Chuyen Thang Sau
Tôi loay hoay với em ở sân trượt đã là chín giờ kém.Từ chối em xong thì tôi phải quay lại thời gian tập cùng lớp. Bước đi hơi chút khập khiễng nhưng không còn quá đau nữa, tôi vừa đi vừa thử giơ chân lên lắc qua lại, có vẻ như em không phải lang băm vớ vẩn, em bẻ dứt khoát và chắc chắn, giống như em đã làm việc này cả trăm, ngàn lần. Tự dưng tôi lại thắc mắc có ai hay bị như thế mà được em chăm mãi, hay mẹ em là y tá hoặc bố em là bác sĩ nên em được dạy. Thế là tôi càng tò mò về em hơn.Cách hình thành và bồi đắp nên một cá nhân phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, nhưng tác động đến từ những người có giá trị trong cuộc đời mình lại là sức ảnh hưởng lớn nhất. Có khi chỉ nhỏ thôi, nhưng lại gắn liền lâu và khó bỏ lắm. Giống như thói quen dán tờ ghi chú vàng lên tủ lạnh khi tôi dặn dò ai đó mà tôi học từ mẹ, tính cố chấp dù tôi không muốn thừa nhận nhưng là từ bố. Vì thế mà cả hai không bao giờ lắng nghe ý kiến của nhau, tôi cương quyết với việc trượt băng nghệ thuật còn bố tôi thì cương quyết phản đối. Hoặc là họ đã ở với mình rất lâu, hoặc là họ quá quan trọng đến mức thời gian không phải là vấn đề nữa, mình càng yêu thì mình càng giống họ, càng như thể linh hồn của cả hai là một vậy.Vài hôm sau thì tôi lại được dịp nghĩ đến điều ấy một lần nữa, khi tôi gặp em ở trên trường.Joonwoo vừa thấy tôi ở cổng đã chạy ào đến như hổ đói, cậu luôn phản ứng thái quá tất cả mọi thứ, nhưng có cậu thì khoảng thời gian ở Wahn của tôi mới thật trở nên có màu sắc, chứ không chỉ đơn thuần là mảng màu xanh bạc hay trắng toát của mặt sân băng."Đoán xem hôm nay có gì vui nào?"Cậu tít mắt, hưng phấn lắc tay tôi khiến quai balo tụt xuống tận khuỷu tay."Hôm nay trường có cheat day à?"Mắt cậu sáng rực lên nhưng lại bĩu môi ngay sau đó."Không, ôi còn lâu, trường này hà khắc lắm."Thế thì tôi chịu, có hai điều khi học ở Wahn mà mọi học viên đều mong chờ. Điều đầu tiên là một bữa trưa cho ra người bình thường với thịt, hay hải sản, thậm chí là đồ ngọt, nhưng có vẻ những bữa như thế thật sự hiếm thấy, tôi học ở đây hơn nửa năm rồi mà chưa được thưởng thức bao giờ. Và điều thứ hai:"Hôm nay Jeongguk sẽ đến trường học đó!"Là Jeon Jeongguk, tôi đã quên béng mất. Sức hút của em chưa một ngày nào giảm nhiệt, và lần này thì không giống lần đầu tiên nghe về em ở canteen nữa, lòng tôi có chút mong chờ, nôn nao khó tả.Em đúng là đang ở sân thật, với Daeun. Joonwoo sau khi luyên thuyên một hồi thì tách tôi ra để vào canteen mua bữa sáng, tôi vào lớp trước, khi ấy là khoảng tám rưỡi mà tôi đã thấy em với cô bé đang trượt rồi, cả thầy đứng một phía băng ghế dài, khoanh tay quan sát. Sân băng không chỉ có mỗi tôi, chắc mọi người đều muốn xem em trượt nên đến sớm hẳn, ngồi tụ tập thành mấy tốp nhỏ, có vài người không quan tâm lắm thì đã vào phòng thay đồ hoặc đi khởi động rồi, nhưng đa số đều hướng tầm nhìn về phía em và Daeun.Thầy của chúng tôi vỗ tay vài tiếng, bàn tay em vươn ra bắt lấy tay cô bé trong những bước trượt dài trên sân. Em hạ người, dùng lực gần như là nhấc bổng Daeun lên, chân cô bé gập ra sau, cẳng chân hoàn toàn tựa trên đùi của em, khi tay em siết lấy eo cô nhóc. Daeun duỗi tay phải, cơ thể uốn cong ra sau, hõm lưng kề trên bờ vai vững chắc của Jeongguk. Hai người hoà hợp lướt vòng quanh mặt băng, đến khi lướt qua chỗ tôi đang đứng, mắt em và tôi chạm nhau trong một khoảnh khắc rồi rời đi ngay. Tầm nhìn của tôi rơi xuống bàn tay đang ôm ghì lấy eo Daeun của em như thể sợ cô bé sẽ ngã xuống.Đáy lòng bỗng có cảm giác hụt hẫng kì lạ, tôi định quay người vào trong phòng thay đồ thì tiếng động ở sân băng làm tôi giật mình. Daeun không hiểu sao đã ngã nhào ra sân còn Jeongguk thì đang loay hoay đỡ cô bé dậy. Cô nhóc chỉ cười xoà, cũng không có trận cãi vã cùng cái nhíu mày nào, chỉ có cái lắc đầu từ phía thầy đang quan sát, và Daeun trượt khỏi sân. Tôi thấy em thở dài, song cũng lướt về phía lối ra, tôi đoán là em muốn nghỉ ngơi rồi."Daeun bị trượt đầu gối khỏi chân Jeongguk."Tiếng bàn tán vô thức lọt vào tai tôi, mà tôi vẫn chỉ đứng đấy, không rõ là mình muốn nghe hay muốn hiểu điều gì, nhưng chân tôi như có tảng đá đè xuống, không nhấc lên được."Ừ, mà Jeongguk cũng không tập trung. Tự nhiên bị thế, chứ nãy trượt vẫn ổn mà."Tôi muốn phản bác để bênh vực em mà chợt nhớ ra lúc Daeun ngã thì tôi không quan sát được gì, nên chỉ biết mím môi im lặng. Jeongguk không tập trung, nghe như truyện cười sách giáo khoa, tôi chẳng bao giờ thấy em và sân băng không hoà làm một. Có thể lúc em trượt với Daeun sẽ mang lại cảm giác khác, nhưng xét riêng ra, tôi thấy em vẫn vậy thôi mà, vẫn rất chú tâm và cẩn thận, cũng rất nhịp nhàng trong từng kĩ thuật.Hoặc có thể vấn đề là ở cách mà em và Daeun cùng trượt với nhau.Tôi kể lại cho Joonwoo nghe khi cậu lỡ mất khoảnh khắc ấy vì miếng ăn sáng, và dù xuyên suốt buổi tập chẳng có lần nào Jeongguk trượt đôi với Daeun nữa, nên những gì cậu thấy được chỉ có một Jeongguk mà tôi đã biết, một Jeongguk cực kì hoàn hảo khi trượt đơn. Thế mà Joonwoo nhìn tôi ngờ vực lắm."Cậu thấy hai người họ trượt không ổn hả?"Tôi gật gật đầu. Kể cho cậu nghe nhưng đầu óc vẫn còn hơi vẩn vơ về em, về khoảng thời gian còn lại của lớp mà chúng tôi chẳng chạm mắt nhau thêm lần nào nữa, và về cái cách em bỏ đi sớm tận một tiếng trước giờ nghỉ trưa. Jeongguk hình như cầu toàn lắm, em ưa hoàn hảo ở mức tối đa, chắc lần ngã của Daeun trước mặt mọi người đã khiến em suy nghĩ ít nhiều. Nhưng điều lạ lùng là cô nhóc chẳng có vẻ gì buồn phiền mấy, trái lại thì vẫn là năng lượng tích cực mọi lần, chuyện gì cũng hớn hở hỏi han. Joonwoo im lặng một lúc rồi mới nói tiếp."Thật ra mình cũng vài lần cảm thấy thế, vì Daeun hình như không thật sự để tâm lắm ấy, mình cũng không biết giải thích cho cậu sao..""Hôm nay mình có thấy rồi mà."Tôi đáp lại khẽ khàng, nhưng dù đôi ấy có trượt thế nào cũng không nên liên quan đến tôi mới phải. Tôi chỉ nên lo lắng cho Daeun vì cô nhóc đang được tôi tập thêm cùng, nhưng tất cả những gì khiến bụng tôi cồn cào là đôi bàn tay em siết lấy eo cô nhóc, và ánh mắt em nhìn tôi dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi khi em trượt với Daeun ở sân băng.Cái vỗ vai từ Joonwoo khiến dòng suy nghĩ miên man của tôi dừng lại. "Cậu đang chọc khay salad bơ còn nát hơn của mình đấy."Tôi thở dài, buông nĩa xuống, vừa hút hộp sữa vừa nhìn sang cậu."Daeun với Jeongguk ấy..""Huh? Sao cậu cứ ngập ngừng mãi thế?"Tôi mím môi, không biết nên hỏi thế nào, nhưng mối ngờ ấy cứ như mảnh dằm, không lấy ra thì bứt rứt không chịu được. "Họ đang hẹn hò à?"Tôi hỏi, tầm mắt hướng vô định xuống bàn ăn, không dám nhìn thẳng vào Joonwoo. Người ta bảo có hai nguyên nhân cho việc này, một là ngại, hai là đang sợ hãi. Mà sợ ở đây không chỉ có nghĩa rằng bản thân mình làm điều gì sai trái với họ, mà còn là nỗi sợ trước một sự thật nào đấy mà mình chẳng hề muốn nghe, chẳng hề muốn biết nhưng tâm trí thì không thoát ra được. Giống như việc tỏ tình vậy, đôi mắt khi ấy sợ phải đối diện với ánh nhìn hối lỗi vì phải nói lời từ chối của đối phương, vừa ngại ngùng vì phải phô bày hết trái tim của mình cho người ta biết. Nhưng ai cấm được người ta thổ lộ lời yêu đâu, đã có gan đơn phương thì vài lời thật lòng đâu thể làm họ chùn bước nữa. Nhưng mấy ai nghĩ, nếu nguyên nhân là một sự thật mình không muốn nghe thành hiện thực, thì liệu có đáng để đánh đổi không, đánh đổi một lần phải cúi đầu không dám nhìn vào mắt họ rồi nhận lại là một cái lắc đầu tiếc nuối.Nhưng có vài chuyện ấy, cứ thử thôi, vì biết đau thì mới cảm được cái hạnh phúc. Mà cũng có thể, câu trả lời sẽ khiến mình thở phào thế này."Cậu nghĩ thế à? Họ không hẹn hò đâu."Tôi nén cảm giác mãn nguyện kì lạ đang râm ran trong bụng như nhìn thấy bông trổ ngày hạ sang, mím môi nghe Joonwoo giải thích tiếp."Nếu cậu hỏi họ đẹp đôi không? Thì có, nhưng hẹn hò thì không đâu. Mình chẳng quen biết gì nhưng mình khá chắc luôn.""Sao lại thế?""Mình không thấy giống thôi, trông hai người chẳng liên quan đến nhau, kiểu thật sự chỉ dừng lại ở bạn trượt, mà cậu còn kể là đang có vấn đề với việc trượt chung còn gì."Joonwoo bĩu môi, cậu lại nghiền chỗ salad bơ ra, lúc ấy tôi mới biết cậu thích ăn kiểu nhão nhoẹt như thế, chứ không phải vô thức chọc ngoáy như tôi. Mấy lời nói chuyện linh tinh trưa ấy khiến cả chiều tập luyện tôi dễ chịu hơn hẳn, tôi không thừa nhận điều gì, bản thân tôi còn chưa biết cảm xúc mình sao mà dễ dàng lên xuống như tàu lượn. Nhưng có một số thứ tôi biết nên để tự nhiên mà thành, cứ mải đặt ra câu hỏi tại sao, thế nào lại vô tình bẻ quỹ đạo chệch hướng. Nếu đã là những chuyện duyên số, hoặc là chuyện thiên về những rung cảm chớm nở, đôi khi mọi thứ đã được định sẵn như vậy rồi, gượng ép quá chỉ khiến bản thân mệt mỏi, mà vẫn không tránh nổi nhịp tần số của trái tim.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com