Chuyen Ver Hoan Anh Ay Rat Hay Treu Choc Toi Jjk
Từ lúc nói xong những chuyện cần nói, cho tới lúc học sinh ban sáu lục tục rời khỏi sân vận động, Kang Ami ngồi ở hàng đầu cũng chưa từng mở miệng nói ra một chữ.Jeon Jungkook ngồi bên cạnh cô gái nhỏ cũng không thúc giục, an tĩnh mà dựa vào trên ghế chờ cô gái nhỏ suy nghĩ xong.Thời điểm Kang Ami hoàn hồn, trước một cái sân vận động lớn như vậy chỉ còn thưa thớt lại vài người."A, xin lỗi......." Kang Ami vội vàng quay sang bên cạnh: "Em thất thần như vậy có phải làm chậm trễ thời gian của anh không?""Anh không vội đi, không có việc gì."Jeon Jungkook tiếp lời nói, giương mắt nhìn: "Em vừa mới suy nghĩ cái gì?"Kang Ami do dự: "Em suy nghĩ rốt cuộc là nên chọn tự nhiên hay xã hội....."Dừng lại một lúc sau, Kang Ami nhìn Jeon Jungkook: "Có phải anh cũng thấy em nên chọn tự nhiên không?"Jeon Jungkook không có trực tiếp trả lời, trầm ngâm hai giây rồi nhìn về phía xa xa ——Trước khoảng sân vận động lớn, đối diện là thính phòng trống trải không người, phóng tầm nhìn lại giống như bị ngăn cách tại sân thể dục này, không tìm thấy đường ra.Jeon Jungkook thu hồi tầm mắt."Anh nhớ rõ em đã nói với anh rồi, em có thể giải được các bài toán khó, tìm được các phương pháp giải mới mẻ độc đáo một cách nhanh nhất và thú vị, nhưng cũng thích ngữ văn, học chính trị hay học thơ thì tâm trạng em cũng vui vẻ."Kang Ami nhớ lại, lúc trước lần đầu tiên họ đi học buổi sáng cùng nhau, mình đã từng nói những lời này để khuyên Jeon Jungkook học tập thật tốt.Kang Ami gật gật đầu: "Em vẫn luôn không xác định được yêu thích hay chán ghét, kiến thức môn học của em đều có thể cùng cấp vì đầu vào không bằng nhau —— lật xem lại em sẽ có cảm giác thành tựu, nhưng lực hấp hẫn đối với bản thân em rất nhỏ.......... Em chưa từng phân biệt rạch ròi.""Vậy em liền suy nghĩ suy xét về nó đi."Jeon Jungkook mở miệng: "Cách thời gian phân ban còn mấy ngày, hẳn là cũng đủ để em suy nghĩ tốt về vấn đề này.""........"Kang Ami do dự vài giây.Jeon Jungkook nhíu mày: "Có muốn nói gì em có thể nói thẳng. Còn anh, em không cầm cảm thấy băn khoăn."Kang Ami hỏi: "Anh sẽ không giống những người khác cho rằng......... Em có ưu thế về ban tự nhiên hơn, cho nên hẳn phải chọn ban tự nhiên sao?"Jeon Jungkook cười nhẹ."Đối với em mà nói phải đạt được thành tích tốt là rất khó sao?""......" Tuy rằng biết nam sinh nói như vậy đều không phải cố ý có ý tứ khích lệ, nhưng Kang Ami vẫn không nhịn được mà đỏ mặt.Kang Ami kiên định lắc đầu."Vậy nếu em lựa chọn không có định kiến như vậy, vì sao lại muốn đem con đường trước mắt mình bó lại một chỗ, bức chính mình phải đập nồi dìm thuyền*?"Jeon Jungkook mỉn cười xoa đầu cô gái nhỏ: "Huống chi, từ không am hiểu thành am hiểu, cũng không có ai cho rằng điều đó là khó nếu chúng ta chỉ cần nổ lực. Chính là đem những điều không thích biến thành thích....."Hắn buông tiếng thở dài, nhìn cô gái nhỏ cười khẽ: "Vậy quá khó khăn.""Loại chuyện thích hay không thích, không thể cưỡng cầu."Jeon Jungkook nói xong, Kang Ami trầm mặc thật lâu.Sau đó cô mới ngẩng đầu, đối mắt trong trẻo nhìn về phía Jeon Jungkook: "Anh nói đúng, không am hiểu biến thành am hiểu có lẽ có chút khó, nhưng không thích biến thành thích thì lại không có biện pháp.""Như vậy chỉ còn lại một vấn đề." Jeon Jungkook nói: "Rốt cuộc là em thích cái gì?""......."Kang Ami nhíu mày lại, không trả lời.Jeon Jungkook nói: "Hoặc là anh đổi một câu khác. Nếu hiện tại em tiến vào xã hội, em sẽ làm nghề gì hoặc cách sống như thế nào?"Lúc này Kang Ami không do dự, cô chớp chớp mắt."Viết văn.""........"Jeon Jungkook ngẩng ra, giây lát sau khóe môi khẽ cong lên: "Anh cũng không biết thì ra em thích làm nhà văn?"Kang Ami gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh: "Em rất thích đọc sách, đặc biệt là tiểu thuyết. Từ mùng một em liền bắt đầu viết, trong nhà giấu rất nhiều tiểu thuyết em ngụy trang thành notebook, đều là tự tay viết....."Nói đến câu cuối, âm thanh của cô càng nhỏ dần: "Chỉ là mẹ không thích em viết tiểu thuyết, mẹ nói đây không phải là công việc đàng hoàng...... Thời điểm học sơ trung em còn viết trên lớp, bây giờ học cao nhị (lớp 11) em phải theo kịp tiến độ, đều đã lâu không viết....."Nhìn bộ dáng của cô gái nhỏ dần dần héo xuống, Jeon Jungkook hỏi: "Kia hiện tại ngừng lâu như vậy, còn muốn viết không?""Đương nhiên muốn —— suy nghĩ đã lâu!"Âm thanh của cô gái nhỏ không kìm nén được mà cao lên, chờ cô phát hiện phản ứng của mình có chút quá, liền đỏ mặt áp âm thanh nhỏ lại."Thời điểm em học sơ tam ở trường cũ, có một lần em viết tiểu thuyết trong tiết toán học, khi đó em bị giáo viên phát hiện....... Liền xé xuống vài trang làm em đau lòng chết đi được. Còn trước lần đó nữa, em.........."Kang Ami bắt đầu kể lại những lần mình tự sáng tác tới nay, vô số lần cất giấu, trải qua nhiều lần đấu trí với mẹ Lee Minyoung, cho tới khi người phụ trách hội thể dục tới thúc giục hai người rời đi, Kang Ami mới hồi phục lại tinh thần.—— mình thế mà nói chuyện mãi với Jeon Jungkook mà không dừng lại a......"Không có việc gì." Jeon Jungkook nhìn ra Kang Ami quẫn bách, lại không nhịn được mà cười nhẹ: "Anh thích nghe em nói về sở thích của mình."Kang Ami ngẩn ra, ngước mắt nhìn hắn."Bởi vì thời điểm nhìn thấy em cười, anh cảm thấy tâm tình của mình rất tốt."*Đập nồi dìm thuyền: quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)_______________________________Jeon Jungkook nói xong liền đứng lên, không nhìn thấy biểu tình ngẩn ngơ của cô gái nhỏ. Ánh mắt của hắn hướng về nơi xa, sau đó thu tầm mắt lại mở miệng nói."Tốt, hiện tại có lẽ là đang lúc giữa trưa tan học."Kang Ami nghe xong hoàn hồn, cảm thấy khó hiểu liền hỏi: "Anh có chuyện gì muốn làm không?"——Nghe tới giống như còn rất nhận không ra người."Ân, xác thật có."Lời nói của nam sinh vừa dứt, liền ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai chính mình, sau đó nghiêng đầu cười nói: "Lúc trước anh muốn ôm em về, không phải em không muốn để cho người khác nhìn thấy sao?"Hắn quay đầu lại: "Hiện tại không có ai, đi lên đi.""........."Kang Ami trầm mặc hai giây, chớp chớp mắt, liền đứng dậy bò lên lưng.Jeon Jungkook đem cô gái nhỏ nhấc lên, hướng ra cửa sân vận động đi tới."—— nếu em thật sự muốn viết tiểu thuyết thì chọn ban xã hội đi.""Thời điểm nhìn thấy em nhắc tới viết tiểu thuyết, chính là lần đầu tiên anh nhìn thấy em biểu lộ cảm xúc của mình ra ngoài. So với trước kia em nhắc tới toán học...... Anh nghĩ, cảm giác thành tựu khi giải được đề khó cũng không thể tính là chân chính yêu thích."Âm thanh của Jeon Jungkook trầm thấp, mang theo một sự nghiêm túc khó có được ——"Thích hẳn là...... Em biết khả năng chính mình đi trên con đường này sẽ vấp ngã, nhưng em tin tưởng bản thân có thể đứng dậy, hơn nữa còn muốn tiếp tục bước tiếp."Kang Ami ghé vào trên lưng nam sinh, thân hình cô cứng nhắc.Lát sau, Kang Ami vòng hai tay ra phía trước người nam sinh, gương mặt cũng dán lên lưng.Kang Ami nhìn về phía thính phòng ở xa xa."Nhưng em thật sự có thể lựa chọn làm chuyện mà em thích mà không suy xét những mặt khác sao?""........" Bước chân của Jeon Jungkook dừng lại, cả người đều ngừng vài giây.Một lát sau, Jeon Jungkook tiếp tục bước tiếp: "Lúc anh mới 12 tuổi, mẹ anh đã qua đời."Kang Ami sửng sốt, đáy mắt của cô hiện lên một chút cảm xúc hoảng loạn, liền vội vàng muốn thẳng người lại, còn chưa kịp thực hiện động tác liền bị Jeon Jungkook đè ép lại.Âm thanh trầm thấp tiếp tục vang lên:"Trước kia lúc 12 tuổi, anh đã từng có rất nhiều mong muốn...... Muốn mang bà ấy đi leo núi, ngắm biển; muốn cùng bà ấy đi du lịch thế giới; muốn thay người kia bồi bà ấy làm những việc bà ấy muốn làm nhưng lại không kịp."Đôi mắt của Jeon Jungkook nặng nề, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở hắt ra.Môi hơi cong lên, trong đôi mắt không có một chút vui vẻ."Nhưng cho tới khi bà ấy rời đi, anh mới hiểu được —— trên đời này có cái gọi là số mệnh, bởi vì chúng ta vĩnh viễn không biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Rất nhiều việc nếu hiện tại không làm, có thể sau này sẽ không còn cơ hội. Mà cách tìm được những việc này lại rất đơn giản, chính là tưởng tượng trước khi chết chúng ta còn tiếc nuối bản thân mình còn chưa làm được một việc nào đó.""...... Bởi vì trước cái chết, lớp ngụy trang hoa lệ bề ngoài đều bị tróc ra, chỉ còn lại bản chất bên trong. Tuy đã ngụy trang nhưng bản thân lại ham muốn —— muốn trốn đều trốn không thoát."Jeon Jungkook nói xong những lời này liền dừng lại. Qua một hồi lâu, hắn nghiêng mặt nhìn cô gái nhỏ đang gục đầu trên vai mình.Hắn cười nhẹ:"Cho nên, Bé con, không cần để ý đến những ý kiến của người khác, không cần suy xét ánh mắt của người khác —— hãy hỏi chính bản thân em.""Em hỏi nó một chút, trong thâm tâm của em muốn làm gì, muốn sống như thế nào...... Nó sẽ nói cho em biết đáp án."Jeon Jungkook nhìn về phía thính phòng đã đóng lại, phảng phất tầm mắt không có chỗ để đặt.Nhưng kỳ thật chỉ cần ngước mắt nhìn lên trên đỉnh thính phòng, chính là trời xanh mây trắng rộng lớn vô ngần, trải dài đến phương xa bất tận.Nam sinh rũ mắt cười nhẹ, quay đầu đi từng bước xuống bậc thang."Hãy nghe theo nó để lựa chọn đáp án đi,Gấu Nhỏ. Chỉ có như vậy, mỗi một phút giây em mới không cảm thấy tiếc nuối chính mình sống nhiều năm như vậy mà chưa thực sự sống vì bản thân mình.".................Kang Minho luôn cho rằng từ lúc đó tới bây giờ, hắn không ngừng làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, đủ giác ngộ —— cải trắng nuôi lớn tươi mới xinh đẹp tất nhiên sẽ có một ngày bị người khác nhớ thương.Thẳng cho đến giữa trưa hôm nay, thời điểm nhìn thấy một nam sinh quen mắt cõng Amie nhà hắn từ trong trường học đi ra làm hắn ngứa răng, Kang Minho mới xác định ——Tâm lý đã xây dựng tốt đều là giả, phi, không đáng tin.—— Hắn rất muốn trong xe xuất hiện một thanh đao, xẻo cái tiểu tử có can đảm dám nhớ thương Amie nhà bọn họ.Cho nên lúc Jeon Jungkook cõng Kang Ami tới cách Kang Minho không xa, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là trên mặt Kang Minho tuyệt đối không có hai chữ "thân thiện".Không đợi ánh mắt hai người này phát ra tia lửa, Kang Ami đang nằm trên lưng Jeon Jungkook liền mở miệng trước."Anh hai, hôm nay trong đại hội thể thao em thi chạy đã làm chân trái bị thương, là anh ấy đưa em ra ngoài."Nghe hiểu được ẩn ý của em gái mình, Kang Minho thu hồi ánh mắt, chăm chú nhìn chân của cô gái nhỏ, nhíu mày lại: "Có phải nên đi bệnh viện chụp phim xem có sao hay không?"Kang Ami nhíu mày: "Không cần đâu, không nghiêm trọng như vậy —""Đề phòng vẫn hơn." Jeon Jungkook chặn lời nói của cô gái nhỏ, đem người chậm rãi buông xuống: "Nghe lời."Kang Minho một bên kéo cửa xe, mới chuẩn bị xoay người lại đỡ Kang Ami vào trong, thì nhìn thấy tay nam sinh vẫn không rời, trực tiếp thả cô gái nhỏ xuống rồi ôm vào trong xe.Kang Minho: "..........."Hắn cưỡng ép chính mình dời tầm mắt, ngồi vào ghế lái."Anh chở em tới bệnh viện.""Anh hai, không cần." Kang Ami cự tuyệt không hề nghĩ ngợi: "Em thật sự không có việc gì, không cần đi."Jeon Jungkook sau khi ôm Kang Ami đặt vào trong xe, liền lui ra ngoài.Lúc này nghe thấy đối thoại của hai người, hắn chống cửa xe cúi người xuống nhìn cô gái nhỏ không chớp mắt."Đi bệnh viện kiểm tra một chút.""Nhưng ——"Kang Ami mở miệng muốn nói gì đó.Đôi mắt đen lấy không đồng ý nhìn chằm chằm cô.".......... Nghe lời."Kang Ami mấp máy miệng, qua hai giây mới chậm rãi gật đầu.Kang Minho: "................." Trên ghế lại, tên muội khống nào đó đang chịu kích thích quá độ nắm chặt tay lái Ủa alo thế là Kang Minho là anh họ nhưng lại có tình cảm với tiểu thỏ trắng Kang Amie à ??????
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com