TruyenHHH.com

Chuyển Ver Bác Chiến

Chương 45

Bozhan050897051091

Ngày hôm sau.
Lâm Linh vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác liền biết là nhân cách thứ hai, cậu ấy hoàn toàn không biết chuyện Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cãi nhau trong phòng làm việc, cứ cách mấy ngày lại nhìn thấy nhân cách thứ hai của Vương Nhất Bác thì trong lòng cậu ấy lại sinh ra cảm giác quen thuộc khó tả, nhưng sự ngạc nhiên vẫn nhiều hơn.
Dù sao trong khoảng thời gian này tâm trí của Vương Nhất Bác rất ổn định, người nhà họ Vương cũng không tạo ra sâu bướm nào để gây rắc rối cho hắn, cuộc sống yên bình đến mức Lâm Linh đôi khi quên mất Vương Nhất Bác còn có nhân cách thứ hai.
Nhìn người ngồi trên băng ghế ở giếng trời ngắm Tiêu Chiến chơi súng bắn bong bóng, trong đầu Lâm Linh lại hiện lên một bóng dáng quen thuộc khác.
Khuôn mặt giống nhau như đúc, ánh mắt dịu dàng, cho dù có đi tới đâu thì trong tay anh vẫn luôn cầm một quyển sách và một cây bút, thỉnh thoảng sẽ có bươm bướm bị anh hấp dẫn mà đậu lên vai anh, ngay cả những con chim đang đậu trên cây cũng bay xuống bên cạnh anh. Dường như cả thiên nhiên cũng muốn lại gần một người dịu dàng như vậy.
Tình yêu của Lâm Linh dành cho Vương Kiệt Bác là thứ không thể nghi ngờ, cho nên cậu ấy luôn dõi theo anh, luôn làm việc cùng với anh.
Mà chuyện duy nhất trong đời khiến cậu ấy hối hận đến mức mỗi lần nhớ tới đều muốn tát mình một cái, chính là ngày trường tổ chức hội thao cậu ấy đã không đi đến nhà vệ sinh với anh.
Đáng lẽ cậu ấy nên đi với anh, cho dù Vương Kiệt Bác nói mình sẽ về nhanh thôi thì cậu ấy cũng phải đi theo, cậu ấy tình nguyện bị bắt cóc với anh, bị giết cùng anh, còn hơn là sống sót để rồi phải hối hận cả đời.

Cho dù đã qua bảy năm, Lâm Linh chỉ có thể lựa chọn tiếp nhận hiện thực nhưng cậu ấy không thể thoát ra khỏi ngày hôm đó, cậu ấy khắc ghi hình ảnh cuối cùng của Vương Kiệt Bác vào sâu trong tim, thề trước bia mộ của anh, cậu ấy sẽ không quên lời hứa, nhất định sẽ thay anh chăm sóc Nhất Bác thật tốt, cho đến khi nào bản thân chết thì mới thôi.
Lâm Linh nhìn chằm chằm người đang ngồi thẫn thờ trên băng ghế, thấy hắn bỗng nhiên quay mặt nhìn mình, vì không kịp để phòng nên cậu ấy bị hắn nhìn cho sững người.
Mà người đàn ông vừa nhìn đã biết cậu ấy vừa nhìn mình rồi nhớ tới ai, hắn nở một nụ cười, "Xem ra tôi với anh ấy thật sự rất giống nhau. "
Lâm Linh ngây người một lúc, gương mặt ấm áp đằng sau tròng kính hiện lên vẻ chua xót, "Giống, nhưng cũng không giống lắm. "
Cách nói này làm cho hắn rất hứng thú, mỉm cười và hỏi: "Không giống chỗ nào?"
"Anh có thể nhận ra tôi đang nhìn anh, còn anh ấy thì không." Gương mặt chua xót của Lâm Linh dần dần chuyển sang biểu cảm khác, rất phức tạp, giống như là đang nhớ nhung, lại giống như là không nỡ, "Thế giới tinh thần của anh ấy rất đơn giản, người anh ấy quan tâm cũng như đồ vật mà anh ấy thích cũng rất ít, nếu như đứng trên bảng xếp hạng thì thứ nhất là Nhất Bác, thứ hai là ông nội, thứ ba là sách, không có thứ tư. "

"Làm sao cậu biết không có thứ tư?"
"Bởi vì tôi hiểu rõ anh ấy, đương nhiên có lẽ cũng sẽ có thứ tư, nhưng đó có thể là bất kỳ đồ vật hoặc người nào, nên cũng có thể không tính."
Người đàn ông gật đầu, "Hình như Tiêu Chiến cũng là người như vậy. "
"Khác chứ." Lâm Linh dịu dàng nói: "Tiêu Chiến là người có lựa chọn rất rõ ràng, thứ tư của cậu ta không giống như là Kiệt Bác có thể là bất kỳ đồ vật hay người nào. "
Người đàn ông quay đầu nhìn Tiêu Chiến đang chơi súng bắn bong bóng, giống như bị cậu lây nhiễm niềm vui mà cười rộ lên rồi nói với Lâm Linh: "Cậu không cảm thấy mình sẽ đứng thứ ba sao? "
Lâm Linh nghe được thì hơi sững người, sau đó khẽ lắc đầu, "Trong nhà này có một căn phòng chất đầy sách, bên trong toàn là sách. "
Ý của cậu ấy là Vương Kiệt Bác rất thích đọc sách, thích đến nỗi cậu ấy kết luận vị trí thứ ba trong lòng Vương Kiệt Bác là sách.
Nhưng người đàn ông không nghĩ như vậy, "Làm sao sách có thể so với người được?"
Hắn vô cùng tự nhiên mà thốt ra những lời này, không có chút cố ý nào, như thể đang nói thời tiết hôm nay như thế nào, cũng bởi vậy nên mới cực kỳ giống Vương Kiệt Bác, Lâm Linh trong lúc hoảng hốt thì có ảo giác dường như Vương Kiệt Bác vẫn luôn ở đây.
"Anh bị sao vậy?"
"Hửm?"

Lâm Linh nhìn ánh mắt khó hiểu của hắn, "Trước đây anh chưa bao giờ nói những chuyện này. "
Người đàn ông chỉ mỉm cười nhưng không nói gì.
Cách đó không xa là Tiêu Chiến đang chơi súng bắn bong bóng, cậu chơi cho đến khi bên trong hết nước rồi buồn bã đi về phía người đàn ông, "Hết rồi. "
Một số bong bóng mà cậu bắn ra bay cao trong không khí, còn có một số cái bay về phía mấy loài thực vật ở giếng trời. Tạo nên một khung cảnh thơ mộng cho căn nhà thiếu sức sống này.
Người đàn ông lấy một bình nước mới từ cái hộp bên cạnh mình ra, Tiêu Chiến nhận lấy rồi thuần thục lấp vào súng bắn bong bóng, trước khi đi cậu còn cẩn thận nhìn người đàn ông một cái, giống như đang xác nhận cái gì đó, sau khi thấy rõ ánh mắt dịu dàng của đối phương, cậu mới an tâm mà xoay người đi lại chỗ khi nãy mình đứng.
Chứng kiến cảnh này, trong lòng Lâm Linh xuất hiện một cảm giác kì lạ, cậu ấy cảm thấy giữa Tiêu Chiến và nhân cách này không thân thiết với nhau nữa.

Lần trước, khi nhìn thấy nhân cách này, Tiêu Chiến sẽ đi một bước mà quay đầu lại tận ba lần, miệng luôn thốt ra hai từ 'Điềm Điềm', làm chuyện gì cũng phải ở cạnh hắn, nhưng bầu không khí bây giờ của bọn họ không phải là bầu không khí không cho người thứ ba chen vào nữa rồi.
Điều này làm cho Lâm Linh cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng rất nhanh sau đó cậu ấy liền nhớ tới gì đó rồi chợt hiểu ra.
Nghĩ cũng đúng, chỉ cần nhìn những dấu vết trên người Tiêu Chiến thôi là cũng đủ hiểu rồi, mỗi dấu vết mà Vương Nhất Bác để lại đều là lời tuyên bố chủ quyền.
Khi cậu ấy phát hiện ra điều này liền nhìn về phía người đàn ông, bỗng nhiên cậu ấy phát hiện dưới sự bình tĩnh của hắn lại lộ ra vẻ kỳ lạ khó hiểu, ngay cả cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ còn có một ý nghĩa khác mà cậu ấy chưa từng nghĩ tới.
"Anh đang nói lời tạm biệt à?" Lâm Linh không chút nghĩ ngợi gì mà liền hỏi.
Người đàn ông không nhìn Tiêu Chiến nữa, hắn quay lại nhìn Lâm Linh, nhưng không nói gì.
Lâm Linh nhịn không được mà nhíu mày, "Sao anh biết sau này mình sẽ không xuất hiện nữa? "

"Chỉ khi tôi hòa giải với Vương Nhất Bác thì hắn mới đối xử tốt với Tiêu Chiến, mà cách hòa giải chính là tôi sẽ không xuất hiện nữa."
"Nhưng đây không phải là chuyện mà anh và Nhất Bác có thể quyết định."
"Tôi biết, nếu đây là chuyện có thể quyết định thì tôi đã sớm không tồn tại rồi, nhưng tôi chân thành hy vọng đây là lần cuối cùng mọi người nhìn thấy tôi, cho nên cứ coi đây là lần cuối cùng đi."
Lâm Linh nhìn chằm chằm khuôn mặt mỉm cười của hắn, "Đã xảy ra chuyện gì? "
Người đàn ông lắc đầu, "Cũng giống như cách mọi người lựa chọn chấp nhận việc anh ấy không còn trên trần thế này nữa, tôi cũng tự lựa chọn kết cục của mình, nếu cuối cùng Tiêu Chiến yêu Vương Nhất Bác, tôi hy vọng em ấy yêu một Vương Nhất Bác khỏe mạnh và hoàn chỉnh, không bị sự tồn tại của tôi mà làm khó cho Tiêu Chiến cũng như làm tổn thương Vương Nhất Bác. "
"Tôi tưởng anh đối với Tiêu Chiến..."
Người đàn ông cắt ngang lời Lâm Linh, "Kết cục tốt nhất giữa tôi và em ấy chính là em ấy vẫn luôn nhớ tôi, mà tôi cũng sẽ không quên em ấy. "
Lâm Linh im lặng nhìn hắn rồi hỏi: "Tiêu Chiến có biết không? "

Người đàn ông lắc đầu, "Em ấy không cần phải biết, bởi vì em ấy không cần phải lựa chọn giữa tôi và Vương Nhất Bác, giống như cách em ấy vẫn không hiểu đa nhân cách là gì nhưng lại có thể phân biệt được tôi và Vương Nhất Bác, hơn nữa em ấy còn tiếp nhận tôi một cách khó tin, coi tôi như một cá thể độc lập, coi tôi như một con người bình thường. "
Lâm Linh nhịn không được nhìn về phía Tiêu Chiến đang bị bươm bướm thu hút sự chú ý.
"Lâm Linh, cậu ở nhà họ Vương nhiều năm như vậy, cũng chỉ là vì trả nợ ân tình năm đó của Vương Lang Chi sao?"
"Không hoàn toàn là như vậy, nhưng tôi đã đồng ý tương lai sẽ vào Thiên Vương, sẽ cố gắng giúp đỡ Nhất Bác."
"Vậy tôi có thể nhờ cậu một chuyện không?"
Lâm Linh nhìn về phía hắn, "Anh nói xem. "
"Không ai biết trong tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nếu xảy ra chuyện thì tôi hi vọng cậu có thể giúp Tiêu Chiến, cậu có làm được không?"
Lâm Linh gật đầu, "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ giúp anh. "
Người đàn ông liền nở nụ cười, "Vậy để cảm ơn thì tôi sẽ nói cho cậu một bí mật, ngay tại cái phòng mà cậu vừa mới nói, gốc bên trái, chồng sách đầu tiên, quyển thứ ba từ trên xuống dưới, là quyển sách màu đỏ, cậu lấy ra xem thử đi. "

Lâm Linh ngẩn người, một giây sau liền xoay người rời đi.
Thấy Lâm Linh rời đi, người đàn ông đứng dậy nói với Tiêu Chiến: "Tiêu Chiến, chúng ta nên đi thôi."
Tiêu Chiến ngoan ngoãn đi về phía người đàn ông, thấy chỉ còn một mình hắn thì kì lạ hỏi: "Cậu Lâm đâu? "
"Cậu ấy đi rồi."
"Đi đâu vậy?"
"Đi lấy ảnh."
"Lấy ảnh gì vậy?"
"Ảnh mà người cậu ấy thích để lại, có Nhất Bác, có ông nội, có cậu ấy."
Tiêu Chiến ò một tiếng, cậu cầm súng bắn bong bóng đi theo sau lưng hắn, "Tôi muốn ăn bánh ngọt. "
"Em muốn ăn loại bánh gì?"
"Bánh trái cây."
"Ừm, vậy chúng ta về phòng ăn."

Buổi tối.
Sau khi ăn cơm tối xong, hai người vẫn cứ ở trong phòng làm việc mà không đi ra ngoài, Tiêu Chiến đang chơi Lego, cậu muốn lắp thành một căn nhà nhỏ còn người đàn ông thì ngồi trước bàn trà đang dùng bút mà viết gì đó trên giấy.
Lúc thấy hắn vừa cầm giấy bút, Tiêu Chiến nghĩ rằng hắn muốn chơi trò chơi, cậu còn vui vẻ tìm thêm một cây bút khác, nhưng người đàn ông lắc đầu nói với cậu lần sau sẽ chơi.
Tiêu Chiến đành phải thở dài đi tìm Lego chơi.
Khi đến gần giờ đi ngủ, Tiêu Chiến che mặt ngáp một cái, lúc này cậu mới phát hiện người đàn ông đã ngừng viết, tờ giấy trên bàn thì đầy chữ, còn lấy một cái bình hoa đè một góc của tờ giấy.
Tiêu Chiến tò mò tiến lại gần muốn xem, "Nhiều chữ quá, anh viết gì vậy? "
Người đàn ông lấy tay chặn chữ trên tờ giấy, cười rồi lắc đầu, "Đây là tôi viết cho ngài Vương, em không được xem. "
Tiêu Chiến tiếc nuối ngồi thụp xuống, "Vậy khi ngài Vương xem xong tôi có thể hỏi ảnh không? "
"Tôi hy vọng em không hỏi, vì đây là bí mật của tôi và ngài Vương."
"Được thôi."
Tiêu Chiến dọn dẹp Lego lại rồi nói với người đàn ông, "Điềm Điềm, tôi muốn ngủ. "
"Ừm, em đi ngủ đi."
"Tối nay anh cũng không ngủ với tôi sao?"
"Ừm."

Tiêu Chiến thở dài, cậu xoay người đi về phía phòng ngủ của mình và Vương Nhất Bác, cậu vừa đẩy cửa ra liền nghe thấy người phía sau gọi cậu.
"Tiêu Chiến."
"Hả?" Tiêu Chiến khó hiểu quay đầu lại nhìn hắn.
Người đàn ông im lặng nhìn cậu vài giây rồi nở một nụ cười, "Không có gì, tôi quên chúc em ngủ ngon. "
Thấy hắn cười Tiêu Chiến cũng cười theo, "Điềm Điềm cũng ngủ ngon. "
Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng đóng lại, chỉ còn một tờ giấy đầy chữ làm bạn với người tên Điềm Điềm kia.
Gửi Vương Nhất Bác:
Tôi nghĩ là tôi và cậu đều không ngờ rằng cuộc trò chuyện đầu tiên giữa hai chúng ta lại diễn ra trên một tờ giấy, cũng không ngờ tôi và cậu lại dùng chung một cơ thể, bây giờ lại còn yêu cùng một người.
Trong những năm qua tôi biết cậu không thích tôi, cậu ghét sự tồn tại của tôi vì nó làm cậu trở thành bệnh nhân tâm thần.
Lâm Linh từng nói cho tôi biết, sự ra đời của tôi xuất phát từ nỗi nhớ nhung người anh trai quá cố của cậu, nhưng thật đáng tiếc, cuối cùng tôi vẫn không phải là anh ấy, tôi cũng chưa từng nghĩ tới việc cướp lấy thân thể của cậu rồi trở thành anh ấy, tôi hy vọng tôi chỉ là tôi, là Điềm Điềm của Tiêu Chiến, là một người bình thường, mà không phải là một nhân cách phụ thuộc vào cậu.

Tôi phải thừa nhận rằng tôi từng tồn tại trong đầu cậu, nhưng bây giờ xem ra thì sự xuất hiện của tôi không công bằng gì với cậu, sự tồn tại của tôi là sự tổn thương dành cho cậu, nếu anh trai cậu ở dưới suối vàng biết được, anh ấy nhất định sẽ rất đau lòng.
Tôi chỉ là một nhân cách có thể bị xóa bỏ bất cứ lúc nào, tôi cũng sợ chết, sợ không được ai nhớ đến, mong cậu tha thứ cho những suy nghĩ non nớt này của tôi, tha thứ luôn cho những sai lầm của tôi.
Như cậu thấy đó, tôi rất yêu Tiêu Chiến, tôi biết những dấu vết mà cậu tạo ra trên người Tiêu Chiến là muốn cho tôi thấy, cho dù là cậu làm nó với mục đích gì, cho dù là muốn làm cho tôi ghen tị hay là đau lòng thì cậu đều đã đạt được rồi.
Tất cả những điều này là lỗi của tôi, tôi không thể đổ lỗi cho ai được, sự tồn tại của tôi chỉ mang lại cho cậu nỗi đau và vết thương không thể chữa lành, vì vậy tôi chân thành nói với cậu một câu xin lỗi.
Tôi là người có thể sẽ biến mất vào một ngày nào đó, điều tôi không yên tâm nhất trên đời này là Tiêu Chiến, em ấy là người giúp tôi liên kết với thế giới này, tôi chỉ có thể nhờ cậu, hy vọng cậu có thể đối xử tử tế với em ấy, chăm sóc em ấy thật tốt.
Điềm Điềm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com