TruyenHHH.com

Chuyen Ver Doogem Dai Hoc Zombie

Đúng như Hoàng Hùng dự đoán, Hải Đăng đã ở căn tin đợi cậu. Trên đường từ khu giảng đường về ký túc xá, việc đi ngang qua căn tin là điều không thể tránh khỏi. Khi ấy vẫn chưa đến 11 giờ, căn tin vẫn còn khá vắng vẻ. Đột nhiên, qua khung cửa kính lớn, một cảnh tượng hỗn loạn diễn ra: không ít sinh viên như mất kiểm soát, vội vã chạy về phía ký túc xá. Ai nấy đều tỏ ra hoảng loạn, chỉ có một số ít giữ được sự bình tĩnh, đứng lại quan sát. Thậm chí còn có người lén lút chui qua cửa để theo dõi tình hình.

Tuy nhiên, không lâu sau đó, nhóm sinh viên nhanh chân nhất đã biến mất ở khu ký túc xá. Nhóm chậm hơn thì đụng phải đám người bị đột biến. Gần như không còn đường lui, các sinh viên không thể quay lại ký túc xá mà chỉ có thể tìm chỗ an toàn để trốn. Thế là, một dòng người lớn đổ vào căn tin, sau đó cùng nhau đóng chặt cửa cố thủ trong đó.

Nhưng đồng thời, cũng có bảy tám tên đột biến lọt vào bên trong.

Ban đầu, mọi người chỉ có thể chạy trốn giữa các hàng bàn ghế, chơi trò đuổi bắt với đám đột biến. May mắn thay, những kẻ đột biến này có vẻ không linh hoạt lắm, chạy không nhanh, gặp chướng ngại là lộ nhược điểm, nên tạm thời chưa gây nguy hiểm lớn. Sau đó, một cô phát đồ ăn bỗng nổi điên, cầm dao phay từ bếp xông ra chiến đấu. Bà ấy một mình chém hạ hai kẻ đột biến. Nếu chuyện này xảy ra vào lúc mới bắt đầu dịch bệnh, chắc hẳn không ai chấp nhận được việc ra tay với bạn học của mình. Nhưng sau khi chứng kiến quá nhiều chuyện điên rồ trên đường chạy trốn, ai nấy đều hiểu những người kia đã không còn bình thường nữa. Khi đối mặt với sự sống còn, bản năng sinh tồn luôn được đặt lên hàng đầu, còn đạo lý hay luân thường gì đó thì để tính sau.

Nghĩ như vậy, hơn trăm sinh viên trong căn tin đồng lòng hợp lực, ai có vũ khí thì dùng vũ khí, không có thì cầm bất cứ thứ gì làm công cụ. Người không dám ra tay cũng góp sức giữ chặt tay chân của bọn đột biến, kìm hãm chúng. Cuối cùng, cả bảy tám tên đột biến đều bị đánh bại trong cơn cuồng phong của trận chiến "toàn dân."

"Lúc đó chắc cậu sợ chết khiếp nhỉ?" Huỳnh Hoàng Hùng cười như chế nhạo, nhưng trong giọng nói lại chứa đầy sự lo lắng. Đỗ Hải Đăng thuật lại mọi chuyện một cách ngắn gọn và khách quan, hầu như không thêm vào đó bất kì cảm xúc cá nhân nào. Nhưng ai lại có thể thờ ơ khi đối mặt với những chuyện kinh khủng như vậy? Thứ gọi là bình tĩnh, thật ra chỉ là cố gắng đè nén nỗi sợ xuống sâu trong lòng.

Huỳnh Hoàng Hùng vốn nghĩ rằng Đỗ Hải Đăng sẽ cố gắng mạnh miệng, không ngờ hắn lại gãi mũi một cách ngượng ngùng, hiếm hoi thừa nhận: "Thật sự là có hơi sợ."

Huỳnh Hoàng Hùng ngạc nhiên tròn mắt: "Sao hôm nay cậu lại thành thật vậy?"

Đỗ Hải Đăng khổ sở nhớ lại những ký ức mà hắn đã cố gắng quên đi từ hôm qua, giờ lại ùa về trước mắt: "Tận mắt nhìn người khác bị giết, thậm chí phanh thây! Tôi mà bảo mình không sợ, còn bình tĩnh thì cậu tin không?"

Huỳnh Hoàng Hùng: "... Ừm, cũng đúng."

Nói khoác kiểu này, đến ông trời cũng không chịu nổi, chắc chắn sẽ bị sét đánh.

"Sao cậu không kể nốt đoạn sau cho rõ ràng hơn?" Vũ Thịnh, người đã cùng Hải Đăng sẻ chia hoạn nạn trong căn tin, nghe mãi mà không thấy trọng tâm, sốt ruột đến mức muốn gạt Hải Đăng ra để tự mình kể.

"Đoạn sau?" Huỳnh Hoàng Hùng vẻ mặt ngơ ngác, "Chẳng phải chỉ là ngủ qua một đêm, rồi sáng hôm sau khi cửa bị phá thì cả bọn lại chạy về ký túc xá thôi sao?"

Ánh mắt Hải Đăng chợt tối đi, rõ ràng điều Vũ Thịnh nhắc tới không phải chuyện đơn giản.

Hoàng Hùng kiên nhẫn chờ đợi. Cậu biết chuyện này chắc chắn không phải điều gì hay ho, nên Hải Đăng theo bản năng không muốn nhớ lại.

Nhưng Vũ Thịnh lại không có được sự kiên nhẫn ấy. Ban đầu, cậu ta tựa cằm lên lưng ghế, chờ Hải Đăng nói, nhưng đợi mãi vẫn không nghe thấy tiếng trả lời. Thế là, Vũ Thịnh liền ngồi thẳng người dậy, tự mình kể:  "Khi đang đối phó với mấy tên xác sống, có vài người bị cắn. Sau khi tụi tôi hạ gục bọn chúng, những người bị cắn lại biến thành xác sống. Cứ thế lặp đi lặp lại ba lần, cuối cùng đã có hơn mười người bạn học mất mạng."

Huỳnh Hoàng Hùng nhớ đến cảnh tượng mình từng thấy. Ở cầu thang, cậu đã nhìn thấy một bạn học bị kéo xuống, sau đó đứng dậy với cơ thể méo mó. Ở ký túc xá, cậu từng thấy một nam sinh bị lôi vào phòng, chỉ còn lại nửa khuôn mặt nhưng vẫn quay lại ban công. Những hình ảnh ấy khiến cậu dễ dàng hình dung ra điều Vũ Thịnh vừa kể.

Nhưng Huỳnh Hoàng Hùng không thể nào tưởng tượng được tâm trạng của những người trong căn tin.

Người vừa kề vai sát cánh chiến đấu xong, quay đầu lại bỗng biến thành xác sống. Giết xác sống thì dễ, nhưng giết chiến hữu thì sao? Xác sống có thể ngay lập tức mất hết lý trí, nhưng những người còn lại thì không thể chỉ trong chớp mắt mà quên đi tình cảm.

Khi Vũ Thịnh nói đến việc hơn mười bạn học đã chết, giọng cậu ta chợt nhỏ đi, không giấu được vẻ đau buồn. Nhưng lúc kể về việc xử lý xác sống hay "đập đầu" chúng, cậu ta lại nói rất tự nhiên, như thể đó là điều hiển nhiên, chẳng có gì phải kinh ngạc.

"Cậu đừng cứ nói xác sống hay đập đầu một cách dễ dàng như thế." Huỳnh Hoàng Hùng không thích thái độ lạnh lùng ấy. Cậu cảm thấy như những người bạn học bị biến đổi kia đã không còn được xem là con người. Nhưng vừa mới đây thôi, chính Hoàng Hùng đã đẩy một người xuống lầu. Khi ra tay, cậu vẫn không ngừng băn khoăn liệu đối phương có còn là người không. Điều này khiến Hoàng Hùng cảm thấy mình thật giả tạo. Tuy vậy, từ hôm qua đến nay, cậu vẫn mãi mắc kẹt trong sự mâu thuẫn đó, giống như khi làm bài toán cuối cùng trong kỳ thi đại học: dốc hết sức suy nghĩ mà vẫn không tìm ra lời giải.

Vũ Thịnh bị nói đến sững người. Một lúc lâu sau, cậu mới hiểu ra ý của Huỳnh Hoàng Hùng và vội giải thích: "Không phải tôi đang đùa đâu. Tôi thật sự nghĩ đây là một loại virus xác sống. Hơn nữa, trong căn tin lúc ấy cũng đã xác nhận được. Dù chúng ta tấn công vào chỗ nào, chỉ khi đập nát đầu hoặc phá hủy não bộ thì bọn chúng mới hoàn toàn mất khả năng tấn công."

Hoàng Hùng nghe mà như trời đánh. Cậu chỉ biết quay sang nhìn Hải Đăng.

Đỗ Hải Đăng nhún vai, ý rất rõ ràng: "Đừng hỏi tôi, tôi cũng chỉ là một người thường chẳng hiểu chuyện gì."

"Tôi học hành ít, cậu nói từ từ thôi." Huỳnh Hoàng Hùng cảm thấy đầu óc mình rối tung. "Xác sống có não sao? Phim ảnh đều nói chúng ăn não người, ăn gì bổ nấy mà."

Vũ Thịnh ngẩn người, nghĩ một lúc rồi đổi giọng nghiêm túc hơn: "Não của xác sống thoái hóa nhiều, điều đó đúng. Nhưng cấu trúc não vẫn còn và vẫn hoạt động. Chúng sử dụng não để điều khiển cơ thể tấn công người sống, ăn thịt người, đồng thời triệt tiêu cảm giác đau đớn, giảm linh hoạt của khớp và thần kinh, khiến hành động của chúng trở nên chậm chạp..."

Huỳnh Hoàng Hùng từ thế tựa lưng ghế lười nhác, nghe đến cuối thì ngồi thẳng dậy, cảm giác như mình không còn nghe bạn cùng trường nói nhảm mà đang tiếp cận một nghiên cứu khoa học.

Đỗ Hải Đăng ban đầu chỉ coi lời Vũ Thịnh là bịa đặt. Dù sự hỗn loạn kéo dài đến giờ vẫn chưa có lời giải thích hợp lý, nhưng không có nghĩa là muốn nói sao cũng được. Tuy nhiên, càng nghe, hắn càng cảm thấy những điều Vũ Thịnh nói cũng không hoàn toàn vô lý. Thậm chí, khi Vũ Thịnh ngừng lại để thở, Hải Đăng không kìm được mà bổ sung thêm: "Những người đó, dù bị chém đứt tay, đứt chân, hay bị đâm vào ngực cũng không hề gì. Chỉ đến khi một tên bị dao phay chém thẳng vào đầu, lúc ấy mọi thứ mới khác đi."

"Ừm," Vũ Thịnh mạnh mẽ gật đầu. "Nếu ngã xuống đất mà không động đậy thì hoặc là đầu đã bị bổ nát, hoặc trên mặt bị đâm vô số nhát cuối cùng xuyên qua hộp sọ. Tóm lại, đều là do phần đầu bị hủy hoại. Điều này hoàn toàn trùng khớp với lý thuyết về xác sống: không có cảm giác đau, không có trí tuệ, hành động chậm chạp. Còn nữa, người bị cắn cũng sẽ biến thành xác sống. Bây giờ cậu còn nghĩ tôi nói đùa không?"

Huỳnh Hoàng Hùng không thể phản bác, nhưng cũng không thể tự thuyết phục mình tin vào chuyện đó: "Tất cả mấy thứ đó chỉ có trong phim thôi! Chuyện này mẹ nó thật sự quá khoa học viễn tưởng rồi!"

Vũ Thịnh thở dài, im lặng hồi lâu, rồi trầm giọng nói: "Nếu bây giờ cậu xuyên không về thời Đường hoặc Tống, kể cho họ nghe rằng sau này con người có thể nói chuyện với nhau dù cách xa hàng vạn dặm, hoặc có thể đi lên mặt trăng, cậu nghĩ họ có cho rằng cậu đang nói chuyện viễn tưởng không?"

Huỳnh Hoàng Hùng phản bác, nhưng giọng nói thì ngập ngừng, không hề tự tin: "Đó là khoa học kỹ thuật, tính chất của hai thứ này không giống nhau..."

"Không có gì khác biệt," Đỗ Hải Đăng ngắt lời cậu, rõ ràng đã đứng về phe của Vũ Thịnh. "Khoa học kỹ thuật có thể phát triển, virus cũng có thể."

"Hơn nữa, nghệ thuật đều bắt nguồn từ đời sống," Vũ Thịnh tiếp lời. "Cậu làm sao biết những bộ phim về xác sống kia hoàn toàn là tưởng tượng? Ai bảo chúng không có chút cơ sở thực tế nào?"

"......" Huỳnh Hoàng Hùng cảm thấy ý chí thép của mình – một người con của chủ nghĩa xã hội – sắp sụp đổ.

Căn phòng 440 rơi vào một bầu không khí căng thẳng chưa từng có. Virus truyền nhiễm, thảm họa xác sống – thứ chỉ tồn tại trong trò chơi chế độ khó, giờ đây xuất hiện trong thực tế chẳng khác nào địa ngục vô tận.

Có một câu hỏi luôn đè nặng trong lòng Hoàng Hùng, từ ngày hôm qua đến giờ cậu vẫn cố không nghĩ đến. Nhưng hiện tại, cậu không thể kìm được nữa: "Đã có rất nhiều người chết rồi, chẳng lẽ không có chút tin tức nào lan truyền ra ngoài sao? Tại sao vẫn chưa có ai đến cứu chúng ta..."

Câu hỏi đó thốt ra khiến người ta kinh hãi.

Nhưng dù lừa mình dối người không hỏi đến, điều đó cũng chỉ khiến tình hình thêm khó chịu.

Vũ Thịnh lắc đầu nặng nề: "Nếu đây thật sự là một đợt bùng phát virus, những khu vực đông dân cư sẽ chịu ảnh hưởng đầu tiên. Tôi nghi ngờ nguồn lây nhiễm của trường chúng ta là từ nội thành, bằng không ở nơi rừng núi hẻo lánh này, lấy đâu ra virus mà truyền nhiễm?"

"Ý cậu là trong trường có người đã vào nội thành, bị nhiễm virus mà không biết, rồi sau đó trở lại trường và bùng phát ở đây?" Huỳnh Hoàng Hùng bỗng nhớ đến Hứa Thu Lỗi, người mà cậu đã gặp trên đường đi thi.

"Cũng có khả năng." Vũ Thịnh gật đầu.

"Nhưng không đúng!" Huỳnh Hoàng Hùng vẫn chưa hiểu ra. "Chúng ta đều biết rằng người bị cắn sẽ biến đổi rất nhanh, nhưng từ nội thành trở về trường dù không kẹt xe cũng mất hơn một giờ. Sao có thể về đến trường rồi mới phát bệnh được?"

Đỗ Hải Đăng hạ thấp ánh mắt: "Có thể là trên đường, người đó đã phát bệnh và lây nhiễm cho người khác. Hoặc là người bị cắn bởi người đó vô tình trở lại trường chúng ta. Hoặc là..."

"Virus đã đột biến trong một khoảng thời gian ngắn." Vũ Thịnh tiếp lời.

Huỳnh Hoàng Hùng nhìn hai người họ như một bộ đôi "song hoàng" mà tâm trạng rối bời: "Tại sao tôi cảm thấy hai người cái gì cũng biết, còn tôi giống như một thằng ngốc vậy?"

Ba người ngồi đối diện nhau, từ lúc nào đã kéo ghế lại gần. Vũ Thịnh vỗ vai Hoàng Hùng, giọng nói đầy tâm tình: "Cậu nên xem thêm vài bộ phim, giống như 'Resident Evil,' '28 Days Later,' 'Shaun of the Dead,' 'The Walking Dead,' 'Warm Bodies,' 'World War Z,' 'Snowpiercer'..."

"Cảm ơn." Huỳnh Hoàng Hùng giữ nguyên nụ cười mà cắt lời cậu ta, rồi quay sang Đỗ Hải Đăng: "Cậu cũng thích xem những thứ đó à?"

Đỗ Hải Đăng nhún vai, cười nhẹ: "Tôi chỉ phân tích bằng lý trí thôi."

Huỳnh Hoàng Hùng nghĩ nếu có súng máy, cậu sẽ xả hết vào hai người này.

Ở phía đối diện, Vũ Thịnh vẫn đang quảng bá: "Thật ra cậu nên thử xem. Có thể học được rất nhiều thứ. Đáng tiếc là laptop của tôi để ở ký túc xá, nếu không thì tôi đã có thể mở phim cho cậu học hỏi ngay bây giờ..."

Huỳnh Hoàng Hùng cạn lời, nhưng bỗng nhiên lại thấy tò mò: "Mấy bộ phim đó ngoài việc ghê tởm ra, thì rốt cuộc có gì thú vị?"

Vũ Thịnh nghĩ ngợi, rồi nghiêm túc trả lời: "Lúc đầu tôi cũng thấy ghê tởm, nhưng sau này xem nhiều, một ngày bỗng nhiên nhận ra... thật ra chúng cũng rất đáng yêu đấy!"

Huỳnh Hoàng Hùng tự động che tai trước từ cuối cùng và tiếng cảm thán của cậu ta: "Nếu đã ghê tởm như thế, sao cậu vẫn kiên trì xem đến giờ?"

Vũ Thịnh nhìn cậu, thở dài: "Người trong giang hồ, thân bất do kỷ mà."

Hoàng Hùng nhíu mày: "Còn có chuyện ép người khác phải xem phim sao?"

Vũ Thịnh: "Đương nhiên rồi."

Hoàng Hùng hỏi lại: "Giang hồ đó tên gì?"

Vũ Thịnh, sinh viên hệ tiếng Anh khoa Ngoại ngữ, bất ngờ rút ra một điếu thuốc giả từ "túi phép thuật," không có lửa, chỉ có thể ngậm. Sau đó, cậu ta phun ra một vòng khói tưởng tượng rồi đáp: "Tổ phụ đề"

Bên khoa Ngoại ngữ, nhóm của Vũ Thịnh thường làm phụ đề cho phim kinh dị. Hơn nữa, toàn bộ đều là bản phụ đề song ngữ Việt-Anh hiếm có, đúng kiểu những người có tâm huyết. Huỳnh Hoàng Hùng chỉ tiếc rằng mình không hứng thú với dòng phim này, nếu không, chỉ riêng ổ cứng của Vũ Thịnh thôi cũng đủ cho cậu xem suốt vài năm trời.

Thấy hai người từ nói về điện ảnh, chuyển sang hoạt hình quốc nội, rồi lại lan qua phim cơ động, càng nói càng sôi nổi, Đỗ Hải Đăng khẽ hừ một tiếng, không quá lớn cũng không quá nhỏ, cắt ngang: "Nhắc tới chuyện này, tôi vừa nhớ ra một chuyện..."

Hoàng Hùng và Vũ Thịnh lập tức dừng lại, đồng loạt quay sang nhìn hắn.

Hải Đăng giơ cánh tay lên, quơ quơ trước mặt Hoàng Hùng: "Hình như tôi bị thương ở căn tin."

Hắn kéo tay áo lên đến khuỷu tay, để lộ một vết cào dài khoảng hai tấc. Vết thương không quá sâu, nhưng rõ ràng da bị rách, máu thịt lộ ra, trông rất bắt mắt.

Vũ Thịnh hốt hoảng hét lên một tiếng, giật lùi ra sau xa nhất có thể.

Huỳnh Hoàng Hùng thì vội vàng chộp lấy tay hắn, đôi mày nhíu chặt: "Làm sao lại bị như thế này?"

Hình ảnh trước mặt quá mức chấn động, đến mức cả Hoàng Hùng lẫn Vũ Thịnh đều quên mất một chuyện: Đỗ Hải Đăng vừa đang bàn chuyện phim ảnh, giờ mới "tình cờ nhớ ra" vết thương của mình. Cái "tình cờ" này liệu có chút gượng ép quá không?

Đỗ Hải Đăng để mặc Huỳnh Hoàng Hùng nắm lấy tay mình, rõ ràng rất hưởng thụ vẻ lo lắng trên mặt cậu. Còn về phần Vũ Thịnh, tốt nhất là tránh xa hắn thêm chút nữa thì hơn: "Lúc giữ một nữ sinh, bị móng tay cô ta cào trúng."

Huỳnh Hoàng Hùng run rẩy, cảm giác cả hàm răng cũng không còn nghe lời: "Cô ta... có phải người biến dị không?"

Đỗ Hải Đăng gật đầu.

Huỳnh Hoàng Hùng chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cả trái tim như bị đóng băng.

Vũ Thịnh gần như hét lên: "Còn đứng đó làm gì? Cậu ta sắp biến dị rồi!"

Nhờ tiếng hét của Vũ Thịnh, não Huỳnh Hoàng Hùng cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động trở lại. Hơn nữa, nhìn cái dáng vẻ này của Đỗ Hải Đăng, chẳng có chút nào giống người sắp biến thành zombie. Ngay lập tức, cậu nói như hét: "Nếu cậu ấy muốn biến dị, thì đã biến từ lâu rồi! Chẳng lẽ còn đợi đến bây giờ sao?"

Vũ Thịnh cũng bắt đầu cảm thấy bối rối. Đừng nói đến việc chạy lên ban công hay gì đó, chỉ riêng việc cậu ta vừa rồi phát hoảng đã mất hơn nửa giờ. Nhưng đúng là nhìn Đỗ Hải Đăng chẳng có dấu hiệu nào của tang thi hóa.

"Có lẽ liên quan đến nước bọt." Hải Đăng trầm giọng nói, âm điệu bình tĩnh, như thể rất chắc chắn: "Nước bọt của bọn họ mang theo virus, nhưng loại virus này chỉ lây qua máu. Nếu móng tay của họ chạm vào máu tôi, thì tôi sẽ gặp vấn đề. Còn nếu nước bọt chỉ tiếp xúc với da, cũng không sao. Nhưng nếu nước bọt dính vào máu, thì sẽ bị biến dị. Chính vì vậy, những người biến dị đều là những người từng bị cắn."

Vũ Thịnh nghiêng đầu, suy nghĩ cẩn thận, dường như đúng là có chuyện như vậy.

"Cậu ấn giữ giúp thì cứ ấn, kéo tay áo lên làm gì?" Huỳnh Hoàng Hùng trừng mắt, giọng đầy bực bội. Nếu tay áo Đỗ Hải Đăng bị kéo rách, rõ ràng là cánh tay hắn lúc đánh nhau đã để lộ ra ngoài.

Đỗ Hải Đăng nghiêng đầu, ánh mắt trong veo vô tội: "Có người từng bảo tôi rằng, khi đánh nhau, kéo tay áo lên mới có khí chất đàn ông."

Huỳnh Hoàng Hùng đứng hình tại chỗ, mặt đỏ bừng, không thốt nổi một lời.

Vũ Thịnh đứng từ ban công nhìn qua là hiểu ngay, giờ thì hoàn toàn xác nhận.

Chết tiệt, đến lúc nào rồi mà còn đùa được!

"Vậy bây giờ chúng ta rốt cuộc phải làm gì?" Vũ Thịnh hỏi, giọng đầy lo âu. Sống chết tồn vong, chuyện yêu đương chỉ có thể gác qua một bên.

Câu hỏi của cậu ta cũng là điều mà Đỗ Hải Đăng đã cân nhắc từ trước. Từ lúc chạy từ căn tin về ký túc xá, hắn đã thấy rõ, trường học đã hoàn toàn tê liệt. Thầy cô hay bảo vệ, đừng nói đến chuyện cứu sinh viên, có lẽ bản thân họ còn khó bảo toàn mạng sống. Hiện tại, ký túc xá bị bao vây bởi những kẻ biến dị, bên trong thì không còn lương thực, làm sao để sống sót là vấn đề lớn nhất.

"Hắt xì!"

Huỳnh Hoàng Hùng bất ngờ hắt hơi, cậu xoa mũi, cảm thấy cả người lạnh run. Ngẩng đầu lên nhìn, cửa ban công đã được đóng kín, theo lý không thể lạnh như vậy.

Đỗ Hải Đăng lập tức bước đến sờ thử bộ tản nhiệt dưới cửa sổ, đầu ngón tay lạnh toát.

"Mất sưởi rồi à?" Huỳnh Hoàng Hùng hỏi, vẻ mặt tái nhợt.

Đỗ Hải Đăng gật đầu.

Ngồi khoanh chân trên giường, Vũ Thịnh lập tức kéo chăn quấn kín người, giọng đầy tuyệt vọng: "Xem ra bên ngoài còn tệ hơn chúng ta tưởng."

Việc đột ngột cắt khí ấm có thể do hai khả năng: Một là dịch bệnh đã lan đến khu vực cung cấp khí; hai là sự hỗn loạn đã làm gián đoạn nguồn cung nhiên liệu. Nhưng nếu là nhiên liệu bị gián đoạn, ít nhất các công ty cung cấp vẫn có thể duy trì trong một thời gian. Việc cắt khí đột ngột như vậy chỉ có thể do nguyên nhân đầu tiên.

"Có thật là tận thế rồi không?" Huỳnh Hoàng Hùng hỏi Đỗ Hải Đăng.

Hải Đăng trầm ngâm một lúc, sau đó chậm rãi lắc đầu: "Nước và điện vẫn chưa bị cắt, thì chưa thể coi là tận thế."

Vũ Thịnh không lạc quan như vậy: "Virus sớm muộn cũng sẽ lan đến đó."

Hải Đăng nhìn cậu ta, điềm tĩnh nói: "Nếu virus đã lan đến đây, cách nội thành xa như vậy, thì làm sao các nhà máy nước và điện có thể an toàn tuyệt đối?"

Vũ Thịnh đang quấn trong chăn bông, chỉ để lộ khuôn mặt, ngạc nhiên hỏi: "Ý cậu là sao?"

Hải Đăng giải thích: "Cung cấp nước và điện là cơ sở thiết yếu cho đời sống. Chỉ cần điện và nước không bị cắt, những người còn sống vẫn có khả năng duy trì. Một khi có làm sóng zombie quy mô lớn, rất khó đối phó. Nhưng nếu tập trung bảo vệ nhà máy nước và điện, vẫn có khả năng chống đỡ."

Ánh mắt Vũ Thịnh bừng sáng: "Ý cậu là... chúng ta không chiến đấu một mình?"

Hoàng Hùng xen vào: "Cần cậu phải nói sao? Trước mắt, trong ký túc xá này ít nhất còn hai dãy phòng đầy người."

Lời nói lạc quan của Hải Đăng vừa được Hoàng Hùng phá ngang. Hắn không biết nên tức giận hay bật cười.

Vũ Thịnh nhanh chóng bừng tỉnh, hất tung chăn rồi nhảy xuống giường: "Vậy giờ chúng ta phải lên kế hoạch đi, làm sao đối phó với tình hình này đây?"

Đỗ Hải Đăng tùy tiện kéo một xấp giấy với cây bút, suy nghĩ một chút rồi bắt đầu viết. Từng nét bút mạnh mẽ hiện lên:

Lương thực.An toàn.Đường lui.

Vũ Thịnh và Hoàng Hùng nhìn ba dấu mục lớn hiện rõ trên giấy, tựa như hiểu được, nhưng đồng thời lại thấy có chút mơ hồ, chưa thật sự ngấm hết.

Hải Đăng thong thả giải thích, như thể đang dạy học: "Hiện tại tụi mình bị mắc kẹt trong ký túc xá, chẳng khác gì năm xưa bị quân địch bao vây thành trì. Nếu không có nguồn cung cấp lương thực, chưa cần zombie tiến vào, chính tụi mình cũng sẽ tự chết đói. Vì vậy, phải cố gắng gom thêm lương thực từ các ký túc khác. Ngoài ra, ký túc xá không hoàn toàn an toàn. Ai biết zombie sẽ còn tiến hóa đến mức nào, có phá cửa xông vào hay không? Tụi mình cần chuẩn bị vũ khí tự vệ. Dù không tiêu diệt được chúng, ít nhất cũng phải bảo vệ bản thân không bị cắn. Cuối cùng, nếu ký túc xá rơi vào tình trạng như nhà ăn, cần một kế hoạch cho nơi trú ẩn tiếp theo. Khi có chuyện xảy ra, phải lập tức di chuyển."

Hoàng Hùng im lặng nhìn Hải Đăng, cảm giác như đang xem một chuyên gia chiến lược phân tích chiến trận. Cậu chưa bao giờ thấy người này nghiêm túc đến mức này.

Vũ Thịnh giật lấy tờ giấy trên tay Hải Đăng, đọc đi đọc lại vài lần từ trên xuống dưới, cuối cùng không nhịn được mà vỗ tay tán thưởng: "Đỉnh thật! Rõ ràng, chặt chẽ, logic đâu ra đấy! Như núi Thái Sơn đổ ập vào mặt mà cậu vẫn mặt không biến sắc! Quả thật là nhân tài!"

Đỗ Hải Đăng không để ý đến lời khen đầy khoa trương của Vũ Thịnh, chỉ bình tĩnh nhìn về phía Huỳnh Hoàng Hùng.

Huỳnh Hoàng Hùng vốn còn đang ngẩn người với ý nghĩ "Thật sự là người yêu cũ của mình sao?", cuối cùng cũng bắt gặp ánh mắt chăm chú của Đỗ Hải Đăng. Cậu lập tức đưa hai tay lên, giơ ngón cái đầy nghiêm túc: "Đỉnh thật."

Khóe miệng Hải Đăng hơi giật giật, như muốn cười lại cố gắng kiềm nén. Nhưng trong ánh mắt của hắn, niềm vui vẫn lấp lánh không thể che giấu, như từng đợt sóng nhỏ đang bừa bãi cuộn trào.

Vũ Thịnh không chịu nổi cảnh trước mắt, hung hăng ném tờ giấy xuống đất, rồi giẫm lên 800 lần cho hả giận. Anh gào lên: "Không bị zombie ăn thịt thì cũng bị chết ngộp trong cảnh 2 đứa khùng điên khoe ân ái! Độc thân trong thời tận thế này, đúng là muốn sống sót cũng khó ghê!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com