở cửa nhìn y."Hàm."Lộc Hàm không trả lời y, chỉ đi đến, cúi xuống kiểm tra thi thể Ngụy Khả."Rốt cục ngươi vẫn diệt môn Huyết Môn Đao.""Là bọn chúng đã gây sự trước." Mẫn Thạc cũng không hiểu tại sao bản thân lại phải giải thích với hắn."Là mưu kế do ngươi sắp xếp." Lộc Hàm ngẩng dầu nhìn thẳng y: "Là ngươi cố tình khiêu khích, ép bọn họ phải động thủ trước."Hắn biết rồi. Vừa rồi ngoài cửa cũng không nghe thấy âm thanh của hắn, vậy hẳn đây là chuyện tốt của tên khốn Hứa Kiên. Lắm chuyện!"Ta chỉ là không muốn mất đi quyền chủ động.""Chuyện này căn bản không cần động đến binh đao vẫn có thể giải quyết được." Đây vốn chỉ là do Ngụy Khả nhất thời động dã tâm. Trên thực tế, Huyết Đao Môn không hề có khả năng giao chiến với Cực Lạc Thành, chỉ cần răn đe một chút là đã có thể dẹp yên."Mẫn Thạc ta sao có thể để hắn khi dễ được.""Quả nhiên lại là những lời này." Lộc Hàm lạnh nhạt nói: "Để thỏa mãn lòng tự trọng của mình, ngươi còn định giết thêm bao nhiêu người nữa?""Lẽ nào ngươi muốn Cực Lạc Thành bị địch nhân xâm chiếm?""Ngươi sao có thể để địch nhân xâm chiếm thành cho được, ngươi chưa ngũ mã phanh thây, bá đao lăng trì bọn chúng đã là vạn hạnh rồi." Tối hôm đó, y còn dùng thái độ điềm đạm, đáng yêu mà tranh thủ tình cảm của hắn. Vậy mà vừa quay lưng đi, y lại biến thành một đại ma đầu âm lãnh giết người không gớm tay. Khi nghe tin y ra lệnh đồ sát Huyết Đao Môn, hắn còn tự gạt bản thân, cố tìm một lý do để biện minh cho y. Không ngờ y lại gạt hắn, xem hắn như món đồ chơi trên tay mình, tùy nghi đùa giỡn với hắn chính là lạc thú của y."Ngươi có tư cách gì quản ta?" Mẫn Thạc cả giận nói. Đáng ghét, ánh mắt lạnh lùng của Lộc Hàm khiến tim y vô thức mà nhói đau.Lộc Hàm lạnh nhạt cười: "Thành chủ, thuộc hạ xin phép cáo lui." Hắn nhìn Mẫn Thạc, lui xuống mấy bước, xoay người rời đi.Mẫn Thạc nhìn theo bóng lưng Lộc Hàm, trong lòng gào thét muốn giữ hắn lại nhưng chung quy lại không mở miệng được. Hứa Kiên, ngươi đúng là đồ đần độn mà!Tưởng rằng đã giấu được hắn, vốn y không hề muốn cho hắn biết. Đêm đó, nhìn thấy hắn nổi giận, trong lòng không khỏi bất an. Nói dối hắn không phải vì y cố tình đùa giỡn hắn, chỉ là không muốn mất đi cảm giác ấm áp khi nằm trong vòng tay hắn.Đó chỉ là thói quen thôi sao? Đơn giản chỉ là một thói quen? Thói quen thì sau một thời gian cũng sẽ không còn nữa... Thật là ngu ngốc mà! Hắn tức giận chuyện gì chứ? Y lừa hắn, chính là đã cho hắn vài phần sĩ diện rồi."Thành chủ, người nên nghỉ ngơi sớm một chút." Khánh Thù vừa thay một tách trà nóng, vừa khuyên nhủ y. Mấy ngày hôm nay, Mẫn Thạc phê duyệt công văn suốt đêm không ngủ, Lộc Hàm cũng không có đến. Hứa Kiên dường như ý thức được bản thân do quá lắm chuyện đã gây đại họa, nên chỉ dám cẩn cẩn dực dực mà cúp đuôi lại."Ta biết rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi, không cần hầu hạ ta đâu." Mẫn Thạc thuận miệng đáp, nhưng vẫn không dừng bút. Khánh Thù chần chừ một lát, cuối cùng cũng chịu lui xuống.Đêm đã khuya, Mẫn Thạc rốt cục cũng buông bút. Mệt mỏi quá, hay là đi ngủ một chút. Y đứng lên, nhưng lại bất giác bước ra ban công. Không khí ban đêm thật thanh tĩnh nhưng cũng rất lạnh lùng. Ngẩng đầu lên chỉ thấy bóng đêm âm trầm, không trăng không sao, u ám như chính y.Đã bao nhiêu đêm rồi hắn không đến với y? Thật không muốn nghĩ đến, nhưng càng muốn quên lại càng nhớ da diết. Không biết tự lúc nào, y đã dần dần quen với việc có hắn bên cạnh. Không phải là do bản thân tham luyến nhục dục, chỉ là vòng tay của hắn thật sự rất ấm áp.Mơ hồ có tiếng tiêu truyền đến, nghe sao nức nở như tiếng lòng y.Y thật sự không quan tâm đến việc hắn sẽ tức giận hay không sao? Vậy sao giờ tim y lại đau đến như vậy? Gió thổi mạnh, lạnh quá. Hắn luôn lo lắng y bị cảm lạnh, nếu có hắn ở đây, chắc chắn sẽ khoác thêm áo cho y, rồi dìu y vào phòng.Tiếng tiêu càng như tiếng khóc.Trời bỗng nhiên đổ mưa, rất nhỏ nhưng dai dẳng không ngừng. Không muốn trở về phòng chút nào. Nước mưa là từ trên trời rơi xuống, nên vô cùng thuần khiết. Biết rõ hắn không muốn thấy y giết ngươi, nhưng bản thân không được phép lựa chọn. Tựa như chỉ có máu tươi đỏ thắm mới có thể tẩy sạch được tự ti cùng khuất nhục trong lòng y.Vươn tay đón lấy những giọt mưa, máu trên tay đã xóa sạch hoàn toàn chưa? Y vốn tưởng rằng đã đủ sạch sẽ rồi... Những tưởng có thể thản nhiên mà đối diện với hắn... Hắn đã từng nói qua y quá nhơ bẩn, bất kể có làm thế nào, cũng không thể tiêu tan... Những tưởng đã chinh phục được hắn, tưởng rằng có thể giữ hắn ở bên cạnh mãi mãi... Nhưng không cách nào thản nhiên mà đối diện với hắn.Tiếng tiêu lẻ loi vang lên, hòa cùng tiếng mưa vô cùng thê lương.Mấy đêm nay y đều nghe được tiếng tiêu, là hắn sao? Trước đây y chưa từng nghe nói hắn biết thổi tiêu. Không hiểu sao, khi nghe tiếng tiêu, y lại nghĩ ngay đến hắn. Trăm ngàn nỗi thống khổ ẩn chứa trong tiếng tiêu, hắn cũng đang thương tâm sao?Mẫn Thạc bỗng nhiên xoay người, phi thân ra khỏi phòng, không để kinh động bất kỳ ai. Bóng đêm u ám, không có chút ánh sáng nào, chỉ có tiếng tiêu dẫn đường cho y......Tiêu khúc đã dứt. Lộc Hàm đứng trên hành lang quanh co, ngẩng đầu nhìn trời. Đêm đen, mưa nhẹ, cũng giống như một đêm của nhiều năm về trước.Ngón tay hắn khẽ vuốt dọc thân tiêu, ở cuối cây tiêu có khắc một chữ. Không cần nhìn, cái tên kia từ lâu đã khắc sâu vào tâm can của hắn. Dường như cõi lòng không ngừng quặn đau.Đã nhiều năm như vậy, vẫn tưởng bản thân đã đoạn tuyệt được ký ức đó. Không ngờ đêm nay nó lại từ từ trở về, rõ ràng hơn bao giờ hết.Y cũng như nàng, đều là kẻ lãnh huyết vô tình, không có trái tim.Nhẹ nhàng hít một hơi... Lộc Hàm... Tuyệt đối không được lặp lại quá khứ... Không được lặp lại quá khứ...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com