Chuyen Ver Saru Uni5 Co Dau Thu 7
Hắn liếm máu đang rỉ ra của cô, bỗng "phèo". Hắn phun ra, giơ tay quẹt miệng, mặt khó chịu gắt :"Máu nhiễm bẩn rồi! Khó uống quá!"
Hắn đứng dậy đưa tay bóp cằm cô tức giận quát :
"Tại sao lại để người khác động vào người hả?"
Cô nhăn mặt bán sống bán chết lắc đầu, môi khẽ mấp máy muốn nói gì nhưng không được. Hắn nhìn cô đau khổ đôi môi mỏng khẽ nhếch lên :"Chúng ta nên động phòng thôi! Nào....."
Hắn buông cằm cô, đôi tay trở nên mềm mại mơn trớn gò má cô, từ từ từ từ trược xuống cổ cô. Rồi lại xuống xương quai xanh, và dừng lại ở vai cô, hắn trược váy xuống ôm trọn người cô, vùi mặt vào cổ hôn cô. Đôi tay nắm khóa kéo sau lưng cô từ từ kéo xuống. Cô nhẹ nhàng lòn tay xuống gối móc ra một con dao nhọn được làm từ ngà voi tẩm máu cô, cô giơ tay lên."Xoẹt......" - Tay cô bị hắn bắt lấy, môi hắn vẫn nằm trên cổ cô, miệng hắn nhếch lên, mắt lia qua cổ cô" Rắc......" - Cổ tay cô rắc một tiếng bị hắn bẻ gãy, cô đau đớn nhưng lại không hề phát ra âm thanh rằng mình đang đau đớn. Hắn nhẹ nhàng chụt lên má cô một cái rồi kề sát tai cô thì thầm : "Cô nghĩ tôi có thể bị mắc lừa sao? Cô dâu của tôi!"
Cô buông dao rớt lên nền nhà kêu leng keng. Cô không giết được hắn thì trước sau gì cũng bị hắn bức chết, cô sẽ tự tử. Hắn tát vào mặt cô một phát khiến cô ngã nhào xuống sàn. Hắn lạnh lùng nói :"Định cắn lưỡi tự tử sao? Không muốn giết tôi nữa à?"Cô quẹt máu trên miệng rồi đứng dậy, lại tiếp tục ngồi lại vào giường, vẻ mặt không chút sợ hãi. Hắn thấy thế vỗ tay bốp bốp mỉm cười nhìn cô. Quả thật không thể xem thường người phụ nữ này! Cô ta có khả năng đặc biệt hơn người khác, quả thật như hắn nghĩ, cô không ngây thơ trong sáng chút nào, có thể sống sót đến bây giờ nếu không nói là cô ta rất ranh ma chẳng nhẽ lại nói là số cô ta may mắn à? Cô ta diễn kịch rất khá!. Hắn kề sát mặt cô khẽ gọi :"Cô muốn giết tôi thì phải sống tiếp chứ! Sao lại muốn chết! Tôi chơi chưa đủ mà!"
Cô vẫn ngồi đó im lặng chẳng nói gì, nếu giết được hắn sau này cô sẽ thoát khỏi số kiếp thấy ma và sẽ sống một cuộc sống bình thường như bao người khác.
"Tôi sẽ giết anh!"
Hắn vỗ tay mỉm cười rồi nói :
"Tốt lắm! Thế mới xứng đáng làm cô dâu của tôi chứ!"Hắn bóp cổ cô, nhấc bổng người cô lên không trung, đôi mắt sắc lạnh nhìn vào khuôn mặt tím tái của cô thật rất hài lòng. Hắn quăng cô vào tường khiến cô bất tỉnh nhân sự. Hắn phủi tay rồi bước đi còn thì thầm vài câu : "Tôi chờ xem cô dùng cách gì giết tôi! Cô dâu hỗn láo! "
Sáng sớm hôm sau, ba mẹ hắn - Hồ lão gia và Hồ phu nhân đã sai gia nhân đến phòng hắn xem động tĩnh. Thật không thể tin được là cô còn sống, họ vừa bất ngờ vừa vui, sai gia nhân đem quần áo thay cho cô, đem đồ ăn cho cô, vàng bạc trang sức cô đều được họ cung cấp không thiếu một thứ gì. Sau đó cô được gia nhân đưa về nhà mẹ đẻ thăm nhà theo truyền thống, ba mẹ cô hết sức sửng sốt, chị tưởng cô đã chết mất xác rồi chứ không nghĩ cô lại trở thành bà hoàng thế này. Lòng đố kỵ lại nổi lên, chị cô hối hận lắm! Đáng lẽ người hưởng hạnh phúc là mình mà không ngờ em mình lại hưởng. Chị cô thấy thế liền thông đồng với ba mẹ đánh ngất cô rồi nhốt vào kho. Chị cô lột hết đồ cô đeo lên người và thay thế cô trở về nhà họ Vương thay cô làm dâu. Hai chị em sinh đôi giống nhau như hai giọt nước nên chẳng ai nhận ra, nhưng lại có một người nhận ra......trừ một người.---------------------------End Chap----------------------Người đó là ai thì mọi người đón xem chap sau nhá
Hắn đứng dậy đưa tay bóp cằm cô tức giận quát :
"Tại sao lại để người khác động vào người hả?"
Cô nhăn mặt bán sống bán chết lắc đầu, môi khẽ mấp máy muốn nói gì nhưng không được. Hắn nhìn cô đau khổ đôi môi mỏng khẽ nhếch lên :"Chúng ta nên động phòng thôi! Nào....."
Hắn buông cằm cô, đôi tay trở nên mềm mại mơn trớn gò má cô, từ từ từ từ trược xuống cổ cô. Rồi lại xuống xương quai xanh, và dừng lại ở vai cô, hắn trược váy xuống ôm trọn người cô, vùi mặt vào cổ hôn cô. Đôi tay nắm khóa kéo sau lưng cô từ từ kéo xuống. Cô nhẹ nhàng lòn tay xuống gối móc ra một con dao nhọn được làm từ ngà voi tẩm máu cô, cô giơ tay lên."Xoẹt......" - Tay cô bị hắn bắt lấy, môi hắn vẫn nằm trên cổ cô, miệng hắn nhếch lên, mắt lia qua cổ cô" Rắc......" - Cổ tay cô rắc một tiếng bị hắn bẻ gãy, cô đau đớn nhưng lại không hề phát ra âm thanh rằng mình đang đau đớn. Hắn nhẹ nhàng chụt lên má cô một cái rồi kề sát tai cô thì thầm : "Cô nghĩ tôi có thể bị mắc lừa sao? Cô dâu của tôi!"
Cô buông dao rớt lên nền nhà kêu leng keng. Cô không giết được hắn thì trước sau gì cũng bị hắn bức chết, cô sẽ tự tử. Hắn tát vào mặt cô một phát khiến cô ngã nhào xuống sàn. Hắn lạnh lùng nói :"Định cắn lưỡi tự tử sao? Không muốn giết tôi nữa à?"Cô quẹt máu trên miệng rồi đứng dậy, lại tiếp tục ngồi lại vào giường, vẻ mặt không chút sợ hãi. Hắn thấy thế vỗ tay bốp bốp mỉm cười nhìn cô. Quả thật không thể xem thường người phụ nữ này! Cô ta có khả năng đặc biệt hơn người khác, quả thật như hắn nghĩ, cô không ngây thơ trong sáng chút nào, có thể sống sót đến bây giờ nếu không nói là cô ta rất ranh ma chẳng nhẽ lại nói là số cô ta may mắn à? Cô ta diễn kịch rất khá!. Hắn kề sát mặt cô khẽ gọi :"Cô muốn giết tôi thì phải sống tiếp chứ! Sao lại muốn chết! Tôi chơi chưa đủ mà!"
Cô vẫn ngồi đó im lặng chẳng nói gì, nếu giết được hắn sau này cô sẽ thoát khỏi số kiếp thấy ma và sẽ sống một cuộc sống bình thường như bao người khác.
"Tôi sẽ giết anh!"
Hắn vỗ tay mỉm cười rồi nói :
"Tốt lắm! Thế mới xứng đáng làm cô dâu của tôi chứ!"Hắn bóp cổ cô, nhấc bổng người cô lên không trung, đôi mắt sắc lạnh nhìn vào khuôn mặt tím tái của cô thật rất hài lòng. Hắn quăng cô vào tường khiến cô bất tỉnh nhân sự. Hắn phủi tay rồi bước đi còn thì thầm vài câu : "Tôi chờ xem cô dùng cách gì giết tôi! Cô dâu hỗn láo! "
Sáng sớm hôm sau, ba mẹ hắn - Hồ lão gia và Hồ phu nhân đã sai gia nhân đến phòng hắn xem động tĩnh. Thật không thể tin được là cô còn sống, họ vừa bất ngờ vừa vui, sai gia nhân đem quần áo thay cho cô, đem đồ ăn cho cô, vàng bạc trang sức cô đều được họ cung cấp không thiếu một thứ gì. Sau đó cô được gia nhân đưa về nhà mẹ đẻ thăm nhà theo truyền thống, ba mẹ cô hết sức sửng sốt, chị tưởng cô đã chết mất xác rồi chứ không nghĩ cô lại trở thành bà hoàng thế này. Lòng đố kỵ lại nổi lên, chị cô hối hận lắm! Đáng lẽ người hưởng hạnh phúc là mình mà không ngờ em mình lại hưởng. Chị cô thấy thế liền thông đồng với ba mẹ đánh ngất cô rồi nhốt vào kho. Chị cô lột hết đồ cô đeo lên người và thay thế cô trở về nhà họ Vương thay cô làm dâu. Hai chị em sinh đôi giống nhau như hai giọt nước nên chẳng ai nhận ra, nhưng lại có một người nhận ra......trừ một người.---------------------------End Chap----------------------Người đó là ai thì mọi người đón xem chap sau nhá
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com