TruyenHHH.com

Chuyen Ver F A T E Kang Ong Drop

CHAP 19. Rings

Hôm nay SeongWoo và Daniel định rời Los Angeles để trở về Hàn Quốc, công việc cũng đã hoàn thành xong, hắn muốn mau chóng trở về quê nhà, dù sao cũng thoải mái hơn cái nơi này.

SeongWoo  thẩn thờ ngồi nghịch ti vi, vì cũng toàn là kênh nước ngoài nên cậu chẳng biết xem gì nữa, chuyển kênh một hồi, cậu chợt dừng lại trước một bản tin.

Người.trong đó chính là gã Steven hôm nọ, sao lại ra nông nổi này?

Đúng như SeongWoo nói, gã người Tàu đó không biết bị gì mà hiện giờ đang nằm trên giường bệnh, khắp người quấn băng kín mít, dường như là bị đánh nên mới ra nông nổi đó.

Khỏi phải nói, cậu  cũng biết ai là người làm chuyện đó, cậu đưa mắt nhìn hắn thì thấy hắn đang nhìn gã Steven trong ti vi và nở một nụ cười mãn nguyện.

Chợt nhận thấy ánh mắt hắn đang nhìn mình, SeongWoo liền đưa mắt liếc đi chỗ khác, chuyện tối qua đã làm hắn ghét cậu rồi.

FLASH BACK.

SeongWoo tò mò nhìn sợi dây trong cổ áo hắn, nhìn thoáng qua nó khá giống cái của cậu, chỉ khác là của cậu màu trắng, còn của hắn màu đen. Cậu không chắc có phải không vì chỉ thấy loáng thoáng thôi.

Đánh liều, cậu nhân lúc hắn đang ngủ say định kéo sợi dây ra xem. Vừa chạm vào cổ hắn thì hắn đã trừng mắt nhìn cậu, cánh tay cậu bị giữ chặt và hắn đè ngay SeongWoo xuống giường bóp lấy cổ cậu. Trong mắt Daniel lúc này ánh lên những tia nhìn như muốn bóp chết người khác.

SeongWoo dường như nghẹt thở khi bị hắn bóp chặt lấy cổ, cậu cố gỡ tay hắn ra. Đến khi nhận ra cậu sắp ngất đi, Daniel mới buông tay ra.

Cậu ho sặc sụa, cậu nhìn hắn đang thở dốc, dường như hắn đang sợ điều gì đó, hành động vừa rồi cho thấy Daniel đã bị kích động mạnh.

Lấy lại ý thức, hắn quay sang nhìn cậu và rít lên:

– Đừng có chạm vào tôi!

Nói rồi hắn rời khỏi giường và bỏ vào toilet, cậu đưa ánh mắt khó hiểu nhìn theo. Trong lòng tự hỏi tại sao ngay cả lúc ngủ hắn cũng cảnh giác đến như thế?

Lúc nãy nếu hắn không trấn tĩnh lại, có lẽ cậu đã chết ngạt rồi.

END FLASH BACK.

– Chiều nay có buổi đấu giá ở viện bảo tàng, cậu chuẩn bị đi – Daniel nói và bỏ ra ngoài.

SeongWoo thở dài và vò rối đầu mình. Rốt cục hắn là người thế nào cậu hoàn toàn không thể hiểu nổi.

***

SeungHo suýt sặc cả sữa đang uống khi thấy thằng em yêu quý của mình cứ tủm tỉm cười miết, cậu lo lắng sờ trán SungGyu.

– Không có nóng.

– Anh làm gì vậy. Em có bị sốt đâu – SungGyu gạt tay SeungHo ra khỏi trán mình và vuốt lại mái tóc cho ngay ngắn.

– Không ốm mà mày ngồi đây cười như thằng hâm à? – SeungHocốc đầu cậu nhóc.

– Aishhhh, đau đó hyung!! – SungGyu la oai oái – Anh không hiểu đâu.

– Không hiểu? Anh ra đời sớm hơn mày 2 năm đó. Có chuyện gì mà anh không hiểu hả?

SeungHo cau mày nhìn SungGyu khi nghe câu nói của nhóc ra đậm chất xem thường. SungGyu chỉ nhìn cậu rồi lại mỉm cười, cậu hỏi:

– Vậy anh có hiểu được cảm giác khi đang yêu như thế nào không?

Đôi lông mày của SeungHo lại càng nhíu lại gần hơn. Đang yêu? Cậu tự hỏi thằng nhóc này đang chơi mình hay sao lại hỏi câu này. Nhưng mà dù sao lỡ phóng lao rồi, đành phải theo lao thôi. SeungHohắng giọng vài cái và trả lời tỉnh rụi:

– Ờ thì khi đang yêu người ta thấy vui, yêu đời hơn chứ sao!

SungGyu bật cười làm cho SeungHo mất hứng, cậu nhóc đứng dậy vỗ vai anh mình và nói với giọng đầy thông cảm.

– Đúng là em không nên hỏi câu đó với người chưa có mảnh tình vắt vai như anh. Thật xin lỗi...

Nói rồi SungGyu ba chân bốn cẳng chạy nhanh ra ngoài, bỏ mặc SeungHo bên trong với nguyên ngọn núi lửa trên đầu.

– YAAAA!! LEE SUNGGYU, ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO ANH!!

SeungHo tức tối đuổi theo thằng nhóc phía trước.

Lee SungGyu, nhà ngươi khinh anh quá rồi đấy nhé! Hãy đợi đấy!!!

———

Tại buổi đấu giá gì đó tổ chức hoành tráng trong viện bảo tàng lớn, SeongWoo hoàn toàn không có chút hứng thú gì với lĩnh vực này. Trong lúc mọi người nói gì đó khí thế thì cậu chỉ đưa mắt nhìn bâng quơ ra bên ngoài một cách nhàm chán, lâu lâu lại liếc nhìn Daniel đang theo dõi một cách chăm chú.

Lúc này trông hắn thật nghiêm túc quá, như một quý ngài thực thụ vậy. Ánh mắt ấy khiến cậu không thể nào dứt ra được.

Kết thúc buổi đấu giá, cậu mệt mỏi đứng dậy đi theo hắn ra xe. Cậu muốn nhanh chóng trở về khách sạn ngủ thôi. Trời gần tối, cậu lại cảm thấy đói nữa. Ngày mai là được về Hàn rồi, cậu ráng chịu đựng hết hôm nay thôi.

Nhận thấy cậu dường như đã mất hết năng lượng, hắn lái xe rẽ theo hướng ngược lại với đường về khách sạn, hắn đến một con phố của người Châu Á. SeongWoo ngạc nhiên nhìn ra cửa xe, đây như một nơi khác hoàn toàn so với những con phố tây ngoài kia.

Daniel đi trước và SeongWoo (lại) đi theo sau. Cậu thích thú nhìn ngắm xung quanh, những biển hiệu chữ Tàu với rất nhiều món ăn của Trung Quốc, chưa kể còn rất nhiều hàng quán khác. Hắn đưa cậu đến một nhà hàng Hàn Quốc lớn trong khu đó.

Đến lúc này SeongWoo  có thể thưởng thức hương vị quen thuộc rồi. Cậu tự hỏi sao hôm nay hắn lại tốt bụng như thế chứ. Thật không giống Kang Daniel thường ngày.

Sau khi ăn xong, cậu (lại) lủi thủi theo sau Daniel ngắm cảnh phố. Trời càng về khuya, người qua lại cũng dần đông hơn, từng dòng người cùng nhau đi dạo, cả Tây có, người Châu Á cũng có. Con đường chẳng mấy chốc đã rất đông người.

Cậu sau một hồi bị xô đẩy thì nhận ra cậu đã lạc mất hắn, nhìn quanh cũng chẳng thấy hắn đâu, trong lòng cậu có chút hoảng sợ. Không biết hắn có biết là cậu không còn ở phía sau không. Cậu cứ thể đi thẳng về phía trước mong tìm thấy cái dáng người ấy nhưng hoàn toàn vô vọng, từng dòng người đông nghịt làm cậu mất phương hướng.

Một nỗi lo lại dấy lên trong lòng SeongWoo, cậu rất sợ một mình ở cái nơi lạ lẫm này, cậu không biết ai, cả ngôn ngữ cũng không biết nốt, như vậy chẳng thể hỏi ai cả.

Ong SeongWoo không mong là hắn sẽ tìm cậu nhưng cậu hi vọng rằng hắn sẽ nhận ra cậu đã biến mất mà đứng lại chờ cậu. Như vậy thôi cũng được.

Bàn tay cậu đột nhiên bị ai đó chộp lấy, SeongWoo giật mình nhìn lên. Là Daniel , đúng là hắn rồi, cậu không nhìn nhầm.

– Đã bảo là phải đi theo tôi mà! Cậu không hiểu tiếng người à? – Hắn gắt gỏng mắng cậu.

SeongWoo không thèm để ý đến lời mắng nhiếc ấy, bởi lẽ cậu rất mừng vì đã tìm được hắn, cứ tưởng sẽ bị bỏ lại đây chứ.

– Anh tìm tôi sao? – Cậu hỏi.

– Ai thèm tìm cậu, tôi thấy cậu chẳng qua nhờ cái đầu đỏ chóe của cậu thôi! – Hắn nói rồi nắm tay cậu kéo đi – Nhanh lên nào!

SeongWoo bỗng nở một nụ cười, bàn đan hắn vẫn đang siết chặt lấy tay cậu.

Trời càng về khuya càng lạnh, vậy mà cậu lại thấy ấm quá...

Cảm giác này trước giờ cậu chưa từng có với hắn.

Theo quán tính, bàn tay cậu cũng nắm lấy tay hắn. Tim cậu bỗng dưng lại đập nhanh hơn, cảm giác này thật khó tả. Đôi môi cậu khẽ mấp máy:

– Cảm ơn...

Cậu không hề biết phía trước, đôi môi hắn cũng vẽ nên một đường cong. Đã lâu rồi, hắn chưa được nghe ai cảm ơn cả, điều này khiến hắn có chút bất ngờ.

Trong giây phút ấy, những ngón tay của hắn chợt đan lấy những ngón tay của cậu và khẽ siết lấy chúng. Lúc nhận ra cậu đã không còn phía sau nữa, trong lòng hắn thật sự có chút hoảng loạn. Hắn sợ, cảm giác lúc ấy phải nói là sợ. Sợ rằng cậu sẽ như người đó mà biến mất không chút dấu vết.

Cảm ơn anh đã tìm tôi...

——————

ChunHee vẫn đang ở trong sở, ông vẫn chưa thể xong công việc sớm được, tuy đã có tuổi nhưng ông vẫn chưa muốn nghỉ hưu. Vẫn còn một số chuyện khiến ông vẫn cứ đau đáu trong lòng.

Ngả người ra chiếc ghế xoay, ông liếc nhìn khung ảnh trên bàn, là bức ảnh chụp 3 người đàn ông trẻ. Họ mặc những chiếc áo dành cho sinh viên tốt nghiệp, nụ cười rạng rỡ trên môi thật sự rất đẹp.

"Sau này cả 3 chúng ta sẽ cùng thi vào trường cảnh sát nhé.

Đồng ý! Chúng ta sẽ cùng là những người tốt diệt trừ bọn ác ôn.

Quyết định vậy đi!"

Từng mảng kí ức chạy dọc trong đầu ông.

Lời hứa đó đã không thể thực hiện được, đã thế lại gây ra bao nhiêu sóng gió.

Cuộc đời này, quả là không thể lường trước chữ ngờ.

Cốc... cốc...

Tiếng gõ cửa khiến ChunHee giật mình, ông ngồi ngay lại và thấy người bước vào là Lee Hyori, cô lễ phép chào ông và ngồi xuống gần đó.

– Thầy chưa về ạ?

– À chưa... Ta còn một số chuyện chưa xong, sao con về trễ vậy?

– Con chuẩn bị về đây, thấy thầy còn trong phòng nên con hỏi thăm – Cô mỉm cười đáp.

Lee SungYeol rất kính trọng ông, cả người thầy đã mất SungWoon, cô ngưỡng mộ hai người từ khi còn là cô nhóc ở trường cấp III, vào được ngành cảnh sát là ước mơ của cô và cô đã được toại nguyện. Cho dù hiện giờ chức vụ cô khá cao trong ngành nhưng cô vẫn luôn kính trong đối với những người thầy của mình.

– Việc về MooHan, thầy đừng lo nghĩ nhiều quá mà ảnh hưởng đến sức khỏe. – SungYeol nói, cô biết ông đã theo đuổi vụ này lâu lắm rồi.

– Ta biết rồi, cảm ơn con đã quan tâm – ChunHee mỉm cười với cô.

SungYeol đứng lên chào ông rồi ra về, riêng ông vẫn ở lại trong phòng. Lật tấm ảnh lên ông nhìn vào đó với ánh mắt chứa đựng những nỗi đau.

Cũng vì trả thù mà bao nhiêu người phải ra đi. Có đáng không?

Trả thù xong thì nhận lại được gì?

Là hạnh phúc, vui sướng sao? Hay là cuối cùng cũng chỉ là nước mắt, là nỗi đau khổ cô đơn kéo dài không sao dứt ra được?

***

Hôm nay SeongWoo và Daniel đã về đến Hàn Quốc, vừa đến nhà, cậu đã lập tức lao ngay lên giường vì mệt. Từ hôm đó, mối quan hệ giữa hai người đã tốt hơn, nhưng cậu vẫn chưa dám nói chuyện với hắn nhiều, chỉ là cảm thấy thoải mái hơn, không còn căng thẳng như trước nữa.

DongWoo biết cậu đã về liền đem hai con Hamster đến giao trả và sẵn tiện để nói chuyện với cậu. Bao nhiêu ngày qua có chuyện gì, cậu đều kể cho DongWoo nghe tuốt, thật sự rất vui khi gặp lại anh.

Vuốt ve hai con Hamster, cậu nói với hai con vật bé bỏng ấy:

– Aigooo~ xin lỗi đã bỏ chúng mày lâu thế, có nhớ tao không?

Nhìn thấy cậu, chúng cũng có vẻ rất vui. DongWoo mỉm cười và hỏi:

– Daniel có làm gì cậu không?

– Không có – SeongWoo lắc đầu – Vả lại hắn ta đã bớt cộc cằn với tôi rồi. Có điều... Daniel  hình như rất cảnh giác khi ngủ.

– Đúng vậy, Daneil hắn ta rất nhạy, nhất là khi ngủ – DongWoo gật gù đồng ý.

– Tại sao lại thế?

– À... chuyện này tôi không được biết rõ cho lắm.

Cậu thở dài, hắn rốt cục có chuyện gì sao?

—————-

Chiều đó, cậu cùng DongWoo mua thức ăn cho Woo và Hyunie, họ đến cửa hàng quen thuộc lần trước. Mua xong, cả hai cùng đi bộ ra ngoài phố dạo một vòng, được hít thở không khí trong lành quả là rất tuyệt.

ChunHee đậu xe bên đường bỗng thấy chàng trai tóc đỏ đi phớt qua ngang mình, ông giật mình quay ra phía sau nhìn.

– Đó chẳng phải là SeongWoo sao?

Ông tự hỏi và mở cửa xe để đuổi theo cậu trai đó, miệng ông luôn gọi tên cậu nhưng có vẻ cậu không nghe. Thấy cậu băng qua bên đường, ông cũng vội vã đuổi sang mà không để ý tín hiệu đèn đã chuyển màu. Một chiếc xe hơi suýt nữa đâm trúng ông nhưng may là phanh lại kịp, gã tài xế thò đầu ra ngoài chửi bới khi người đi đường đến đỡ ông dậy.

Nghe thấy xon xao ở phía sau, SeonGWoo tò mò quay lại nhìn thì thấy người đàn ông đang được người khác dìu lên, đôi mắt ông ta dường như đang nhìn cậu. Người đàn ông này, hình như cậu đã gặp ở đâu, nhưng lại không thể nhớ ra được.

– Đi nhanh thôi nào Krid – DongWoo hối thúc và kéo cậu qua bên đường để lên xe.

ChunHee vẫn không ngừng gọi cậu, ông có thể chắc rằng SeongWoo vẫn chưa chết, người vừa nãy rõ ràng là cậu, ông không nhìn nhầm được.

– SeongWoo ! Đừng đi mà con!

Ông thều thào vì mệt. Trong lòng tự hỏi rốt cục cậu đã xảy ra chuyện gì mà lại không nhận ra ông, và tại sao cậu vẫn còn sống lại không trở về nhà. Nhưng điều trước hết mà ông rất mừng, đó là SeongWoo vẫn chưa chết, chỉ cần như thế thôi.

....

Ngồi trên xe, cậu vẫn mãi suy nghĩ về người đàn ông đó. Thật là nhức đầu mỗi khi cố nhớ ra cái gì đó. Thấy cậu cứ ngồi thẫn thờ, DongWoo hỏi thăm nhưng cậu vẫn nói không sao.

Tối nay, hắn lại giao cho cậu và WooHyun một nhiệm vụ khác, vì nhiệm vụ lần này cần đến tài năng của cậu nên hắn mới để cậu đi. Lần này thì không thể thất bại được. Nhiệm vụ lần này là sao chép một số dữ liệu mật từ cơ quan lớn bên công ti môi giới, việc này đối với WooHyun khá dễ dàng, còn nhiệm vụ của cậu chỉ cần đứng từ trên cao quan sát và hạ những người xung quanh đó cho WooHyun lẻn vào trong hành động.

10:00 PM.

SeongWoo đứng chờ sẵn trên tầng thượng của tòa nhà kế bên, khẩu súng cậu cầm chắc trong tay, đây chỉ là loại súng gây mê mà Daniel đã đưa cho cậu, nghĩa là không nhất thiết phải giết người, chỉnh lại tai nghe một cách cẩn thận, cậu chỉ cần đợi lệnh của WooHyun.

Chỉ với hai phát, Seong Woo đã nhanh chóng làm hai tên bảo vệ phía trước cổng cơ quan gục xuống, đợi WooHyun lẻn vào được bên trong là xong, việc của cậu là quan sát xem có ai bên ngoài không, còn việc bên trong sẽ hoàn toàn do WooHyun  xử lí.

Từng cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến cậu cảm thấy lạnh, mái tóc rối bù lại vì gió. Cậu kéo khẩu trang lên để che mặt mình lại cho bớt lạnh.

Không gian quanh đây càng lúc lại càng yên tĩnh, chỉ còn nghe được tiếng gió rít qua từng ô cửa sổ.

Cạch...

Tiếng súng khô khốc vang lên sau gáy làm SeongWoo điếng người, một giọng nói lạnh lùng từ phía sau vang lên:

– Quả là tôi đoán không sai. Cậu là người của MooHan phải không? – MinHyun nói một cách chắt nịch, lúc đi trên đường nhìn thấy cái bóng đen trên tầng thượng anh đã cảm thấy khả nghi rồi.

Tim cậu đập hẫng một nhịp khi nghe giọng nói đó, giọng nói này rất quen thuộc. Người cậu cứng đơ lại không nhúc nhích. Cũng không quay mặt lại nhìn anh.

Anh chĩa thẳng súng vào gáy người đối diện, dáng người này chính là hình bóng mà đêm nào anh cũng nằm mơ thấy, nhưng tiếc rằng đây không phải người mà anh luôn tìm kiếm.

– Mau quay mặt lại đây! – Anh ra lệnh.

Cậu nuốt khan nước bọt, cậu không biết phải làm gì cả, bên trong tai nghe, MyungSoo thông báo đã hoàn thảnh nhiệm vụ, yêu cầu rút lui, nhưng với tình thế bây giờ rút thế nào đây.

Cậu đánh liều quay mặt lại nhìn anh, nhờ chiếc khẩu trang ít nhiều đã che bớt khuôn mặt cho cậu.

Nhìn đối diện thế này, tim SeongWoo lại đập nhanh hơn, không phải vì sợ mà là gương mặt của người đối diện quá quen thuộc.

Đôi mắt ấy...

Gương mặt ấy...

Cả hình dáng ấy...

Tất cả đều khiến cậu thấy rất gần gũi, đầu cậu lại chợt buốt lên. Hình ảnh của anh ta rất giống chàng trai cậu hay thấy loáng thoáng mỗi khi kí ức bất chợt ùa vế một cách rời rạc.

MinHyun nhìn sâu vào đôi mắt đen lay láy kia.

SeongWoo? ( Đúng rồi tiểu thụ nhà anh đấy )

Không phải, anh cố xua đi cái ý nghĩ ấy, người này không thể là SeongWoo được. Không thể là cậu được.

– Bỏ khẩu trang ra đi – MinHyun nói trong khi vẫn chĩa súng vào đầu cậu – Nhanh lên!!

Cậu siết chặt tay mình để trấn an, lúc này cậu cần phải bình tĩnh, kiềm chế cơn đau ngay đầu lại, cậu vẫn giường mắt nhìn hắn.

Càng nhìn vào ánh mắt ấy, anh lại càng chùn ý chí hơn, con người này rốt cục là ai? Anh rất muốn biết mặt.

Anh đưa tay lại gần mặt cậu mong tháo được lớp mặt nạ này. Tim SeogWoo đang đánh trống một cách dồn dập.

Nhìn vào bàn tay anh, SeongWoonhìn thấy trên đó có đeo một chiếc nhẫn bạc khá giống cậu. Trên đó là dòng chữ "Hamster Woo"

Thịch...

Thịch...

Không phải...

Đầu cậu chợt nhói lên khiến cậu không kiểm soát được. Cánh tay anh ta vẫn đang tiến thẳng lại phía mặt cậu. SungGyu siết chặt ngón tay đang đeo nhẫn lại hơn.

"Tôi sẽ bảo vệ cậu, đừng sợ gì cả..."

Không được...

Mắt cậu chợt nhòe đi khi hình ảnh của MinHyun cứ hiện ra trước mắt, đôi mắt cậu cay xè như muốn khóc nhưng lại không hiểu vì sao lại như thế.

Không được để anh ta thấy mặt.

END CHAP 19

--------------------------------------------------

Nhớ vote cho mình nha nha 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com