TruyenHHH.com

Chuyen Ver Hoan Anh Ay Rat Hay Treu Choc Toi Jjk

Khi nhìn thấy chiếc vòng tay nằm trên mặt đất, sắc mặt Kang Ami đột nhiên biến đổi.

Sau hai giây cô mới hoàn hồn, chớp mắt quay mặt đi:

"Không có gì. Là quà người khác tặng.........từ nhiều năm trước."

"Từ nhiều năm trước? Kiểu dáng rất xinh đẹp, bất quá........sao tớ thấy có chút quen mắt nha...."

Kim Haewon cúi người nhặt vòng tay lên.

Chờ cho tới khi cô đứng thẳng dậy, ánh mắt dường như đang suy tư cái gì, dần dần chuyển biến, cuối cùng nhìn chằm chằm chiếc vòng gần như không thể tin được.

Trong phòng an tĩnh một hồi lâu, Kang Ami khó hiểu quay đầu lại, sau đó nhìn thấy ánh mắt Kim Haewon dại ra, lật qua lật lại chiếc vòng mà đánh giá.

"Làm sao vậy?" Kang Ami hỏi.

"............" Kim Haewon dừng sự trầm mặc, máy móc nhìn về phía Kang Ami : "Cậu xác định —— đây là 'món quà nhỏ'??"

Ánh mắt Kang Ami khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn gật gật đầu.

"Mau....... Cậu mau giới thiệu cho tớ người tặng món quà nhỏ này cho cậu đi, tớ nhất định mỗi ngày sẽ thắp ba nén nhang cung phụng hắn —"

Kim Haewon líu lo một hồi rồi dừng lại, qua giây lát, biểu tình cô có chút cổ quái, hỏi: "Cái này có phải là Jeon Jungkook tặng cậu hay không?"

Kang Ami ngẩn ra, cô không nghĩ tới Kim Haewon có thể trực tiếp đoán ra được.

Mà Kim Haewon nhìn thấy phản ứng của Kang Ami thì cũng đã biết được đáp án.

Cô thở dài: "Khó trách."

Kang Ami nhíu mày: "Cái vòng tay này có gì đặc biệt sao?"

Kim Haewon thở dài: "Xem ra một chữ anh ta cũng chưa nói với cậu?"

"Nói cái gì?"

"Mấy năm trước có một nhãn hiệu xa xỉ ra mắt chiếc vòng tay này vào đầu xuân năm mới, cậu biết nó có giá bao nhiêu không?"

Nhìn thấy thần sắc của Kim Haewon cực kỳ nghiêm túc, đáy lòng Kang Ami mơ hồ dâng lên một dự cảm không tốt, nhưng vẫn hỏi: "Bao nhiêu?"

"........" Kim Haewon cũng không úp úp mở mở, giơ lên sáu ngón: "Sáu con số."

Trong đầu lướt qua 0.1 giây, Kang Ami ngẩn ra.

Lát sau, Kang Ami mờ mịt nhìn về phía chiếc vòng tay trong tay Kim Haewon .

Kim Haewon : "Hơn nữa tớ có thể đoán được Jeon Jungkook không phải vì con số này mà là vì ý nghĩa của chiếc vòng này."

Ánh mắt Kang Ami chợt lóe lên, nhìn qua Kim Haewon : "Ý nghĩa là gì?"

"【Khóa chặt tình yêu 】cũng có thể nói là【kiếp này em chỉ thuộc về anh 】."

"........"

Tiêu điểm trong mắt Kang Ami cũng biến mất.

————

"Cùm cụp."

"Khóa lại."

..............

"Từ nay về sau, 'năm mới vui vẻ'——"

"Những lời này anh chỉ nói với em."

————

Ánh mắt Kang Ami buồn bã, quay người lại.

Cô lấy bộ quần áo cuối cùng trong tủ gấp lại bỏ vào thùng giấy.

"Thật 'đê tiện' a.......Jeon Jungkook."

Sau một tiếng rưỡi, cuối cùng Kang Ami và Kim Haewon cũng đã thu dọn xong, ba cái thùng chỉnh tề đặt cạnh nhau, chỉ còn đợi nhân viên của công ty vận chuyển tới.

"Đi thôi luật sư Kim." Kang Ami vui đùa: "Có cảm thấy hãnh diện khi được tớ mời ăn cơm không?"

Kim Haewon vốn đang lo lắng chuyện lúc nãy khiến cho Kang Ami thấy không thoải mái, lúc này nghe đối phương nguyện ý ra ngoài, tự nhiên vui vẻ gật đầu ——

"Đi đi đi, tớ đang rất đói, trưa hôm nay tớ nhất định phải ăn của cậu thật nhiều."

Kết quả hai người bên này mới từ phòng ngủ đi ra, Bà nội Kang đi ra ngoài mua đồ ăn đã trở về.

Kang Ami vội vàng giới thiệu: "Bà nội, đây là bạn học cao trung của con, Kim Haewon ."

Bà nội Kang vẫn tươi cười như cũ, đánh giá Kim Haewon từ trên xuống dưới một lần, liền cười tủm tỉm hỏi: "Cùng tuổi với Gấu Nhỏ của chúng ta sao?"

Vừa nghe thấy xưng hô này, Kim Haewon sửng sốt một chút.


Cô nhớ rõ buổi tối hôm đó, Jeon Jungkook cũng buộc miệng thốt ra khi nhìn thấy Kang Ami ...... Hình như gọi cái tên giống vậy?

Kim Haewon nhìn qua Kang Ami , Kang Ami lại không nghĩ nhiều, bất đắc dĩ giải thích: "Là nhũ danh của tớ, tớ nói bà nội rất nhiều lần nhưng bà không chịu sửa."

"Gọi bằng nhũ danh nghe rất hay." Bà nội Kang giận dỗi trách cứ, nhìn Kang Ami một cái, sau đó quay sang Kim Haewon hỏi lại vấn đề lúc nãy.

"Là cùng tuổi sao?"

Kim Haewon hoàn hồn, vội vàng gật đầu: "Dạ đúng ạ."

Nếp nhăn trên mặt Bà nội Kang khi cười lại nhiều thêm: "Vậy cháu đã có đối tượng chưa?"

Kim Haewon : "??"

Kang Ami đứng ở một bên không hề nghĩ tới rằng bà nội sẽ hỏi câu như vậy, nhất thời dở khóc dở cười.

"Bà nội, bà đang nói cái gì vậy....."

Bà nội Kang liếc mắt nhìn cô một cái: "Cẩu độc thân không được nói chuyện."

Kang Ami : "...................."

"Phốc........" Kim Haewon cười đến mức sắp ngốc. "Ha ha ha —— bà học câu này từ ai vậy ạ?"

Bà nội Kang lúc này mới quay lại: "Bà có quen biết một chàng trai không tồi, có muốn bà giới thiệu cho cháu hay không?"

Kim Haewon vội vàng xua tay: "Không cần không cần —— cháu đã có đối tượng rồi ạ!"

Vừa nghe thấy lời này, Bà nội Kang lại nhìn về phía Kang Ami : "Cháu xem người ta tìm đối tượng rất tích cực! Đâu giống như cháu, mỗi lần giới thiệu cho cháu thì đều ra sức từ chối."

Kim Haewon : "......."

——

Kỳ quái, rõ ràng hình như là khen mình, nhưng một chút vui sướng khi được khen mình lại không thấy đâu là sao?

"Con mới có 24....... Không cần vội." Kang Ami bất đắc dĩ nói: "Bà nội không cần lo lắng."

"Nếu cháu vẫn luôn ở Busan, bà khẳng định sẽ không lo lắng. Nhưng cháu vào nam ra bắc, vẫn luôn sống bên ngoài, ba mẹ cháu và bà không thể chăm sóc được. Lỡ như cháu có đau đầu nhức óc, đến một người chăm sóc cũng không có —— con nói bà không thể lo lắng sao?"

Kang Ami ngẩn ra.

Trước ngày hôm nay, cô chưa bao giờ biết nguyên nhân bà nội luôn thúc giục mình yêu đương, thì ra là vậy.

Trong phòng khách an tĩnh hồi lâu, dưới cái nhìn chăm chú của Bà nội Kang , rốt cuộc Kang Ami cũng gật đầu.

"Con nghe lời bà, nội trong tháng này nhất định sẽ tìm một lần, được không?"

Trong lòng Bà nội Kang vui mừng rất nhiều, miệng cũng nở nụ cười tươi hơn: "Chơi với bạn bè cũng tốt, đừng gò bó bản thân mình trong một góc."

Kang Ami nhẹ nhàng thở ra, cong đôi mắt cười cười.

"......Dạ."

Vài phút sau, Kang Ami cùng Kim Haewon một trước một sau ra cửa, chờ Kim Haewon nói vài câu chào hỏi với bà nội, hai người liền đi đến thang máy.

Nghe thấy tiếng cánh cửa phía sau đóng lại, biểu tình Kim Haewon hiện lên chút thắc mắc:

"Cậu nguyện ý nghe bà nội cậu an bài, đi yêu đương hả?"

Kang Ami gật đầu, lại lắc đầu.

Kim Haewon khó hiểu nhìn Kang Ami , chỉ nhìn thấy ánh mắt của cô gái nhỏ mềm mại: "Tớ không muốn làm bà nội lo lắng nên đồng ý một chút. Lúc sau....... thật sự không được thì bịa ra một cái đi."

"......."

Kim Haewon nghe được đáp án, theo bản năng nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là lát sau cô có chút ngây ngốc —— khẩu khí này của mình xem như là nghe theo hả?

.................

Thời điểm Kang Ami cùng Kim Haewon đang đi dạo phố thì nhận được điện thoại từ Yurin.

Mới đầu điện thoại báo một chuỗi số nhưng cô không hề có ấn tượng, lát sau nghe thấy âm thanh Yurin ở đầu bên kia vang lên không nhỏ, Kang Ami mới biết thân phận của đối phương.

"Không biết chiều nay Kang tiểu thư có thời gian hay không? Không ngại nói, tôi muốn gặp cô nói chút chuyện."

"Xin lỗi." Một giây Kang Ami cũng không dừng: "Chiều nay tôi có ——"

"Hai năm trước mắt của Jeon bá bị chấn thương nghiêm trọng dẫn tới bị mù, sau đó xuất ngũ ——" Yurin đột nhiên trách móc một câu, sau đó yên lặng một hồi mới nói tiếp nửa câu sau: "Cái này, Kang tiểu thư cũng không muốn biết sao?"



Trong nháy mắt, hô hấp của Yurin như bị bóp chặt, sắp hít thở không thông.

Do không thể thở nổi dẫn đến đại não bị thiếu oxy, tất cả dường như đều trống rỗng.

"Kang tiểu thư? Kang tiểu thư??"

".........."

Không biết qua bao lâu, bên kia vang lên âm thanh thúc giục, Yurin mới thả lỏng, bình tĩnh hô hấp.

Cô mấp máy miệng: "Hiện tại anh....... ở đâu?"

Hỏi xong, Yurin mới phát hiện âm thanh của mình đều run rẩy.

"Quán café lầu 1 ở giải trí HOPE WORLD."

Yurin không chút do dự cúp điện thoại, quay đầu liền chạy ra ngoài.

Đúng lúc này, Kim Haewon cũng vừa đi tới: "Amie, cậu xem cái túi này —— cậu làm sao vậy?"

"Haewon ssi—— đưa tớ đến một nơi........bây giờ được không?"

Lúc này, bên trong quán bar giải trí HOPE WORLD, Yurin ngồi trên ghế thở dài cúp điện thoại.

"Yurin , sao lại than ngắn thở dài?" Nhân viên ở quầy bartender trêu ghẹo.

Yurin quơ quơ cái ly rượu, uống một ngụm: "Tôi cầu nguyện ——cầu nguyện Jeon ca sẽ không bởi vì tôi 'không cẩn thận' quên cường điệu là tạm thời hắn mù, dọa đến bạn gái nhỏ của hắn, lát sau lại tìm tôi tính sổ."

............

Xe di chuyển gần được 10 phút, cuối cùng Yurin cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

Kim Haewon ở bên cạnh quan sát một hồi, lại không nhịn được liền mở miệng hỏi: "Có việc gì gấp sao?"

".......Không vội, gấp cũng vô dụng."

"Có liên quan đến Jeon Jungkook hả?"

Yurin không nói chuyện, hiển nhiên là cam chịu.

Kim Haewon quay đầu lại, sau đó một đường liền trầm mặc. Thẳng cho tới khi xe chạy đến bên ngoài khu giải trí, nhìn Yurin xuống xe.

Mắt thấy Yurin xoay người muốn đi, Kim Haewon hơi giãy giụa một chút, rốt cuộc cũng quyết tâm.

Cô vươn tay nhấn một cái, cửa sổ ở ghế phụ kéo xuống ——

"Amie."

Yurin chuẩn bị đi vào trong khu giải trí liền dừng lại, quay người lại nhìn vào trong xe.

Thần sắc của Kim Haewon phức tạp: "Gần đây tớ đã gặp Jeon Jungkook . Anh ta nói lúc cậu học đại học đã từng uống say một lần, uống rất ít, có khả năng cậu đã quên...... Nhưng nhất định cậu và anh ta có liên hệ qua. Cậu không nhớ rõ những chuyện đó, rất có thể là sai. —— hỏi rõ ràng đi, đừng phạm sai lầm lần thứ hai."

Nói xong chuyện này, Kim Haewon cũng không có can đảm ở lại, không đợi Yurin hoàn hồn, cô liền dẫm xuống chân ga, trực tiếp lái xe chạy đi.

Yurin đứng tại chỗ giật mình, con ngươi màu nâu hơi mở to.

Qúa nhiều chuyện muốn nói liền bị nghẹn trở về.

....... Từng uống say một lần hồi học đại học? "uống rất ít".......Cô còn quên mất?

Yurin rề rà đứng ở ven đường, trong lòng mờ mịt hồi lâu, lúc này mới hậu tri hậu giác xoay người đi về phía tòa nhà giải trí kia.

Vừa đi vừa lấy điện thoại ra, gửi một cái tin nhắn vào mấy dãy số của "bạn cùng phòng đại học".

Làm xong tất cả mọi thứ, cô đã bước vào trong quán cà phê.

Báo tên Yurin cho người phục vụ, người phục vụ liền cung kính dẫn Yurin đi vào bên trong.

"Kang tiểu thư."

Người nam nhân đang ngồi nơi đó liền đứng lên, thân sĩ giúp Yurin kéo ghế ngồi ra.

Yurin nói cảm ơn, vừa ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề: " Chuyện trước đó Yurin ssi nói qua điện thoại là có ý gì?"

Trong lòng Yurin thầm than, nhưng trên mặt vẫn cười.

"Sự thật trên mặt chữ."

Con ngươi Yurin hơi động: "Anh nói hiện tại anh ấy ——"

"Xin lỗi đã làm Kang tiểu thư hiểu lầm." Yurin chặn lại lời Yurin đang nói: "Đôi mắt của Jeon bá hai tháng trước đã hoàn toàn bình phục."

"........."

Yurin theo bản năng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, lúc này đầu ngón tay vì khẩn trương quá độ sau đó vô lực chết lặng.

Tiếp theo là cơn tức giận bùng lên: "Yurin ss, cậu như vậy làm tôi cảm thấy rất mất phong độ."

Yurin cười xin lỗi: "Tôi mời Kang tiểu thư đến đây là có chuyện quan trọng muốn nói, nói trong điện thoại thì không thể biểu đạt được hết, tôi thật sự không tin rằng có thể làm cho Kang tiểu thư xuất hiện. Còn mong Kang tiểu thư thứ lỗi."


"Chuyện rất quan trọng?....... Chuyện gì?"

Yurin mỉm cười: "Tôi có thể hỏi Kang tiểu thư nói chia tay với Jeon bá lúc nào không?"

"......"

Sắc mặt Kang Ami biến đổi.

Qua hai giây, cô điều chỉnh biểu tình, cười khẽ, ánh mắt lạnh lẽo: "Tôi nói rồi, chuyện giữa anh ấy và tôi không tới phiên người khác xen vào."

Yurin không có một chút tức giận, cũng không giải thích: "Nếu tôi đoán không lầm, hẳn là 6 năm trước, cũng chính là lúc Kang tiểu thư học năm nhất đại học."

Ánh mắt Kang Ami cứng lại: "...........Sao anh lại biết?"

Đối với hiểu biết của Kang Ami về Jeon Jungkook , liền biết người nọ chắc chắn sẽ không đem loại chuyện này đi nói khắp nơi.

"Qủa nhiên là bởi vì cái này a......."

Yurin không trả lời vấn đề của Kang Ami, chính mình tự cười.

Trong lòng Kang Ami có một loại cảm giác mình sắp chết đuối mà không với được nhánh cây, càng lúc càng tức giận, cô nắm chặt tay lại.

Trước khi kiên nhẫn của Kang Ami sắp hết, rốt cuộc Yurin cũng mở miệng:

"Bởi vì đầu thu năm ấy, tất cả phong bế, bất luận tin tức gì cũng đều cấm truyền ra ngoài khi vào khu huấn luyện ma quỷ, Jeon bá mượn một cơ hội duy nhất xin nghỉ để xuống núi, làm trái với quy định, che giấu hành tung, biến mất trong hai ngày."

Yurin cố tình dừng lại, sau đó nhìn chăm chú Kang Ami rồi tiếp tục nói tiếp đoạn sau ——

"Cứ cho là Jeon bá tự trở lại đơn vị, nhưng vẫn phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Có thể nói, vì trong khoảng thời gian 36 giờ kia ——Jeon bá đã đặt cược tất cả vinh dự cùng tiền đồ của mình."

Nói đến khúc này, Yurin rũ mắt, cầm lấy tách cà phê hướng về Kang Ami ý bảo:

"Tôi đoán là vì một cái tin tức đi. Thật là một canh bạc* khổng lồ, không phải sao?"

*Canh bạc: Thường dùng để chỉ một cuộc đánh đổi một mất một còn, có tính mạo hiểm.

..................

Thẳng cho tới khi hai tách cà phê trên bàn không còn tỏa hơi nóng nữa, Kang Ami vẫn ngồi một mình tại chỗ, ánh mắt không có tiêu điểm.

——

Một canh bạc khổng lồ sao?

Đại khái không đúng.

Chỉ là cô không biết trong 36 tiếng đồng hồ kia, có phải có một khắc anh ấy thấy hối hận hay không?

Vậy sau này cũng sẽ tiếp tục hối hận —— hối hận chính mình đã đuổi theo, kỳ thật cũng không phải bị hủy bởi tai nạn mù tạm thời, mà sớm hơn......Đã sớm bị hủy bởi tin nhắn của mình?

Thì ra không chỉ có mình cô lo sợ không có cách nào làm tiêu tan tâm tình, anh ấy cũng sẽ như vậy đúng không........

Jeon Jungkook , có phải từ lúc bắt đầu 36 tiếng đồng hồ kia, anh liền hận em?

"......"

Kang Ami đem mặt vùi vào bàn tay. Trong lòng như có dòng nước đắng, hốc mắt lại khô khốc.

Liền ngay lúc này, điện thoại của cô liền vang lên.

Thân hình Kang Ami cứng đờ, sau đó hít một hơi thật sâu, màn hình hiển thị người gọi cũng không xem, liền tiếp điện thoại.

".......Uy?" Âm thanh của cô như biến mất.

"Kang Ami, tớ thấy cậu gửi một cái tin nhắn —— sẽ không phải đến bây giờ cậu cũng không nhớ rõ hồi năm hai cậu từng uống say đi?"

Kang Ami ngẩn ra: "Cái gì..........?"

"Chính là học kỳ 1 năm hai, cậu bệnh nặng một trận rồi lúc sau xuất viện, bọn tớ có nói giúp cậu xua bớt đen đuổi, không phải cùng nhau ra ngoài chơi sao? Kết quả ngày đó đồ uống đưa sai, chính là rượu trái cây có cồn, cậu trực tiếp uống vào rồi nằm bò trên bàn —— sau ngày đó đặc biệt có tiểu ca ca đẹp trai đem cậu nhặt đi về nha!"

"......Tiểu ca ca?"

Hình như nghĩ đến cái gì, hô hấp Kang Ami cứng lại.

"Đúng vậy, tiểu ca ca kia biết cậu đi? Vẫn luôn gọi 'Gấu Nhỏ' gì đó...... Đem cậu đưa về phòng ngủ."

Âm thanh Kang Ami khô khốc: "Sau đó thì sao......"

"Lão nhị lúc ấy đùa giỡn với tiểu ca ca kia, nói cậu bị bệnh nặng vừa mới hồi phục, trước đó không thể tham gia quân ngũ, làm hắn lớn mật tra hỏi thêm. Kết quả kia không biết tiểu ca ca kia có phải bị dọa hay không, sắc mặt trắng bệch. Ngày hôm sau tớ đi chạy bộ buổi sáng thì nhìn thấy anh ta ở dưới lầu, hắn hỏi cậu thế nào, tớ nói cậu khá tốt, bất quá uống không nhiều, hắn liền đi rồi."

"............"

"Kang Ami? Cậu còn đó không?"

"......."

Trong quán café, mi mắt Kang Ami run rẩy rồi nhắm lại.

"Cuối cùng anh ấy có nói gì sao."

"Có a —— anh ta nói đừng nói anh ấy từng xuất hiện, nói cậu không muốn nhìn thấy. Sau đó bọn tớ có thương lượng, cảm thấy không phải là chuyện gì lớn, liền không nhắc lại."

Rốt cuộc Kang Ami không cầm được, tùy ý để điện thoại trên bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com