TruyenHHH.com

Chuyen Ver Hoan Zsww Cau Ba Be Ut

[Gần Hoàn]

Sau sự việc hội ngộ cùng nhau nơi trời Tây, cả hai thống nhất suy nghĩ sẽ về lại Việt Nam đối diện với ông bà hội đồng Tiêu một lần.

Dù sao thì có những việc cả đời này không thể chối bỏ. Liệu pháp cuối cùng là ta cùng nhau đối mặt với nó thôi.

Biết trước việc đối mặt này không thể dễ dàng nhưng cũng không thể trốn tránh cả đời người.

Nhất Bác mặc dù trước mặt cậu Ba Tiêu nói mạnh miệng thế thôi, nhưng trong lòng nó chính là người lo lắng nhất.

Yêu thế nào đi chăng nữa những ân tình đó cũng không thể nào xóa bỏ. Với nó, dù ông bà hội đồng Tiêu không có công sanh nhưng có công dưỡng.

Người ta nói, ân dưỡng dục còn cao cả hơn cái nghĩa sanh thành.

Nhưng dù có lo toan cỡ nào đi chăng nữa, nó vẫn giữ sự sự tin và nụ cười rạng rỡ nhất để cậu ba bớt lo lắng một chút.

Đỡ phần nào hay phần đấy đó đa.

Hôm đó cả hai cùng ngồi trên giường bàn bạc với nhau vậy chuyện về Việt Nam nó thấy rõ sự nhất định trong mắt cậu Ba Tiêu.

"Tôi nghĩ đã đến lúc bản thân phải có trách nhiệm với tình yêu của tôi rồi, với em và cuộc đời sau này của chúng ta." Cậu ba nắm lấy tay nó chắc nịch nói.

"Nhưng..cậu không sợ ông sẽ đánh đuổi cậu ra khỏi nhà sao? Dù rằng vì sao việc này cũng chưa từng dễ chấp nhận?" Nó có chút do dự nói ra tiếng lòng của mình.

"Thì sao? Dù kết quả thế nào đi chăng nữa tôi cũng sẽ hết mình bảo vệ em, bảo vệ cuộc đời tôi chọn." Cậu đã suy nghĩ rất rõ ràng về vấn đề này, việc cậu chọn đối diện với ông Tiêu chỉ để ông biết rằng những gì cậu chọn không hề lệch lạc hay trái luân thường xã hội.

Nên vậy, dù kết quả lần này nó có ra làm sao đi chăng nữa, thì cậu cũng chấp nhận. Nếu may mắn thì cậu thật sự hy vọng ông hiểu cho cậu, không hiểu cũng không sao. Vì sau này cậu sẽ không phải lần nào hối hận vì đã không dám đứng dậy vì tình yêu của chính Tiêu Chiến cậu.

"Nhất Bác, em là cả cuộc đời tôi của tôi." Đôi mắt thâm tình đầy kiên cường của cậu ba khiến nó như được tiếp thêm ngọn lửa tình yêu đang bùng cháy dữ dội trong lòng Nhất Bác.

"Tiêu Chiến, anh là cuộc đời, là cả gia tài kiếp này của em." Nó đáp lại đôi mắt đầy tình của cậu bằng cả chân tình nó có.

"Nếu có kiếp sau, ta đừng sống cuộc đời như này nữa nhé anh? Nếu được thì em sẽ chọn làm một người con gái...để Tiêu Chiến anh, sẽ không phải chịu mang bao lời cay nghiệt." Nó nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi mà bao cặp nam nữ đang nắm nhau giữa cái lạnh, chợt bâng quơ nó nói.

"Ngốc quá Bác ạ, tôi yêu chính là yêu em. Tôi yêu tất cả mọi dáng vẻ hình hài và tính cách em đang mang. Với tôi, chỉ cần là em thì em có là con trai hay con gái đi chăng nữa. Tôi vẫn muốn yêu em, cưới em về...." Nói tới đây cậu dừng đôi chút, Nhất Bác quay lại nhìn cậu thì thấy cậu đã đưa mình nhìn ra khung cửa sổ .

"Cưới em, để em luôn là cuộc đời của tôi dù cho mai về sau."

Chỉ cần là em.

Nó nhìn cậu, cậu nhìn dòng người qua lại qua khung cửa sổ.

Không biết mai sau thế nào, già cùng nhau là được. Có chết...cũng mong ta sẽ chết cùng một ngày với nhau.

/ Đời anh sẽ đẹp vì có em
Ngày dài sẽ làm mình nhớ thêm
Biển xanh cát trắng, sóng hòa nhịp ái ân
Không còn những chiều bâng khuâng... /

Âm nhạc từ chiếc máy phát nhạc đang phát lên một "Biển Tình".

.

Hiện tại cậu và nó đã có mặt tại sân bay của Sài Gòn, đi không lâu đã trở về lại quê nhà nhưng lòng nó vẫn có chút gì đó rất lâng lâng.

Nhìn gương mặt của nó cậu biết lòng nó đang nhộn nhạo cảm xúc, liền nắm lấy tay nó thật chặt.

Cái nắm tay đó của cậu, là thứ khiến nó như vững vàng hơn trước gì cần đối diện.

Trước tiên, cả hai bắt xe về lại nhà ở Sài Gòn trước.

Dù đứng trước cổng nhà nhưng có thứ gì đó vô tình cản bước nó lại, phải chăng là viễn cảnh ngày nó đi như một thước phim sống động chạy trước mắt nó?

Cảnh nó khóc lóc bỏ đi, cảnh nó cố tìm kiếm cậu ba trong vô vọng? Tất cả như lần nữa tái diễn trước mắt nó.

Vô tình cản bước chân.

Tiếng giày vang lên như thức tỉnh nó khỏi sự mơ hồ giữa những dòng ký ức.

"Nhất Bác? Anh ba Chiến? Về rồi sao, không vào nhà?" Là Tiêu Vũ, sau khi từ chỗ Điền Phương về liền thấy Nhất Bác và ba Chiến đứng cổng nhà do dự mãi chưa vào liền lên nói.

À quên nói mất cái việc hiện tại Điền Phương đã tìm được công việc và chổ ở ổn định. Hm...cũng cùng Tiêu Vũ có chút gì đó lạ lung lắm.

Tiêu Vũ không thắc mắc vì sao thằng Bác về đây, qua lời kể của hai Ngụy có lẽ cậu lờ đờ đoán phần nào cớ sự quay trở về hôm nay.

"Anh tư Bác mới về, anh..khỏe không?" Nó thấy cậu tư thì lấy lại tinh thần chào hỏi cậu ngay ấy.

"Anh khỏe, Bác vào nhà đi kẻo nắng noi lắm." Anh đưa tay nhận lấy số hành lý Nhất Bác đang cầm rồi cùng nó bước vào nhà. Còn ba Chiến thì từ từ bước theo sau chân vào nhà.

"Tiêu Vũ về rồi sao? A Nhất Bác với Tiêu Chiến cũng về rồi? Đông đủ rồi." Cậu hai Ngụy thấy Bác nó về thì vui vẻ hẳn ra.

"Anh hai bọn em vừa về." Anh em nhà này vẫn như cũ nhỉ? Một người đại diện lên tiếng thưa thôi, những người kia chỉ cần gật đầu theo phép.

Khác máu nhưng giữa họ không tanh lòng.

"Ừa, về là tốt rồi...tốt lắm rồi." Cậu hai nhìn hai người họ thấy vui vừa lo lắng, không biết lần này về sẽ ra sao?

Cả cuộc tình của anh và Cố Dã nữa? Haizz...

"Hai đứa về lần này định thế nào?" Không chịu được Tiêu Ngụy liền lên tiếng hỏi dò.

"Về đợt này cũng đã định sẵn sẽ đối mặt với cha má. Dù kết quả ra em vẫn sẽ hài lòng với nó. Dù có ra khỏi nhà đi chăng nữa, chỉ cần là với em Bác thì em vẫn chấp nhận. Tất nhiên em ấy sẽ chẳng thiệt thòi gì khi ở cạnh em." Lời của cậu nói cũng chưa từng là nói phét.

Cứ nghĩ cậu còn theo học thì không có sự nghiệp sao ? Sai lắm người ơi.

Cậu không phải kẻ ăn không ngồi đọc sách uống trà chiều ngậm tiền gia đình.

"Nếu hai người bọn chú đã suy nghĩ kỹ càng trước là được rồi, anh có chút lo thôi." Nhất Bác đúng là thực sự lo lắng mà.

"Vâng, cảm ơn anh hai." Cậu mỉm cười nhẹ nói lời cảm ơn anh.

Có anh trai tốt ấy chứ? Cậu ba luôn có người giúp đỡ ủng hộ về mặt tinh thần lẫn vật chất sau lưng như Tiêu Ngụy. Thật đáng trân trọng cái tình nghĩa anh em này.

"Anh hai. Anh ba em có chút chuyện muốn nói ra..." Tiêu Vũ do dự như muốn nói điều gì.

"Chú cứ nói?" Nhìn dáng vẻ đó của cậu tư khiến mọi người tò mò lắm. Là chuyện gì làm cậu ấp úng thế kia ?

"Thật ra...."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com