TruyenHHH.com

Chuyen Ver Edit Chanbaek Tong Tai Thuc Dang So

Biện Bạch Hiền thu gom dũng khí bước đến phía trước tấm kính thủy tinh. 
Có trời mới biết được cảm giác đứng trên tòa nhà hai mươi mấy tầng nhìn xuống là thế nào, cậu suýt chút là bị choáng. 
Thân thể mềm mại tựa vào kính thủy tinh, đôi lông mi Bạch Hiền khẽ rung động, cuối cùng nhịn không được, nhắm mắt lại. 
Thật sự là có chút sợ hãi.

 Không phải là cậu sợ độ cao, mà là mọi người nếu đứng cùng chỗ này hẳn là đều sẽ có chút hoảng sợ như vậy, hầu như bất cứ lúc nào cũng có cảm giác mất trọng lực, Biện Bạch Hiền nhắm đôi mắt lại, cảm giác được phía sau mình có một thân thể cao lớn kề sát vào, bao phủ lấy mình.
Phác Xán Liệt cúi đầu bên tai cậu nói: "Hãy xem phía trước kìa." 
Đúng, phải nhìn xem phía trước có gì.
Biện Bạch Hiền chậm rãi mở mắt, ngẩng đầu nhìn về phía trước, cả tòa thành được đèn neon thắp sáng như thể bây giờ đang là ban ngày, màn đêm tối đen như được rửa sạch, những vì sao lúc ẩn lúc hiện tỏa ánh sáng lấp lánh, đó là vẻ đẹp tự nhiên nhất và cũng thật bí ẩn. 
"Đẹp quá." Cậu nhịn không được nhẹ giọng thốt lên, đầu ngón tay trắng nõn khẽ cảm nhận hơi lạnh của tấm kính thủy tinh. 
Trong màn đêm như thế, thật làm cho trái tim cũng có chút rung động theo, có cảm giác như sương mù đang vây quanh cậu, cậu tưởng chừng như muốn khóc. Đẹp quá. Thật sự đẹp quá. 

Đôi mắt sâu lắng của Phác Xán Liệt nhìn chàng trai trong lòng, cậu rất dễ xúc động, một chút quang cảnh mỹ lệ cũng đủ làm cho cậu chìm đắm, không hề đề phòng. Cánh tay hắn đặt lên tấm kính thủy tinh, nhàn nhạt mở miệng: "Thích không?" 
Nói ra những lời này, làm cho chính Phác Xán Liệt cũng cảm thấy có chút sợ hãi.
 Trong đôi mắt hắn ánh lên vẻ thâm thúy, chốc lát sau lại tan biến đi mất.

Biện Bạch Hiền mừng rỡ quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú trước mặt đang kề sát bên cậu. 
Đó là một khuôn mặt anh tuấn mị hoặc không lời nào tả xiết, trong nháy mắt Biện Bạch Hiền như ngừng thở. Đôi mắt sáng, khuôn mặt góc cạnh, lông mi tạc như tượng điêu khắc, bờ môi của hắn rất mỏng, bàng bạc làm cho đối phương muốn chủ động được nếm thử mùi vị của nó. Biện Bạch Hiền đã từng nếm thử bờ môi kia, nhìn lạnh bạc như thế, nhưng nếu thật sự chạm vào, sẽ trào dâng biết bao hơi nóng. Cậu chịu không được sức nóng và sự mãnh liệt đó.
Lòng của cậu, trong màn đêm tĩnh lặng như mặt hồ này, vì kinh hoàng mà có chút sợ sệt. 

Biện Bạch Hiền xấu hổ quay đầu lại, nhẹ nhàng "Ưhm" một tiếng. 
Thích. 
Cảnh đẹp như vậy, cậu làm sao có thể không thích được? 
Biện Bạch Hiền hơi lắc đầu, cố gắng thoát khỏi giấc mộng huyền ảo, nhẹ nhàng mở miệng: "Phác tiên sinh, tôi có thể đánh bạo hỏi về mức giá cho thuê ở đây không? Tôi đã hỏi phòng hành chính, công ty sẽ hỗ trợ một phần tiền thuê nhà, có phải không?" 
Cậu không phải là cậu bé lọ lem, cậu rất thực tế, phòng ở thành phố C này tất cả đều được lắp đặt trang thiết bị hiện đại, cậu căn bản cũng không dám vọng tưởng. 
Phác Xán Liệt đứng dậy bỏ đi, cũng không nhìn cậu, thân thể cao lớn hướng về phòng khách, buông mình ngồi vào ghế sô pha.
 Biện Bạch Hiền hơi choáng váng, không giải thích được hành động của hắn.

Người đàn ông này, trong đêm tối tĩnh mịch, hệt như con báo đang đi săn, lộ ra luồng khí nguy hiểm, nàng cũng không muốn đến gần, chỉ là đi tới gần bên hắn, lẳng lặng đứng lại. 
Không gian tĩnh lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng thở khẽ của hai người. 
"Cho cậu hai lựa chọn," Phác Xán Liệt nhàn nhạt mở mắt ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên tay vịn ghế sofa, cất giọng nói lạnh lùng trong không gian tĩnh lặng, "Biện Bạch Hiền, đó là dọn đến đây hay là quay về nơi cậu đã từng ở." 

Biện Bạch Hiền hơi kinh ngạc. Cậu cũng không thể đoán được ý nghĩ của Phác Xán Liệt, thế nhưng trong giọng nói ấy lại có chút chết chóc làm cậu hoảng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com