Chuyen Ver Minhope Omega Bo Tron
Trực thăng vừa đáp xuống trạm dừng của đế quốc thì lập tức bị cảnh sát cản lại yêu cầu xuất trình giấy tờ, Hoseok đưa hộ chiếu của mình ra, cậu đến đế quốc với tư cách là thương nhân, đương nhiên đây chính là thân phận giả mà Joon Woo đã tạo giúp cậu.Dưới ánh mắt dò xét sắc bén của cảnh sát, Hoseok tỏ ra vô cùng điềm tĩnh, ba năm lăn lộn trên thương trường, mặc dù không quá tàn khốc nhưng cậu cũng đã học được cách khống chế cảm xúc của mình.Trong trường hợp không đối mặt với Park Jimin, sẽ không ai phát hiện ra cậu đang lo lắng.Quả nhiên sau một hồi kiểm tra, nhóm cảnh sát đã cho cậu tiến vào đế quốc, tuy nhiên khi sắp rời khỏi cổng kiểm soát, cậu lại nghe hai người cảnh sát nói chuyện với nhau.“Bên trên đưa xuống, chỉ cần là người tóc đen mắt đen đều phải giữ lại.”
Vào khoảnh khắc đó toàn thân Hoseok khẽ run lên, vội vàng ôm Kook Bo rời khỏi trạm dừng ngay lập tức.Hoseok thầm cảm thấy may mắn vì Joon Woo chu đáo, nếu không mặc kệ họ đang tìm ai thì cậu và Kook Bo đều sẽ bị nhắm tới.Lúc này họ đang ngồi xe đi đến trung tâm đ ế quốc, bé Đầu mở to đôi mắt tròn xoe hỏi:
“Ba ơi mình đi đâu vậy? Sao chú Joon Woo không đi với mình? Con nhớ chú ấy quá.”
Hoseok yêu thương hôn lên trán cậu bé một cái rồi nói:
“Chúng ta đi thăm ông bà ngoại, đợi một thời gian nữa có lẽ chú Joon Woo sẽ đến tìm con chơi đó.”
Kook Bo vẫn bĩu môi tỏ vẻ không vui, nó nói:
“Hay là ba kết hôn với chú Joon Woo đi, như vậy con và chú ấy sẽ thân càng thêm thân rồi.”
Nó nghe bạn bè nói cha con là mối quan hệ thân thiết nhất, có lẽ bởi vì nó và chú Joon Woo không phải cha con nên anh ta không thể cùng nó đến thăm ông bà ngoại.Hoseok nghe xong im lặng không nói gì, một lần chọn sai cả đời không thể sửa chữa, Joon Woo quá tốt, lại có tiền đồ vô lượng, làm sao một omega bỏ trốn lại mang theo đứa nhỏ như cậu xứng với anh ta chứ?
Xe chạy hơn hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến khu phố của nhà cậu.Lúc này trong lòng Hoseok thoáng căng thẳng, lại mất thêm mười lăm phút, rốt cuộc cậu cũng đứng trước cửa nhà mình rốt cuộc nhịp tim của cậu không kiềm chế được mà gia tăng tốc độ,
Ting tong.Chuông cửa vang lên, người đi ra mở cửa chính là em trai của cậu, Jung Lee Hoo.Cậu ấy là một alpha, năm nay mới mười sáu tuổi, từ cái tên có thể thấy cha mẹ đều mong muốn cậu ấy sẽ bảo vệ anh trai của mình thật tốt.Và đúng như ông bà hy vọng, thằng bé thật sự rất thương Hoseok.Mà vừa nhìn thấy em trai, dù đã kìm nén cảm xúc đến mức nào đi nữa, đôi mắt của Hoseok vẫn ngấn lệ, Jung Lee Hoo thấy vậy bèn hỏi:
“Anh là ai?”
Hoseok nuốt nuốt nước bọt, cố điều chỉnh giọng nói rồi cười nói:
“Anh là con của chiến hữu từng chung đơn vị với bác Bô Súc, cha anh bảo đến hỏi thăm bác ấy.”
Jung Lee Hoo không suy nghĩ nhiều đã mở cửa cho cậu, mà lúc này nhóm người canh gác đã lâu ở xung quanh căn nhà cũng lặng lẽ lấy bộ đàm ra gửi thông tin thẳng đến chỗ của quân khu.Hoseok dẫn theo Kook Bo vào nhà, Jung Lee Hoo cũng nhanh chân gọi cha ra tiếp khách.Hiện tại ông Jung đang chăm sóc người vợ nằm liệt giường của mình, vừa nghe có con của chiến hữu tới thì cảm thấy rất ngạc nhiên, từ sau khi con trai lớn gả cho thiếu tướng thì gần như đã không còn ai qua lại với nhà ông nữa, tại sao bây giờ lại…
Ông Jung đứng dậy đi ra ngoài, ngay sau đó ông lập tức đối diện với gương mặt đẫm lệ của một thiếu niên xa lạ, đứa bé đứng bên cạnh lắc lắc bàn tay của cậu hỏi:
“Ba ơi ông ngoại đâu?”
Xoảng!
Jung Lee Hoo đang bưng nước ra đãi khách, nghe xong câu hỏi ngây ngô của Kook Bo ly nước trong tay lập tức rơi xuống đất vỡ tan thành, còn ông Jung thì đứng yên như trời trồng không cách nào nhúc nhích được.“Cha…” Hoseok khẽ gọi.Đồng tử của ông Jung co rút lại, bàn tay run rẩy vươn về phía trước, tuy gương mặt hoàn toàn thay đổi, nhưng giờ phút này ông chắc chắn cậu chính là đứa con tưởng chừng đã chết của mình.“Cha ơi… con trở về rồi… hức… con xin lỗi…”
Hoseok nhào vào lòng ông khóc nức nở như một đứa trẻ, đây là người cha đã yêu thương cậu từ lúc lọt lòng chưa bao giờ để cậu chịu khổ dù chỉ một chút, bởi vì cậu là Hoseok, bảo bối của cả nhà.Ông Jung đờ đẫn chưa dám tin vào những gì mình vừa chứng kiến, nhưng nghe tiếng khóc của cậu ông vẫn theo thói quen đưa tay lên vỗ vào lưng cậu mà dỗ dành:
“Ngoan ngoan, Hoseok ngoan đừng khóc, khóc sẽ thành vịt con xấu xí đó.”
“Anh hai.”
Jung Lee Hoo còn gì không hiểu, cậu ấy nhào tới ôm cả cha và anh trai vào lòng rồi khóc rống, để lại Kook Bo mới ba tuổi ngơ ngác nhìn ba người, cuối cùng cũng òa lên một tiếng rồi ôm lấy chân Hoseok.“Khụ khụ khụ…”
Khóc một hồi mọi người mới nghe thấy tiếng ho khan truyền từ trong phòng ra, Hoseok vội hỏi:
“Mẹ ở bên trong phải không ạ? Con muốn gặp mẹ.”
Ông Jung lau nước mắt cho cậu rồi dẫn cậu vào phòng, nhìn người phụ nữ vốn trẻ trung xinh đẹp nay lại gầy yếu nằm trên giường, trái tim của cậu lại nhói đau.Cậu run rẩy đi đến bên giường của bà, quỳ xuống vừa khóc vừa gọi:
“Mẹ ơi con về rồi, mẹ tha lỗi cho con.”
Bà Julia khó nhọc đưa tay lên muốn chạm vào mặt thiếu niên, Hoseok vội vàng cúi thấp đầu xuống áp tay bà vào gò má của mình.Bà Julia nặn ra một nụ cười yếu ớt, thều thào:“Trông không giống cha con gì cả.”
Hoseok thừa hưởng tóc đen mắt đen từ ông Jung và làn da trắng sứ từ bà Julia, còn Jung Lee Hoo thì ngược lại, sở hữu mái tóc nâu mắt xanh từ bà Julia và làn da bánh mật từ ông Jung nên nguyên nhân cả nhà đều yêu chiều con trai lớn cũng một phần nhờ vẻ ngoài của cậu.“Con hóa trang thôi.”
Hoseok vừa định lau đi lớp hóa trang trên mặt thì bỗng khựng lại, không biết David có đến tìm cậu hay không, lỡ như không đến thì làm sao cậu rời khỏi đế quốc khi không có lớp hóa trang?
“Kook Bo, lại đây với ba.”
Hoseok gọi Kook Bo lại, sau đó đổ một ít dung dịch chuyên dụng do David đưa ra khăn rồi lau sạch mặt cho cậu bé, gương mặt bầu bĩnh giống y đúc khi cậu còn nhỏ hiện ra, chỉ duy có đồng tử màu tím kia nhắc nhở cậu rằng cha của nó là ai.Hoseok đẩy Kook Bo đến trước mặt bà Julia, rưng rưng nước mắt nói:
“Đây là cháu ngoại…”
“Anh không được tiến vào!”
Hoseok còn chưa kịp giới thiệu con mình thì bên ngoài đã vang lên tiếng la thất thanh của Jung Lee Hoo, dường như cậu ấy đang ngăn cản ai đó vào nhà.“Tôi muốn gặp cậu ấy, vợ của tôi!”
Vào khoảnh khắc đó toàn thân Hoseok khẽ run lên, vội vàng ôm Kook Bo rời khỏi trạm dừng ngay lập tức.Hoseok thầm cảm thấy may mắn vì Joon Woo chu đáo, nếu không mặc kệ họ đang tìm ai thì cậu và Kook Bo đều sẽ bị nhắm tới.Lúc này họ đang ngồi xe đi đến trung tâm đ ế quốc, bé Đầu mở to đôi mắt tròn xoe hỏi:
“Ba ơi mình đi đâu vậy? Sao chú Joon Woo không đi với mình? Con nhớ chú ấy quá.”
Hoseok yêu thương hôn lên trán cậu bé một cái rồi nói:
“Chúng ta đi thăm ông bà ngoại, đợi một thời gian nữa có lẽ chú Joon Woo sẽ đến tìm con chơi đó.”
Kook Bo vẫn bĩu môi tỏ vẻ không vui, nó nói:
“Hay là ba kết hôn với chú Joon Woo đi, như vậy con và chú ấy sẽ thân càng thêm thân rồi.”
Nó nghe bạn bè nói cha con là mối quan hệ thân thiết nhất, có lẽ bởi vì nó và chú Joon Woo không phải cha con nên anh ta không thể cùng nó đến thăm ông bà ngoại.Hoseok nghe xong im lặng không nói gì, một lần chọn sai cả đời không thể sửa chữa, Joon Woo quá tốt, lại có tiền đồ vô lượng, làm sao một omega bỏ trốn lại mang theo đứa nhỏ như cậu xứng với anh ta chứ?
Xe chạy hơn hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến khu phố của nhà cậu.Lúc này trong lòng Hoseok thoáng căng thẳng, lại mất thêm mười lăm phút, rốt cuộc cậu cũng đứng trước cửa nhà mình rốt cuộc nhịp tim của cậu không kiềm chế được mà gia tăng tốc độ,
Ting tong.Chuông cửa vang lên, người đi ra mở cửa chính là em trai của cậu, Jung Lee Hoo.Cậu ấy là một alpha, năm nay mới mười sáu tuổi, từ cái tên có thể thấy cha mẹ đều mong muốn cậu ấy sẽ bảo vệ anh trai của mình thật tốt.Và đúng như ông bà hy vọng, thằng bé thật sự rất thương Hoseok.Mà vừa nhìn thấy em trai, dù đã kìm nén cảm xúc đến mức nào đi nữa, đôi mắt của Hoseok vẫn ngấn lệ, Jung Lee Hoo thấy vậy bèn hỏi:
“Anh là ai?”
Hoseok nuốt nuốt nước bọt, cố điều chỉnh giọng nói rồi cười nói:
“Anh là con của chiến hữu từng chung đơn vị với bác Bô Súc, cha anh bảo đến hỏi thăm bác ấy.”
Jung Lee Hoo không suy nghĩ nhiều đã mở cửa cho cậu, mà lúc này nhóm người canh gác đã lâu ở xung quanh căn nhà cũng lặng lẽ lấy bộ đàm ra gửi thông tin thẳng đến chỗ của quân khu.Hoseok dẫn theo Kook Bo vào nhà, Jung Lee Hoo cũng nhanh chân gọi cha ra tiếp khách.Hiện tại ông Jung đang chăm sóc người vợ nằm liệt giường của mình, vừa nghe có con của chiến hữu tới thì cảm thấy rất ngạc nhiên, từ sau khi con trai lớn gả cho thiếu tướng thì gần như đã không còn ai qua lại với nhà ông nữa, tại sao bây giờ lại…
Ông Jung đứng dậy đi ra ngoài, ngay sau đó ông lập tức đối diện với gương mặt đẫm lệ của một thiếu niên xa lạ, đứa bé đứng bên cạnh lắc lắc bàn tay của cậu hỏi:
“Ba ơi ông ngoại đâu?”
Xoảng!
Jung Lee Hoo đang bưng nước ra đãi khách, nghe xong câu hỏi ngây ngô của Kook Bo ly nước trong tay lập tức rơi xuống đất vỡ tan thành, còn ông Jung thì đứng yên như trời trồng không cách nào nhúc nhích được.“Cha…” Hoseok khẽ gọi.Đồng tử của ông Jung co rút lại, bàn tay run rẩy vươn về phía trước, tuy gương mặt hoàn toàn thay đổi, nhưng giờ phút này ông chắc chắn cậu chính là đứa con tưởng chừng đã chết của mình.“Cha ơi… con trở về rồi… hức… con xin lỗi…”
Hoseok nhào vào lòng ông khóc nức nở như một đứa trẻ, đây là người cha đã yêu thương cậu từ lúc lọt lòng chưa bao giờ để cậu chịu khổ dù chỉ một chút, bởi vì cậu là Hoseok, bảo bối của cả nhà.Ông Jung đờ đẫn chưa dám tin vào những gì mình vừa chứng kiến, nhưng nghe tiếng khóc của cậu ông vẫn theo thói quen đưa tay lên vỗ vào lưng cậu mà dỗ dành:
“Ngoan ngoan, Hoseok ngoan đừng khóc, khóc sẽ thành vịt con xấu xí đó.”
“Anh hai.”
Jung Lee Hoo còn gì không hiểu, cậu ấy nhào tới ôm cả cha và anh trai vào lòng rồi khóc rống, để lại Kook Bo mới ba tuổi ngơ ngác nhìn ba người, cuối cùng cũng òa lên một tiếng rồi ôm lấy chân Hoseok.“Khụ khụ khụ…”
Khóc một hồi mọi người mới nghe thấy tiếng ho khan truyền từ trong phòng ra, Hoseok vội hỏi:
“Mẹ ở bên trong phải không ạ? Con muốn gặp mẹ.”
Ông Jung lau nước mắt cho cậu rồi dẫn cậu vào phòng, nhìn người phụ nữ vốn trẻ trung xinh đẹp nay lại gầy yếu nằm trên giường, trái tim của cậu lại nhói đau.Cậu run rẩy đi đến bên giường của bà, quỳ xuống vừa khóc vừa gọi:
“Mẹ ơi con về rồi, mẹ tha lỗi cho con.”
Bà Julia khó nhọc đưa tay lên muốn chạm vào mặt thiếu niên, Hoseok vội vàng cúi thấp đầu xuống áp tay bà vào gò má của mình.Bà Julia nặn ra một nụ cười yếu ớt, thều thào:“Trông không giống cha con gì cả.”
Hoseok thừa hưởng tóc đen mắt đen từ ông Jung và làn da trắng sứ từ bà Julia, còn Jung Lee Hoo thì ngược lại, sở hữu mái tóc nâu mắt xanh từ bà Julia và làn da bánh mật từ ông Jung nên nguyên nhân cả nhà đều yêu chiều con trai lớn cũng một phần nhờ vẻ ngoài của cậu.“Con hóa trang thôi.”
Hoseok vừa định lau đi lớp hóa trang trên mặt thì bỗng khựng lại, không biết David có đến tìm cậu hay không, lỡ như không đến thì làm sao cậu rời khỏi đế quốc khi không có lớp hóa trang?
“Kook Bo, lại đây với ba.”
Hoseok gọi Kook Bo lại, sau đó đổ một ít dung dịch chuyên dụng do David đưa ra khăn rồi lau sạch mặt cho cậu bé, gương mặt bầu bĩnh giống y đúc khi cậu còn nhỏ hiện ra, chỉ duy có đồng tử màu tím kia nhắc nhở cậu rằng cha của nó là ai.Hoseok đẩy Kook Bo đến trước mặt bà Julia, rưng rưng nước mắt nói:
“Đây là cháu ngoại…”
“Anh không được tiến vào!”
Hoseok còn chưa kịp giới thiệu con mình thì bên ngoài đã vang lên tiếng la thất thanh của Jung Lee Hoo, dường như cậu ấy đang ngăn cản ai đó vào nhà.“Tôi muốn gặp cậu ấy, vợ của tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com