[Chuyển Ver - Doogem] Đại học Zombie
Chương 45 - Cùng nhau vượt khó
Đồng chí Thịnh - người đã hoàn toàn cảm nhận được sức mạnh chiến đấu của giai cấp vô sản, dường như có nỗi thống khổ không có chỗ giãi bày, một bụng những chua xót - phụ huynh có tiền đâu phải lỗi của cậu, cậu đã cố gắng khiêm tốn lắm rồi mà!Đùa giỡn thì cứ đùa giỡn, ồn ào xong rồi vẫn phải bàn chuyện chính."Chúng mình thật sự đi bãi đỗ xe ngầm sao?" Hoàng Đức Duy không giấu được lo lắng nói, "Ở đó xa quá."Trường của bọn họ không cho phép xe cơ giới vào trong khuôn viên, ngoại trừ xe chuyển phát nhanh, xe của nhà ăn, siêu thị vì nhu cầu thường xuyên luân chuyển vật tư, được đặc biệt cho phép ra vào bằng cổng sau một cách kín đáo, còn tất cả xe riêng của giáo viên và sinh viên đều phải đỗ ở bãi đỗ xe dưới lòng đất. Mà lối vào bãi đỗ xe này thì nằm ở đầu đường, sát bên ngoài cổng chính trường, còn lối ra vào cho người đi bộ thì ở gần tòa nhà hành chính, cạnh cổng chính. Nếu nối một đường thẳng giữa khu ký túc xá ở tận sâu bên trong với tòa nhà hành chính gần cổng trường, thì đường thẳng này gần như xẻ dọc toàn bộ khuôn viên theo trục bắc nam."Đúng là rất xa," Lâm Bảo Ngọc nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng hỏi Vũ Thịnh, "Tớ không rành về xe lắm, cậu có chắc là trên xe cậu bắt được sóng ngắn mà Quang Anh nói không?"Đại ý là, nếu thật sự có thì mạo hiểm đi xa như vậy cũng đáng.Nhưng câu hỏi này lại làm Vũ Thịnh mắc kẹt, cậu hơi đổ mồ hôi trán nói: "Tôi lên xe toàn bật Bluetooth nối với điện thoại để nghe nhạc thôi, quảng bá cũng chẳng nghe mấy lần, thật sự không để ý đến mấy cái này."Đức Phúc mím môi, cố gắng lục lọi những mẩu thông tin liên quan trong não – anh không có xe, nhưng vẫn luôn thích xe, nên mỗi lần ngồi xe đều tự giác quan sát, đặc biệt là nếu gặp được xe xịn, lại càng hận không thể xem xét từ trong ra ngoài: "Không dám nói tất cả, nhưng tôi thấy trên xe hình như đều chỉ có FM với AM thôi, AM có thu được sóng ngắn không?"Câu hỏi này đương nhiên là dành cho Nguyễn Quang Anh.Cậu ta suy nghĩ một lát, tiếc nuối lắc đầu: "Ở nước mình thì AM cơ bản tương đương với sóng trung MW, nhiều nhất truyền được mấy trăm km, chủ yếu dùng cho phát thanh trong tỉnh thôi. Muốn bắt được sóng ngắn từ tận Hà Nội thì cần phải có radio đánh dấu rõ ràng là sóng ngắn SW mới được." Nói đến đây Quang Anh dừng lại một lát, như nhớ ra gì đó, lại bổ sung, "Hơn nữa, dù là radio toàn sóng ngắn đi nữa, muốn bắt được sóng ngắn cũng phải điều từ từ, thử đi thử lại, tôi cảm giác radio trên xe chắc không chỉnh được chuẩn như vậy đâu. Nếu là loại tự động dò đài thì càng khó, phần lớn tín hiệu yếu đều bị bỏ qua hết.""Nói đi nói lại là không được đúng không?" Vũ Thịnh không chuyên nghiệp bằng người ta, nhưng cậu ta vẫn có thể hiểu đại ý.Đỗ Hải Đăng vẫn luôn quan sát những người bạn lớp 2, đến lúc này thì trong lòng đã hiểu đại khái: "Các cậu đến tìm chúng tôi nói chuyện hợp tác, không chỉ có lý thuyết suông, không có phương án ban đầu chứ?"Quang Anh cảm thấy nghẹn ứ trong lòng, bọn họ đến đây đương nhiên là mang theo phương án rồi, ai ngờ đám lớp 1 lại ham học hỏi đến vậy, càng kỳ diệu hơn là nói qua nói lại còn moi ra được một chiếc xe, cái sự phát triển thần kỳ này ai mà đoán trước được?"Radio toàn sóng ngắn, chắc là Tòa Cách Vật có.""Viện của các cậu?""Không, viện máy tính."Tòa Cách Vật tuy rằng nghe tên rất giống tài sản riêng của viện vật lý, nhưng thực tế, đó là tài sản chung của hai học viện vật lý và máy tính, từ tầng 1 đến tầng 5 là máy tính, tầng 6 đến tầng 10 là vật lý. Những khi không có tiết thì sinh viên các viện khác cũng có thể đến đây tự học."Cậu chắc chắn là viện máy tính có?" Hoàng Hùng cảm thấy trong lòng như có một hồi trống, bảo cậu đi vào tòa nhà máy tính tìm máy tính thì cậu còn an tâm hơn, chứ tìm radio thì hơi gượng ép đấy.Thế giới của dân xã hội và dân tự nhiên cứ như Ngưu Lang Chức Nữ, ở giữa ngăn cách một dòng Ngân Hà, nên không đợi Quang Anh đáp lời, Trung Thành - người cùng ở bên này Ngân Hà, đã giúp cậu giải thích: "Viện máy tính của trường mình tên đầy đủ là Học viện Máy tính và Thông tin Điện tử, tôi cảm giác chuyên ngành Kỹ thuật Thông tin Điện tử có phải là bao gồm cả tín hiệu vô tuyến điện các kiểu không?""Ừ." Nguyễn Quang Anh đưa ra câu trả lời khẳng định, "Học kỳ này tôi có môn tự chọn do một thầy bên đó dạy, tiết đầu thầy đã giảng cho tụi tôi nghe về công nghệ thông tin giờ phát triển thế nào thế nào, nhưng thầy vẫn thích nghe radio, hơn nữa năm đó thầy học ngành Vô tuyến điện, ngành này giờ không phổ biến lắm, không thì đổi tên, không thì sáp nhập vào Kỹ thuật Thông tin Điện tử...""Cái đó," Hoàng Hùng lịch sự cắt ngang, "Tụi tôi không quá hứng thú với cuộc đời của thầy, có thể đi thẳng vào trọng điểm được không?""Trọng điểm là trong văn phòng thầy cũng để một cái radio đa năng, không có tiết thì thích chỉnh lung tung, hơn nữa còn kín đáo tỏ vẻ là sẽ nghe được rất nhiều đài có ý tứ!" Lê Thượng Long nói một hơi, sảng khoái đến mức muốn bay lên.Cậu ta không hiểu, có hai câu nói là có thể giải quyết được vấn đề mà mấy người này cứ thích vòng đi vòng lại nghiên cứu bên ngoài, các cậu có hiểu được sóng này sóng kia thì có ích gì, đến cuối cùng vẫn phải đi tìm radio thôi!Huỳnh Hoàng Hùng bị Lê Thượng Long dọa cho giật mình, nhưng đơn giản thô bạo có cái hay của đơn giản thô bạo, tình thế lập tức trở nên sáng tỏ. Bất quá cậu nhìn về phía Quang Anh: "Nếu rõ ràng như vậy, sao lúc nãy tôi hỏi chỗ nào có radio này, cậu không nói thẳng ra, còn cứ phải thêm một câu không xác định?"Nguyễn Quang Anh tỏ vẻ đương nhiên mà nói: "Tuy rằng thầy bảo trong văn phòng có, nhưng nhỡ đâu thầy hứng lên mang về nhà thì sao, nhỡ đâu radio hỏng không dùng được thì sao, đều không loại trừ những khả năng đó, nên phải diễn đạt cho nghiêm cẩn.""..." Coi như cậu lợi hại.Tòa Cách Vật nằm ở khu đông của trường, cùng với các tòa nhà của các viện khác, phân bố không theo quy luật ở khu vực này. Khoảng cách với nhà ăn cũng không tính là gần, nhưng so với bãi đỗ xe ngầm ở tận cùng phía nam, thì vẫn là đỡ hơn nhiều."Khu các tòa nhà của viện tập trung," Trần Phong Hào dùng ngón tay vẽ một vòng tròn trên tấm chiếu trải trên sàn, rồi chấm từng điểm bên trong vòng, "Tòa Nghệ Hinh, Tòa Lỗ Ban, Tòa Cầu Thực, tận cùng bên trong mới là Tòa Cách Vật, bốn tòa nhà này nằm trên một đường thẳng, hơn nữa nếu mình đi sai đường, thì phía dưới còn có Tòa Văn Bác, Học viện Chủ nghĩa Mác v.v..., mỗi tòa nhà đều chắc chắn có zombie, tương đương với việc chúng mình đang lao vào ổ zombie, các cậu tốt nhất suy nghĩ kỹ, đừng đến lúc đó lâm trận bỏ chạy, liên lụy đồng đội."Hoàng Hùng tức giận trừng cậu ta một cái: "Nè nha, khi tụi tôi bước chân ra chiến trường thì các cậu vẫn còn trong bụng mẹ đấy!!!""Hơn nữa nhiều tòa, đồng nghĩa với việc có nhiều chỗ ẩn nấp," Đỗ Hải Đăng phân tích một cách biện chứng, "Chuyến đi này chắc chắn sẽ không chỉ có một đi một về thuận lợi như vậy, chưa nói đến việc hành động ban ngày bị hạn chế, đã đủ làm chúng mình khó chịu rồi, nên rất có thể sẽ cần tìm chỗ qua đêm.""Nói có lý," Ánh mắt tán thưởng của Lâm Bảo Ngọc vừa đúng mực, không quá lố, vừa khiến người ta cảm thấy thoải mái, "Đây cũng là lý do chúng tôi đến tìm các cậu hợp tác, không chỉ là thiếu nhân lực, mà còn vì các cậu có kinh nghiệm hơn chúng tôi."Huỳnh Hoàng Hùng mỉm cười: "Vậy ra các cậu đến để cọ kinh nghiệm?""Cọ hay không không quan trọng," Lâm Bảo Ngọc vui vẻ bướng bỉnh, "Ít nhất lúc nhặt đồ không lo bị người đâm sau lưng."Hoàng Hùng thở dài, mãi mới nói được: "Tỷ tỷ, có lĩnh vực nào mà tri thức của chị không vươn tới không vậy?"Lâm Bảo Ngọc có vẻ rất khó khăn suy tư một hồi: "Tạm thời thì hình như chưa có."Tuy rằng không nói rõ, nhưng hai lớp đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra – ý định hợp tác coi như bước đầu thành công.Lâm Bảo Ngọc và Nguyễn Quang Anh đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, hai người bọn họ một người làm chủ đạo đàm phán, một người làm cố vấn kỹ thuật, đều mang theo nhiệm vụ đến, hơn nữa trong khi thuyết phục lớp 1, rất nhiều khi còn phải đề phòng hai đứa trẻ không kìm chế được sự yêu tự do kia trên đường nổi cơn động kinh quấy rối. Nhưng không mang theo hai người kia thì lại không được, dù sao lớp 1 có tám người, nếu bọn họ chỉ đến hai người thì luôn thiếu cảm giác an toàn, trên bàn đàm phán cũng khó mà giành được chủ động.Liếc mắt ra hiệu cho Lê Thượng Long, Lâm Bảo Ngọc ý bảo cậu ta – đạt được ý đồ chiến lược rồi, có thể nói chuyện chi tiết hợp tác.Rốt cuộc, nếu thật sự phải chiến đấu dũng cảm thì vẫn phải võ tướng ra ngựa, cô và Quang Anh cùng lắm là cổ vũ thôi.Lê Thượng Long tuân lệnh, cái lưng vẫn luôn ngồi nghiêm chỉnh cuối cùng cũng thả lỏng, mỏi mệt hoạt động gân cốt, bẻ bẻ cánh tay, vặn vặn cổ, tựa như mùa xuân đến, vạn vật rốt cuộc sống lại – trang thâm trầm quá mẹ nó mệt mỏi rồi!Toàn thể nam sinh lớp 1 cảnh giác, cứ cảm thấy cái tên đầu trọc này sắp xông lên lôi kéo đánh nhau.Lâm Bảo Ngọc đỡ trán, vừa cầu nguyện các bạn lớp 1 đều là chim hòa bình, vừa cầu nguyện Lê lão gia nhanh lên tiếng.Cuối cùng, Lê Thượng Long hoạt động thoải mái xong, mở miệng: "Tôi cứ tưởng các cậu sẽ không đồng ý hợp tác chứ."Lâm Bảo Ngọc đen mặt.Đám lớp 1 lại phân biệt được điểm thú vị, người xem ta, ta xem người, cuối cùng vẫn là Hoàng Hùng có giao tình sâu nhất với cậu ta, hỏi: "Vì sao?"Lê Thượng Long cũng không quanh co, gọn gàng dứt khoát nói ra sự hoang mang của mình: "Bọn tôi muốn lao ra ngoài tìm tin tức, là vì đồ ăn trên tầng hai cũng sắp hết rồi, nhưng tầng một của các cậu thì khác, không dám nói nhiều, ăn ít nhất hai ba tháng không thành vấn đề chứ, trong tình huống này tại sao còn muốn cùng bọn tôi mạo hiểm?""Có người cùng các cậu chung sức, không tốt sao?""Tốt thì tốt, nhưng không hợp lý. Nếu trên đường đi Tòa Cách Vật thì nghẻo mất, kết quả quân đội cứu viện thật ra hai ngày nữa là đến, vậy chẳng phải các cậu chết oan?""Sau này nếu cậu lấy ví dụ thì có thể chọn cái gì đó dễ nghe hơn được không..." Hoàng Hùng cạn lời, nhưng cũng hiểu ra, nói Lê Thượng Long đang hoang mang thì không bằng nói cậu ta vẫn đang cảnh giác, bởi vì theo quan điểm của đối phương, tám người bọn họ thật ra không cần phải mạo hiểm, có ăn có uống có chỗ ở, việc gì phải đi liều mạng?Hoàng Hùng quay đầu nhìn đồng đội, trong mắt ai nấy cũng đều lấp lánh những cảm xúc phức tạp, cậu biết, các chiến hữu trong lòng đều nhớ lại cùng một chuyện. Và đó cũng là động lực thúc đẩy họ quyết tâm tìm kiếm tin tức, mau chóng thoát khỏi vòng vây."Nếu chúng mình cứ thủ ở đây chờ cứu viện, khả năng lớn nhất là không đợi được" Huỳnh Hoàng Hùng cười khổ với Lê Thượng Long, "Nếu có thể, dù phải mạo hiểm, chúng mình cũng không muốn trải nghiệm lại một lần cảnh chia chác đó nữa."Sự tuyệt vọng của nhân tính vĩnh viễn đáng sợ hơn zombie.Không phải họ bi quan, mà là hoàn cảnh như vậy, lòng người quá dễ dàng biến chất. Nếu thật sự có thể có được tin tức bên ngoài, làm cho ngôi trường này dù chỉ thiết lập được một tia liên hệ với bên ngoài thôi, thì mọi người trong lòng cũng có một chỗ dựa, tình hình chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều. Nếu tin tức này còn có thể chỉ dẫn một chút phương hướng thoát khỏi vòng vây, thì đừng nói mạo hiểm, mà thật sự phải liều mạng, cũng đáng giá.Lời của Huỳnh Hoàng Hùng khiến Lê Thượng Long ngẩn người, rồi hiểu ra, chút nghi ngờ còn sót lại cũng tan biến hết."Hợp tác vui vẻ."Lê Thượng Long dẫn đầu giơ tay hữu nghị, Trần Phong Hào, Lâm Bảo Ngọc, Nguyễn Quang Anh vội vàng bắt lấy.Đám lớp 1 hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng bắt tay đáp lại.Mang theo hơi ấm lòng bàn tay cái xuống mu bàn tay, hơi ấm từng tầng từng tầng truyền lại. Mười hai người trong lòng đều cảm thấy một trận hào hùng kích động –Toàn thể lớp 1: "Uy vũ bất khuất quyết chí sinh tồn 1, đầu trâu mặt ngựa đều quy thiên!"Lê Thượng Long: "Uy vũ bất khuất quyết chí sinh tồn 2... Chết cũng muốn chết cùng một chỗ?"Quang Anh, Phong Hào, Bảo Ngọc: "Ai cho phép mày đơn phương quyết định slogan!!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com