Chuyen Ver Jackjae Trien Mien Muon Em
Kể từ sự kiện bất ngờ ở sân bay hôm ấy, YoungJae dọn về căn hộ trước đó của 2 người bọn họ. Jackson kể cậu nghe sự việc mà JiHoon đã làm ra, cậu cũng chẳng bất ngờ mấy, vả lại, cậu không ghét bỏ hay thù hằn gì với cậu ấy. Dẫu sao, những lúc cậu rơi vào vòng xoáy khó khăn, JiHoon đã 1 tay đứng ra giúp đỡ. Huống hồ, cậu ấy hiện tại đã bị hủy hoại dung nhan, gương mặt của chàng trai vốn quan trọng hệt như mạng sống vậy, nó mà có hề hấn gì thì cũng xem như sự sống dần đứt quãng.Cậu dự định sẽ đến thăm cậu ấy trong 1 ngày gần đây.Thẩn thờ ngồi ở bàn ăn hồi lâu, tiếng gọi nhẹ nhàng trì trệ kéo YoungJae về thực tại.-"YoungJae, Jackson bỏ con đi rồi hả?"Hwang Yurin 2 tay xách chồng chất các túi đồ, khuôn mặt già nua đi đến, bà mỉm cười nhìn cậu.-"Bác gái, anh ấy đi làm ạ!"Cậu lập tức đứng dậy, đi đến cầm đồ giúp bà. Mấy ngày nay cuộc sống thập phần chán nản, từ lúc bà biết cậu làm lao công ở công ty con của Wang Thị liền đùng đùng nổi giận, cậu không còn cách nào khác xin thôi việc, rốt cuộc phải dọn đến đây, mà anh thì đi làm, tận chiều tối mới về, chỉ có bà và BamBam hay lui tới tán gẫu cùng cậu.-"Ngồi xuống, để ta cầm!"-"Vâng"-"Bụng cũng lớn rồi, ngày mai ta dẫn con đi siêu âm!"Bà vắt chéo chân, tay khẽ vuốt ve phần bụng nhô lên của YoungJae, trong mắt đầy hồi hộp.-"Được ạ"Cậu gật đầu.-"Mấy ngày nay Jackson đi làm suốt, con chắc chán nản lắm nhỉ?!"Bà ôn hậu nhìn cậu, đôi mắt nhăn nheo cong lên.-"Không đâu bác gái, mấy hôm nay có bác và BamBam hay lui tới nên con cũng đỡ buồn! Lúc quá chán thì nói chuyện với bé con, như vậy cũng vui lắm ạ!"Cậu lắc đầu nguầy nguậy, kỳ thực cũng không phải là quá mức cô đơn, lúc bà và BamBam về rồi thì cậu chỉ biết nói chuyện với bé con, lâu lâu bé sẽ đáp lại cậu bằng vài cái đạp bụng ngộ nghĩnh, đối với người làm papa như cậu, bấy nhiêu cũng đủ vui vẻ.-"Con chú ý ăn uống nhé, này, hôm nay bác có mua ít đồ ăn sạch bỏ tủ lạnh, khi nào thèm ăn món gì thì nói để bác nấu cho"Bà vừa nói vừa đặt túi đồ to tướng lên bàn, hôm nay đi siêu thị thức ăn khá tươi nên đặc biệt mua nhiều, còn có cả trái cây nhập khẩu.-"Bác à, con biết nấu ăn mà! Con thích thì con sẽ tự nấu, Jackson cũng vậy, anh ấy thích ăn gì thì con sẽ nấu mà! Bác lớn tuổi rồi, đâu cần phải mệt nhọc vậy đâu!"YoungJae cười khổ, từ lúc chân tướng sự thật bại lộ thái độ bà đã trở nên niềm nở hơn lúc trước rất nhiều, thật chí nhiệt tình đến mức cậu cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Nhưng cậu biết, bà tất thảy đều là thật lòng thật dạ.-"Thật ra bây giờ bác cũng buồn chán lắm, BamBam thì qua nhà người ta làm dâu, nhà thì chỉ còn cái thân già là bác!"Bà chán nản chậc lưỡi.-"Mấy hôm nay con cũng ít thấy BamBam đến..."Cậu lại mang máng nhớ, khoảng 2 tuần rồi BamBam không đến đây, thực ra cậu và thằng bé rất tâm đầu ý hợp, trò chuyện câu nào liền ăn khớp câu ấy. Lòng của thằng bé căn bản rất mềm chứ chẳng cứng rắn, chỉ là thằng bé cố ngụy trang thôi. Thằng bé nói với cậu, thằng bé đơn phương YuGyeom rất lâu, vì do bản tính rụt rè nên nó ngại bộc lộ.-"À, nó với YuGyeom đi du lịch Dubai rồi, bác nhớ không lầm thì hôm nay về!"-"Thì ra là vậy, do lâu rồi không thấy em ấy đến nhà chơi!"Cậu gật đầu, gia tăng âm lượng.-"Có việc này, ta không biết có nên nói con hay không...."Sắc mặt Hwang Yurin buồn rầu, giữa trán bà lồ lộ 1 nếp nhăn chồng chất thể hiện rõ rành sự áp lực sâu thẳm bên trong.-"Bác cứ nói đi ạ...."-"Con biết không, thằng bé JinYoung ấy, nó...."Bà dừng lại 1 lúc lâu, giọng nhỏ đi.-"Nó bị nhiễm HIV rồi...."YoungJae cứng người, đỉnh đầu tê dại, dây thần kinh hoàn toàn ngưng trệ. Cậu ta nhiễm HIV ư?
Đối với cậu mà nói, việc này không khác gì tiếng sấm chói tai rít lên giữa bầu trời êm ả. Đại não cậu có hàng vạn câu hỏi, rốt cuộc lí do vì sao cậu ta lại nhiễm phải căn bệnh hiểm nghèo tang thương này?
Theo lý thuyết, JinYoung vẫn là anh trai cậu, nếu nói cậu chẳng chút động lòng thì hoàn toàn sai. Cậu có chút phẫn nộ, cũng có chút xót thương. Để rồi cậu mường tượng, mường tượng sau này cậu ta bị tra tấn từng chút bởi căn bệnh khốn nạn ấy, cậu ta phải giằng co ác liệt, đấu tranh giữa sự sống và cái chết, sinh và tử.
-"Mẹ!"
Jackson 1 thân âu phục lịch lãm đi vào, trên tay cầm 1 đóa hoa Lưu Ly tinh xảo. Hwang Yurin rất thức thời, bà đến bên con trai, nháy mắt mờ ám.
-"2 người nói chuyện gì thế?"
Bà đi rồi, Jackson tự nhiên vòng tay qua eo YoungJae, lực đạo chiếm hữu.
-"Chỉ tâm sự với bác ấy chút thôi, anh mới đi làm về sao?"
YoungJae rút mình ra khỏi vòm nghĩ suy nghĩ ngẩn ngây, cậu mềm mại ùa vào lòng ngực nam tính của Jackson, cánh môi đỏ mọng bất tri bất giác nở nụ cười ngọt ngào đến vô hạn. Có lẽ khi nhìn thấy anh, mọi áp lực mơ hồ trong cậu mới thật sự tan biến.
-"Ừ, hôm nay đặc biệt về sớm cho em bất ngờ!"
Cằm Jackson tì lên trán cậu, đôi con ngươi hổ phách Thuỳ tiện nhắm lại, tham lam hít hà hương thơm đặc trưng nơi mái tóc mượt mà...
-"Bất ngờ gì? Tò mò quá..."
Cậu nhướn mày, ngực trái tựa như có 1 dòng suối ấm bóng chảy qua, hạnh phúc cùng cực.
-"Tặng em!"Đóa hoa lưu ly bị đẩy vào lòng cậu, YoungJae nhất thời mừng rỡ.-"Anh biết lãng mạn từ bao giờ thế?"Ngực trái đập liên hồi không theo quy luật, cậu cười trúc trắc, thanh âm chẳng giấu nổi vui sướng.-"Từ khi gặp em"Người đàn ông trả lời rất điềm tĩnh, hơi thở nhè nhẹ.-"Nhưng chỉ có 1 đóa hoa ít ỏi vậy thôi sao? Anh thật là..."
Trái tim như được sưởi ấm, giờ phút này YoungJae thật sự mãn nguyện. Nhưng bản thân vốn muốn trêu anh thêm 1 chút thế nên liền thuận miệng trêu đùa.-"Đương nhiên không chỉ có vậy. Lát nữa chúng ta sẽ đi bơi. Anh nghe nói bơi rất tốt cho đứa bé trong bụng!"Anh ôn nhu đáp lời, bờ môi mỏng nâng lên, 2 tay dung túng xoa đầu cậu.-"......Vậy được"YoungJae mỉm cười gật đầu, tứ chi trong người nhất thời khỏe khoắn hẳn.-"Hôm nay ăn uống thế nào? Ngon không? Có ốm nghén không?"Anh đột nhiên nói đến đề tài khác, ánh mắt hàm chứa nghiêm túc nhìn YoungJae.-"Bình thường cả, em qua thời kì ốm nghén rồi! Hôm nay bé con còn nói chuyện với em đó"Cậu nhất thời bị dáng vẻ như ông cụ non của anh chọc đến phấn chấn, khóe môi khúc khích cười ra tiếng.-"Nói gì? Nó thì biết nói gì?"Anh nhíu mày, vẻ mặt ngu ngơ.-"Là đạp bụng!"YoungJae lại càng buồn cười hơn, cậu mím môi.-"À, để anh thử xem"Jackson gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Anh theo phản xạ có điều kiện cúi thấp người xuống, dán tai lên vùng bụng của chàng trai nhỏ, lồng ngực có chút nao núng. Ấy vậy mà vẫn chẳng hề thấy động tĩnh gì, anh thắc mắc thốt lên.-"Sao không đạp?"-"Con ngủ rồi! Jackson, tổng tài thật là ngốc!"YoungJae cười đến sảng khoái, đôi đồng tử long lanh toát lên khe sáng tuyệt diệu.END NGOẠI TRUYỆN 1.Xin lỗi mọi người vì lâu quá mới có chap mới nhé. Dạo này máy tính mình bị hư với cả lịch học kín hết nên tranh thủ hôm nay lên nhả chap cho các bạn nè.Thả sao cho mình nhéCảm ơn các bạn đã ủng hộ <3
Đối với cậu mà nói, việc này không khác gì tiếng sấm chói tai rít lên giữa bầu trời êm ả. Đại não cậu có hàng vạn câu hỏi, rốt cuộc lí do vì sao cậu ta lại nhiễm phải căn bệnh hiểm nghèo tang thương này?
Theo lý thuyết, JinYoung vẫn là anh trai cậu, nếu nói cậu chẳng chút động lòng thì hoàn toàn sai. Cậu có chút phẫn nộ, cũng có chút xót thương. Để rồi cậu mường tượng, mường tượng sau này cậu ta bị tra tấn từng chút bởi căn bệnh khốn nạn ấy, cậu ta phải giằng co ác liệt, đấu tranh giữa sự sống và cái chết, sinh và tử.
-"Mẹ!"
Jackson 1 thân âu phục lịch lãm đi vào, trên tay cầm 1 đóa hoa Lưu Ly tinh xảo. Hwang Yurin rất thức thời, bà đến bên con trai, nháy mắt mờ ám.
-"2 người nói chuyện gì thế?"
Bà đi rồi, Jackson tự nhiên vòng tay qua eo YoungJae, lực đạo chiếm hữu.
-"Chỉ tâm sự với bác ấy chút thôi, anh mới đi làm về sao?"
YoungJae rút mình ra khỏi vòm nghĩ suy nghĩ ngẩn ngây, cậu mềm mại ùa vào lòng ngực nam tính của Jackson, cánh môi đỏ mọng bất tri bất giác nở nụ cười ngọt ngào đến vô hạn. Có lẽ khi nhìn thấy anh, mọi áp lực mơ hồ trong cậu mới thật sự tan biến.
-"Ừ, hôm nay đặc biệt về sớm cho em bất ngờ!"
Cằm Jackson tì lên trán cậu, đôi con ngươi hổ phách Thuỳ tiện nhắm lại, tham lam hít hà hương thơm đặc trưng nơi mái tóc mượt mà...
-"Bất ngờ gì? Tò mò quá..."
Cậu nhướn mày, ngực trái tựa như có 1 dòng suối ấm bóng chảy qua, hạnh phúc cùng cực.
-"Tặng em!"Đóa hoa lưu ly bị đẩy vào lòng cậu, YoungJae nhất thời mừng rỡ.-"Anh biết lãng mạn từ bao giờ thế?"Ngực trái đập liên hồi không theo quy luật, cậu cười trúc trắc, thanh âm chẳng giấu nổi vui sướng.-"Từ khi gặp em"Người đàn ông trả lời rất điềm tĩnh, hơi thở nhè nhẹ.-"Nhưng chỉ có 1 đóa hoa ít ỏi vậy thôi sao? Anh thật là..."
Trái tim như được sưởi ấm, giờ phút này YoungJae thật sự mãn nguyện. Nhưng bản thân vốn muốn trêu anh thêm 1 chút thế nên liền thuận miệng trêu đùa.-"Đương nhiên không chỉ có vậy. Lát nữa chúng ta sẽ đi bơi. Anh nghe nói bơi rất tốt cho đứa bé trong bụng!"Anh ôn nhu đáp lời, bờ môi mỏng nâng lên, 2 tay dung túng xoa đầu cậu.-"......Vậy được"YoungJae mỉm cười gật đầu, tứ chi trong người nhất thời khỏe khoắn hẳn.-"Hôm nay ăn uống thế nào? Ngon không? Có ốm nghén không?"Anh đột nhiên nói đến đề tài khác, ánh mắt hàm chứa nghiêm túc nhìn YoungJae.-"Bình thường cả, em qua thời kì ốm nghén rồi! Hôm nay bé con còn nói chuyện với em đó"Cậu nhất thời bị dáng vẻ như ông cụ non của anh chọc đến phấn chấn, khóe môi khúc khích cười ra tiếng.-"Nói gì? Nó thì biết nói gì?"Anh nhíu mày, vẻ mặt ngu ngơ.-"Là đạp bụng!"YoungJae lại càng buồn cười hơn, cậu mím môi.-"À, để anh thử xem"Jackson gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Anh theo phản xạ có điều kiện cúi thấp người xuống, dán tai lên vùng bụng của chàng trai nhỏ, lồng ngực có chút nao núng. Ấy vậy mà vẫn chẳng hề thấy động tĩnh gì, anh thắc mắc thốt lên.-"Sao không đạp?"-"Con ngủ rồi! Jackson, tổng tài thật là ngốc!"YoungJae cười đến sảng khoái, đôi đồng tử long lanh toát lên khe sáng tuyệt diệu.END NGOẠI TRUYỆN 1.Xin lỗi mọi người vì lâu quá mới có chap mới nhé. Dạo này máy tính mình bị hư với cả lịch học kín hết nên tranh thủ hôm nay lên nhả chap cho các bạn nè.Thả sao cho mình nhéCảm ơn các bạn đã ủng hộ <3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com