Chuyen Tinh Cua Co Thieu Nu Va Chang Quan Nhan
Ngày xưa , lúc đó vẫn đang xảy ra chiến tranh giữa Pháp Và Việt Nam , tôi sinh ra ở một gia đình không quá khá giả , vẫn có cơm ăn áo mặc đầy đủ nhưng chỉ ở mức bình thường . Hôm nay , bọn Thực dân Pháp đi đến làng của tôi để tra hỏi từng nhà xem có ai thấy một người lính trong quân đội của bọn Thực dân Pháp không
- Cốc Cốc , mở cửa nhanh
- Có chuyện gì mà sao mấy chú cứ quát lên vậy ?
- Còn hỏi à , cho tôi hỏi là nhà chị có chứa một người lính nào vkhông , nó trốn khỏi quân đội rồi .
- Nhà tôi không chứa ai cả , chỉ có chồng tôi , con tôi và tôi thôi
- Allez le vérifier ! ( Vào kiểm tra đi )
- obéit ( tuân lệnh )
- Mời chị đi ra ngoài để chúng tôi kiểm tra
- Nhà tôi làm gì có cái gì mà kiểm tra
- Cút
- Dạ
- Commandant, c'est vrai qu'il n'y a pas un seul soldat dans la máion (Chỉ huy, đúng là không có một người lính nào trong nhà)
- Lần này là chị ăn may rồi đấy
- Vâng tôi biết rồi
Bọn chúng không nói gì nữa mà cứ thế lại đi kiểm tra từng nhà , cho đến khi .....
- Thế đây là cái gì hả ?
- Tôi không biết
- Bà có mau khai ra không
- Tôi bảo không là không
- Được , tôi sẽ đốt nhà của bà , và đem bà vào đám lửa
- Không , không được đốt nhà tôi , không được đốt nhà tôi , ôi bà con ôi bọn nó đốt nhà tôi
- Nè mấy người kia
- Sao
- Mấy anh vừa phải thôi chứ
- Mày ở đâu ra ?
- Tao ở đâu ra mấy anh không cần biết những việc mấy anh làm thế với một bà già là quá đáng rồi đấy
- Hứ mày tin tao cho mày chết chung với cái bà già đấy không
- Tôi dám chứ
Bỗng nhiên có một người lính chui lên từ một cái hầm nhỏ và nói
- Là tôi đây
- À ra là mày
- Tôi có thể chết cùng với bà ta
- Mày gan nhể , được nếu muốn thì tao đáp ứng nhu cầu luôn
- Nè anh , tại sao anh lại làm vậy chứ chúng mới là người có lỗi mà
- Tôi mới là có lỗi dừng quan tâm
- Nè anh
Thật ra cái người đang nói ấy chính là tôi , thế rồi chúng đem đốt cả nhà , và lôi cả hai người vào đám lửa và thiêu rụi , chúng tôi vừa chứng kiến một cảnh tưởng kinh hoàng đến kinh dị sởn gai ốc , tôi vừa nhìn vừa cảm thấy có lỗi khi mà chính bản thân mình đã ra bảo vệ mà lại chả làm được gì
- Còn mày , tao tha cho , vì thằng lính nó đã khai rồi , nhưng cứ đợi đấy
Tôi cũng gật đầu , nhưng trong lòng lại đầy căm hận . Tôi đang đi lênh đênh trên một con đường vắng thì bỗng thấy một chàng trai với dáng vẻ cao to , điển trai , nhìn là biết là có học rồi.
- Chào cô
- À chào anh
- Cô đang đi dạo đúng không , tôi cũng vậy
- Tôi tên là Hoàng Quán Hanh , là một quân nhân
- Ừm tôi tên là Hải Quỳnh , chỉ là dân thường thôi ạ
- Cô mấy tuổi rồi ?
- À tôi đã 18 tuổi rồi
- Ồ tôi mới 20 thôi
- Nhìn anh đẹp trai thế này , chắc hẳn là có bạn gái rồi
- Tôi chưa có bạn gái
- À tôi xin lỗi
- Không sao đâu
- Cô có phải là con của bác Nam không ?
- Ủa sao anh biết ?
- Hì , tôi có bố là bạn của bác Nam , bố tôi tên là Bác Văn
- Ồ , chắc hẳn bác cũng đẹp lắm nên mới sinh ra cậu con trai đẹp như vậy
- Đúng rồi , ngày xưa bố tôi là một trong những trai xinh gái đẹp ở làng đấy , không biết bao nhiêu cô gái đã tán tỉnh bố tôi gần như si mê luôn
- Chắc đẹp lắm
- Mà thôi cô về nhà đi , đêm này con gái mà đi một mình là ko tốt đâu
- À dạ vâng
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com