TruyenHHH.com

[Chuyển ver] [Bangtwice] [Vmo] Thì ra là em

Chap14.2

MeuBoo8

  Đang uống coca, tôi lén đọc mẩu giấy chị ấy đưa, suýt nữa thì phun nước ra ngoài.
Thấy tôi phì cười, anh nghiêng đầu:
- Momo, làm sao vậy?
- A, không có gì đâu - Tôi cúi đầu cắt pizza nhưng vẫn không nhịn được cười.
Vì cười nhiều nên tay run cắt pizza thành be bét.
Anh chợt đẩy dĩa pizza mà anh đã cắt sẵn về phía tôi:
- Nếu em cứ cười như vậy, anh sợ sẽ không ăn được gì mất.
Tôi ngưng cười, đưa cho anh mẩu giấy.
" Anh của em rất đẹp trai, vừa lạnh lùng vừa rất nam tính. Mặc dù chị có thể hơn anh ấy vài tuổi nhưng không sao. Chị cũng mới 22 thôi, chị tin anh ấy sẽ là một chỗ dựa vững chắc cho chị. Rồi em sẽ thấy có một người khi gặp, mình không chỉ yêu mà còn muốn cưới người đó. Nếu em tạo cơ hội cho 2 người bọn chị gần nhau, chị hứa sẽ làm một chị dâu tốt.
p/s: chị biết em đang học lớp 11, chị có thể miễn phí hết số kem cho em và bạn em trong khoảng thời gian 2 đứa học ở đây. Yêu hai anh em..."
Anh lướt qua mẩu giấy đó nhưng cũng chẳng biểu hiện gì cả, cắt lại đĩa pizza đã bị tôi phá cho be bét:
- Chiều nay em sẽ làm gì?
- Mai kiểm tra sử với địa nên em ở nhà học bài.
- Vậy đến công ty.
Tôi nhìn anh đang ăn pizza:
- Anh Taehyung, em đến công ty anh làm gì ạ?
Anh nhìn tôi, nói một cách đầy thản nhiên:
- Để tôi thấy em.
Lúc chị phục vụ tới bàn thanh toán còn nháy mắt với tôi. Tôi không nhịn được phải quay đi nơi khác cười trộm.
- Tất cả là 60k. Anh...anh không có tiền lẻ ạ? - chị phục vụ tròn mắt trước tờ tiền anh vừa đưa.
Ngay cả tôi cũng vậy...thật là...đó là tờ 100 đô la. Khác gì muốn làm khó người khác đây. Tôi vừa định lấy tiền lẻ ra trả thì anh nói:
- Momo nhà tôi thường tới đây, số còn lại Momo sẽ dùng dần.
Momo nhà tôi? Không phải ý anh là 2 anh em thật đấy chứ? dù chị ấy có dễ nhìn đi nữa?
Chị phục vụ gật đầu lia lịa nói ra quan điểm của mình:
- Nae. Momo có một người anh thật tốt.
Anh đột nhiên hỏi một câu với vẻ mặt có chút nghĩ ngợi:
- Chúng tôi rất giống anh em à?
Chị phục vụ đáp một cách e thẹn:
- Nae, em quan sát thấy 2 anh em rất thương nhau đấy.
Anh hơi nhíu mày:
- Thật ra tôi đang theo đuổi em ấy.
Chẳng biết bằng cách nào mà tôi ra khỏi đó được nữa. Vẻ mặt của chị phục vụ lúc nãy vừa lúng túng vừa ngượng, giống như muốn xông tới bóp nát tôi vậy. Xem ra sau này tôi phải tìm một quán khác rồi.
Anh cầm hộ tôi chiếc balo:
- Em vẫn thường mang balo nặng thế à?
- Không nặng lắm đâu. Anh đưa đây, em cầm cho.
Tôi đưa tay ra định lấy balo thì anh đột nhiên nắm lấy bàn tay đó, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước:
- Như thế này sẽ không ai nghĩ là anh em nữa.
***
- TGĐ
Lúc bước vào công ty, mặc dù tôi đã có mấy lần muốn rút tay ra nhưng anh vẫn nắm thật chặt. Tất cả các nhân viên đều dùng ánh mắt ghen tị lẫn tò mò nhìn tôi.
Lúc trước, họ tuy có hiếu kì nhưng vẻ mặt cũng không như bây giờ.
Vào tới thang máy, anh vẫn không chịu buông tay tôi ra, tia cười tinh quái hiện ra:
- Không còn ai nghĩ Momo là em họ của anh nữa rồi.
-...
Hóa ra lúc trước mọi người nghĩ tôi là em họ. Nhưng ngay chính tôi cũng không muốn một chút nào, tại sao lại cứ là anh em chứ? Hừ, trông hai người chúng tôi không giống một đôi sao?
Tôi không biết mình đã vô thức nắm chặt tay anh từ lúc nào.
Tôi ngồi ở ghế sofa, ngắm nhìn anh đang tập trung vào công việc.
Chỉ nhìn nghiêng thôi nhưng cũng đủ để tôi phải đắm chìm trong khung cảnh ấy rồi
Chợt anh nhìn tôi:
- Đừng nhìn anh nữa, được không?
Tôi bối rối nhìn đi nơi khác, cắn bút, quay lại với đống bài tập hóa còn ngôn ngang trên bàn.
Môn này là môn tôi căm thù nhất. Còn thầy hóa thì rất nghiêm, vì chúng tôi là lớp chọn nên thầy tự ra đề cho làm để tránh tình trạng sách có đáp án. Mà đề thì khó thôi rồi. Một đề phải làm mất cả buổi, may mắn mới đúng không thì thôi. Qúa đáng!
- Không làm được? - Anh đứng bên từ lúc nào, cúi đầu nhìn những tờ giấy nháp bị tôi gạch chi chít.
- Em không giỏi môn này - Tôi nhỏ giọng.
Anh cầm lấy bút từ tay tôi, bắt đầu viết lên giấy.
Chưa đầy 5 phút sau, 3 bài hóa làm tôi phát điên nãy giờ cũng được giải đáp một cách thật rõ ràng và tỉ mỉ. Dù biết anh ấy là Taehyung nhưng tôi vẫn phải ngạc nhiên:
- Anh Taehyung, lúc trước anh học khoa tự nhiên à?
Anh lắc đầu:
- Ani. Quản trị kinh doanh.
Thế sao môn tự nhiên lại xuất sắc tới thế. Làm một người học lớp chọn như tôi cũng phải thấy xấu hổ.
- Còn bài nào nữa không? Anh giúp em.
Phải thừa nhận là tôi đang lợi dụng anh đi. Tôi đưa hết mấy bài lý ra luôn cho anh.
Anh không nói gì, ngồi xuống cạnh bên, hình như anh chẳng cần suy nghĩ, chẳng có lấy một cái nhíu mày, anh cứ thế mà đọc đề rồi viết ngay bài giải.
Chợt anh cười khẽ:
- Momo, đừng nhìn anh.
Muốn độn thổ quá. Nhưng có phải lỗi do tôi đâu? Ai bảo anh làm gì cũng rất mê hoặc người khác thế chứ?
Tôi xấu hổ lôi sách địa sử ra ôn bài.
Những môn chỉ toàn lý thuyết. Cũng may mà mấy ngày trước, tôi đã học được một ít. Nhưng...có lẽ là quên hết rồi. Cô bộ môn sử địa nổi tiếng hiểm ác. Đề cô ấy đã ra cứ phải gọi là muốn khóc. Tuy chỉ là kiểm tra tháng nhưng mà nội dung bạt ngàn, có khi bao gồm cả kiến thức năm trước...
Tôi đau khổ cố nhồi nhét đống lý thuyết khổng lồ vào đầu.
- Anh nói người chép tài liệu cho em nhé?
Tôi có hơi giật mình, nhìn sang bên cạnh vẫn thấy anh đang chăm chú giải bài cho tôi.
Có lẽ là ảo giác. Làm sao mà anh nói câu đó được chứ!
Bỗng anh ngẩng đầu lên:
- Em cần không?
Tôi sững người mấy giây mới thú tôi một cách thật thà:
- Tài liệu...em có sẵn ở nhà. Nhưng mà em không quen gian lận, có hơi sợ. Học vẫn chắc hơn.
Anh xoay bút, vẻ mặt đầy nghiêm túc:
- Càng lén lúc thì càng dễ bị phát hiện.
Sao giống như anh đang truyền đạt kinh nghiệm lại cho tôi vậy? Kinh nghiệm? không lẽ anh cũng đã từng...?
- Anh Taehyung, anh cũng gian lận à??
Anh cười:
- Ừ, các môn lý thuyết anh thường dùng...tài liệu.
Vẻ mặt anh bây giờ làm người khác...muốn cắn.
- Anh Taehyung, anh làm cách nào?
- Để sách giáo khoa lên bàn và xem.
Tôi mở to mắt:
- Vậy mà không ai biết á?
- Ani
Thật không ngờ anh Taehyung cũng như thế. Nhưng chắc chắn các cô lúc đó có ý gì đó với anh nên mới nhìn thấy mà như không.
Làm xong bài cho tôi, anh xem mấy quyển vở:
- Sau này em định học gì?
Tôi cắn bút, suy nghĩ một chút:
- Em chưa biết nữa. Có bằng đại học cũng sẽ rất khó xin việc.
Anh xoay xoay bút cười:
- Ngốc. Đừng nghĩ nhiều như vậy.
Tôi bỗng thốt lên vẻ ngưỡng mộ:
- Wow, anh biết xoay bút giỏi như vậy. Em học mãi mà xoay kiểu đơn giản cũng không làm được đấy.
Anh chỉ cười:
- Momo muốn học không?
Tôi gật đầu đầy mong đợi.
- Nên dạy em thế nào nhỉ? - Anh hơi nghiêng đầu - Anh nghĩ là em sẽ không bào giờ làm được đâu.
Rồi anh có điện thoại nên anh đi nghe máy.
Một thứ tiếng Anh - Mỹ lưu loát thoát ra từ anh một cách thật nhẹ nhàng với tốc độ cực kì nhanh.
Dù trình độ tiếng anh của tôi là rất khá nhưng cũng không thể hiểu được. Toàn những từ lại lẫm.
Tắt máy, anh lại đến ngồi cạnh tôi, lấy vở ra ghi gì đó.
- Anh Taehyung, tiếng Anh của anh siêu thật đấy.
- Ngốc, anh từng ở Mỹ.
- Anh còn biết tiếng gì nữa không?
Chính tôi cũng không nhận ra, mình đã không còn cảm thấy e ngại trước anh nữa rồi.
Taehyung cười, dù anh phân biệt rõ ràng Bé con và Momo nhưng cũng phải thừa nhận có những điểm hai người ấy giống nhau một cách kì lạ. Momo bây giờ cũng có bao nhiêu câu hỏi dành cho anh.
- Pháp, Đức, Ý, Việt, Nhật gì đó. Mỗi thứ một chút.
- Nhiều như vậy cơ á? - tôi tròn xoe mắt.
- Ừ, là bắt buộc.
- Tại sao anh không dùng phiên dịch.
Anh lắc đầu:
- Tốn thời gian lắm. Lúc nãy người anh nói chuyện là người Hàn
Tôi ngạc nhiên:
- Anh Taehyung, người ấy không biết tiếng Hàn à?
- Có. Dùng tiếng Anh sẽ rút gọn thời gian hơn.
Cái nay tôi hiểu, vì hầu như tất cả câu tiếng Hàn dài nhưng nếu dịch ra tiếng Anh thì chỉ là câu ngắn.
- Anh Taehyung, vậy đa số anh đều dùng tiếng Anh à?
- Không hẳn, tùy đối tác.
Và điện thoại anh lại reo lên...
Tôi nên im lặng ôn bài để cho anh làm việc vậy. Đã bảo là tôi không có tính kiên nhẫn, hơn nữa lại có anh ở đây nên không thể tập trung mà cứ nhìn trộm anh rất nhiều lần.
Anh đang ngồi ở bàn làm việc bỗng ngước lên, ánh mắt chạm đúng lúc tôi đang nhìn anh.
Ngay lập tức, tôi ngoảnh đầu đi nơi khác, giả vờ như vẫn đang chăm chú ôn bài.
- Momo, nếu muốn hỏi anh điều gì thì em cứ hỏi nha.
- A, ani,  không có gì đâu. Anh đừng để ý tới em.

Thật xấu hổ. Sao có thể làm phiền anh được chứ.
Nhưng chỉ được một lúc sau...
- Anh Taehyung, sao anh lại có 2 máy di động vậy?
Mắt anh vẫn chỉ ghim vào chiếc laptop:
- Một máy cá nhân. Một máy công việc.
Hóa ra là như vậy. Thế là ngay từ đầu tôi đã để lại ấn tượng thật khác người cho anh rồi.
- Anh Taehyung, lúc em...cầm áo anh về - Nói ra chuyện này, tôi phải lấy sách che mặt - Anh có biết là mình quên áo với điện thoại không?
- Anh không quên. Nhưng anh nghĩ là em muốn chúng.
Tôi suýt nữa thì té khỏi sofa. Tôi muốn? Anh nghĩ cái gì thế chứ!
- Anh Taehyung, em nói em không phải fan của anh mà. - Tôi nhỏ giọng
Anh gật đầu, vẫn làm những thao tác trên máy tính:
- Ừ, anh biết
- Anh Taehyung, hôm đó, qua cuộc điện thoại...anh biết em là Momo. Nhưng sao em không thấy anh hỏi gì em vậy?
Lần này anh nhìn tôi, khóe miệng nâng lên:
- Anh biết em ngay từ đầu.
Tôi mở to mắt, đứng bật dậy:
- Từ đầu? Từ những tin nhắn đầu tiên á? không thể nào, không thể. Làm sao anh có thể biết được?
Trước phản ứng của tôi, anh chỉ cười, giọng nói đầy tự tin:
- Suy đoán.
Nếu tinh ý có thể nhận ra ngay.
Cuộc điện thoại mà Jin gọi cho anh...
Im lặng thật lâu và rồi phát ra tiếng hét của Jin: "hai đứa kia"
Và lúc anh nhận được tin nhắn đầu tiên thì anh đã biết thủ phạm là một trong " hai đứa kia" rồi.
Tiếp nữa, lần gặp ở văn phòng Jin.
"gió mùa đông buốt lắm đấy, mưa đông lại buốt hơn"
Đó là anh ngầm nói: Anh đã biết tất cả.
Tôi không thể nói thêm gì nữa trước hai chữ suy đoán của anh.
Momo, thừa nhận đi, từ trước tới nay chỉ mình mới không biết gì thôi.
Thế mà tôi cứ chắc rằng mình hành động...vô cùng bí ẩn và chuyên nghiệp chứ.
Cùng lúc đó, có tiếng gõ cửa.
Thư kí Suga đẩy gọng kính bước vào, nhìn tôi rồi giả vờ ngạc nhiên:
- Ohh, bạn Momo. Ngọn gió nào đưa bạn tới đây thế này?
Anh thấy tôi lúng túng thì nói như đuổi:
- Thư kí Suga, hyung tới phòng hội nghị trước đi.
- Tôi đi, tôi đi. Cậu không cần phải đuổi tôi như thế.
Lúc đi ngang qua tôi, Thư kí Suga bỗng nói nhỏ:
- Chuyện lúc trước tất cả đều là tôi bịa ra đấy. Momo đừng kể cho cậu ấy nghe nhá.
-....
Tôi đứng hình
Không khí công ty nặng nề, TGĐ nổi giận, tự hỏi sao tôi chưa gọi tới...
Tôi đã không tin lắm rồi mà!! Người thư kí này thật là quá đáng.
Anh lia ánh mắt lạnh tanh về phía thư kí Suga đang cười gian xảo rồi bước lại phía tôi:
- Momo, anh có cuộc họp. Đợi anh.
Đến lúc anh đi rồi tôi vẫn còn thẫn thờ.
- Nae, em đợi anh.
Mọi chuyện dù xảy ra quá nhanh và đột ngột nhưng vẫn làm tôi cảm thấy mình là người may mắn nhất thế giới này. Taehyung ơi, nếu anh cứ như vậy thì em sợ mình sẽ không chịu được mất.
Bây giờ, chỉ cần chưa đầy một phút không nhìn thấy anh thì tôi đã thấy khó chịu rồi.
Nhưng bỗng hiện ra khuôn mặt giận dữ của cô Sử - Địa khiến tôi rùng mình. Không được lơ là việc học, không được làm mẹ thất vọng. Như vậy tôi và anh sẽ bị cấm hơn.
Nghĩ vậy, tôi bắt đầu tập trung vào ôn bài.
***
- Taehyung, cậu...- Thư kí Suga chưa nói hết câu thì đã thấy Taehyung ra hiệu im lặng.
Anh đưa mắt nhìn về phía sofa.
Thư kí Suga cũng nhìn theo, suýt nữa thì phì cười, rồi rón rén tới cạnh bàn Taehyung:
- Từ khi nào thế?
- Lúc họp xong, trở lại đã thấy như vậy.
Thư kí Suga đã gọng kính:
- Sắp tới cậu sẽ mệt rồi đấy.
Anh không nói gì, ánh mắt thật ấm áp nhìn người đang ngủ thật ngoan trên sofa.
- Jin dặn cậu phải mang cô bé về trước 6h. nhớ nhé.
Dặn dò xong, thư kí Suga lại rón rén đi ra.
Anh nhìn đồng hồ, cũng đã gần 5h rồi. Để em ấy ngủ thêm một lát vậy.
Lúc anh vừa mở cửa bước vào thì đã thấy Momo ngủ trên sofa, hai chân thì buông hẳn xuống, sách thì rớt xuống sàn. Lúc Momo ngủ trông nó như thiên thần vậy, đôi mắt to tròn long lanh giờ đã khép lại, hàng mi dày cong vút, đôi môi ươn ướt chu chu trông yêu phết. Anh chỉ muốn thu nhỏ nó lại để bỏ vào túi thôi.
Anh cẩn thận cởi giày, lấy áo đắp cho nó.
Nhưng anh vừa phải nghiên cứu hợp đồng vừa phải quan sát người ấy. Biết ngay mà, chỉ được một lúc lại quạy cựa, áo của anh rơi xuống sàn.
Sofa rộng là vậy nhưng nếu anh không tới đỡ kịp thì nó đã rớt mấy lần rồi! Ngủ kiểu gì lại vậy không biết!
5h15'...
Anh đã thấy Momo tỉnh dậy nhưng giả vờ không để ý.
Việc đầu tiên là...vứt áo anh sang một bên rồi ngồi dậy.
Hai chân đưa đưa dưới sàn nhà.
Nhìn anh một lúc với đôi mắt còn mơ màng....rồi ngoảnh đi...phớt lờ anh. Hai chân như tìm kiếm gì đó.
Được một lúc thì nhăn mặt, la lên một cách khó chịu:
- Umma ơi! Dép của con ở đâu vậy??
Mặc dù anh là người giỏi chịu đựng nhưng cũng phải phì cười.
***
Nghe thấy tiếng cười, tôi sững người, rồi từ từ...từ từ đưa mắt nhìn anh, mấp máy môi:
- Anh Taehyung.
Đến khi nhận thức được những gì vừa xảy ra, tôi chỉ kịp a lên một tiếng rồi ngay lập tức vùi đầu vào sofa.
Chết mất thôi!!! Chết mất thôi!!
Làm thế nào bây giờ??
Tại sao lại để lộ hết mọi thói xấu ra trước mặt anh như thế này. Cái thói quen gọi mẹ tìm dép là từ nhỏ cơ! Vì tôi hay mơ và tưởng tượng thấy anh nên cứ nghĩ lúc nãy cũng chỉ là ảo giác. Chết mất!
Trời ơi, làm ơn cho con biến mất đi. Mà lúc nãy hình như tôi còn vứt áo anh nữa chứ!
Aaaaaaaaa....
Cảm nhận được anh đang tiến lại gần, tôi càng vùi đầu sâu hơn, nói một cách thật tội nghiệp:
- Anh Taehyung, anh xem như chưa có việc gì xảy ra nhé!!
- Được, nhưng ở đây em chỉ có giày chứ không có dép đâu,
-....
Đã bảo anh là xem như không có gì rồi cơ mà....
- Tối qua em không ngủ - Tôi cố gắng vớt vát hình tượng.
- Ừ, bây giờ dậy đi nào.
Làm sao mà có thể hết xấu hổ nhanh vậy được, tế nên tôi vẫn còn nằm im, không nhúc nhích:
- Anh Taehyung. Nếu anh không nhìn em thì em sẽ dậy.
Anh cười một tiếng:
- Được.
Tôi ngồi dậy, từ từ hé mắt, chỉ thấy thân hình cao lớn của anh đang quay lưng về phía tôi.
- Momo...dậy rồi.
Anh vẫn chưa ngoảnh lại:
-giày anh để dưới bàn. Đã thấy chưa?
- Em...đi vào rồi.
Lần này anh quay người lại, nghiêng đầu nhìn tôi với ánh mắt thú vị:
- Em ở nhà rất hay gọi mẹ?
Tôi ngước nhìn trần nhà, thật sự là muốn trốn:
- Em không thấy gì thì hay gọi umma. Vì umma biết tất cả vị trí của mọi thứ trong nhà.
- Anh muốn gặp mẹ của em.
Tôi mở to mắt nhìn anh:
- Anh Taehyung, tại sao anh lại muốn như thế?
Anh mỉm cười:
- Momo em nghĩ là tại sao?
Tôi ấp úng:
- Anh Taehyung, em...chưa cho umma biết gì cả. Umma muốn em tập trung vào việc học.
Nếu biết, mẹ sẽ không hài lòng.
- Ừ, anh biết. Nhưng anh sẽ làm cho mẹ yên tâm.
- Em...umma sẽ không đồng ý đâu.
- Được rồi. Đừng nghĩ nhiều.
- Bây giờ em phải về.
Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần đến bữa tối rồi, có lẽ mẹ đã về nhà từ lâu.
Anh lấy balo cho tôi, ánh mắt có tia cười cầm chiếc áo khoác mà tôi vứt lên:
- Anh đưa em về.
Anh bận như vậy, làm phiền anh cả chiều rồi, bây giờ không được phép cướp thời gian của anh nữa. Tôi lập tức từ chối:
- Em tự về được mà.
- Không còn nhiều thời gian đâu
- Nhưng mà...
- Chúng ta đi thôi - không kịp để tôi nói xong, anh đã nắm tay tôi kéo đi.
Tôi chợt nhận ra chưa bao giờ mình có thể làm trái với lời anh.
Lúc tới đầu ngõ khu vực nhà ở, tôi nói với anh:
- Anh Taehyung, tới đây em tự vào được rồi.
Anh dừng xe, quay sang nhìn tôi:
- Momo này, đây là một trong những lí do anh muốn gặp mẹ
- Em hiểu - tôi cắn môi. Mẹ chắc chắn là sẽ phản đối. Bây giờ, chưa nên để mẹ biết gì cả. Nhưng như thế, tôi lại có cảm giác tội lỗi.
Anh chợt nghiêng người tháo dây an toàn ra cho tôi:
- Đừng lo lắng gì cả. Nếu mẹ và em chưa sẵn sàng. Anh sẽ đợi.
Một cảm giác ấm áp hiện rõ. Tôi cứ tưởng như chúng tôi đã quen nhau từ lâu lắm rồi vậy. Ở bên anh, dù có thế nào thì tôi cũng chỉ cảm thấy bình yên và an toàn.
- Anh Taehyung này, sao em đi xe với anh thì không bị say nhỉ?
- Cái này anh chịu rồi.
- Anh Taehyung, hôm nay em thật sự rất vui. Nhưng không làm phiền anh chứ?
Anh gật đầu, giọng nói đầy thản nhiên:
- Có. Rất phiền.
Tôi lúng túng đang không biết nên nói gì thêm thì anh cười:
- Nhưng anh thích sự phiền phức đặc biệt.
Câu nói này...tôi có cảm giác như liên quan tới sự ồn ào đặc biệt mà thư kí Suga từng nói. Lại là một từ chuyên môn sao?
- Anh Taehyung, anh về nhà cẩn thận nhé.
Anh gật đầu:
- Momo ngủ ngoan. Mai anh đưa em đi tới một nơi.
Chưa kịp hỏi nơi nào thì anh đã thấy chiếc xe lao vút đi. Hình như anh cũng ưa tốc độ.
Đến trước cửa nhà, tôi đã thấy Sana đang giữ xe đạp của tôi, vẫy tôi lại:
- Momo, sao bây giờ cậu mới về?
- Tớ...
Không để tôi nói hết câu, Sana đã chắn ngang:
- Cậu không cần nói, cậu đi với Taehyung oppa chứ gì? - vẻ mặt của Sana lúc ấy rất là gian tà.
- Cậu đúng là ma rồi.
- Hahaha - Sana cười một tiếng rồi nhìn xung quanh, kéo tôi lạo to nhỏ - tớ và Jin oppa đều đã bảo 2 umma là 2 đứa mình chiều nay tới văn phòng giúp Jin oppa chép tài liệu. Nhớ nhé.
- Nhưng mà....
- Nhưng gì nữa. Tớ bảo sao thì cậu nghe vậy đi.
- Ý tớ là sao cậu lại ở đây?
Sana tảng lờ nhìn đi nơi khác.
- Cậu cũng trốn umma đi chơi với Jimin giờ mới về phải không?
Tuy umma Sana chấp nhận việc hai người đó quen nhau nhưng không có nghĩa đi chơi được nhiều như thế. Tuần này. hai người họ đi mấy buổi rồi còn gì.
Sana tảng lờ, dí xe đạp vào tay tôi:
- Haha, giờ hai đứa mình vào nhà đi. Lát umma tớ hỏi thì có umma cậu làm chứng là tớ về cùng cậu.
- Ok
***
- Con trai yêu vẫn chưa ngủ à?
- Con làm nốt mấy việc đã.
- Mẹ đã dặn bao nhiêu lần rồi. Không được ham việc quá cơ mà.
Trước những lời dặn dò được nhắc đi nhắc lại của mẹ, anh chỉ biết lắc đầu.
- Taehyung này, con không muốn kể chuyện gì với mẹ sao?
giọng anh đột ngột trầm xuống:
- Hai người theo dõi con.
Tiếng cười lớn của bố anh vang lên:
- Haha, con còn chối nữa. Con trai, ta không nghĩ con mà cũng có lúc nói dối đấy. Haizzz thất vọng quá.
Anh thở dài một tiếng. Anh thừa biết mấy ngày nay cứ có người lén lút đi theo sau, chụp hình.
Anh không sợ những nhà báo hay gì khác bởi vì chỉ cần họ để lộ một mẩu tin liên quan tới anh mà không được cho phép thì xem như...bị chôn vùi. Kể cả tờ báo có danh tiếng lớn như thế nào đi nữa.
Nhưng mấy hôm nay đi chung với Momo mới bị theo dõi nên anh cũng không xử lí. Anh biết chỉ có 2 người ấy mới dám làm những chuyện này.
- Con định hai người về rồi mới nói/
- Cô bé ấy tên gì?
- Momo.
- Momo à?
- Này cậu lại đây, xem Momo...
Anh ngắt lời bố:
- Hai người không được điều tra lí lịch em ấy. Lúc nào về nước con sẽ giới thiệu với hai người.
- Haha. Ta quen rồi. Sorry con trai.
- Bố mẹ thuê người theo dõi thì chuyên nghiệp một chút. Momo mà biết, em ấy sẽ sợ đấy.
- Haizz. Con à. Như người ta là chuyên nghiệp nhất rồi đấy. Ta thuê cơ mà. Ngay cả thủ tướng, tổng thống người ta còn từng theo dõi
- Dù sao cũng đã bị con phát hiện.
Bố anh vẫn không chịu thua:
- Con thì bỏ qua. Vậy con cứ xem như không thấy gì. Còn cô bé đó, haha, sẽ chẳng bao giờ biết đâu.
Anh vẫn dứt khoát:
- Nhưng con không muốn bị theo dõi nữa.
- Con trai, hai người chúng ta chỉ muốn biết tình hình hai con thôi mà.
Anh kiên quyết:
- Không. Nếu 2 người không muốn anh ta bị kiện thì cứ tiếp tục.
Nói xong anh tắt máy, chẳng cần để ý đầu dây bên kia hét lên:
- Yahhhhhhh!! Con đúng là tàn nhẫn. Không theo dõi nữa là được chứ gì.
- Con chờ xem, con trai. Ta sẽ mách con dâu của ta.  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com