Chuyen Ver Semin Lumin Ta Khong Cau Duoc Ai Chi Can Mot Chut Thich La Du
Thế Huân bước vào phòng, chợt thấy cánh cửa thông với ban công đang mở rộng, Huyền đang đứng tựa vào lan can, một thân bạch y bao lấy cơ thể thon gầy, tóc đen buông xõa, vài sợi phất phơ bay trong gió."Mẫn, sao đệ lại ra đây?"Thế Huân khẽ gọi.Tay vịn lan can, bạch y thiếu niên quay đầu lại, dung mạo tuy mang theo vài phần tái nhợt của bệnh tật nhưng vẫn cực kỳ thanh tú.Thế Huân cầm một kiện y phục đến gần, khoác lên người y. "Đệ vừa khỏe được một chút, lại cảm lạnh nữa thì phải làm sao?" Giọng điệu như trách móc nhưng trong ánh mắt hắn lại tràn ngập tình yêu thương.Mẫn Thạc cười cười: "Vậy huynh có thể ở lại đây thêm mấy ngày nữa."Thế Huân hơi sửng sốt, trước mặt tuy là gương mặt đang tươi cười nhưng trong mắt y không hề có một tia tiếu ý. Lần trước trở về, y đã như vậy rồi, nhưng hắn cứ nghĩ đó là do bệnh tình của y."Mẫn, đệ đang có chuyện gì giấu ta phải không?" Thế Huân xoay người Mẫn Thạc lại, đỡ lấy vai y, thận trọng hỏi."Không có." Mẫn Thạc quay mặt đi chỗ khác, tựa hồ y không muốn đối diện với Thế Huân.Y không muốn nói, thì không ai có thể ép y, Thế Huân trong lòng chỉ biết thở dài. Chắc là không có chuyện gì nghiêm trọng, có thể chỉ là do Mẫn Thạc cảm thấy quá cô đơn mà thôi. Trong lòng tự nhủ như vậy, dường như hắn muốn tự tìm một lý do để ngăn bản thân mình tiếp tục tìm hiểu."Mẫn, cố gắng chăm sóc bản thân mình thật tốt, nếu không đệ bảo ta làm sao an tâm cho được." Thế Huân chăm chú dặn. Hắn vẫn luôn coi Mẫn Thạc như huynh đệ ruột thịt, vẫn luôn hy vọng có thể che chở cho cho y, thế nhưng hiện tại, hắn lại bắt buộc phải rời khỏi nơi này. Có một nữ nhân đang thấp thỏm chờ đợi hắn, và hắn cũng đã hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho nàng."Huynh lại muốn đi sao?" Mẫn Thạc cúi đầu, lo sợ bất an. Những tưởng có thể đem tất cả mọi chuyện kể với hắn, vì hắn là người duy nhất mà y có thể cầu xin sự giúp đỡ. Nhưng đến cuối cùng lại không thể nói nên lời. Những chuyện bất kham như thế, chỉ sợ khi hắn biết được, hắn sẽ chán ghét y. Thế nhưng chỉ cần có hắn bên cạnh, chỉ cần hắn luôn ở cạnh y, thì y sẽ có thể tiếp tục chịu đựng tất cả những chuyện này.Thế Huân nhẹ nhàng nâng cằm Mân Thạc lên, để y đối diện với mình. Vốn dĩ định nói mấy câu để khích lệ cho y, nhưng bất giác lại bị ánh mắt mờ mịt vô hồn của y làm cho đau lòng. Chỉ có thể ôm lấy thân thể hư nhược ấy vào lòng, lại một lần nữa cẩn thận dặn dò: "Mẫn, đệ đã trưởng thành rồi, phải học cách tự chăm sóc bản thân mình, biết không?"Một lúc lâu, Mẫn Thạc ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nở nụ cười. Y biết hắn vốn không thích ở lại Cực Lạc Thành, nên cũng không muốn miễn cưỡng hắn. Tuy rằng không hề muốn phải rời xa hắn, nhưng không phải lần nào hắn cũng trở về sao."Huynh không cần lo lắng cho đệ, đệ biết tự chăm sóc bản thân mà.""Đệ không được mắc bệnh nữa đó.""Ân."Hai người đối diện nhau, Thế Huân cũng cười theo y. Hắn vì lời hứa này của y mà an tâm, hay nói cho đúng hơn, hắn ép bản thân phải yên tâm. Trong lòng hắn mơ hồ có chút bất an, nhưng khát khao mãnh liệt muốn ở cùng người yêu khiến hắn lờ đi diều lo lắng không tên đó. Cho đến nhiều năm về sau, hắn đã hối hận vì sự vô tình của mình khi đó...."Nhị thiếu gia, Đại thiếu gia bỏ đi rồi." Khánh Thù thở gấp nói, hắn vừa nghe được tin liền chạy ngay đến đây."Ngươi đang nói cái gì?" Mẫn Thạc dường như vẫn chưa hiểu hắn đang nói gì."Đại thiếu gia để lại phong thư, nói rằng cậu ấy sẽ không trở về nữa." Khánh Thù giải thích: "Hình như là vì một nữ nhân."Mẫn Thạc dường như hóa đá, một lúc lâu sau, y mới lắp bắp hỏi: "Huynh ấy sẽ không trở về nữa sao?" Đôi môi bất giác run rẩy. Y vẫn tưởng hắn sẽ như những lần trước, chỉ ra ngoài chơi hai, ba hôm rồi sẽ trở về. Y không thể tin đây là sự thật. Thế nhưng, Khánh Thù không bao giờ nói dối y cả."Nhị thiếu gia, cậu không sao chứ?" Khánh Thù bất an nhìn Mẫn Thạc.Mẫn Thạc dường như cái gì cũng không nghe thấy, "Huynh ấy sẽ không trở về nữa sao..." Bên tai y chỉ quanh quẩn câu nói này. Trái tim giống như bị ai đó cướp đi mất. Thế Huân mà y luôn tin tưởng sao lại có thể bỏ y mà đi, ngay cả một lời từ biệt cũng không nói với y."Nhị thiếu gia!" Khánh Thù chạy đến ôm lấy Mẫn Thạc, sắc mặt y đã trắng bệch. Lòng muốn khuyên nhủ y, nhưng vẫn không biết phải nên nói cái gì. Hắn biết Thế Huân là tất cả hy vọng của Mẫn Thạc. Nay hy vọng cuối cùng cũng không còn, thử hỏi làm sao Mẫn Thạc còn đủ sức để đối diện với những điều bất kham mỗi đêm đây."Nhị thiếu gia, Thành chủ cho gọi người.""Đã biết, đến liền đây." Khánh Thù thay Mẫn Thạc trả lời."Nhị thiếu gia.." Khánh Thù lay nhẹ Mẫn Thạc, hắn có vẻ gì đó không đành lòng: "Thành chủ muốn gặp cậu, đi mau đi."
Mẫn Thạc hơi giật mình tỉnh giấc, y thoáng nhìn qua Khánh Thù, chợt chạm phải ánh nhìn thân thiết quan tâm của hắn. Mẫn Thạc vội thu lại dáng vẻ vô hồn của mình, bất tri bất giác rời khỏi phòng.Ngô Diệc Phàm đi qua đi lại một cách nặng nề, gương mặt trướng hồng lên vì tức giận, dáng vẻ nhìn như một con dã thú vừa chụp hụt con mồi."Nghĩa phụ." Mẫn Thạc đứng ở cửa, cung kính cúi đầu.Ngô Diệc Phàm nhìn y một cái, tiện tay cầm chén trà trên bàn ném về phía y, tức giận mắng: "Súc sinh."Mẫn Thạc hơi nghiêng người, khiến chén trà chỉ sượt qua góc trán, va vào cột, bể nát. Thái dương xuất hiện một vệt máu đỏ, hình như đã bị thương. Y hiểu rõ Ngô Diệc Phàm làm vậy chỉ để cho hả giận mà thôi.Quả nhiên, cơn giận của Ngô Diệc Phàm đã giảm hẳn xuống, hắn trầm giọng nói: "Đến đây.""Ngươi đã biết chuyện của Thế Huân chưa?""Con vừa mới biết.""Nó không nói trước với ngươi sao?""Không có." Mẫn Thạc bình tĩnh trả lời, nhưng tim của y như bị ai đó rạch một nhát chí mạng. Y vẫn cho rằng Thế Huân và y luôn tin tưởng nhau, nhưng không ngờ đến cả y mà hắn cũng không nói.Ngô Diệc Phàm đột nhiên tiến về phía trươc, siết lấy cằm của Mẫn Thạc, hướng Mẫn Thạc nhìn thẳng vào mắt hắn. Ít lâu sau, hắn thả y ra, có chút ủ rũ vì y không hề nói dối."Sáng sớm mai ngươi lên đường, đi tìm hắn về đây". Ngô Diệc Phàm chống tay ra lệnh."Vâng.""Còn nữa..." Hắn ngừng một chút "...Giết chết tiện nhân kia.""Huynh ấy quả nhiên đi cùng một nữ nhân." Mẫn Thạc trong lòng chua xót, nhưng ngoài miệng vẫn binh thản trả lời: "Vâng."Ngô Diệc Phàm không nói gì nữa, bước thong thả hai bước, bỗng nhiên giương mắt nhìn Mẫn Thạc. Trong mắt hắn, cơn phẫn nộ đã bị dục vọng hoàn toàn thay thế. Hắn đưa tay vuốt ve mặt, vành tai rồi trượt xuống cổ Mẫn Thạc. Da thịt tráng nõn, cảm giác thật mịn màng, hắn hận không thể ngay lập tưc xé nát y phục của y, đem y đặt dưới thân, mạnh mẽ chiếm hữu y, sảng khoái thượng y, để y phải khóc lóc van xin hắn.Thân thể Mẫn Thạc khẽ run, nhưng y vẫn không hề tránh né. Những việc không thể tránh né thì chỉ có thể âm thầm chịu đựng mà thôi."Ngày mai y còn phải hành sự nữa." Ngô Diệc Phàm nghĩ đến đây, chỉ còn cách kiềm nén lại dục vọng của bản thân. Hắn không muốn ngày mai, y ngay cả giường cũng không xuống nổi. Việc cấp bách hiện nay là bắt nghịch tử kia quay về. Hắn ngừng tay: "Ngươi về phòng đi, sáng mai còn phải lên đường sớm.""Vâng, hài nhi xin phép cáo lui."Y tự hiểu tạm thời có thể qua đươc hôm nay, nhưng Thế Huân sẽ chịu theo y về sao? Còn cả nữ nhân kia nữa...
Mẫn Thạc hơi giật mình tỉnh giấc, y thoáng nhìn qua Khánh Thù, chợt chạm phải ánh nhìn thân thiết quan tâm của hắn. Mẫn Thạc vội thu lại dáng vẻ vô hồn của mình, bất tri bất giác rời khỏi phòng.Ngô Diệc Phàm đi qua đi lại một cách nặng nề, gương mặt trướng hồng lên vì tức giận, dáng vẻ nhìn như một con dã thú vừa chụp hụt con mồi."Nghĩa phụ." Mẫn Thạc đứng ở cửa, cung kính cúi đầu.Ngô Diệc Phàm nhìn y một cái, tiện tay cầm chén trà trên bàn ném về phía y, tức giận mắng: "Súc sinh."Mẫn Thạc hơi nghiêng người, khiến chén trà chỉ sượt qua góc trán, va vào cột, bể nát. Thái dương xuất hiện một vệt máu đỏ, hình như đã bị thương. Y hiểu rõ Ngô Diệc Phàm làm vậy chỉ để cho hả giận mà thôi.Quả nhiên, cơn giận của Ngô Diệc Phàm đã giảm hẳn xuống, hắn trầm giọng nói: "Đến đây.""Ngươi đã biết chuyện của Thế Huân chưa?""Con vừa mới biết.""Nó không nói trước với ngươi sao?""Không có." Mẫn Thạc bình tĩnh trả lời, nhưng tim của y như bị ai đó rạch một nhát chí mạng. Y vẫn cho rằng Thế Huân và y luôn tin tưởng nhau, nhưng không ngờ đến cả y mà hắn cũng không nói.Ngô Diệc Phàm đột nhiên tiến về phía trươc, siết lấy cằm của Mẫn Thạc, hướng Mẫn Thạc nhìn thẳng vào mắt hắn. Ít lâu sau, hắn thả y ra, có chút ủ rũ vì y không hề nói dối."Sáng sớm mai ngươi lên đường, đi tìm hắn về đây". Ngô Diệc Phàm chống tay ra lệnh."Vâng.""Còn nữa..." Hắn ngừng một chút "...Giết chết tiện nhân kia.""Huynh ấy quả nhiên đi cùng một nữ nhân." Mẫn Thạc trong lòng chua xót, nhưng ngoài miệng vẫn binh thản trả lời: "Vâng."Ngô Diệc Phàm không nói gì nữa, bước thong thả hai bước, bỗng nhiên giương mắt nhìn Mẫn Thạc. Trong mắt hắn, cơn phẫn nộ đã bị dục vọng hoàn toàn thay thế. Hắn đưa tay vuốt ve mặt, vành tai rồi trượt xuống cổ Mẫn Thạc. Da thịt tráng nõn, cảm giác thật mịn màng, hắn hận không thể ngay lập tưc xé nát y phục của y, đem y đặt dưới thân, mạnh mẽ chiếm hữu y, sảng khoái thượng y, để y phải khóc lóc van xin hắn.Thân thể Mẫn Thạc khẽ run, nhưng y vẫn không hề tránh né. Những việc không thể tránh né thì chỉ có thể âm thầm chịu đựng mà thôi."Ngày mai y còn phải hành sự nữa." Ngô Diệc Phàm nghĩ đến đây, chỉ còn cách kiềm nén lại dục vọng của bản thân. Hắn không muốn ngày mai, y ngay cả giường cũng không xuống nổi. Việc cấp bách hiện nay là bắt nghịch tử kia quay về. Hắn ngừng tay: "Ngươi về phòng đi, sáng mai còn phải lên đường sớm.""Vâng, hài nhi xin phép cáo lui."Y tự hiểu tạm thời có thể qua đươc hôm nay, nhưng Thế Huân sẽ chịu theo y về sao? Còn cả nữ nhân kia nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com