TruyenHHH.com

Chuyen Ver Saru Uni5 Co Dau Thu 7

Từ hôm Khả Di biến mất, cách khoảng 1 tháng thì cô mang thai, cô vô cùng sững sốt, lúc đầu còn ngỡ là bác sĩ chuẩn đoán sai, nhưng quả thật là Lê Thy đã mang thai. Hàng tháng cô đều giữ lời hứa với Khả Di, mua đồ ăn quần áo đến cho các bạn của nó, đến tận bây giờ bụng cô đã gần 9 tháng nhưng cô vẫn đều đặn đi.

Cô xoa xoa bụng mình rồi mỉm cười với Ánh Hân:

"Cô có thấy kì diệu không? Khi bác sĩ nói tôi vô sinh và bây giờ thai tôi gần 9 tháng?"

Ánh Hân nhìn chằm chằm vào Lê Thy, có chút sững sờ rồi mỉm cười cúi đầu hỏi nhỏ:

"Vậy chị có thấy kì diệu không khi tôi lại là vợ của một người đã chết?"

"Trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra, chỉ là xảy ra với ai? Bao giờ?"

"Người ngoài cuộc sẽ không bao giờ hiểu được!"

Ba người ngồi trên xe, Lê Thy và Ánh Hân mãi mê nói chuyện mà quên mất Đức Thành, Ánh Hân nhớ sựt vết thương mà Thu Thuỷ đã gây ra cho Đức Thành, vả lại cậu ấy đang nằm viện, vì cô mà chạy ngược chạy xui tất tả. Cô quay lại nhìn thì thấy hắn đã ngủ từ bao giờ, gương mặt thanh tú tái nhợt, đôi mi dài nhìn rất quyến rũ, nhưng hình như có một chút gì đó không ổn ở đây.

Trán cậu ấy rịnh mồ hôi lạnh, đôi môi khô ráp, hơi thở rất yếu ớt. Cô lay lay người hắn rồi khẽ gọi:

"Đức Thành! Đức Thành à! Không sao chứ?"

Đức Thành vẫn nằm im bất động, người tỏa ra hơi nóng, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, cô đưa tay sờ lên trán hắn thì bỗng giật mình:

"Bác tài xế làm ơn chạy nhanh đến bệnh viện giúp cháu! Bạn cháu sốt cao lắm! Nhanh đi ạ!"

"Vâng!"

Đến bệnh viện cô chạy theo cái băng ca đặt Đức Thành trên đó, hớt hải nước mắt như sắp tuôn trào, cô nắm lấy tay hắn lay lay:

"Đức Thành à không sao đâu, tôi sẽ ở đây với anh!"

Hắn mở mắt ti hí nhìn cô, đôi môi khẽ mấp máy:

"Đồ ngốc này! Khóc cái gì? Tôi đã chết đâu!"

Thế là đôi mắt hắn bỗng sụp xuống, bóng tối bỗng bảo trùm, đôi tay buông lơi giữa không trung. Cô đứng ở người phòng cấp cứu nói vọng vào:

"Em đợi anh!"

______________________________

2 tiếng, 3 tiếng, 8 tiếng trôi qua, cô ngồi trước cửa suy tư, lo lắng, cô bảo Lê Thy đi về trước vì bầu bí nặng nề cần phải nghỉ ngơi. Giơ đồng hồ lên xem mới biết bây giờ là 22 giờ rồi, bụng cô bỗng kêu lên ọt ọt vì đói, cô nhìn vào phòng cấp cứu vẫn chưa thấy động tĩnh gì, cô vừa sốt ruột vừa sợ.

Nhỡ hắn mà bị gì chắc cô hối hận chết mất thôi:

"Này! Ngốc!"

Cô ngẩng đầu lên rồi bật dậy ôm chằm lấy hắn, Đức Thành đứng trước mặt cô rồi khom người gọi cô:

"Đức Thành! Anh không sao rồi sao? Thật sự không sao rồi sao?"

"Tôi đã làm sao đâu?"

"Không làm sao tại sao lại ở trong phòng cấp cứu lâu như vậy?"

"Tôi ngủ!"

Hắn nhún vai trả lời bình thản, còn cô chỉ có thể há hốc mồm:

"Cái gì? Ngủ?"

"Ôi thần linh ơi! Vậy mà tôi ngồi ở ngoài lo lắng cho anh suýt chút nữa thì phát điên rồi! Thật không thể tin được mà! Cái tên khốn, muốn ngủ thì tự nhiên đi, tôi đi về, tốn thời gian quý báu của tôi thật đấy!"

"Này! Này Ánh Hân, anh chỉ là muốn xem em lo lắng hay không thôi mà, đừng có mà giận chứ! Này!"

Hắn vừa chạy nhanh theo vừa gọi, nắm lấy tay thì bị cô phũ phàng giật ra:

"Tôi nói cho anh biết, cái tính trêu người đó tốt nhất đừng dùng với tôi! Nếu không..."

"Nếu không thì sao?"

Hắn nhếch mép lên cười chọc máu điên của cô nổi lên:

"Phựt"

"Ư ư ư...."

Cô đá chân vào hạ bộ của hắn, trúng ngay thằng em tội nghiệp của hắn khiến hắn khụy xuống tay chống xuống nền miệng rên ư ử:

"Ánh...Ánh Hân...Em thật quá đáng mà, tôi là con trai độc nhất đó em có biết không?"

"Đức Thành à!"

Từ đằng xa xa mẹ và ba Đức Thành gấp gáp chạy lại, vẻ mặt của bà rất lo lắng, hắn vội bật dậy đứng thẳng người cố tỏ vẻ mình rất ổn, nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng:

Bà sờ sờ vào mặt hắn hỏi

"Con trai à, con có sao không con? Con trai sao không trả lời mẹ!"

"Con...ư...con không sao...mẹ à!"

"Đức Thành à con không ổn chỗ nào sao? Sao hai chân lại rung thế kia?"

"À...à...con không sao mẹ à! Thật mà!"

"Cô gái kia?"

Đức Thành bèn nhanh tay đè đầu cô xuống giống như kiểu cuối đầu chào

"Chào ba mẹ chồng đi Em!"

"Hả?"

Cô ngẩng đầu mạnh rồi giống như không hiểu gì nhìn hắn thắc mắc:

"Ba mẹ à! Đây là Ánh Hân bạn gái con!"

"Bạn gái? Bạn gái sao?"

Ba mẹ Đức Thành cười tươi mừng rỡ nói với cô

"Con là bạn gái Đức Thành nhà bác à? Vậy mà trước giờ nó không dẫn về nhà! Thằng bé này tệ ghê!"

Phía xa xa ông nội Đức Thành đang cố hết sức ôm Maru lại:

"Trời ơi tôi lạy thiếu gia mà! Thằng cháu tôi nó không hiểu chuyện xin thiếu gia đừng để bụng mà!"

"Thằng này! Tao đập mày giờ! Ông già này buông tôi ra coi!"

Maru đạp tay đạp chân về phía Đức Thành, nhưng ông nội Đức Thành đã rên ư ử:

"Trời ơi thiếu gia ơi! Thiếu gia ơi thiếu gia, coi như là thương cái thân già này đi mà!"

"Cái lão già này!"

Hắn dừng lại đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía Khải Minh

"Xem như lão gia gia tha cho mày lần này!"

Ông nội mừng rỡ, cảm ơn rối rít:

"Ôi trời ơi đa tạ thiếu gia rộng lượng!"

Hắn giơ cánh tay lên coi, trên cổ tay hắn là một sợi chỉ đỏ do mẹ hắn cột vào, cứ lúc lại gần Như Hoa là sợi dây lại sáng lên, nóng rát khiến hắn đau đớn, và nãy giờ hắn đang phải chịu cái cảm giác đau đớn đó.

Hắn nhăn mặt rồi đấm vào không trung một cái, chửi thề một cái:

"Con mẹ nó!"

Hắn bỏ tay vào túi quần rồi bước đi, dẫu rằng nãy giờ đã uống một bình giấm to đùng. Ông nội vội vàng chạy theo:

"Thiếu gia ơi đợi tôi với!"

"Mặc kệ ông! Đồ chân ngắn mập địt!"

"Cả ông và thằng cháu ông đều đáng ghét như nhau!"

"Ưm...."

Ông ấy chỉ có thể câm lặng mà nghe hắn mắng mỏ

_______________________________

Như Hoa nghe theo lời ba mẹ Đức Thành ở lại chăm sóc cho hắn ta. Người lớn đã nhờ thì làm sao mà cô có thể trốn được, đành phải ở lại thôi. Nhưng trước cửa phòng thì lại có một người luôn dõi theo từng hành động bước chân của hai người.

Chẳng ai khác là Maru, hắn nhếch mép khinh khi cái tình cảnh lúc này. Vợ hắn nhưng hắn lại không thể lại gần, không thể chạm, mà bây giờ lại phải chăm sóc cho một thằng khác, còn ngủ chung một phòng, cảm giác giống như, wtf ông trời đang đùa với tôi à?

Hắn vẫn khoan thai bỏ hai tay vào túi gương mặt lạnh lùng nói:

"Này lão già! Thằng cháu nội của ông chạm vào vợ tôi chỗ nào, tôi chặt chỗ đó của nó!"

Ông ta nghe thì thất kinh hồn vía:

"Ôi thần linh ơi! Thiếu gia ơi xin thiếu gia đừng đùa mà! Huhu tôi sợ lắm đó! Làm ơn đừng chặt mà!"

"Tôi nghiêm túc!"

Ông ta chùi chùi mồ hôi trên trán rồi cũng dõi theo từng hành động của hai người, chắp tay cầu nguyện thằng cháu nội của ông đừng dại dột gì mà chạm vào Ánh Hân.

Ánh Hân thảy cho hắn bộ đồ rồi nói:

"Đi tắm đi!"

"Không thích! Không tắm!"

Ánh Hân nhún vai:

"Tùy anh!"

Hắn nhìn cô rồi nói:

"Hình như bác sĩ bảo không vệ sinh sạch sẽ vết thương sẽ bị nhiễm trùng! Mà vết thương do cứu ai mà bị thế nhỉ?"

Cô cắn môi rồi mới nhẫn nhịn nói với hắn

"Đức Thành công tử! Đức Thành thiếu gia! Mời cậu tắm!"

Hắn mỉm cười hài lòng, thích thú:

"Có vậy chứ! Đi tắm đây!"

Hắn vào phòng tắm mở nước xà xà, mùi dầu gội thơm thơm, nam tính mạnh mẽ làm cô hơi kích thích. Cô đong đưa đôi chân rồi chờ đợi, cảm giác nhớ Vũ Hạo vô cùng, lâu rồi không về thăm cô, dạo này cô gầy đi một chút, không biết hắn thấy có đau lòng không?

Đang suy nghĩ liên miên thì Đức Thành nói vọng ra:

"Lấy dùm anh cái khăn!"

Cô giật mình rồi đỏ mặt nhìn vào phòng tắm. Lớp kính mờ mờ hiện lên thân thể to lớn, làm tim cô đập thình thịch, rồi cô gạt phắt cái suy nghĩ trong đầu. Giơ tay lấy một cái khăn trắng rồi nhắm mắt đi chậm rãi lại gần phòng tắm:

"Khăn nè! Đi tắm có cái khăn cũng quên!"

Cô giơ hai tay ra mò mò về phía trước, vì nhắm mắt nên cô không thấy gì, mò mò thì đụng trúng cái gì đó mềm mềm, nóng nóng. Cô mở mắt ra mới thấy tay cô đặt lên trên ngực hắn, nhưng hắn không mặc trên người cái gì hết. Cô quăng cái khăn rồi hét lên một tiếng:

"Oái....! Trời ơi sao không mặc gì hết vậy?"

Cô ngồi xổm xuống đất rồi lấy hai tay che mắt lại, người run run.

Maru đứng ở ngoài nói giọng lạnh lùng:

"Đã thấy chưa lão già, đụng vào ngực! Hừm"

Ông ta lau mồ hôi

"Thôi chết rồi chết thật rồi!"

Hắn ung dung lấy cái khăn lên rồi từ từ quấn ngang hông:

"Quần áo lúc nãy rơi nên ướt hết cả rồi!"

Rồi bước lại tủ lấy ra một cái khăn khác lau lau tóc. Bình thản ngồi trên giường, nói:

"Thôi! Đứng dậy đi! Ngồi mãi à?"

Cô mới ti hí nhìn, phẫy phẫy tay:

"Mặc quần áo vô đi!"

"Chút!"

Cô đỏ mặt, cúi gầm xuống. Hắn vừa lau tóc vừa nói:

"Nhìn tôi đi chứ!"

"Không!"

"Tuyệt tác nhân gian ngồi trước mặt mà không nhìn, đúng là lãng phí"

"Hứ! Tự luyến vừa vừa thôi!"

Cô ngước mắt lên rồi nhìn hắn, nửa thân trên không mặc gì hết, lộ múi trước mặt cô, cô tim đập chân run rồi:

"Ực...Không nhìn, không nên nhìn!"

Maru đứng phía bên ngoài nhếch mép cười

"Muốn nhìn thì nhìn đi, chẳng phải em thích sao? Hừm..."

Ông nội nghe như sét ngang tai:

"Thôi chết tập 2 rồi!"

"Chết gì? Bất quá...tôi móc mắt nó thôi!"

"Ực...lạy trời!"

Đến tối Đức Thành ngủ trên giường, hắn lăn qua lăn lại không ngủ được, quay sang nhìn Như Hoa đang nằm dưới đất nói:

"Em lên giường ngủ này! Dưới đất lạnh lắm!"

"Thôi! Anh lo mà ngủ đi! Tôi ngủ dưới đây được rồi!"

"Lên đi! Tôi không thể để người tôi thích nằm dưới đất được!"

"Nhưng tôi không thích nằm chung với người tôi không thích!"

Cô lí nhí càu nhàu:

"Nếu anh là Maru, chồng tôi thì ngon rồi!"

Ai đó đứng ngoài cửa nhún gót chân miệng mỉm cười hài lòng:

"Thích nằm với anh à! Được thôi! Anh chiều!"

----------------0o0~0o0-End Chap-0o0~0o0---------------------------

Anh định làm gì chị nhà em đấy :v

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com