TruyenHHH.com

Chuyen Ver Jinji Em Chay Khong Thoat Tay Anh Dau

Kim Ji Soo đến nhà hàng rồi, 10 phút sau Park Chaeyoung mới đến, cô ngồi ngay cạnh cửa sổ, gọi trước 1 ly cà phê nóng. Hoa văn trên cà phê là 1 chú mèo đang nằm tắm trong cà phê. Kim Ji Soo lấy di động chụp lại, nhìn tấm ảnh, tiện tay đổi ảnh đại diện trên SNS thành chú mèo nhỏ đang tắm trong ly cà phê này

Vừa mới đổi ảnh đại diện, di động đã hiện lên tin nhắn của Làm Sao Đây, Kim Ji Soo hơi ngạc nhiên, anh ta rất ít khi nhắn tin vào giờ này

"Sao lại đổi ảnh đại diện rồi?"

"Không có gì, đang uống cà phê, thấy hoa vặn này rất thú vị"
"Với bạn trai hả?"

"Bạn gái!"

"Hô, đừng nói với tôi là trai giá cô đều ăn hết nha!"
"Ăn được thì cũng không tệ!"

"Không có bạn trai thì có thể cân nhắc về tôi 1 chút đấy!"

Kim Ji Soo cười: "Được thôi, chúng ta gặp mặt đi! Anh mang theo 1 cành hoa hồng đỏ, gặp nhau ở Quảng trường Gwanghwamun"

"Được! Đợi tôi trồng hoa hồng đã, 2 năm sau thì sẽ trồng ra hoa hồng đỏ thôi!"

"Hai năm hả? Vậy anh đến Busan tìm tôi đi!"

"Cô muốn đi Busan mở phòng khám à?"
"Có lẽ vậy!"

"Định khi nào đi?"
"Vẫn chưa có dự định chính xác"

"Tại sao?"

Tay của Kim Ji Soo thoáng sững lại, tại sao ư? "Có lẽ là muốn bắt đầu lại từ đầu đi!"

"Ting", một lời nhắn mời kết bạn hiện lên: "Tôi là Park Jin Young"

Kim Ji Soo hơi ngạc nhiên, do dự 1 lúc, vẫn nhấn xuống "xác nhận"

"Người đàn ông vừa rồi cũng là bệnh nhân của cô hả?"

"Phải!"

"Đáng tiếc thật, hắn ta vốn là giám đốc của 1 bộ phận trong công ty tôi đấy"

'Ừ..."

"Hắn ta sẽ không đến quấy rầy cô nữa đâu"
"Cám ơn!"

"Tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp"

"Tôi muốn điều trị tâm lý 1 lần vào tối này, có rảnh không?"
"Được thôi, anh muốn ở đâu?" Cũng được, chữa bệnh cho anh ta khỏi sớm 1 chút, thì cô có thể đi được rồi

"Tiệc tối hội thương mại XX"
"Anh Park, tôi không hiểu ý anh"
"Tối nay tôi phải tham dự 1 bữa tiệc tối, Cha Eun Woo và Im Nayeon cũng ở đó. Tôi không muốn trốn tránh nữa!"

Trốn tránh? Kim Ji Soo hoảng hốt trong nháy mắt, nhớ đến khoảnh khắc trốn tránh vội vã khi nhìn thấy Song Mino lúc nãy, hẳn là anh đã nhìn thấy hết rồi. Anh không muốn trốn tránh, nên tìm cô chữa trị. Đây là 1 điều châm chọc ư?

"Được không?" Park Jin Young hỏi dồn

"Những trường hợp này, tôi chưa từng tham dự qua"

"Trường hợp nào không phải trọng điểm, trọng điểm là bệnh nhân. Bệnh nhân chịu bước ra 1 bước, bác sĩ không thể nào không chịu phối hợp chứ!"

Kim Ji Soo sửng sốt, bất đắc dĩ lắc đầu, thế này là không trâu bắt chó đi cày đấy!

"Có yêu cầu gì về trang phục không?"
"Trợ lý của tôi sẽ sắp xếp cho cô"
"Được!"

"Cám ơn!"

Sau đó, tin nhắn của Làm Sao Đây gửi tới: "Tôi cũng muốn bắt đầu lại từ đầu, cực kì muốn!"

Kim Ji Soo muốn trả lời lại gì đó, lại không biết nên nói gì, thế là nhắn lại cho anh ta 1 cái mặt cười với cố lên

-------

Park Chaeyoung đến rồi, nhìn Kim Ji Soo chằm chằm với ánh mắt tra xét tội phạm: "Cậu đang giấu mình chuyện gì phải không?"

"Chuyện gì?"

Cô ấy đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Kim Ji Soo, gần như là dán luôn vào mặt cô: "Cậu và Park jin Young là tình huống gì đây?"

Kim Ji Soo cầm lấy. Trên SNS, tấm ảnh Park Jin Young khoác vai cô đi về phía tàu điện ngầm đang lan truyền trên mạng 1 cách điên cuồng

Niềm vui mới của Park Jin Young lộ ra ánh sáng, em gái tươi trẻ cột tóc đuôi ngựa. Chính miệng Park Jin Young thừa nhận: Kim Ji Soo là bạn gái của tôi!

Bài đăng lên SNS chưa đến 1 tiếng đồng hồ, thì đã có hơn năm ngàn lượt chia sẻ, 3 ngàn bình luận và 10 ngàn lượt thích

"Myoui Mina đã khóc đến ngất xỉu trong phòng vệ sinh rồi"

"Park Jin Young đổi sở thích rồi, các chị em, hãy cột đuôi ngựa của mọi người lên nào"
"Xin hỏi, cô ta đến tuổi trưởng thành chưa vậy?"

"Cô ta đang để mặt mộc, hay là trang điểm tự nhiên có đầu tư nhất đây?"

-----

Kim Ji Soo sửng sốt nhìn Park Chaeyoung: "Cái này là hiểu lầm thôi!"
Park Chaeyoung đặt mông ngồi xuống, ngoắc tay lên: "Khai báo đi!"

"Anh ta là bệnh nhân của mình, hôm nay mình đến nhà anh ta điều trị cho anh ta, xong rồi, anh ta tiện đường đưa mình đến trạm tàu điện. Ai ngờ lại đụng phải cái gã bệnh nhân đeo bám mình, cái gã đầu hói ấy, sau đó anh ta liền nhận mình là bạn gái anh ta để gã kia biết khó mà lui"
Mặt Park Chaeyoung đầy vẻ nghi ngờ: "Chỉ vậy thôi?"

"Chỉ vậy thôi!"

Park Chaeyoung nhướn mày đầy mê hoặc: "VCậy, anh ta bị bệnh gì?"

"Không thể trả lời"
Park Chaeyoung chống cằm, đôi mắt khẽ nheo lại: "Không nói ra thì câu chuyện cậu kể rất có thành lập nha"

"Dù sao thì sự thật chính là thế"

Park Chaeyoung vỗ vỗ màn hình di động: "Cái truyền đi mới là sự thật. Ji Soo, cậu chắc chắn sẽ nổi tiếng trong 1 đêm rồi. Đi xem từ khóa tìm kiếm đang hot thử đi, tên của cậu đã lên top rồi đấy"

Kim Ji Soo bất đắc dĩ than thở, chợt nghĩ đến đợt điều trị tối nay, dường như đầu lại nhói lên

Nhìn gương mặt ủ rũ của Kim ji Soo, ý định trêu chọc của Park Chaeyoung cũng mất tiêu: "Được rồi, không đùa cậu nữa. Mấy trò đùa tin tức trên mạng này, đến nhanh, đi cũng nhanh. Giữa cậu và anh ta thật sự không có chuyện gì, thì lan truyền mấy ngày rồi sẽ ngưng thôi"

"ừm, dù sao những lời đồn không đáng tin gì đó ở trên mạng cũng nhiều lắm, rất nhanh sẽ giải tán thôi"

"Được rồi, chuyện này cậu không lên SNS thì coi như không có chuyện gì xảy ra đi! Tối nay đi xe, phim với mình"
"Không được, tối nay có việc"

"Có việc?" Chân mày của Park Chaeyoung nhướn lên, giống như ngửi thấy điều mờ ám

"ừ, bạn của ba mình đã hẹn cùng ăn tối rồi" Không thể tiết lộ bệnh của Park Jin Young, thì cô căn bản không thể giải thích tại sao phải đi dự tiệc với anh, hơn nữa còn vào lúc đang xôn xao như vậy nữa

"Ăn cơm với chú thì có gì thú vị chứ?" Hai mắt Park Chaeyoung sáng lên: "Xem mắt hả?"

Kim Ji Soo trịnh trọng nhìn cô ấy: "Chaeyoung, cho dù không có đàn ông, thì mình cũng sống rất tốt"
Cho dù không có anh ta, cô cũng có thể bắt đầu lại từ đầu!

------

4 giờ chiều, Kim Ji Soo đi đến địa chỉ Park Jin Young nhắn cho cô, là 1 nơi kiểu như 1 hội sở cao cấp

6 giờ chiều, xe của Park Jin Young đến dưới lầu hội sở

Kim Ji Soo đã đợi ở sảnh lớn lầu dưới được 10 phút rồi, ánh mắt của người đến người đi nhìn qua đã khiến cô bứt rứt không yên. Sau khi ăn mặc trang điểm xong, lúc cô nhìn mình trong gương, đã sắp không nhận ra luôn rồi. Cô đã từng thấy được ma lực trang điểm của Park Chaeyoung, nhưng dùng ở trên người mình, thì cảm giác không tự nhiên đó khó chịu như là có 1 con sâu nhỏ đang cắn lung tung trên người vậy

Kim Ji Soo quyết định: Chỉ 1 lần này thôi, không có lần sau nữa!

Nhìn thấy xe của Park Jin Young, Kim Ji Soo hít vào 1 hơi, đi ra ngoài. Chỉ là, đôi giày cao gót 12 phân dưới chân này làm cho cô nhấc chân rất khó khăn, bước đi cứ run rẩy mãi. Kim Ji Soo cảm thấy mình giống như là 1 cô hề mặc vào bộ đồ dạ hội lộng lẫy vậy

Chẳng qua cô không biết, kiểu lắc lư này, trong mắt đàn ông, tuyệt đối không vụng về chút nào

Park Jin Young nhìn Kim Ji Soo đang bước chậm đi tới, không tự chủ cười lên. Anh từng thấy qua vô số phụ nữ õng ẹo làm dáng, học cách bước đi phải lắc lư sinh động, mà cô, hoàn toàn không cần học, bước chân ngây ngô, trở thành 1 kiểu đong đưa theo bước chân, giống như 1 nhánh oải hương khẽ lay động trong gió. Dáng vẻ sau khi trang điểm của cô, bỏ đi vẻ ngây ngô, nhiều thêm phần hàm sưc, không có vẻ đẹp kinh diễm khiến tim người ta đập thình thịch, mà là 1 vẻ đẹp nhẹ nhàng nhìn qua rất thoải mái

Mới đi đến cạnh cửa lớn, chân của Kim Ji Soo vấp 1 cái, cô vội vịn vào cạnh cửa, âm thầm thở ra 1 hơi

Park Jin Young bước xuống xe, bước nhanh đến trước mặt Kim Ji Soo, mỉm cười: "Sao thế, không quen à?"

"Xem ra, tôi phải đổi giày rồi"
"Không cần, cô mang lâu 1 chút thì sẽ quen thôi"

"..." Anh mang qua rồi à?
"Hơn nữa, về cơ bản thì trong buổi tiệc đều ngồi trong thôi"
"..." Nếu chỉ ngồi không thôi, làm gì phải mang đôi giày lấy mạng người ta như vậy chứ

Park Jin Young cong khuỷu tay lên: "Thật sự không được thì cứ coi như tôi là gậy chống đi"
Kim Ji Soo bất lực nhìn anh 1 cái, khoác tay anh. Phía trước còn 20 mét nữa, cô không muốn mình bị trẹo chân đâu

Thấy Kim Ji Soo khoác tay Park Jin Young đi tới, Kim Yugyeom ngây người: Một cô gái tốt biết bao! Trang điểm 1 cái là thành nữ thần, tẩy trang đi thì lại là phụ nữ gia đình

Kìm Yugyeom thở dài thổn thức: Kim Yugyeom ơi là Kim Yugyeom, mày đừng nghĩ nhiều nữa, gặp được, cũng chưa chắc là của mày. Anh ta đi theo Park Jin Young lâu như thế, ngoài Im Nayeon, trước giờ Park Jin Young chưa bao giờ xuống xe đón 1 người phụ nữ lên đâu, còn bước đi cẩn thận, che chở như vậy. Tiếp đó mở cửa xe cho cô, che chắn cho cô lên xe, rồi mới vòng qua cửa bên kia để lên xe

Kim Ji Soo mỉm cười chào hỏi với Kim Yugyeom qua kính chiếu hậu, hôm đó anh ta nói hẹn đi xem phim gì đấy, sau đó lại không thấy nhắc đến nữa. Cũng tốt, không cần phải phiền lòng đi từ chối nữa

"Chút nữa cô sẽ ngồi chung 1 bàn với tôi. Đừng gọi anh Park xa lạ như thế, gọi tôi là Mark đi

"Được!"

"Vậy tôi gọi cô là Ji Soo nhé?"
"Jennie"

"Hôm nay có xem SNS không?"
"Có!"

"Mấy tin đồn kiểu này qua mấy ngày sẽ tan thôi. Nếu như cô thấy phiền, thì tôi sẽ tìm 1 ngôi sao để chụp 1 tấm ảnh, vậy thì sẽ không có ai tìm cô nữa"

"Vẫn ổn! Tôi không thường lên SNS đâu, cũng khá tẻ nhạt. Không quá để ý đến những chuyện này"

"Danh tiếng của tôi không tốt lắm, cô biết điều này chứ?"
"Sau khi anh đến khám bệnh, thì biết được đôi chút"

"Cô thấy thế nào?" Park Jin Young nhìn cô, ánh mắt có 1 loại cường độ không tên

Kim Ji Soo suy tư 1 chút, nói thẳng: "Có rất nhiều người, trong lòng đều có vết thương hoặc là điểm yếu không muốn cho người khác biết, mà họ đều sẽ dùng cách của mình để bảo vệ nó. Giống như cô bạn của tôi vậy, cô ấy không trang điểm thì không ra khỏi cửa được, trang điểm chính là lớp bảo vệ của cô ấy

Park Jin Young im lặng mấy giây: "Cô không làm bác sĩ tâm lý đúng là tiếc thật đấy"

Kim Ji Soo khẽ cười: "Bác sĩ tâm lý có nội tâm rất mạnh mẽ, tôi thì không có"

Park Jin Young hiểu ý: "Không có ai trời sinh đã có nội tâm mạnh mẽ đâu. Thực ra, không mạnh mẽ là 1 điều may mắn và hạnh phúc đấy" Không mạnh mẽ là vì có người đang chắn gió che mưa cho họ

Kim Ji Soo thấp giọng thở dài 1 tiếng như có như không, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì nữa

Đáng tiếc tôi không mạnh mẽ, cũng không may mắn!
"Đợi chút nữa xuống xe, có thể sẽ có phóng viên chụp ảnh với hỏi 1 đống vấn đề. Cô cứ coi như không thấy là được

"Ừm!"

Sau khi xuống xe, Park Jin Young mở cửa cho cô, lúc Kim Ji Soo vịn tay anh xuống xe, tiếng máy ảnh lách tách, tiếng phóng viên kêu gào chấn động đến nỗi làm cho cô bị ù tai, mà ánh đèn flash gần như làm cho mắt cô mù lòa luôn

"Chủ tịch Park, xin hỏi cô ấy có phải là bạn gái mưới của anh không?"
"Cô ấy có phải là Kim Ji Soo trên SNS không?"
"Hôm nay chủ tịch Park đã thừa nhận Kim Ji Soo  là bạn gái của anh phải không?"

Park Jin Young vừa che đèn flash cho Kim Ji Soo vừa nói: "Các anh cứ hỏi dồn dập như thế, thì tối nay cô ấy sẽ chạy mất luôn đây! Nhường đường cho chúng tôi đi, được chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com