Chuyen Ver Joyri Cap Tren Muon Cuoi Toi
Sooyoung thật sâu hít một hơi, thu thập lại bình tĩnh cùng ôn nhu. “Chị ở bên cạnh em, chẳng lẽ em cũng không thể học ỷ lại chị một chút sao?” Cô thở dài hỏi nàng. “Em đang học đây, bằng không sao lại mở miệng bảo chị chở em đi phỏng vấn? Có thể đưa em đến đó chứ?” Nàng mỉm cười nói, khéo léo chuyển đề tài đi. Lông mày Sooyoung nhíu chặt nhìn nàng, trên mặt có vẻ bất đắc dĩ lại áp lực, tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói. Chẳng qua cuối cùng lại là hoá thành một tiếng than nhẹ thỏa hiệp, khởi động xe, quay đầu hỏi: “Địa chỉ?” “Phía nam đường Trùng Khánh số xx.” Sooyoung trừng mắt nhìn, sửng sốt một chút, bởi vì đĩa chỉ này quen thuộc tới mức có thể đọc làu làu. “Em nói phía nam đường Trùng Khánh số xx?” Cô muốn xác định chính mình không có nghe sai. “ừm .” “Tên công ty là gì?” “J&R.” Sooyoung bất động thanh sắc lái xe tiến vào trong dòng xe cộ, trong lòng không ngừng cảm tạ sự an bài khéo léo của ông trời, thế nhưng an bài nàng lựa chọn công ty của cô để làm việc. Thật sự là đi tìm mòn giày cũng không thấy, vô tình tìm được chẳng tốn công. Về sau, cô sẽ không sợ ngoài tầm tay với không chiếu cố được nàng. “Em muốn đi nhận chức vụ gì?” Cô hỏi, tính liên lạc bộ phận nhân sự liền để nàng vô điều kiện trúng tuyển. “Trợ lý hành chính.” Nguyên lai là trợ lý hành chính, xem ra nàng là anh hùng không có đất dụng võ. “Nghe qua chức vị em muốn nhận này không khó, lấy điều kiện của em thật có thể dễ dàng nắm được.” “Nếu em có được sự tự tin như chị thì tốt rồi.” Nàng nhìn cô một cái, nhẹ giọng thở dài. “Làm sao vậy?” Cô nghi hoặc hỏi: “Công việc trợ lý hành chính này hẳn là không cần kiểm tra, em đang lo lắng cái gì?” “Bằng cấp.” “Bằng cấp?” “Em chưa tốt nghiệp đại học.” Sooyoung có chút giật mình. Như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ nghe một câu như thế. Chưa tốt nghiệp đại học? Cô nhớ rõ kỳ thi trung học năm đó, nàng hình như là thi đậu điểm cao nhất miền Bắc, tư chất như vậy sao lại có thể chưa tốt nghiệp đại học? Cô đột nhiên giật mình hiểu ra. “Bởi vì tình hình kinh tế trong nhà xảy ra vấn đề, cho nên mới khiến em không có biện pháp học xong đại học sao?” “ừm .” “Sau khi ra xã hội có công việc và thu nhập, em không nghĩ tới học nốt phần còn lại sao?” “Có nghĩ tới.” “Nhưng?” Nàng bỗng nhiên trầm mặc xuống. “Lại là nguyên nhân khiến em không có biện pháp gả cho chị, lại không thể nói cho chị?” cô đoán. “Thực xin lỗi.” Nàng nói. Cô lắc lắc đầu: “Em biết không? Bằng cấp đại học tại công ty khác có lẽ là một vấn đề, nhưng tại J&R sẽ không thành vấn đề. Bởi vì người lãnh đạo trực tiếp ở công ty bọn họ từ trước đến nay lấy việc chỉ cần có tài liền có thể làm việc, trong công ty có rất nhiều người không có bằng cấp đại học.” “Thật vậy chăng?” Yeri kinh hỉ hỏi: “Sao chị lại biết?” Cô có chút đăm chiêu nhìn nàng một cái, không có trả lời vấn đề của nàng. “Để chị đoán xem em đối với công ty J&R này hiểu biết bao nhiêu. ừm , trừ biết bọn họ thiếu trợ lý hành chính ra, đại khái còn gì không?” Cô nói. “Mới không thảm như vậy.” Nàng lườm cô một cái, hoàn toàn phát huy trí nhớ siêu cường của mình: “Em ở trên internet xem qua phần giới thiệu vắn tắt của công ty bọn họ biết đó là một công ty quảng cáo vừa thành lập. Trụ sở thiết lập ở nước Mỹ, trước mắt trừ ở Đài Loan, Hongkong, Thượng Hải cùng Singapore đều có chi nhánh của công ty, kết hợp kinh doanh quảng cáo, quảng cáo trên internet cùng phục vụ quan hệ xã hội là những hạng mục phục vụ chính.” “Hiểu biết không tồi.” Nàng đối cô cong môi mỉm cười: “Trí nhớ của em tốt lắm.” “Trên internet không nhắc đến bất cứ điều gì về chủ công ty sao?” “Nói thực ra em không chú ý.” Nàng cười gượng lắc đầu: “Dù sao công việc em muốn nhận chỉ là trợ lý hành chính nho nhỏ, hẳn là không cần phải quan tâm những chuyện như ông chủ lớn xa tận chân trời tên là gì, nhà ở nước Mỹ hay là Singapore, năm nay bao nhiêu tuổi, kết hôn chưa, có mấy con rồi chứ? Nếu mấy việc này là nhân viên công ty phải biết đến, em nghĩ, chờ sau khi em trúng tuyển đi tìm hiểu cũng chưa muộn.” “Nói như vậy cũng đúng.” Sooyoung nhịn không được cười nói: “Vậy chờ sau khi em trúng tuyển, em lại đi tìm hiểu xem.” Sau đó, đợi lát nữa chấn động đi.
Sooyoung đang cùng cấp dưới chỉnh sửa lại hợp đồng quảng cáo của một xí nghiệp xuyên quốc gia. Di động đặt trên bàn hội nghị đột nhiên rung lên, cô chỉ nhìn trạng thái trên di động môt cái, liền lập tức cầm lấy điện thoại đứng dậy nói: “Các cậu tiếp tục.” Sau đó đi ra phòng hội nghị tiếp điện thoại. “Alo?” Cô mới nói tiếng alo, đầu bên kia điện thoại tức truyền đến thanh âm mừng rỡ như điên của Yeri. “Sooyoung, em nói cho chị, em trúng tuyển rồi!” Cô không tự chủ được nâng miệng mỉm cười, đối với kết quả này một chút cũng không thấy ngoài ý muốn. “Chúc mừng, chúng ta cùng ăn cơm chúc mừng có được không?” Cô cười hỏi. “Không được.” “Vì sao?” Cô đột nhiên nhíu mày: “Hiện tại em đang ở đâu?” “Trên xe buýt. Ông chủ tiệm sửa xe gọi điện thoại cho em, xe em đã sửa xong rồi, em phải đi lấy xe.” Sooyoung nghe vậy, mày nhíu lại càng chặt. Tuy sớm nghe nàng nói qua xe máy của nàng bị hỏng, nhưng cô nghĩ tới nên hoàn toàn thanh toán cái loại xe hỏng này đi, không nghĩ tới lại còn tu sửa được. Cô sơ suất quá, sớm biết như vậy, cô đã nghĩ biện pháp đi đến nơi nàng sửa xe, sau đó bỏ chút tiền bảo ông chủ biến nó thành sắt vụn. “Bây giờ em còn muốn xe máy làm cái gì? Mặc kệ em muốn đi chỗ nào, chị đều sẽ lái xe chở em đi, làm tài xế riêng cho em.” Cô cười nói thử. Nàng đột nhiên cười khẽ ra tiếng: “Em mới không có tiền mời tài xế.” “Tất cả đều là phục vụ miễn phí.” “Trên đời không có ăn cơm không trả tiền, những lời này em đã nghe qua.” Nàng cười trả lời. “Cũng đúng, vậy em liền lấy thân báo đáp gả cho chị hồi báo là được.” Cô mặt dày nói. Nàng nghe vậy, trong khoảnh khắc cười đến càng vui vẻ, hoàn toàn xem là cô đang nói giỡn. “Em chỉ là muốn nói với chị chuyện em trúng tuyển mà thôi, không có việc gì, em phải cúp điện thoại, phải tiết kiệm tiền điện thoại.” Trong chốc lát, cô thu hồi tiếng cười nói. “Chị gọi cho em.” Cô lập tức tiếp lời, sau đó ngắt điện thoại trước rồi gọi lại cho nàng: “Alo?” “Chị thật đúng là gọi đến.” Nàng ở bên kia điện thoại cười ra tiếng: “Còn có chuyện gì muốn nói? “Không có việc gì cũng không thể tìm em nói chuyện phiếm sao?” “Thời gian đi làm lại đục nước béo cò, cẩn thận bị ông chủ thấy được, nướng chị thành cá mực.” “Chị sẽ không để mình thành cá mực, em yên tâm.” “Oa, chị có công ty riêng của mình sao? Sao chưa từng nghe chị nói qua?” Nàng kinh ngạc kêu lên. “Em lại không hỏi.” “Đáng giận, sớm biết vậy em cũng không cần nghiêm túc đi tìm công việc như vậy, tới công ty chị làm việc là xong.” Nàng nói đùa, dùng ngữ khí ảo não để nói. “Em không phải mới vừa nói trên đời không có việc ăn cơm không trả tiền? Nếu muốn dựa vào quan hệ tới công ty chị đi làm, liền phải lấy thân báo đáp.” Cô nắm chắc cơ hội, tận dụng triệt để. “chị thực chính là muốn kết hôn đến điên rồi phải không?” nàng nhịn không được cười nói “Sai, chính xác phải nói là muốn cưới em đến điên rồi mới đúng.”
Sooyoung đang cùng cấp dưới chỉnh sửa lại hợp đồng quảng cáo của một xí nghiệp xuyên quốc gia. Di động đặt trên bàn hội nghị đột nhiên rung lên, cô chỉ nhìn trạng thái trên di động môt cái, liền lập tức cầm lấy điện thoại đứng dậy nói: “Các cậu tiếp tục.” Sau đó đi ra phòng hội nghị tiếp điện thoại. “Alo?” Cô mới nói tiếng alo, đầu bên kia điện thoại tức truyền đến thanh âm mừng rỡ như điên của Yeri. “Sooyoung, em nói cho chị, em trúng tuyển rồi!” Cô không tự chủ được nâng miệng mỉm cười, đối với kết quả này một chút cũng không thấy ngoài ý muốn. “Chúc mừng, chúng ta cùng ăn cơm chúc mừng có được không?” Cô cười hỏi. “Không được.” “Vì sao?” Cô đột nhiên nhíu mày: “Hiện tại em đang ở đâu?” “Trên xe buýt. Ông chủ tiệm sửa xe gọi điện thoại cho em, xe em đã sửa xong rồi, em phải đi lấy xe.” Sooyoung nghe vậy, mày nhíu lại càng chặt. Tuy sớm nghe nàng nói qua xe máy của nàng bị hỏng, nhưng cô nghĩ tới nên hoàn toàn thanh toán cái loại xe hỏng này đi, không nghĩ tới lại còn tu sửa được. Cô sơ suất quá, sớm biết như vậy, cô đã nghĩ biện pháp đi đến nơi nàng sửa xe, sau đó bỏ chút tiền bảo ông chủ biến nó thành sắt vụn. “Bây giờ em còn muốn xe máy làm cái gì? Mặc kệ em muốn đi chỗ nào, chị đều sẽ lái xe chở em đi, làm tài xế riêng cho em.” Cô cười nói thử. Nàng đột nhiên cười khẽ ra tiếng: “Em mới không có tiền mời tài xế.” “Tất cả đều là phục vụ miễn phí.” “Trên đời không có ăn cơm không trả tiền, những lời này em đã nghe qua.” Nàng cười trả lời. “Cũng đúng, vậy em liền lấy thân báo đáp gả cho chị hồi báo là được.” Cô mặt dày nói. Nàng nghe vậy, trong khoảnh khắc cười đến càng vui vẻ, hoàn toàn xem là cô đang nói giỡn. “Em chỉ là muốn nói với chị chuyện em trúng tuyển mà thôi, không có việc gì, em phải cúp điện thoại, phải tiết kiệm tiền điện thoại.” Trong chốc lát, cô thu hồi tiếng cười nói. “Chị gọi cho em.” Cô lập tức tiếp lời, sau đó ngắt điện thoại trước rồi gọi lại cho nàng: “Alo?” “Chị thật đúng là gọi đến.” Nàng ở bên kia điện thoại cười ra tiếng: “Còn có chuyện gì muốn nói? “Không có việc gì cũng không thể tìm em nói chuyện phiếm sao?” “Thời gian đi làm lại đục nước béo cò, cẩn thận bị ông chủ thấy được, nướng chị thành cá mực.” “Chị sẽ không để mình thành cá mực, em yên tâm.” “Oa, chị có công ty riêng của mình sao? Sao chưa từng nghe chị nói qua?” Nàng kinh ngạc kêu lên. “Em lại không hỏi.” “Đáng giận, sớm biết vậy em cũng không cần nghiêm túc đi tìm công việc như vậy, tới công ty chị làm việc là xong.” Nàng nói đùa, dùng ngữ khí ảo não để nói. “Em không phải mới vừa nói trên đời không có việc ăn cơm không trả tiền? Nếu muốn dựa vào quan hệ tới công ty chị đi làm, liền phải lấy thân báo đáp.” Cô nắm chắc cơ hội, tận dụng triệt để. “chị thực chính là muốn kết hôn đến điên rồi phải không?” nàng nhịn không được cười nói “Sai, chính xác phải nói là muốn cưới em đến điên rồi mới đúng.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com