TruyenHHH.com

Chuyen Ver Neu Nhu Chung Ta Dung Lai O Thoi Nien Thieu Thanh Xuan Junseung Dooseob

Chương thứ bốn mươi hai: Trận bóng như xưa, ăn ý không còn nữa.

Bởi vì là cuối tuần, các bạn cùng phòng đều đã về nhà, trong phòng chỉ còn một mình HyunSeung, cậu cuối cùng mệt đến muốn đi ngủ, cậu đã mơ, mơ tới khi đó ở trong nhà JunHyung.

Cậu cầm trong tay máy chơi game, đầu gối lên hai chân JunHyung, thoải mái mà chơi trò chơi.

Mà JunHyung thì lại vừa xem TV, vừa uy cậu ăn cái gì đó.

Hắn hỏi cậu: "Seungie, nghỉ đông này chúng ta đi du lịch đi?".

"Đi đâu?"

Giống như lo lắng một hồi, JunHyung mới trả lời: "Đi Mỹ, được không?"

Hai tay của cậu không ngừng ấn máy chơi game, nghe vậy không chút do dự nói: "Quá xa."

"Vậy cậu nói đi đâu?" JunHyung nâng đầu cậu lên, cầm cái gối dựa đặt lên đùi mình, để đầu của cậu tựa lên gối.

"Không biết, không phải cậu đề nghị sao?"

JunHyung nở nụ cười, "Quên đi, dù sao từ giờ tới nghỉ đông cũng còn xa, chúng ta từ từ nghĩ vậy."

"Ừ." Cậu nhăn mi, "Lại thua rồi."

"Cậu đúng là một đứa trẻ." JunHyung sủng nịnh mà xoa tóc cậu.

Cậu tự động xem nhẹ những lời này của JunHyung, đem máy chơi game đặt ở ngực, giương con mắt lên nhìn JunHyung, hỏi: "Nhưng mà nghỉ đông cậu không cùng người trong nhà đón năm mới sao?".

"Chúng ta qua năm mới rồi đi cũng được."

"Ừ, cũng đúng." Cậu lại buông mi xuống, cầm lấy máy chơi game tiếp tục chơi, "Vậy cậu sớm trở lại.".

JunHyung đột nhiên nở nụ cười, thẳng thắn mà đáp lại: "Được!"

. . .

Cảnh trong mơ chân thật mà giống như thực sự đã từng phát sinh vậy, nhưng tỉnh lại nhìn phòng ngủ trống không, HyunSeung không thể không thừa nhận, tất cả mọi thứ này đều chỉ là mơ thôi.

Cậu cảm thấy mệt mỏi quá, không thể làm gì hơn là kiềm chế bản thân.

Phải làm thế nào mới không nghĩ đến nó nữa? Giống như bất cứ lúc nào nói tạm biệt, đều lộ vẻ rất tàn nhẫn.

Cuộc sống từng ngày từng ngày lặp lại, ngay sau khi thi đấu bóng đá đại hội thể thao cũng kết thúc, thời điểm HyunSeung thấy JunHyung đại bộ phận cũng chỉ có ở sau khóa huấn luyện bóng đá. Quản lý đội bóng Hye Ji bởi vì giờ đây trở nên bận rộn hơn rất nhiều, không giống như lúc xưa có nhiều thời gian tiêu hao vào đội bóng như vậy nữa, cho nên lại tuyển một người quản lý mới.

Người quản lý này chính là Tae Hee lớp JunHyung.

Tae Hee lớn lên rất xinh đẹp, khác với Hye Ji thanh tú, cô càng thiên về cao nhã thanh lịch hơn, đối xử với mọi người cũng là lễ phép mà cẩn thận, vừa nhìn chính là tiểu thư khuê các từ nhỏ đã được dạy dỗ tốt. Loại nữ sinh này ở trong đám nữ sinh líu ríu có vẻ vô cùng nổi bật, hơn nữa thành tích lại tốt, là top đầu lớp thực nghiệm, người thích cô nhiều vô cùng.

Bởi vì cô cùng ông nội JunHyung có chút giao tình, cho nên hai người rất thân thiết, hơn nữa hai người nam suất nữ đẹp, đi cùng một chỗ vô cùng đẹp mắt, vì thế không bao lâu, trong đội bóng liền truyền ra tin đồn về bọn họ. Đương nhiên, đương sự chưa bao giờ thừa nhận. Thế nhưng yêu đương lứa tuổi học cấp 3, vốn cũng không cần thừa nhận.

Khi HyunSeung từ trong miệng Chang Sub nghe nói đến chuyện này, trực tiếp cảm thấy máu cả người đều lạnh đến thấu xương. Cậu biết bản thân vốn không có tư cách đi đố kị, nam nữ hoan ái, đều là chuyện rất bình thường không phải sao? Cậu làm thế nào mới có thể thắng được một nữ sinh ở tất cả mọi phương diện đều ưu tú như thế?

Phần tình cảm này ngay từ đầu đã là vô vọng mà tịch mịch.

Mặc dù cứ tự nói với mình như vậy, nhưng cậu rõ ràng vẫn bị chuyện này ảnh hưởng. Cậu không cách nào không chú ý đến, trong khi cậu và JunHyung gần như không hề va chạm, còn phải trơ mắt nhìn hắn cùng một nữ sinh khác đi cùng một chỗ. Cậu không có cách nào ngăn cản ánh mắt bản thân dõi theo bóng hình hai người.

Không biết có phải là bởi gánh nặng trong lòng quá nhiều hay không, lúc đá bóng, ăn ý giữa cậu cùng JunHyung cuối cùng cũng xuất hiện vết rách. Cậu không thể chỉ dựa vào cảm giác để nhận bóng của JunHyung truyền cho nữa, cũng không thể chuẩn xác mà phán đoán điểm rơi đường chuyền bóng của JunHyung, cậu cảm thấy chính mình đoán không ra ý đồ của JunHyung, tình cảnh này khiến cậu đứng trước trận đấu có phần không biết làm thế nào.

Cũng bởi vì như thế, trạng thái của cậu ở trong trận đấu có chút không ổn định, có đôi khi rất có tinh thần, vô cùng xuất sắc, có đôi khi quả thực là giống như động tác của trẻ con, nhấp nhô lên xuống. Trong trận tứ kết, cậu càng giống như mộng du, giống con ruồi không đầu ở trong trận chạy loạn, cũng bởi vậy trận thi đấu này của bọn họ đá vô cùng gian nan, cuối cùng vẫn là dựa vào JunHyung sút vào mới sứt mẻ mà tiến vào chung kết.

Trong trận chung kết bọn họ lại một lần nữa cùng đội Thự Quang dũng mãnh phi thường không đội trời chung.

Tiếng hô đội Thự Quang năm nay đoạt cúp vô cùng lớn, hơn nữa nhân vật hạch tâm trong đội bọn họ Hwan Hee năm nay quyết tâm rất nhiều, nếu như lại thất bại, hắn sẽ không còn cơ hội lần sau nữa. Huống hồ Thự Quang vẫn được xưng là "Ông vua không ngai", đây vừa là ca ngợi, lại vừa là một loại bi thương. Trong tất cả các đội thi đấu của thành phố, đội bọn họ có lẽ chính là đội có chấp niệm phải đạt được giải quán quân sâu nhất.

Tình trạng của HyunSeung khiến cả đội đều vô cùng lo lắng. Nói cách khác nếu như năm nay bọn họ không có bước đột phá, con đường sang năm sẽ càng khó đi.

Huấn luyện viên dự tính tìm HyunSeung nói chuyện một chút, hy vọng có thể tìm được nguyên nhân trạng thái bấp bênh của cậu. Trường bọn họ cũng không phải đội mạnh giống như Thự Quang có lực lượng thay thế có thực lực, bọn họ chỉ có HyunSeung một tiền đạo có thể nắm giữ được, nếu như hỏa lực của cậu rơi xuống, như vậy toàn bộ lực công kích của đội đều sẽ giảm mạnh.

Năm nay thế nhưng chính là một năm tốt nhất để bọn họ tiếp cận chức quán quân, tuyệt đối không thể bỏ phí.

"HyunSeung, gần đây có phải có chuyện gì hay không? Nhìn em cùng các đồng đội cũng không có nói chuyện, là áp lực học tập quá lớn sao?" Sau khi huấn luyện chấm dứt, HyunSeung bị huấn luyện viên giữ lại một mình.

"Không có." HyunSeung nhìn JunHyung đi cùng Tae Hee, trên mặt biểu tình gì cũng không có.

"Vậy sao gần đây đều đá không có tình thần thế? Quá mệt mỏi sao?"

HyunSeung thu hồi ánh mắt, kéo cái quần dài, nói: "Huấn luyện viên, em không sao." Nói xong liền chuẩn bị đi, "Em đi trước, tạm biệt huấn luyện viên.".

"Ai, HyunSeung, nỗ lực lên! Có chuyện gì cứ tới tìm thầy, biết không?" Huấn luyện ở phía sau gọi.

"Được." HyunSeung cũng không quay đầu lại mà hướng phía sau phất tay, đem áo khoác khoác lên đầu vai, trực tiếp hướng ký túc xá đi đến.

Trận chung kết ba ngày sau, HyunSeung một mình một người ở góc phạt làm động tác khởi động. Chỉ chốc lát sau, trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày chơi bóng trắng như tuyết.

"Seungie, khẩn trương sao?" Thanh âm quen thuộc truyền vào tai.

Cậu ngẩng đầu, đứng ngược sáng, biểu tình của JunHyung có phần mơ mơ hồ hồ.

Cậu lắc đầu, không nói gì.

JunHyung nở nụ cười, yên lặng mà ở bên cạnh cậu cùng cậu làm động tác khởi động.

Đã bao lâu rồi? HyunSeung dùng khóe mắt dư quang nhìn hắn, đã bao nhiêu lâu rồi hai người không gần gũi như vậy cùng nhau làm một việc?

Cậu rất muốn cùng JunHyung nói cái gì đó, cứ như trước đây tự nhiên nói chuyện như thế. Nhưng mà lời nói đến bên mép lại nuốt xuống, giống như mỗi một câu nói đều là không hợp thời. Cậu vốn là một cao thủ tẻ ngắt, khi JunHyung không chủ động nói chuyện, giữa bọn họ hiển nhiên chỉ có trầm mặc.

"Nếu như mệt, thì đứng ở tại chỗ, tôi sẽ chuyền bóng cho cậu." Trước khi đi JunHyung nói với cậu như thế, đây cũng là câu thứ hai mà JunHyung nói với cậu ngày hôm nay.

Hắn đã không giống như trước đây ở bên cạnh cậu lải nhà lải nhải nói chuyện nữa, cũng không giống như trước đây cứ như vậy mà gọi cậu là "đồ ngốc", hắn cùng cậu ở cùng nhau, nói cũng trở nên thiếu thốn như vậy.

HyunSeung giẫm lên bóng nhìn bóng dáng hắn dần dần đi xa, trong ngực khó chịu đến muốn khóc.

Vì sao, vì sao bọn họ lại biến thành như vậy? Đây thật sự là điều cậu muốn sao?

"Các vị khán giả các vị bằng hữu! Sắp tới chính là trận chung kết bóng đá học sinh cao trung toàn thành phố, giữa cấp 3 Seoul và trung học thực nghiệm Thự Quang. Tiếp theo mời mọi người chứng kiến cầu thủ hai đội ra sân....."

Trước khi đá JunHyung nhìn HyunSeung một cái, bóng dáng cậu cơ hồ trở nên yếu ớt hơn một chút, chẳng lẽ là không ăn uống đầy đủ sao? Hắn cùng HyunSeung giao lưu đã trở nên càng ngày càng ít, ít đến thảm thương, hắn phát hiện HyunSeung đối với hắn lại là không lời nào để nói.

HyunSeung đứng ở điểm phát bóng, tầm mắt lướt qua mọi người, mãi cho tới khung thành của Thự Quang. Hwan Hee làm ra tư thế phòng thủ, hai bên đều đã vận sức chờ phát động.

Cậu biết JunHyung ở một nơi không xa ngay phía sau cậu, cậu tin tưởng hắn giống cậu, đối mặt với đối thủ trong đầu chỉ có một ý niệm: thắng!

Hye Ji ở dưới sân trong tay cầm một bình nước khoáng, giống như mỗi lần thi đấu ngày trước, tâm tình của cô đều có chút hưng phấn cùng khẩn trương.

Tình trạng của HyunSeung ở nửa đầu trận vô cùng không tốt, cô rất lo lắng cho cậu. Trên thực tế, cô chung quy vẫn cảm thấy HyunSeung trầm mặc trong lòng dường như có rất nhiều bí mật, lúc mới gặp cậu, cậu mặc dù cũng trầm mặc như thế, nhưng ánh mắt lại trong suốt mà đơn thuần, thế nhưng hiện tại, ánh mắt của cậu lại sâu như biển, kẻ khác không nắm bắt được.

"Cố lên, HyunSeung!" Hye Ji ở trong lòng lặng lẽ vì cậu cầu nguyện.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com