TruyenHHH.com

Chuyen Ver Gyuwoo Co Dau Gia Mao

"Kim Sunggyu, một ngày nào đó em sẽ phải cầu xin Woohyun. Em sẽ trở thành con người mà em tưởng rằng chỉ có kẻ yếu đuổi mới trở thành. Kim Sunggyu, Nam Woohyun chính là sẽ khiến em trở thành như vậy" – Lee Sungyeol.

...

Chất lỏng màu đỏ dần lan ra, pha loãng với nước mưa, nhuốm đậm cả khoảng đường.

Nam Woohyun trước đó chỉ biết ôm tai mình và cúi người xuống theo phản xạ, giọng nói cuối cùng cậu nghe thấy là của một bà lão đi đường thì phải, bà ta dồn nét hết cả sức lực để ngăn cản bước chân của ai đó.

Nam Woohyun không biết.

Tiếng va chạm quá đỗi bất ngờ khiến cậu chết đứng tại chỗ.

Sau đó có một cơ thể trải dài nằm bất tỉnh bên cạnh chiếc xe tải, hỗn loạn bởi tiếng la hét của đám đông, lẫn vào mưa lại càng thêm khó nghe.

Mùi máu tanh nồng vẫn phảng phất.

Hãi hùng thật. Lần đầu tiên có thể biết được cảm giác này, Nam Woohyun nhất định sẽ không quên.

...

"Chết tiệt! Anh nói ai gặp tai nạn hả?" – Sunggyu nhận được cú điện thoại từ Sungyeol, sau khi nghe anh ta nói lắp bắp về chuyện ai đó gặp tai nạn, liền không kiềm được sự tức giận mà quát lớn.

Sungyeol có chút hoảng sợ, song dần lấy lại bình tĩnh, anh cũng lớn giọng không kém: "Em đừng có quát lên như em quan tâm Woohyun lắm ấy! Nói cho em nghe, Woohyun bị xe tông, hiện tại được đưa vào bệnh viện X, lo mà chạy đến kiểm tra đi!"

Kim Sunggyu không chừng chừ lập tức cúp máy, để lại tiếng "tút...tút" qua ống loa điện thoại. Sungyeol nhìn màn hình bị ướt bởi mấy giọt mưa phùn còn chưa chịu dứt, anh nhếch môi cười thõa mãn: "Kim Sunggyu, bây giờ cảm thấy thế nào hả?"

...

"Sungyeol, anh kể đi, kể cho tôi nghe câu chuyện về Park Jaekyung và Kim Sunggyu ấy"

Gặp nhau lần đầu tiên vào năm lớp 7, cùng nhau trải qua 3 tháng bạn bè và chính thức trở thành người yêu của nhau sau đó, chuyện tình tiếp tục kéo dài cho đến cuối năm lớp 10 và kết thúc bằng tình tiết quen thuộc: "Kim Sunggyu, em có người khác rồi".

Và Lee Sungyeol chính là kẻ phá đám.

Kì thực mà nói, lại là một kẻ phá đám đáng yêu, nhưng chính xác hơn có lẽ phải gọi Sungyeol là anh hùng.

Sungyeol sẵn sàng hi sinh tất cả tình cảm và sự tin tưởng của Sunggyu dành cho anh để cứu lấy Sunggyu, tuy biết trước và mặc cho sau này mình sẽ bị chán ghét nhưng anh vẫn hài lòng với kết quả đạt được.

Mùa hè của năm lớp 10, Kim Sunggyu khởi hành sang Anh để bắt đầu học tập rèn luyện. Quyết tâm cho đến lúc trở về, sẽ trở thành con người chững chạc hơn, xứng đáng với chiếc ghế chủ tịch Woollim.

Trong suốt những năm đó, nỗi đau của Sunggyu cuối cùng cũng biến mất. Vì Sungyeol nói với Woohyun rằng, đó là loại nỗi đau tầm thường, Sunggyu sẽ chóng quên và bắt đầu thoải mái với cuộc sống, nhưng nếu gặp lại Park Jaekyung, Sunggyu sẽ tiếp tục rơi vào tình trạng mất kiểm soát trái tim mình, không gọi là yêu nhưng sẽ bị nhầm lẫn.

"Vì sao anh lại cướp Park Jaekyung?" – Woohyun chống cằm nhìn Sungyeol, gương mặt say mê của cậu hoàn toàn cho thấy đã đắm chìm vào câu chuyện.

"Là bởi vì Park Jaekyung chưa từng yêu Sunggyu. Loại con gái như Park Jaekyung anh nắm rõ. Cô ta là vì tiền của Sunggyu."

Gật gù như hiểu ra, Woohyun vẫn tiếp tục thắc mắc: "Chứng minh đi, nghe anh kể hẳn họ rất yêu nhau, nếu anh nói Park Jaekyung xấu xa như vậy thì chứng minh đi"

Sungyeol bĩu môi: "Ban đầu Park Jaekyung rất tốt, là một cô gái giỏi nhưng gia cảnh khó khăn, song vì cái gia cảnh đó mà đã đẩy một cô gái tốt trở thành xấu xa. Park Jaekyung là người có tham vọng rất cao, chiếm lĩnh cả cô ấy, quen Sunggyu vì muốn Sunggyu trả tiền học phí, lo toàn bộ thủ tục nhập học cho cô ta, ước mơ trở thành một doanh nhân tài giỏi, vì ước mơ, Park Jaekyung sẵn sàng lợi dụng tất cả mọi thứ – đặc biệt vô cảm không biết tổn thương là gì"

"Sau đó thì sao?" – Woohyun thay đổi tư thế ngồi.

"Sau đó thì..." – Sungyeol chuyển sang nhún vai: "Anh phát hiện ra chuyện đó khi thấy cô ta hàn huyên cùng lũ bạn, cười nhạt một cái, anh bước đến và trực tiếp quyến rũ Park Jaekyung. Dù sao em cũng biết, Sunggyu là tài phiệt, còn anh là trọc phú, điểm chung dĩ nhiên là có tiền. Thay vì người yêu cùng tuổi như Sunggyu, Park Jaekyung lại dễ bị thu hút bởi người lớn tuổi hơn, cô ta thích cách suy nghĩ chín chắn, Sunggyu thường hi ha chăm lo cho Park Jaekyung, nhưng Park Jaekyung lại thích sự quan tâm ảm đạm hơn, kiểu trong nóng ngoài lạnh ý"

Sungyeol gục mặt bật cười, sức ảnh hưởng lây sang cả Woohyun cũng cười theo, dù chẳng biết cái gì đáng buồn cười.

"Nhưng bây giờ Sunggyu đã cưới được em – Nam Woohyun, anh đã từng muốn thử lòng em xem rốt cục em có phải là Park Jaekyung thứ hai hay không, nhưng giờ xem lại, em tuy có ngốc nhưng quả thật tốt hơn rất nhiều. Anh mong sau này em giúp đỡ Sunggyu, bên cạnh nó và yêu thương nó nhiều hơn"

Ngày hôm đó Sungyeol đã nói rằng cậu là người đầu tiên duy nhất mà Sungyeol đã chia sẽ cái bí mật giấu kín, dù gì giữ mãi trong suốt thời gian qua rất khó chịu, cuối cùng tìm thấy Woohyun – người mà Sungyeol cảm thấy tin tưởng và muốn chia sẽ.

"Nhưng vì sao anh không nói sự thật về Park Jaekyung cho Sunggyu nghe, cứ sống bị chán ghét bởi Sunggyu như vậy anh không cảm thấy buồn sao?"

"Thế bây giờ anh nói Kim Sunggyu hôm nay đã gặp Park Jaekyung, em có tin không?"

Woohyun do dự hồi lâu, tròn xoe mắt đáp: "...Không thể nào"

"Ờ" – Sungyeol làm biểu cảm mặt như điều đương nhiên: "Em thấy đó, em còn không tin huống hồ gì Sunggyu lúc đó tin người nó yêu lợi dụng mình. Anh lại không có bằng chứng thiết thực, sau này việc cũng trở nên yên ổn, tuy có ghét nhưng không phải là hận thấu xương, thỉnh thoảng em cũng thấy Sunggyu hay gắt gỏng nhưng nhìn vào giống như anh em đang đùa giỡn hơn"

Về sau khi biết con người thật của Sungyeol, Woohyun đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn của mình về anh. Trong ánh mắt nghiêm túc và chân thành, Sungyeol đã cho thấy được tình cảm mà anh dành cho Sunggyu rất nhiều, tuy không cùng huyết thống nhưng đã trải qua với nhau từ khi Sunggyu chập chững biết đi, Sungyeol nói, chí ít đó là người em trai Sungyeol muốn bảo vệ.

Cho dù đổi lại làm người xấu, miễn rằng Sunggyu sau này không tổn thương, anh chấp nhận.

Vì năm đó, Sunggyu chỉ 16 tuổi, tâm hồn và lối suy nghĩ còn rất ấu trĩ, khờ khạo và chậm chạp.

Sungyeol cũng cho cậu biết, hiện tại con người Kim Sunggyu không chính xác là Kim Sunggyu, đó chỉ là vỏ bọc được tạo ra sau khi Sunggyu sang Anh sống. Con người thật sự của anh ta, tuy Sungyeol không diễn giải nhiều, chỉ đem ánh mắt ý cười và nói: 16 tuổi – Kim Sunggyu vĩnh viễn 16 tuổi.

Và Kim Sunggyu hiện tại, cái vỏ bọc đó được tạo ra là vì Park Jaekyung.

Woohyun mím môi thầm nghĩ như vậy.

Bởi vì Park Jaekyung thích người đàn ông lớn tuổi hơn mình, chín chắn và quan tâm ảm đạm gì đó mà Sungyeol từng nói.

Rốt cục, Sunggyu đã trở thành như vậy. Anh lạnh lùng, kiệm lời và rất biết cách khiến trái tim đối phương rung động.

Và đối phương, chính là cậu.

Khi ở Woollim bắt gặp Park Jaekyung, Woohyun không khỏi hoảng sợ vì người đó quá giống mình, tựa hồ như nhìn mình trong tấm gương phản chiếu, ngoại trừ hai thứ trước ngực, tất cả còn lại đều giống cậu.

Nó làm cậu hoảng sợ đến mức phải buồn nôn, vội vàng chạy khỏi nơi đáng sợ đó.

Kim Sunggyu trong những tháng qua bên cạnh cậu, lí do mà anh chọn cậu và im lặng khi cậu tỏ tình cho dù cậu là con trai. Như Sungyeol đã từng chế giễu với cậu: "Em cũng thú vị quá đấy nhỉ, rất giống với ai kia. Không lẽ Sunggyu chọn em vì lí do như vậy? Chậc...thật đê tiện quá đi"

Có thể Sungyeol nói đúng, à không, lời nói của Sungyeol rất đúng.

Không phải Park Jaekyung giống cậu mà là cậu giống Park Jaekyung, điều đó đã khiến cho trái tim Sunggyu bị xáo trộn bởi vì cậu—giống với người đó.

...

Kim Sunggyu cấp tốc chạy đến bệnh viện X, bên ngoài ồn ào không ít đám phóng viên – nhà báo, dù sao thì vụ tai nạn này đã được đưa lên bản tin thời sự cho nên việc có phóng viên – nhà báo bu quanh chờ trực là chuyện đương nhiên.

Vừa kịp lúc Sungyeol cũng đến nơi, cả hai chạm mặt trước cổng bệnh viện, chỉ vừa nhìn thấy nhau liền nghe mùi sắp có ẩu đả tại đây. Sungyeol làm anh nên chịu nhún nhường trước, ngoài ra Sunggyu vì chuyện cấp bách của Woohyun mà im lặng, song bọn họ chấp nhận cùng nhau bước chung vào trong.

Sungyeol đi bên cạnh tưởng chừng như có sự chèn ép, trong đầu không khỏi tức giận mắng rủa, làm như cái chuyện Woohyun xảy ra tai nạn là vì anh hay sao mà gặp nhau là muốn đấm vào mặt đối phương.

Sau khi hỏi thăm cô y tá tại quầy thông tin, Sunggyu là người chạy trước đến phòng bệnh của Woohyun. Sungyeol cũng không ganh đua chuyện ai đến trước đến sau, căn bản bây giờ anh đang giữ một bí mật chỉ riêng anh biết, từ từ đến đó cũng không ai chết.

"Woohyun!"

Kim Sunggyu mạnh bạo kéo phăng cửa phòng bệnh ra, thốt lên hai chữ "Woohyun", còn mang theo vẻ mặt lo sợ khiến Sungyeol nhìn vào chỉ muốn xem thường, phi cho một tiếng. Rõ ràng mới ôm Park Jaekyung xong, bây giờ lại quay sang đối xử như vậy với Woohyun, nói thằng hai mặt là rất đúng.

Cả hai nhìn người nằm trên giường bệnh, phần cổ, chân và tay đều bị gãy nên đã được băng bó, còn có đầu đập rất mạnh, bác sĩ bảo rằng giống như có một phép màu đã cứu lấy cậu con trai này, lúc phẫu thuật xem ra mà nói, tưởng chừng tỉ lệ sống sót rất ít.

Gương mặt lấp đầy vết thương bầm tím, những vết cắt còn đỏ tươi màu máu. Sunggyu còn không dám cho rằng đó chính là Nam Woohyun, bởi vì lúc này nhìn thế nào trông cũng rất thê thảm, cảm thấy lòng không khỏi xót.

"Trời đất...đừng nói đó là Woohyun sao?" – Sungyeol đưa tay ôm miệng mình lí nhí, không khỏi hoảng sợ trước bộ dạng kia.

Kim Sunggyu ngược lại không biểu cảm gì nhiều, ánh mắt vô hồn dán chặt vào cơ thể đến cả nằm trên giường bệnh cũng thấy khó khăn đi, đôi mắt nhắm lại để lộ hàng mi dài cong khẽ mấp máy, toàn bộ gương mặt kia đều bị vết thương lấp đầy, Kim Sunggyu chỉ cách Woohyun vài bước nhưng cảm giác như cả ngàn dặm, cú tai nạn vừa rồi đã khiến cậu ra nông nỗi thế này, anh ngay cả bây giờ cũng muốn khóc.

Cảnh tượng bây giờ nhìn vào trông rất ngược tâm.

Đâu đó trong căn phòng một giọng nói nặng nề khác vang lên giữa căng phòng tĩnh lặng, Sunggyu cùng Sungyeol theo phản xạ nhìn sang người vừa nói câu nói đó, là người phụ nữ lớn tuổi và chồng mình thì phải, tuy không để ý đến nhưng chí ít là có nhìn qua, người phụ nữ đó đôi mắt đã sớm sưng húp lên vì khóc, quì rạp trước giường bệnh của Woohyun làm Sunggyu và cả Sungyeol đều rất tọc mạch.

"Cậu nói đây là Woohyun?" – Người phụ nữ đau đớn lên tiếng, giống như khó khăn mà thốt ra những chữ đó.

Kim Sunggyu cư nhiên gật đầu, trong lòng đã sớm nghĩ đó có thể là cha mẹ cậu. Thấy cả hai mặt mày khổ sơ như thế, anh không khỏi kiềm được lòng mình: "Dạ vâng, đó là Nam Woohyun"

Cùng lúc đó, trong căn phòng có một sự chuyện động nhe nhẹ, Sungyeol đột nhiên lùi lại hai bước.

Người phụ nữ tiếp tục nghiêng mặt: "Ai là Nam Woohyun ở đây?"

Kim Sunggyu chỉ tay vào bệnh nhân ngay cạnh: "Người này" – Tự hỏi câu nghi vấn của người kia sao mà kì lạ, rõ ràng đó là Woohyun, còn hỏi ai là Woohyun ở đây, không phải rất dở khóc dở cười hay sao?

Lại cùng lúc, Sungyeol lùi thêm hai bước.

"Khoan đã..." – Người phụ nữ đưa tay chau mày: "Cậu trai, có lẽ cậu nhầm rồi, đây là con trai tôi họ tên Cha Sonwoo, hoàn toàn không phải Nam Woohyun"

Bây giờ mọi người đã biết bí mật của Sungyeol rồi đó. Vì sao Sungyeol biểu hiện rất tốt khi đi thăm bệnh nhân, vì sao Sungyeol không hấp tấp lại rất chậm rãi bước vào, vì sao trong thời khắc trò chuyện giữa Sunggyu vài hai người lớn tuổi kia, Sungyeol cư nhiên lùi lại mấy bước.

Đó chính là vì, Sungyeol biết trước, người gặp tai nạn không phải Woohyun.

Nếu Sunggyu, à không, bây giờ Sunggyu cuối xuống nhìn kĩ bảng tên của bệnh nhân, là "Cha Sonwoo", như người phụ nữ kia nói, hoàn toàn không phải Nam Woohyun.

Nhưng như Sungyeol nói, đó là Nam Woohyun.

"..." – Kim Sunggyu cứng đờ như khúc gỗ, bình thường não hoạt động rất tốt, lại rất thông minh, nhưng lúc này đây lại cảm thấy nó thật thối nát. Sungyeol, rốt cục anh đã nói ai gặp tai nạn hả?!

Trước khi sự bùng nổ bộc phát, Sungyeol đã cao chạy xa bay để cứu cái mạng nhỏ của mình. Nhưng quả thật không may, đối với một người cao mét bảy tám, chân dài siêu mẫu và chưa kể đến sự giận dữ kèm theo mong muốn bắt được Sungyeol thì sự thật, Sungyeol chính thức bị túm cổ ngay trước cổng bệnh viện sau chưa đầy 3 phút hi vọng.

"Khỉ thật Lee Sungyeol! Anh nói mau, lại giở trò gì hả?!" – Sunggyu ra sức bóp gáy của Sungyeol, tuy không đau, nhưng rất rất...nhột.

"Thì sao, thì sao hả, muốn đánh nhau không?" – Sungyeol vung hai tai hươ loạn xạ, đã bị túm cổ còn vênh mặt ngạo mạn: "Nếu anh không nói Woohyun gặp nạn, chắc giờ này em còn âu yếm Park Jaekyung đúng không? Còn nữa, anh chỉ làm vậy để xem Woohyun rốt cuộc có quan trọng đối với em hay không thôi."

Cảm thấy còn đứng gần Sungyeol liền sẽ bị ăn đấm với hai nắm tay hươ hươ loạn xa kia, Sunggyu buộc phải thả Sungyeol ra, nheo mày hỏi: "Anh nói cái gì vậy?"

Nghe có vẻ ngây thơ, Sungyeol nghiếng răng nghiếng lợi, ra dáng lão đại: "Anh đúng là hận không thể đánh chết em! Lúc đó nhìn thấy cả hai Woohyun còn buồn nôn chứ đừng nói chi anh mày!"

"Woohyun?"

Sungyeol vội che miệng mình lại, sau ngẫm nghĩ cảm thấy che giấu cũng không dẫn đến tốt đẹp, tốt nhất nên nói sạch hết ra, để cho tên đầu bò kia còn biết nó đã phạm sai lầm cái gì. Sungyeol cao mặt: "Ừ, Woohyun đã ở đó, nó thậm chí đã lo cho em không về nhà sớm vì gặp chuyện không may, ăn mặc phong phanh giữa trời mưa, cả người ướt nhẹp để đến được văn phòng của em. Rốt cuộc bao nhiêu lo lắng của nó đều bị em cùng Park Jaekyung thi nhau đánh đổ"

"..."

Sunggyu im lặng không nói gì, càng khiến Sungyeol thêm tức giận, vung chân đá một cú vào người Sunggyu: "Tại sao lại im lặng! Nói gì đi chứ?!"

"Woohyun..."

"Làm sao?"

"Đang ở đâu?"

"Có Chúa mới biết" – Sungyeol thở dài hai cái lắc đầu, xoa rối mái tóc của mình, anh suy nghĩ một hồi lâu mới chẹp miệng nói tiếp: "Kim Sunggyu, nếu như em gặp được Woohyun, em sẽ làm gì? Ôm Woohyun vào lòng rồi thút thít xin lỗi như đã làm với Park Jaekyung khi nãy?"

Đột nhiên Sunggyu cười: "Woohyun không dễ mủi lòng bởi những thứ đó đâu"

"Nói nghe thật hay, vậy thì sẽ làm gì?"

"Tất cả mọi cách" – Sunggyu nhún vai: "Ngu xuẩn không làm bạn mất mạng, nhưng có thể khiến bạn chịu khổ. Em chính là sắp phải chịu khổ"

Sungyeol liếc nhìn mỉa mai: "Cũng tự biết"

"Ờ"

Trong lúc trò chuyện thứ không đâu thì điện thoại trong túi Sunggyu run lên bần bật. Anh rút ra xem, còn tưởng Woohyun gọi nhưng sự thật không phải, là Kim Heechul, giờ này không biết gọi để làm gì.

"Alo?"

"Kim – Sung – Gyu!" – Kim Heechul giọng có vẻ rất tức giận, dù nói chuyện trên điện thoại nhưng vẫn có thể mường tượng ra được gương mặt phẫn nộ của người kia. Kim Heechul hét lớn: "Thằng vô trách nhiệm! Đến Queer ngay và lập tức! Đón vợ mày về!"

Hét to đến mức Sungyeol đứng xa còn nghe được, nghiêng đầu hỏi Sunggyu: "Có chuyện gì vậy"

Sunggyu lại nhún vai: "Woohyun ở Queer"

"Có vẻ sắp được thấy cảnh tượng hay ho đây"

"Em thật sự chịu khổ rồi"

...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com