TruyenHHH.com

Chuyen Ver Neu Nhu Chung Ta Dung Lai O Thoi Nien Thieu Thanh Xuan Junseung Dooseob

Chương thứ năm mươi hai: Song nhân hành

Ngày thứ hai hai người ngồi xe đi Lệ Giang.

Mấy năm gần đây bởi vì phát triển du lịch, Lệ Giang trên thực tế đã trở thành một thành phố thương mại hóa ở mức độ cao, cơ bản không cần đặc biệt chuẩn bị cái gì, mang theo tiền và người đi là đủ rồi.

Khách sạn Lệ Giang và nhà hàng đều cùng công ty du lịch gắn kết với nhau, sẽ cung cấp một sự phục vụ dây chuyền tốt nhất, gần như không cần tự mình phải hao tổn tâm trí. JunHyung ở phương diện chỗ ở có yêu cầu luôn rất cao, cho nên hắn quyết đoán vứt bỏ khách sạn bình dân, phòng đặt phải là khách sạn cấp năm sao cùng phòng tổng thống.

Nhà nghỉ này đem đặc sắc của cổ xưa cùng xa hoa của hiện đại kết hợp hoàn mỹ, cả nhà nghỉ giống như một hình ảnh Lệ Giang thu nhỏ, cho dù chỉ đợi ở nhà nghỉ không đi đâu cả, cũng đã rất thích ý rồi, không phụ cái tên "Độ giả tửu điếm".

Sau khi xuống xe, liền có xe của nhà nghỉ tới đón. Tới phòng buông hành lý xuống, hai người an vị trên xe nhà nghỉ sắp xếp thẳng tiến đến Đại Nghiên cổ thành.

Đường phố cổ thành phức tạp, người bình thường cho dù cầm bản đồ cũng khó có thể tra được bản thân đang ở nơi nào, huống hồ là HyunSeung vốn chính là một người mù đường. Cũng may đầu óc của thiên tài JunHyung rất hữu dụng, HyunSeung một mực đi theo hắn là ổn, tóm lại là không lạc đi đâu được.

Cả một ngày các địa phương khác hai người đều không đi, phần lớn thời gian đều dùng ở việc thể nghiệm mỹ thực cổ thành. HyunSeung đối với thức ăn không quan trọng, nhưng JunHyung tuyệt đối là một tên ham ăn.

Ngoài mỹ thực ra, cửa hàng mua sắm ở cổ thành cũng rất nhiều, hàng hóa rực rỡ đủ loại khiến người ta không thể xem hết.

Trên thực tế ở loại địa phương này mua đồ cần đòi hỏi có thực lực mặc cả nhất định, bởi vì phần lớn hàng hóa đều hét giá rất cao. Người có kỹ xảo cao lúc trả giá sẽ trực tiếp chém giảm xuống được một nửa, thế nhưng hai người JunHyung và HyunSeung rõ ràng sẽ không biết những thứ này, cho nên một đường đi qua, JunHyung quả thực đã thành một người coi tiền như rác tiêu chuẩn trong mắt những nhà buôn trên phố.

Trong một cửa hàng thủ công mỹ nghệ, JunHyung nhìn trúng một khối phù điêu Ưu ma chiến thần. Loại phù điêu thủ công nhỏ bé này, chợ thông thường giá cũng khoảng ba, bốn trăm đồng, mà lưu hành trong nghề lại báo giá lên tới gần tám trăm tới một nghìn, để một khoảng chém giá mặc cả lớn cho khách du lịch.

Khi chủ cửa hàng báo giá ra, thực tế người này đã làm tốt chuẩn bị cùng JunHyung mặc cả qua lại. Nhưng ngoài dự liệu của chủ cửa hàng chính là, JunHyung sau khi nghe thấy báo giá lại không chút do dự trả tiền, khiến cho một thân máu nóng của chủ tiệm toàn bộ không có cơ hội sử dụng, lúc đó cũng không phản ứng lại, vẫn là một tiểu phục vụ sinh trong cửa hàng tương đối lanh lợi, tiếp nhận thẻ của JunHyung bắt chuyện hắn đi tính tiền.

HyunSeung cuối cùng cảm thấy bộ dáng xài tiền của JunHyung làm cho người ta hãi hùng khiếp vía, có điều vừa nghĩ đến xuất thân của hắn, liền thoải mái. Người này, mấy năm gần đây chỉ là mình hắn chơi đùa đầu tư có lẽ cũng buôn bán lời không ít, khỏi cần phải nói đến còn có tiền tiêu vặt cha mẹ hắn cho.

Lúc đi, bởi vì được lãi lớn, chủ tiệm tặng thêm cho JunHyung rất nhiều đồ chơi nhỏ, hai bên đều đại vui vẻ.

Thực ra bất kể chỗ nào ở cổ thành, hầu như đều là rập theo một khuôn, kiến trúc phục cổ, trang trí hiện đại, đủ loại phố chợ buôn bán, đủ loại chen chúc.

HyunSeung ghét nhất bị chen chúc, hơn nữa còn có chút say rượu, ở cổ thành đi không đến nửa ngày đã mệt mỏi, đầu óc choáng váng.

Đi khắp các phố, HyunSeung quả thực là mệt đến không còn hơi sức, JunHyung không thể làm gì khác đành phải tìm một quán bar ngoài trời kéo cậu cùng ngồi nghỉ.

JunHyung gọi phục vụ mang một cốc nước ép hoa quả, một ly rượu, cười đem nước hoa quả đưa cho HyunSeung, nói: "Mệt muốn chết rồi đi, Seungie? Uống cốc nước hoa quả bổ sung năng lượng."

HyunSeung nhận lấy "ừng ực ừng ực" uống liền một lúc.

"Ngốc quá, khát thành như vậy sao không nói? Ở dọc đường cũng có thể mua đồ uống a."

"Người nhiều lắm." HyunSeung lau miệng nói, ngụ ý tự nhiên là không muốn dừng lại để bị người chen.

JunHyung cười đem khăn ăn cho cậu: "Cậu nha, thực sự là không có biện pháp."

HyunSeung tựa lưng vào ghế ngồi, quay đầu nhìn người đi tới đi lui ven đường, cau mày nói: "Ở đây cùng Đại Lý không khác gì nhau, đầy rẫy tất cả đều là khu buôn bán kiến trúc giả cổ."

JunHyung dùng cây tăm xiên một miếng tuyết đào đã cắt sẵn hướng miệng cậu đưa tới, cười xán lạn đến có thể đẹp ngang ánh nắng, "Bằng không thì sao? Cậu muốn ở chỗ này thể nghiệm văn hóa dân tộc của người Nạp tây sao? Ha ha a....."

HyunSeung vừa cắn tuyết đào vừa nói: "Không phải thế thì chúng ta nghìn dặm xa xôi đến đây làm cái gì?"

"Ngốc, cậu cho là ở đây đều là người dân bản xứ Lệ Giang hay sao? Đã sớm không còn bao nhiêu."

"Là như thế này sao? Ai, mệt mỏi quá, mùi thương mại hóa quá nồng rồi." HyunSeung lời ít ý nhiều bình luận, dựa vào ghế một bộ dáng không muốn chuyển động nữa.

"Sâu lười nhỏ." JunHyung nhìn hắn cười, ánh mắt ôn nhu, "Nhưng mà ở đây đích thật là cùng với đi dạo phố buôn bán thông thường không khác mấy.... Ừm, dù sao cũng đã thu hoạch được khá nhiều, không bằng hôm nay chúng ta quay về nhà nghỉ nghỉ ngơi sớm một chút đi?"

HyunSeung hữu khí vô lực mà đáp: "Hiện tại không muốn động."

"Vậy ngồi thêm một lúc." JunHyung đem hoa quả và bánh ngọt đều đẩy tới trước mặt cậu, "Này, ăn nhiều chút bổ sung thể lực."

HyunSeung chán ghét mà nói: "Hôm nay cả ngày đều ăn."

"Bởi vì cậu là một tiểu tham ăn nha." JunHyung đưa tay vuốt lên khuôn mặt cậu.

Sắc mặt HyunSeung đỏ ửng mà quát khẽ: "Đây là ngoài đường!"

"Tôi biết." JunHyung lập tức đáp lại, "Nhưng mà dù sao cũng không có ai quen biết."

HyunSeung vứt một ánh mắt xem thường, uống nước trái cây không để ý tới hắn.

Mặc dù mệt chết đi, nhưng buổi tối JunHyung vẫn kéo HyunSeung đi quán bar "Cưỡi ngựa chạy ngàn dặm" rất nổi tiếng ở Lệ Giang. Bên trong chủ yếu là ca múa dân tộc, các vũ công người Nạp Tây, Tang , Di, Thái, Bạch, v.v. Hơn chục dân tộc cùng nhiệt tình dâng trào, ngồi ở bên trong vừa uống vừa xem biểu diễn, cảm giác không kém đi dạo cổ thành.

Có điều thấy phân nửa thời gian, HyunSeung đều mệt đến ngủ mất, cuối cùng vẫn là JunHyung đem cậu ôm lên xe taxi, một màn này lúc đó nếu không phải là do bóng đêm dày đặc, sợ rằng cũng khiến cho người vây xem rồi.

Thế là ngày thứ hai ở Lệ Giang, hai người cùng không đi đâu, ngồi ở đình viện bên ngoài kéo đàn, uống trà, đọc sách, ngắm mây trời...

HyunSeung mấy ngày nay xác thực là chơi đến mệt mỏi, ngồi một lúc đã buồn ngủ, ở trên ghế ngoài đình viện không bao lâu liền nằm xuống, chờ JunHyung kéo xong mấy khúc quay đầu lại nhìn cậu, cậu đã cùng Chu Công đi được nước cờ nào rồi.

JunHyung cười lắc đầu, buông đàn xuống, ôm lấy cậu đi vào phòng. Phòng ở đây bài trí vô cùng cổ kính, nhưng giường lại rất hiện đại, vô cùng thoải mái, ngay cả áo ngủ cũng là loại vô cùng mềm mại.

Sau khi đem HyunSeung thả xuống giường, JunHyung ôm cậu cùng nhau nằm một hồi, ngay cả hắn cũng có chút buồn ngủ, nghĩ dù sao cũng không có việc gì làm, liền dứt khoát cởi quần áo tiến vào ổ chăn cùng HyunSeung mỹ mỹ mà ngủ một giấc qua trưa, khi tỉnh lại, trời đều đã tối rồi.

Ngày mai hai người sắp xếp lộ trình là đi Ngọc Long Tuyết Sơn.

Mùa đông Ngọc Long Tuyết Sơn tráng lệ, không khí lạnh đều bị núi tuyết ngăn trở hình thành cảnh tuyết rơi quy mô lớn, cũng bởi vậy, Lệ Giang cổ thành mới có thể bốn mùa như xuân, ngay cả mùa đông cũng rất ấm áp.

Mặc dù khí hậu Lệ Giang hợp lòng người, nhưng trên núi tuyết cũng vẫn phải có áo chống lạnh, bởi vì trên đỉnh núi rất lạnh, hơn nữa gió mùa đông cũng rất lớn.

Ở trên núi tuyết chỗ mua vé có nơi chuyên cho thuê áo lông, nhưng nếu như để HyunSeung có chút bệnh sạch sẽ mặc loại quần áo này cậu đại thể sẽ thà rằng đông chết còn hơn. Cho nên JunHyung rất có dự kiến mà chuẩn bị hai bộ áo lông. Hai bộ áo lông này kiểu dáng giống nhau, chỉ khác màu, hai người mặc ở xa nhìn giống như sinh đôi, nhìn gần... lại giống như người yêu.

HyunSeung tự nhiên sẽ không hiểu dụng tâm của JunHyung, cậu đối với phương diện này trước nay đều rất trì độn. Cậu chẳng qua là đối với mấy trang phục như khăn quàng cổ, mũ nón hay găng tay rất không quen. Phải biết rằng trước kia mặc dù là trời đông giá rét, cậu cũng rất ít khi mặc đồ đông ấm, mà hiện tại thoáng cái đã bị gói thành gấu bắc cực, nếu không có JunHyung kiên trì, cậu thật đúng là muốn cởi ra.

JunHyung nhìn bộ dạng HyunSeung một đường đều bĩu môi không khỏi buồn cười: "Ngốc, đi lên cậu sẽ biết lạnh."

"Vậy chính cậu sao lại không mặc nhiều như vậy?" HyunSeung vẫn đối với sự đối đãi khác biệt của JunHyung có chút không hài lòng.

"Ai, không phải chỉ ít hơn cậu cái bao tay thôi sao, tôi đây là vì thuận tiện chụp ảnh." JunHyung cười, đưa tay niết khuôn mặt cậu thứ duy nhất còn lộ ở ngoài, "Thực sự là một đứa trẻ, ngay cả tức giận biểu tình cũng đáng yêu như thế."

HyunSeung trừng hắn, "Dài dòng, không được niết tôi."

JunHyung chỉ cảm thấy vẻ mặt cậu trừng người đều đủ phong tình hơn bất cứ nữ nhân nào, thật hận không thể lập tức ôm lấy cậu hôn nồng nhiệt. Cũng may hắn còn không có mất đi lý trí, rốt cuộc vẫn nhịn được xuống, nếu không khẳng định sẽ trở thành tin thời sự địa phương ngày thứ hai.

HyunSeung bị nụ cười của hắn làm cho nổi da gà, dứt khoát quay đầu không nhìn tới hắn.

Lúc đi tới nơi, hai người ngồi xe du lịch và cáp treo. Trong cáp treo, có thể thấy ánh dương xa xa chiếu xuống khúc xạ trên sông băng hiện ra màu sắc mỹ lệ.

Máy ảnh của JunHyung bắt đầu từ trên cáp treo chưa từng dừng chụp, mặc dù Ngọc Long Tuyết Sơn cũng không phải là núi tuyết đầu tiên hắn từng nhìn thấy, nhưng vẫn gây cho hắn rung động mãnh liệt.

Loại cảm giác bắt nguồn từ thiên nhiên hùng vĩ mà thần thánh này, bất cứ một tấm ảnh nào cũng không thể phục chế lại được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com