TruyenHHH.com

Chuyen Toi Yeu Nguoi

Cách người cười, cách tôi đáp lại, vẫn vậy. Có lẽ người đã chẳng hay tim tôi vỡ vụn, có lẽ tôi thật tầm thường đúng không?

Người và hắn ta, lưng tựa lưng, cười tít mắt, đoạn cảm tình này, ai quý trọng hơn? Người không hay biết tim tôi đã ngụi lạnh, chững lại ở 38°6. Nếu thế giới này không có người, tôi chẳng biết mình phải lang thang đến bao giờ.

Màn đêm cô độc dần buông xuống, nuốt chửng lấy tâm can. Không thể mặt dày bám víu, chỉ có thể vờ như chưa có gì, vờ như mình vẫn ổn. Những câu bông đùa tìm va chạm, những nụ cười che đi nước mắt, những cái xoa đầu thấu hiểu...

Tất cả dần đi đến hồi kết, vì nó tốt đẹp đến vậy. Tôi hèn mọn muốn thời gian ngưng đọng, vì tôi sợ sự tốt đẹp này tan biến quá nhanh chóng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com