Chương 38
Tính cách bá đạo và cương ngạnh của Vương Nhất Bác được thể hiện rõ ràng trên người Tiêu Chiến.
Hắn không cho phép Tiêu Chiến không nghe lời, không cho phép cậu rời khỏi tầm mắt của hắn quá lâu, càng không cho phép trong mắt cậu không có hắn.
Hắn muốn Tiêu Chiến khắc ghi từng câu từng chữ của mình vào lòng, hắn nói không được thì tuyệt đối không được, không được hỏi vì sao, càng không được không nghe theo.
Tiêu Chiến không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghe lời hắn răm rắp, Vương Nhất Bác muốn cậu chỉ thích hắn, mặc dù cậu cảm thấy rất kỳ lạ cũng như rất vô lý, nhưng vẫn sẽ cố gắng làm theo.
"Tôi, tôi chỉ thích ngài Vương."
Tiêu Chiến không được dạy cách để lấy lòng Vương Nhất Bác, đôi mắt to tròn của cậu được phản chiếu dưới ánh mặt trời trông rất long lanh, trong mắt cậu đều là hình ảnh Vương Nhất Bác.
Bộ dạng của cậu như vậy rõ ràng đã thành công lấy lòng Vương Nhất Bác, bởi vì người vốn có vẻ mặt đen kịt giờ đây đã thả lòng hơn một chút.
Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt của hắn, đột nhiên cảm thấy như mình được cổ vũ, trái tim căng thẳng của cậu cũng hơi thả lỏng, cậu cẩn thận từ từ ngẩng mặt lên, lại gần Vương Nhất Bác rồi hôn lên môi hắn một cái.Vừa chạm môi vào liền rút ra ngay lập tức, tựa như một con thỏ chui tọt ra khỏi hang, cậu cẩn thận quan sát biểu cảm của Vương Nhất Bác, thấy hắn không có vẻ gì là không thích liền to gan hôn hắn lần nữa, dùng giọng nói nhẹ nhàng của mình mà nói ra câu nói lấy lòng Vương Nhất Bác.
"Thích ngài Vương, tôi thích ngài Vương nhất."
Vương Nhất Bác rũ mắt nhìn cậu ôm cổ mình, giống như là đang làm nũng muốn hôn hắn, muốn nói mình thích hắn nhất, lửa giận trong lòng hắn cũng từ từ mà nhỏ đi, dần dần nó chỉ còn là một làn khói vô danh.
Hắn đứng yên, không đáp lại hành động của Tiêu Chiến, chỉ để cho cậu hôn một chút rồi nghiêng đầu né tránh, thấp giọng nói: "Được rồi, theo tôi quay về. "
Tiêu Chiến ngoan ngoãn đi theo sau hắn trở về phòng, cậu tưởng hôm nay mình lại tiếp tục ăn cơm một mình, Vương Nhất Bác sẽ ăn với ông Vương, nhưng không ngờ phần ăn trên xe đẩy hôm nay là phần cho hai người, thế mà Vương Nhất Bác lại ở lại ăn cơm với cậu, điều này làm cho Tiêu Chiến rất ngạc nhiên.
Ăn cơm trưa xong, Vương Nhất Bác đi ra ngoài một chút, Tiêu Chiến tạm thời không được phép ra ngoài, cậu chỉ có thể ở trong phòng.Một lát sau, Vương Nhất Bác trở về, kéo cậu vào phòng ngủ.
Cách đây không lâu Tiêu Chiến có chọc giận hắn một lần, nên lúc này cậu tuyệt đối không dám làm trái lời hắn, cho dù cậu không muốn ngủ trưa nhưng vẫn phải nằm bên cạnh hắn, nằm ngẩn người si mê nhìn hàng mi dài của người đang ngủ say, mãi cho đến khi cơn buồn ngủ đột nhiên đánh úp cậu thì cậu mới thiếp đi.
Gần tới ba giờ chiều, Vương Nhất Bác tỉnh dậy, Tiêu Chiến cũng dụi mắt bò xuống giường.
"Ngài Vương, tôi có thể ra ngoài chơi không?"
Vương Nhất Bác quay đầu lại lạnh lùng nhìn cậu, "Lại muốn đi tìm Dĩnh Dĩnh? "
Tiêu Chiến ấp úng nói không nên lời, đúng là cậu muốn đi tìm Dĩnh Dĩnh chơi, nhưng cậu sợ mình nói như vậy sẽ làm Vương Nhất Bác tức giận nên không dám mở miệng.
Vương Nhất Bác im lặng nhìn đi chỗ khác, "Tùy cậu, không được chơi quá muộn, đừng để tôi phải đi tìm cậu. "
Gương mặt Tiêu Chiến bùng lên sự vui sướng, "Được! Tôi nhất định sẽ về sớm! "
Vương Nhất Bác không quay đầu lại mà đi thẳng về phía phòng làm việc.
Tiêu Chiến xuống lầu liền gặp hai người giúp việc lúc trước cho cậu đồ ăn vặt, cậu vui vẻ chào hỏi hai cô, "Chào hai cô! Tôi có thể giúp gì cho hai cô không? "
Hai nữ giúp việc khi nhìn thấy cậu thì bọn họ bối rối nhìn nhau, sau đó nhanh chóng rời đi mà không thèm để ý gì đến Tiêu Chiến.Phản ứng của các cô khiến Tiêu Chiến cảm thấy rất kỳ lạ, cậu khó hiểu đứng yên nhìn dáng vẻ chạy trốn của các cô, cậu không biết chuyện gì đang xảy ra, không biết vì sao các cô lại không để ý tới cậu?
Ôm sự khó hiểu trong lòng, Tiêu Chiến đi tìm Dĩnh Dĩnh, cậu không biết Dĩnh Dĩnh ở đâu, không phải lúc nào Dĩnh Dĩnh cũng ở một chỗ để làm việc, có lúc ở trong nhà kho, có lúc thì lại quét dọn ở phòng ngủ không có người.
Tiêu Chiến đi rất nhiều nơi để tìm cô, nhưng đều không thấy Dĩnh Dĩnh, trên dọc đường cậu gặp rất nhiều người giúp việc, cho dù là người đã từng cho cậu đồ ăn vặt hay là người chưa từng cho cậu thì Tiêu Chiến đều đến chào hỏi, nhưng bọn họ lại làm ngơ như mình không thấy Tiêu Chiến, phớt lờ lời nói của cậu, cũng không nhìn cậu.
Trong thoáng chốc, Tiêu Chiến như trở thành người vô hình, không ai để ý tới cậu, không ai nói chuyện với cậu.
Tiêu Chiến từ khó hiểu mà biến thành hoang mang, sợ hãi, cậu không biết mình đã làm sai cái gì, tại sao mọi người lại không để ý tới cậu nữa.
Tiêu Chiến hoảng sợ đứng trước cửa sổ, nhìn ba nữ giúp việc đi tới trước hành lang, trong đó có Dĩnh Dĩnh mà cậu đã tìm kiếm rất lâu.
"Dĩnh Dĩnh!"
Tiêu Chiến vui vẻ mà bước nhanh về phía nữ giúp việc.
Nhưng Dĩnh Dĩnh của cậu cũng giống như những người giúp việc khác, cô cứ tiếp tục đi về phía trước, như thể không nhìn thấy cậu.Tiêu Chiến hoảng sợ nhìn các cô đi lướt qua người mình, thế mà Dĩnh Dĩnh cũng phớt lờ cậu sao?!
"Dĩnh Dĩnh! Tôi là Tiêu Chiến nè, cô không nhìn thấy tôi sao? "
Tiêu Chiến vội vàng đuổi theo cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự sợ hãi đi theo Dĩnh Dĩnh, muốn kéo tay cô lại nhưng không dám, Dĩnh Dĩnh cứ tiếp tục đi mà không thèm quay mặt nhìn cậu, cũng không nói chuyện với cậu, giống như bọn họ chưa từng quen biết, cũng như là bọn họ không phải bạn tốt của nhau nữa.
"Dĩnh Dĩnh..."
Tiêu Chiến buồn bã đứng yên, nhìn các nữ giúp việc đi càng ngày càng xa, cho đến khi bóng dáng của bọn họ dần khuất đi mà bọn họ vẫn không thèm quay đầu nhìn Tiêu Chiến một cái.
Cậu bị tất cả người giúp việc trong căn nhà rộng lớn này cô lập, những người mà cậu cho là bạn tốt, những người hay cười nói với cậu, gọi cậu là Tiểu Chiến, hay những người từng cho cậu đồ ăn vặt đều đã phớt lờ cậu, ngay cả Dĩnh Dĩnh cũng vậy.
Mọi người không muốn chơi với cậu nữa.
Tiêu Chiến tủi thân bắt đầu rơi nước mắt, từng giọt nước mắt to gần bằng hạt đậu rơi xuống mặt cậu, cậu đứng ở hành lang khóc lóc thảm thương tựa như một đứa trẻ bị người nhà bỏ rơi vậy, không ai cần cậu nữa.Tiêu Chiến đứng khóc một lát cậu mới nhớ ra mình còn có một nơi để đi, cậu giơ tay lau nước mắt đi về phía phòng làm việc của Vương Nhất Bác.
Cậu không biết rằng sự tủi thân của mình từ nãy đến giờ đều đã nằm trên màn hình máy tính, đều đã nằm trong tầm mắt của Vương Nhất Bác.
Lâm Linh đứng trước bàn làm việc của Vương Nhất Bác, dịu dàng nói: "Buổi trưa tôi đã chuyển lời cho bọn họ rồi, cho dù là ai, chỉ cần người đó để ý tới Tiêu Chiến liền bị đuổi việc, dì Hồng đã nói lại với mấy người giúp việc, cho nên sẽ không có ai dám nói chuyện với Tiêu Chiến. "
Vương Nhất Bác nghe xong không có phản ứng gì, hắn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính cho đến khi Tiêu Chiến tủi thân lau nước mắt rồi đi về phía phòng làm việc của mình, hắn mới tắt máy tính.
Lâm Linh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng cậu ấy cũng không nỡ nhìn Tiêu Chiến như vậy mà nói thay cho cậu, "Quan hệ giữa Tiêu Chiến và những người giúp việc rất tốt, bọn họ ở bên nhau rất vui vẻ..."
"Vậy thì sao?" Vương Nhất Bác lạnh lùng ngắt lời Lâm Linh.
Lâm Linh nhìn sắc mặt đen kịt của hắn không dám nói nhiều nữa, cậu ấy xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Lúc đi ra ngoài, cậu ấy có gặp phải Tiêu Chiến đang khóc nức nở, cậu khóc đến nỗi gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt.
"Tiêu Chiến, cậu không sao chứ?" Lâm Linh có chút lo lắng hỏi, lấy khăn giấy đưa cho cậu.Tiêu Chiến nước mắt lưng tròng ngẩng mặt lên nhìn Lâm Linh, "Cậu Lâm có nhìn thấy tôi không? "
Lâm Linh bất đắc dĩ trả lời, "Tôi có thể nhìn thấy cậu. "
Tiêu Chiến buồn bã lấy tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Tất cả mọi người đều không nhìn thấy tôi, không ai nói chuyện với tôi cả, họ không để ý đến tôi..."
Lâm Linh thở dài, nghĩ thầm, làm sao bọn họ lại không để ý đến cậu được? Là Vương Nhất Bác bảo tất cả người giúp việc không được nói chuyện với cậu, bọn họ không muốn mất đi chén cơm, không muốn bị đuổi việc nên mới như vậy.
Nhưng Lâm Linh không thể nói sự thật này ra, cậu ấy hơi nghiêng người chỉ vào cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt, "Nhất Bác ở bên trong. "
"Ò."
Tiêu Chiến hít mũi một cái rồi tiếp tục đi về đến phòng làm việc.
Lâm Linh đứng yên nhìn cậu gõ cửa, thấy cậu mở cửa đi vào rồi bất đắc dĩ lắc đầu xoay người rời đi.Phòng làm việc.
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến đang đi vào, lạnh lùng hỏi cậu, "Khóc cái gì? "
Tiêu Chiến bị hắn hỏi như vậy càng muốn khóc, cậu mím môi, không dám lên tiếng.
"Lại đây."
Tiêu Chiến đi về phía hắn và ngồi lên đùi hắn.
Vương Nhất Bác lấy khăn giấy lau nước mắt cho cậu, "Không phải cậu nói muốn ra ngoài chơi sao? Sao ra ngoài rồi lại khóc lóc trở về thế này. "
Tiêu Chiến không nói gì, ngoan ngoãn để Vương Nhất Bác lau nước mắt cho mình.
"Còn muốn chơi nữa không?"
Tiêu Chiến nhớ tới khi nãy không ai để ý tới mình, sự buồn bã và tủi thân của cậu lũ lượt dâng lên, cậu cúi đầu che mặt, "Không muốn, không có ai chơi với tôi nữa. "
Vương Nhất Bác nắm lấy cổ tay cậu, không cho cậu che mặt, bởi vì hắn đang rất vui vẻ nên liền chủ động hôn lên môi Tiêu Chiến, nụ hôn tựa như lời ai ủi mà hắn dành cho cậu.
"Chỉ cần cậu ngoan một chút thì sẽ có người nói chuyện với cậu."
"Thật, thật sao?"
Vương Nhất Bác tùy tiện đút tay vào áo cậu, "Tôi nói thật thì là thật. "
Tiêu Chiến nắm lấy cánh tay đang cho vào áo mình, cậu liếm liếm đôi môi có hơi khô, hốc mắt vẫn còn đọng lại nước mắt, "Tôi muốn làm bạn tốt với bọn họ. "
Khóe môi Vương Nhất Bác hơi cong lên, "Không phải cậu nói thích tôi nhất sao? "
"Ừm, tôi thích anh nhất."
"Thích tôi nhất sao lại muốn đi chơi với người khác?"
Tiêu Chiến không nói nên lời.Ngón tay cái của Vương Nhất Bác ấn nhẹ lên khóe mắt đỏ chót của cậu, "Cậu chỉ có thể nói chuyện với tôi, không phải lúc nào cậu cũng muốn ra ngoài chơi nữa thì tôi sẽ tin cậu. "
Tiêu Chiến khó hiểu nhìn hắn, "Vậy tôi chỉ được nói chuyện với anh? Tôi không thể ra ngoài chơi sao? "
"Khi nào tôi tin cậu thì cậu có thể nói chuyện với người khác, có thể ra ngoài chơi."
Tiêu Chiến bị hắn làm cho đau đầu, không rõ rốt cuộc ý hắn là gì, là tin hay là không tin, nhưng cậu hiểu một điều, là Vương Nhất Bác muốn cậu ngoan ngoãn một chút, nếu cậu ngoan thì sẽ có người nói chuyện với cậu, nếu cậu ngoan thì Dĩnh Dĩnh và mọi người sẽ làm bạn với cậu, bọn họ sẽ gọi cậu là Tiểu Chiến, còn cho cậu đồ ăn vặt nữa.
Tiêu Chiến không muốn bọn họ coi như người vô hình, không muốn bị bọn họ vứt bỏ.
"Ngài Vương..."
Tiêu Chiến khó khăn che giấu sự tủi thân của mình mà lại gần hắn, hoàn toàn không biết vì hắn ra lệnh mà người giúp việc mới không để ý tới cậu, không dám nói chuyện với cậu.
Tay Vương Nhất Bác vẫn còn ở trong áo cậu, hắn vô tư đùa giỡn phần thịt hơi nhô ra trên ngực cậu, đầu Tiêu Chiến chôn ở hốc vai hắn nhưng vẫn muốn lại gần hắn hơn, để cho hắn thấy sự ngoan ngoãn của mình.
"Thích ngài Vương, tôi thích ngài Vương nhất."
Vương Nhất Bác nghiêng đầu né tránh đôi môi của cậu, trầm giọng hỏi: "Cậu không thích Điềm Điềm nữa sao? "
Tiêu Chiến thẳng người hôn lên môi hắn, vươn đầu lưỡi đỏ mềm muốn chui vào khe môi hắn, hốc mắt ướt sũng giống như có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào.
Cậu không nói mình không thích Điềm Điềm, chỉ mơ hồ nói mình thích ngài Vương nhất
Hắn không cho phép Tiêu Chiến không nghe lời, không cho phép cậu rời khỏi tầm mắt của hắn quá lâu, càng không cho phép trong mắt cậu không có hắn.
Hắn muốn Tiêu Chiến khắc ghi từng câu từng chữ của mình vào lòng, hắn nói không được thì tuyệt đối không được, không được hỏi vì sao, càng không được không nghe theo.
Tiêu Chiến không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghe lời hắn răm rắp, Vương Nhất Bác muốn cậu chỉ thích hắn, mặc dù cậu cảm thấy rất kỳ lạ cũng như rất vô lý, nhưng vẫn sẽ cố gắng làm theo.
"Tôi, tôi chỉ thích ngài Vương."
Tiêu Chiến không được dạy cách để lấy lòng Vương Nhất Bác, đôi mắt to tròn của cậu được phản chiếu dưới ánh mặt trời trông rất long lanh, trong mắt cậu đều là hình ảnh Vương Nhất Bác.
Bộ dạng của cậu như vậy rõ ràng đã thành công lấy lòng Vương Nhất Bác, bởi vì người vốn có vẻ mặt đen kịt giờ đây đã thả lòng hơn một chút.
Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt của hắn, đột nhiên cảm thấy như mình được cổ vũ, trái tim căng thẳng của cậu cũng hơi thả lỏng, cậu cẩn thận từ từ ngẩng mặt lên, lại gần Vương Nhất Bác rồi hôn lên môi hắn một cái.Vừa chạm môi vào liền rút ra ngay lập tức, tựa như một con thỏ chui tọt ra khỏi hang, cậu cẩn thận quan sát biểu cảm của Vương Nhất Bác, thấy hắn không có vẻ gì là không thích liền to gan hôn hắn lần nữa, dùng giọng nói nhẹ nhàng của mình mà nói ra câu nói lấy lòng Vương Nhất Bác.
"Thích ngài Vương, tôi thích ngài Vương nhất."
Vương Nhất Bác rũ mắt nhìn cậu ôm cổ mình, giống như là đang làm nũng muốn hôn hắn, muốn nói mình thích hắn nhất, lửa giận trong lòng hắn cũng từ từ mà nhỏ đi, dần dần nó chỉ còn là một làn khói vô danh.
Hắn đứng yên, không đáp lại hành động của Tiêu Chiến, chỉ để cho cậu hôn một chút rồi nghiêng đầu né tránh, thấp giọng nói: "Được rồi, theo tôi quay về. "
Tiêu Chiến ngoan ngoãn đi theo sau hắn trở về phòng, cậu tưởng hôm nay mình lại tiếp tục ăn cơm một mình, Vương Nhất Bác sẽ ăn với ông Vương, nhưng không ngờ phần ăn trên xe đẩy hôm nay là phần cho hai người, thế mà Vương Nhất Bác lại ở lại ăn cơm với cậu, điều này làm cho Tiêu Chiến rất ngạc nhiên.
Ăn cơm trưa xong, Vương Nhất Bác đi ra ngoài một chút, Tiêu Chiến tạm thời không được phép ra ngoài, cậu chỉ có thể ở trong phòng.Một lát sau, Vương Nhất Bác trở về, kéo cậu vào phòng ngủ.
Cách đây không lâu Tiêu Chiến có chọc giận hắn một lần, nên lúc này cậu tuyệt đối không dám làm trái lời hắn, cho dù cậu không muốn ngủ trưa nhưng vẫn phải nằm bên cạnh hắn, nằm ngẩn người si mê nhìn hàng mi dài của người đang ngủ say, mãi cho đến khi cơn buồn ngủ đột nhiên đánh úp cậu thì cậu mới thiếp đi.
Gần tới ba giờ chiều, Vương Nhất Bác tỉnh dậy, Tiêu Chiến cũng dụi mắt bò xuống giường.
"Ngài Vương, tôi có thể ra ngoài chơi không?"
Vương Nhất Bác quay đầu lại lạnh lùng nhìn cậu, "Lại muốn đi tìm Dĩnh Dĩnh? "
Tiêu Chiến ấp úng nói không nên lời, đúng là cậu muốn đi tìm Dĩnh Dĩnh chơi, nhưng cậu sợ mình nói như vậy sẽ làm Vương Nhất Bác tức giận nên không dám mở miệng.
Vương Nhất Bác im lặng nhìn đi chỗ khác, "Tùy cậu, không được chơi quá muộn, đừng để tôi phải đi tìm cậu. "
Gương mặt Tiêu Chiến bùng lên sự vui sướng, "Được! Tôi nhất định sẽ về sớm! "
Vương Nhất Bác không quay đầu lại mà đi thẳng về phía phòng làm việc.
Tiêu Chiến xuống lầu liền gặp hai người giúp việc lúc trước cho cậu đồ ăn vặt, cậu vui vẻ chào hỏi hai cô, "Chào hai cô! Tôi có thể giúp gì cho hai cô không? "
Hai nữ giúp việc khi nhìn thấy cậu thì bọn họ bối rối nhìn nhau, sau đó nhanh chóng rời đi mà không thèm để ý gì đến Tiêu Chiến.Phản ứng của các cô khiến Tiêu Chiến cảm thấy rất kỳ lạ, cậu khó hiểu đứng yên nhìn dáng vẻ chạy trốn của các cô, cậu không biết chuyện gì đang xảy ra, không biết vì sao các cô lại không để ý tới cậu?
Ôm sự khó hiểu trong lòng, Tiêu Chiến đi tìm Dĩnh Dĩnh, cậu không biết Dĩnh Dĩnh ở đâu, không phải lúc nào Dĩnh Dĩnh cũng ở một chỗ để làm việc, có lúc ở trong nhà kho, có lúc thì lại quét dọn ở phòng ngủ không có người.
Tiêu Chiến đi rất nhiều nơi để tìm cô, nhưng đều không thấy Dĩnh Dĩnh, trên dọc đường cậu gặp rất nhiều người giúp việc, cho dù là người đã từng cho cậu đồ ăn vặt hay là người chưa từng cho cậu thì Tiêu Chiến đều đến chào hỏi, nhưng bọn họ lại làm ngơ như mình không thấy Tiêu Chiến, phớt lờ lời nói của cậu, cũng không nhìn cậu.
Trong thoáng chốc, Tiêu Chiến như trở thành người vô hình, không ai để ý tới cậu, không ai nói chuyện với cậu.
Tiêu Chiến từ khó hiểu mà biến thành hoang mang, sợ hãi, cậu không biết mình đã làm sai cái gì, tại sao mọi người lại không để ý tới cậu nữa.
Tiêu Chiến hoảng sợ đứng trước cửa sổ, nhìn ba nữ giúp việc đi tới trước hành lang, trong đó có Dĩnh Dĩnh mà cậu đã tìm kiếm rất lâu.
"Dĩnh Dĩnh!"
Tiêu Chiến vui vẻ mà bước nhanh về phía nữ giúp việc.
Nhưng Dĩnh Dĩnh của cậu cũng giống như những người giúp việc khác, cô cứ tiếp tục đi về phía trước, như thể không nhìn thấy cậu.Tiêu Chiến hoảng sợ nhìn các cô đi lướt qua người mình, thế mà Dĩnh Dĩnh cũng phớt lờ cậu sao?!
"Dĩnh Dĩnh! Tôi là Tiêu Chiến nè, cô không nhìn thấy tôi sao? "
Tiêu Chiến vội vàng đuổi theo cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự sợ hãi đi theo Dĩnh Dĩnh, muốn kéo tay cô lại nhưng không dám, Dĩnh Dĩnh cứ tiếp tục đi mà không thèm quay mặt nhìn cậu, cũng không nói chuyện với cậu, giống như bọn họ chưa từng quen biết, cũng như là bọn họ không phải bạn tốt của nhau nữa.
"Dĩnh Dĩnh..."
Tiêu Chiến buồn bã đứng yên, nhìn các nữ giúp việc đi càng ngày càng xa, cho đến khi bóng dáng của bọn họ dần khuất đi mà bọn họ vẫn không thèm quay đầu nhìn Tiêu Chiến một cái.
Cậu bị tất cả người giúp việc trong căn nhà rộng lớn này cô lập, những người mà cậu cho là bạn tốt, những người hay cười nói với cậu, gọi cậu là Tiểu Chiến, hay những người từng cho cậu đồ ăn vặt đều đã phớt lờ cậu, ngay cả Dĩnh Dĩnh cũng vậy.
Mọi người không muốn chơi với cậu nữa.
Tiêu Chiến tủi thân bắt đầu rơi nước mắt, từng giọt nước mắt to gần bằng hạt đậu rơi xuống mặt cậu, cậu đứng ở hành lang khóc lóc thảm thương tựa như một đứa trẻ bị người nhà bỏ rơi vậy, không ai cần cậu nữa.Tiêu Chiến đứng khóc một lát cậu mới nhớ ra mình còn có một nơi để đi, cậu giơ tay lau nước mắt đi về phía phòng làm việc của Vương Nhất Bác.
Cậu không biết rằng sự tủi thân của mình từ nãy đến giờ đều đã nằm trên màn hình máy tính, đều đã nằm trong tầm mắt của Vương Nhất Bác.
Lâm Linh đứng trước bàn làm việc của Vương Nhất Bác, dịu dàng nói: "Buổi trưa tôi đã chuyển lời cho bọn họ rồi, cho dù là ai, chỉ cần người đó để ý tới Tiêu Chiến liền bị đuổi việc, dì Hồng đã nói lại với mấy người giúp việc, cho nên sẽ không có ai dám nói chuyện với Tiêu Chiến. "
Vương Nhất Bác nghe xong không có phản ứng gì, hắn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính cho đến khi Tiêu Chiến tủi thân lau nước mắt rồi đi về phía phòng làm việc của mình, hắn mới tắt máy tính.
Lâm Linh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng cậu ấy cũng không nỡ nhìn Tiêu Chiến như vậy mà nói thay cho cậu, "Quan hệ giữa Tiêu Chiến và những người giúp việc rất tốt, bọn họ ở bên nhau rất vui vẻ..."
"Vậy thì sao?" Vương Nhất Bác lạnh lùng ngắt lời Lâm Linh.
Lâm Linh nhìn sắc mặt đen kịt của hắn không dám nói nhiều nữa, cậu ấy xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Lúc đi ra ngoài, cậu ấy có gặp phải Tiêu Chiến đang khóc nức nở, cậu khóc đến nỗi gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt.
"Tiêu Chiến, cậu không sao chứ?" Lâm Linh có chút lo lắng hỏi, lấy khăn giấy đưa cho cậu.Tiêu Chiến nước mắt lưng tròng ngẩng mặt lên nhìn Lâm Linh, "Cậu Lâm có nhìn thấy tôi không? "
Lâm Linh bất đắc dĩ trả lời, "Tôi có thể nhìn thấy cậu. "
Tiêu Chiến buồn bã lấy tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Tất cả mọi người đều không nhìn thấy tôi, không ai nói chuyện với tôi cả, họ không để ý đến tôi..."
Lâm Linh thở dài, nghĩ thầm, làm sao bọn họ lại không để ý đến cậu được? Là Vương Nhất Bác bảo tất cả người giúp việc không được nói chuyện với cậu, bọn họ không muốn mất đi chén cơm, không muốn bị đuổi việc nên mới như vậy.
Nhưng Lâm Linh không thể nói sự thật này ra, cậu ấy hơi nghiêng người chỉ vào cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt, "Nhất Bác ở bên trong. "
"Ò."
Tiêu Chiến hít mũi một cái rồi tiếp tục đi về đến phòng làm việc.
Lâm Linh đứng yên nhìn cậu gõ cửa, thấy cậu mở cửa đi vào rồi bất đắc dĩ lắc đầu xoay người rời đi.Phòng làm việc.
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến đang đi vào, lạnh lùng hỏi cậu, "Khóc cái gì? "
Tiêu Chiến bị hắn hỏi như vậy càng muốn khóc, cậu mím môi, không dám lên tiếng.
"Lại đây."
Tiêu Chiến đi về phía hắn và ngồi lên đùi hắn.
Vương Nhất Bác lấy khăn giấy lau nước mắt cho cậu, "Không phải cậu nói muốn ra ngoài chơi sao? Sao ra ngoài rồi lại khóc lóc trở về thế này. "
Tiêu Chiến không nói gì, ngoan ngoãn để Vương Nhất Bác lau nước mắt cho mình.
"Còn muốn chơi nữa không?"
Tiêu Chiến nhớ tới khi nãy không ai để ý tới mình, sự buồn bã và tủi thân của cậu lũ lượt dâng lên, cậu cúi đầu che mặt, "Không muốn, không có ai chơi với tôi nữa. "
Vương Nhất Bác nắm lấy cổ tay cậu, không cho cậu che mặt, bởi vì hắn đang rất vui vẻ nên liền chủ động hôn lên môi Tiêu Chiến, nụ hôn tựa như lời ai ủi mà hắn dành cho cậu.
"Chỉ cần cậu ngoan một chút thì sẽ có người nói chuyện với cậu."
"Thật, thật sao?"
Vương Nhất Bác tùy tiện đút tay vào áo cậu, "Tôi nói thật thì là thật. "
Tiêu Chiến nắm lấy cánh tay đang cho vào áo mình, cậu liếm liếm đôi môi có hơi khô, hốc mắt vẫn còn đọng lại nước mắt, "Tôi muốn làm bạn tốt với bọn họ. "
Khóe môi Vương Nhất Bác hơi cong lên, "Không phải cậu nói thích tôi nhất sao? "
"Ừm, tôi thích anh nhất."
"Thích tôi nhất sao lại muốn đi chơi với người khác?"
Tiêu Chiến không nói nên lời.Ngón tay cái của Vương Nhất Bác ấn nhẹ lên khóe mắt đỏ chót của cậu, "Cậu chỉ có thể nói chuyện với tôi, không phải lúc nào cậu cũng muốn ra ngoài chơi nữa thì tôi sẽ tin cậu. "
Tiêu Chiến khó hiểu nhìn hắn, "Vậy tôi chỉ được nói chuyện với anh? Tôi không thể ra ngoài chơi sao? "
"Khi nào tôi tin cậu thì cậu có thể nói chuyện với người khác, có thể ra ngoài chơi."
Tiêu Chiến bị hắn làm cho đau đầu, không rõ rốt cuộc ý hắn là gì, là tin hay là không tin, nhưng cậu hiểu một điều, là Vương Nhất Bác muốn cậu ngoan ngoãn một chút, nếu cậu ngoan thì sẽ có người nói chuyện với cậu, nếu cậu ngoan thì Dĩnh Dĩnh và mọi người sẽ làm bạn với cậu, bọn họ sẽ gọi cậu là Tiểu Chiến, còn cho cậu đồ ăn vặt nữa.
Tiêu Chiến không muốn bọn họ coi như người vô hình, không muốn bị bọn họ vứt bỏ.
"Ngài Vương..."
Tiêu Chiến khó khăn che giấu sự tủi thân của mình mà lại gần hắn, hoàn toàn không biết vì hắn ra lệnh mà người giúp việc mới không để ý tới cậu, không dám nói chuyện với cậu.
Tay Vương Nhất Bác vẫn còn ở trong áo cậu, hắn vô tư đùa giỡn phần thịt hơi nhô ra trên ngực cậu, đầu Tiêu Chiến chôn ở hốc vai hắn nhưng vẫn muốn lại gần hắn hơn, để cho hắn thấy sự ngoan ngoãn của mình.
"Thích ngài Vương, tôi thích ngài Vương nhất."
Vương Nhất Bác nghiêng đầu né tránh đôi môi của cậu, trầm giọng hỏi: "Cậu không thích Điềm Điềm nữa sao? "
Tiêu Chiến thẳng người hôn lên môi hắn, vươn đầu lưỡi đỏ mềm muốn chui vào khe môi hắn, hốc mắt ướt sũng giống như có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào.
Cậu không nói mình không thích Điềm Điềm, chỉ mơ hồ nói mình thích ngài Vương nhất
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com