Chuyen Tinh Rap Phim
Thảo Anh biết rõ Quang sẽ không dễ dàng buông tha nếu chưa đạt được mục đích. Cô hỏi Chi:- Hai đứa đi đâu mà gặp Quang vậy?Chi trả lời:- Bọn em đi mua đồ trên phố thì bắt gặp. Chắc anh Quang vẫn tức vụ lần trước bọn em ném mắm tôm vào người anh ấy. Bà Bích nghe vậy thì nhức đầu. Những đứa trẻ này thật không biết trời cao đất dày là gì. Bà xoa hai thái dương, thở dài. Thảo Anh lại hỏi tiếp:- Chúng mày ném mắm tôm khi nào thế?Minh và Chi cúi đầu, không dám nhìn Thảo Anh. Chi còn kéo nhẹ áo Minh. Thằng Minh lắp bắp:- Chị đánh ghen với anh ấy hôm nào thì hôm sau là ngày bọn em ném mắm tôm.Nhìn gương mặt bầm dập của Minh và bộ dạng bẩn thỉu của Chi, Thảo Anh vừa thương vừa giận. Thương vì chúng chẳng hề liên quan đến chuyện tình cảm của cô, vậy mà lại phải chịu trận thay. Giận vì chúng quá ngây thơ, không biết suy nghĩ, ai lại tự rước họa vào thân, cô có cần chúng nó lo chuyện bao đồng đâu. Dẫu là thế, lòng cô râm ran một niềm vui khó tả. Thảo Anh chẳng nghĩ chỉ vừa mới quen biết nhau, vậy mà hai đứa trẻ này lại vì cô tới thế. Bà Bích khẽ nói trong uể oải:- Hay cái Anh về quê một thời gian đi. Chi với Minh trố mắt ngạc nhiên, đồng thanh hỏi:- Tại sao thế ạ?Bà Bích chán chường:- Về quê tịnh tâm chứ làm gì. Yêu với đương kiểu gì để bao người vạ lây. Thảo Anh hờn dỗi:- Con mà biết anh ta tệ thế thì cũng chẳng quen. Mẹ cứ làm như lỗi là do con hết ấy.Giọng bà Bích đanh lại:- Tình yêu là chuyện của con, nhưng nó lại ảnh hưởng đến người khác. Yêu là cái căn bản của một đời người còn chẳng yêu ra hồn thì làm được gì nữa?Thảo Anh phụng phịu:- Mẹ xa con không thấy buồn à?Bà Bích bĩu môi:- Lúc mày tí tởn đi chơi cả tuần sao không hỏi tao câu ấy? Giờ việc không có, học hành cũng không, người yêu cũ thì như thằng ma xó như thế, tốt nhất về quê lánh nạn đi con ạ.*** Dọc đường về nhà, Chi ngồi phía sau lưng Minh trên "con ngựa sắt" hai bánh, hỏi nhỏ:- Này, liệu anh Quang còn tìm đánh cậu nữa không nhỉ?Thằng Minh khẽ an ủi:- Cậu đừng lo. Anh ấy đánh tớ như này coi như ăn miếng trả miếng rồi mà. - Nhưng tớ thấy anh Quang đấy tính cách kỳ cục lắm.- Ừ! Mà anh Quang có gây rối nữa chắc chỉ nhắm vào chị Thảo Anh thôi. Tớ lo cho chị ấy thôi.- Tớ cũng thế!Giọng Chi vang lên nghe trong veo như tiếng chuông gió. Minh liếc nhìn qua gương chiếu hậu của xe máy thấy vẻ mặt rầu rĩ của Chi mà thương. Cậu thích Chi bởi Chi ngây ngô, luôn thật thà và nồng nhiệt với tất cả mọi người. Cô bé chẳng bao giờ phân biệt đối xử với ai nếu người đó không làm điều xấu. Minh và Chi cũng đã làm bạn với nhau từ năm lớp mười một tới giờ. Từng ấy thời gian làm bạn cũng là từng ấy thời gian Minh thầm thương trộm nhớ cô bạn của mình. Bao người nói rằng cả hai người thật đẹp đôi, nhưng chỉ Minh hiểu Chi vẫn có nỗi lòng giấu cậu. Nhiều lần Minh muốn khui hết những tâm sự giấu kín của Chi ra để cậu có thể biết Chi có thích cậu hay không, nhưng cô bé lại lảng tránh. Minh tự hỏi có khi nào Chi sợ mối tình thuở đầu xuân sẽ chẳng mãi tồn tại nên mới như thế này? Minh nhẹ giọng gọi tên cô bé:- Chi...Chi đang thẫn thờ thì giật mình:- Hả?Thằng Minh vội làm ngơ như mình chưa gọi tên cô bé. Chi hỏi:- Hình như cậu gọi tên tớ à?- Đâu có. Chắc đi xe máy gió ù nên cậu bị nhầm đấy.- Gì chứ? Năm nay mùa đông có gió mấy đâu mà ù.- Ừ thì... Biết đâu do cậu chưa lấy ráy tai nên nghe nhầm.- Cậu làm như tớ ở bẩn lắm ấy.Vừa nói, Chi vừa nhéo nhẹ vào sườn thằng Minh.Vòng tay ôm hờ vòng eo của người bạn thân khác giới, nỗi ngượng ngùng xen lẫn chút day dứt lởn vởn quanh Chi. Chi biết Minh thích mình, và Chi cũng nhiều lần bối rối khi người xung quanh trêu ghẹo hai đứa. Nhớ lần trước khi đi ăn ốc cùng Thảo Anh, cô bé thực sự xấu hổ khi nghe Minh úp mở về kế hoạch tỏ tình. Hôm ấy khi đi về, Chi đã phải rào trước đón sau, cố gắng huyễn hoặc cả mình và Minh rằng những lời nói ấy chỉ là đùa giỡn. Dối người thì dễ, đâu thể dối mình... Chi vẫn trằn trọc hàng đêm khi nghĩ một ngày Minh sẽ tỏ tình thật. Chi cảm thấy việc từ bạn bè chuyển thành người yêu thật kỳ quặc. Nếu lỡ có chia tay thì chẳng phải sẽ mất đi một người bạn đã từng cùng mình thủ thỉ tâm tình hàng đêm hay sao? Với cả... Quen nhau từng ấy thời gian, Chi cũng đã để Minh biết bao người yêu cũ của cô bé, liệu sau này Minh có thể bỏ qua, không ghen tuông với quá khứ hay không?Dừng xe trước cổng nhà Chi, thằng Minh có chút lưu luyến. Nó đỏ mặt tía tai, giọng bẽn lẽn:- Chi này... Cậu... - Hả? Sao thế?- Cậu thích kiểu con trai như thế nào?Đứng trước câu hỏi của Minh, tim Chi đập thình thịch, lồng ngực cô bé căng lên thấy rõ. Phút giây này, Chi cảm thấy căng thẳng vô cùng. Phải trả lời Minh sao đây, Chi không biết nữa. Có những lời thương từ người khiến lòng ta chếnh choáng, vì lý trí biết rõ con tim không hướng về phía đó... Thằng Minh vẫn lắng tai chờ đợi câu trả lời từ Chi. Nó hồi hộp hỏi lại:- Cậu thích kiểu con trai như nào thế?Chi biết mình không thể không trả lời Minh. Cô bé cúi đầu né tránh ánh mắt của nó, e dè trả lời:- Tớ chỉ muốn có thanh xuân cùng bạn bè nên không có để ý tới kiểu con trai nào cả. Vì thế tớ cũng chẳng biết tớ thích người như nào.Minh biết Chi đang cố tìm cách chặn việc nó sẽ tỏ tình với cô bé. Đã làm bạn với nhau từng ấy năm, Minh thừa hiểu tính cách của Chi. Nó không muốn làm khó cô bé nên giả vờ vui vẻ trước câu hỏi:- Ừ nhỉ? Tớ cứ tưởng cậu thích ai đó rồi chứ. Tại mấy lần hai đứa bị mọi người trêu ghẹo ấy, tớ thấy Chi hơi ngại ngùng nên mới nghĩ thế. Chi vội cắt ngang:- Không cần làm mai cho tớ đâu. Tớ thích như hiện tại hơn. Giọng Chi nhỏ dần. Nói không thích Minh là sai, nói thích Minh rồi lại không đúng. Chi ước gì Minh hiểu nỗi lòng của cô, để cô có thể tiếp tục làm bạn một cách thoải mái. Giá như... tình cảm của Chi dành cho Minh lớn thêm chút nữa thì có phải tốt không. Như vậy cả hai sẽ chẳng phải rơi vào tình huống mập mờ như này. Thằng Minh ái ngại:- Ờm... Muộn rồi, tớ về nhé! Chi vào nhà nghỉ ngơi đi.Nó nhìn Chi quyến luyến. Nó ước mình là người yêu Chi để có thể hôn chào tạm biệt. Phóng xe rời đi, Minh thấy lòng vỡ vụn. Sao nó lại vụng về tới thế, mãi chẳng nói được lời yêu dẫu cho bao người đã nhiều lần tạo cơ hội để nó đánh dấu chủ quyền với Chi rồi. Mà đánh dấu chủ quyền có là gì nếu nó chẳng thể tỏ tình với Chi một cách rõ ràng. Minh biết Chi sẽ không phát sinh tình cảm trên mức bạn bè với những người là bạn của cô bé. Chi là kiểu người sẽ yêu từ cái nhìn đầu tiên. Nếu không có tiếng sét ái tình giáng xuống thì mưa dầm chỉ có khiến đất bạc màu, làm gì có chuyện thấm sâu. Biết là biết thế, Minh vẫn nuôi mộng có ngày Chi rung động bởi cậu. Có lẽ chuyện ấy còn xa xôi lắm... Càng nghĩ, Minh càng thấy giận bản thân. Càng giận bản thân, nó lại càng mơ về Chi hơn."Anh đứng bên em như một người bạn, nhưng trong ánh mắt vẫn âm thầm gửi gắm những gì chưa dám thừa nhận."Giá Minh có thể nói như vậy!*** - Lâm Dương Quang, anh ra đây cho tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com