TruyenHHH.com

Chuyen Thang Sau

Xung quanh đều là một màu trắng toát lạnh lẽo, trước khi bên tai tôi vang lên tiếng đing nhức óc, và đôi mắt nặng nề mở ra.

Ánh đèn trong bệnh viện loá mờ cả tầm nhìn, tôi theo bản năng nhíu chặt chân mày, tiếng huyên náo trò chuyện cùng tiếng bước chân cộp cộp từ hành lang bệnh viện khiến ý thức của tôi ùa về đôi chút. Phát hiện ra xung quanh mình chẳng có ai, ngó ngang dọc còn thấy chân phải được băng bó cẩn thận, chưa biết ai xui mà tò mò, tôi khẽ xoay nhẹ chân, không có cảm giác gì rõ ràng. Như thể có ai tạt ngang xô nước lạnh vào mặt, tôi tỉnh hẳn người, đôi mắt mở to và tim tôi đập loạn trong lồng ngực, giương mắt nhìn bàn chân phải của mình rủ xuống, cố thế nào cũng không xoay được bàn chân cũng như duỗi được ngón chân mình. Trong đầu dồn dập những câu trả lời mà không cả đời cũng không muốn biết, lì lợm chống hai tay ngồi dậy, tiếp tục xoa nhẹ phần cổ chân và mu bàn chân, nhưng tất cả đáp lại tôi chỉ là xúc cảm từ tay truyền về.

Đôi mắt tôi ngập nước, đầu tôi lắc nguầy nguậy như đứa bé bị đòi kẹo, tay điên cuồng lay phần chân đã băng bó của mình trong tuyệt vọng, để rồi nhận lại cơn đau buốt óc khiến tôi chỉ muốn ngất lịm thêm lần nữa. Tôi nghiến răng, thả rơi người xuống giường bệnh, không nhịn được mà mặt mũi tèm lem nước mắt, tủi thân đến độ còn chẳng dám khóc ra thành lời vì sợ mọi người ở ngoài nghe thấy.

Chẳng biết qua bao lâu rồi, tôi muốn với tay lấy điện thoại gọi mẹ, gọi cho em, lại nhớ ra bản thân còn không biết được đưa vào đây kiểu gì, đồ đạc ra làm sao, chỉ đoán chừng rằng mọi thứ không thể gói gọn trong một vết thương nhỏ ở phần mô mềm. Vạt cổ áo và vỏ gối bệnh viện ướt nhèm bởi nước mắt. Tôi kéo chăn lên kín cổ, không cử động được nhiều, cũng không có ai để nói chuyện cùng, mắt tôi mò mẫm tìm kiếm khoảng không gian ngoài kia qua ô cửa sổ. Mu bàn tay quệt rát cả má, tầm nhìn nhoè cả đi mà vẫn ngó theo tán cây ngân hạnh đang đung đưa, vài giọt nắng còn mơn man trên gân lá xanh mướt.

Không liên quan lắm đâu, nhưng mà tôi nhớ Jeongguk quá.

Tiếng mở cửa phòng phá vỡ suy nghĩ của tôi, là thầy Oh Seong vào. Thầy nhìn tôi rất lâu, chẳng ai đọc được trong mắt thầy đang nghĩ gì, nhưng tôi đoán là chẳng vui vẻ gì cho cam.

"Em thấy sao rồi?"

Mắt tôi vẫn còn nhức, chóp mũi vẫn đỏ và chăn gối thì vẫn âm ẩm ướt, nhưng tất cả những gì tôi đáp lại chỉ là câu không sao.

Thầy kéo cái ghế nhỏ, ngồi xuống cạnh giường, tôi đoán chừng thầy sẽ chuẩn bị thông báo một đống thứ về cái chân đau đớn của tôi, về việc tôi đã lịm đi lâu bao nhiêu, và đến bao giờ mới có thể xuất viện, nhưng thầy chỉ khiến toàn thân tôi cứng đờ lại.

"Thầy muốn em chia tay với Jeongguk."

Lúc ấy có cả tá câu hỏi vây lấy tâm trí, mọi ngôn ngữ, câu từ nghẹn lại nơi cuống họng. Tôi muốn từ chối, muốn bảo thầy để tôi một mình, muốn mặc kệ mọi thứ, muốn nói rằng thế nào cũng được nhưng đừng là chia tay em, nhưng Oh Seong không muốn tình cảm lên tiếng thay lí trí.

"Em bị đứt dây thần kinh mác, thầy nghĩ là em cũng đoán được rồi. Mọi chi phí phẫu thuật và điều trị hậu phẫu thầy đều đã thanh toán xong. Gia đình Seojun gửi lời xin lỗi đến em, họ sẽ lo phần vật lý trị liệu và cả thuốc thang. Mọi thứ mà em cần tập trung bây giờ là bản thân em thôi, và-"

"Thế rốt cuộc có liên quan gì đến chuyện của em với Jeongguk ạ?"

Hốc mắt tôi bỏng rát bởi uất ức, nghe hài như một bộ phim dài tập chiếu trên truyền hình, cầm cái đống tiền ấy đi và tránh xa con trai tôi ra. Tôi vừa muốn cười vừa muốn khóc, những việc xảy ra như một cơn lốc đánh văng tôi ra khỏi quỹ đạo vốn êm đẹp của mình, và giờ thì tôi phải gánh chịu những thứ mà bản thân còn chẳng hề làm.

"Jeongguk nhất quyết không sang Nga nếu không có em. Thầy đã cân nhắc đến việc đưa cả em đi rồi, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện này. Jimin, em có biết bản thân phải cần ít nhất một tháng nữa mới có thể dần lấy lại được cân bằng ban đầu không? Em đứt dây thần kinh, chứ không phải chỉ tổn thương bình thường, Jeongguk không thể chờ em được."

Tôi nín thinh, không muốn nghe, cũng không muốn đối diện, nhưng đôi mắt cứ mở to, nhìn chằm chằm vào người trước mặt, muốn dò hỏi xem rốt cuộc tôi bước sai ở chỗ nào mà mọi việc phải khó khăn với tôi đến thế, cũng muốn hỏi rằng thầy có thật sự quan tâm đến cảm nhận và nỗi đau của người khác không khi tuyệt nhiên yêu cầu tôi làm vậy, và lí lẽ khiến tôi không thể không cắn răng chấp nhận.

Thấy tôi vẫn giữ im lặng, thầy thở dài, buông ra một câu nhẹ bẫng.

"Đừng níu chân Jeongguk bằng thứ tình yêu bọ xít của hai đứa nữa, thằng bé cần phát triển, cần quay về nơi nuôi dưỡng tài năng của nó. Ngày kia nó bay rồi, em biết bản thân mình nên làm gì mà."

Cửa phòng bệnh rầm một tiếng, hình như giọt nắng trên phiến lá ngân hạnh trượt xuống mặt đường, vỡ tan rồi.

Em không nói với tôi về dự định ấy của em, tôi kể em nghe về ước mộng dạo quanh Moscow khi đôi bàn tay đan lấy nhau của mình, nhưng tôi không nghĩ rằng em sẽ thực hiện hoá nó. Mọi thứ có vẻ đã gần như xong xuôi nếu tôi không nằm ở đây, không nghe những lời của thầy Oh Seong nói, và cả nếu như em có thể chia sẻ với tôi một chút.

Chừng mươi phút sau, Joonwoo hớt hải chạy vào, trên tay cậu là một túi hoa quả to tướng, khuôn mặt phấn khích không để đâu cho hết.

"Trời ơi cậu tỉnh rồi."

Tôi không trả lời, chỉ nhìn cậu rồi gật đầu cười nhẹ, sau đấy mặc cậu bày biện gì thì bày.

"Mọi người lo cho cậu lắm đấy, mình mới kịp báo cho chị Areum thôi, còn Jeongguk.."

"Jeongguk thì sao?"

"Thầy Oh Seong bảo không cần nói cho em ấy biết."

Joonwoo nhíu mày, ngồi xuống cái ghế khi nãy còn ấm hơi thầy Oh Seong, nhìn sắc mặt tôi rồi lại hỏi dò.

"Lúc đầu mình định kệ, nhưng rồi lại nghĩ hay là hỏi cậu xem sao, nên mình đi mua ít đồ đem vào đây. Chị Areum tối mới qua được vì đang bận bịu ở trường quá."

Tôi thở hắt ra, cổ họng đắng chát.

"Ừ, đừng nói cho Jeongguk, để ngày kia em ấy còn bay sang Nga."

Cậu ngập ngừng muốn phản đối, song lại rũ mắt, vuốt mái tóc tôi vào sau tai.

"Em ấy đi một chút rồi sẽ về, cậu đừng lo mà."

Không về nữa đâu, qua nay mai là em ấy chẳng còn lý do để về nữa. Mọi thứ vừa vặn như một câu chuyện cổ tích dành riêng cho em, tôi không thể cứ một hai là bà phù thuỷ cản bước em được.

Chuyện của chúng tôi có khi là đúng người, nhưng sai thời điểm.

Tôi gặp em khi em cái gì cũng có, em gặp tôi khi tôi cái gì cũng muốn có, nhưng lại chẳng có gì.

Tôi là một mảnh trăng bạc lướt qua đời em, nhưng thứ em cần hướng đến là vầng thái dương sáng rực rỡ. Tôi thế nào cũng mong em hạnh phúc, ở đâu, làm gì cũng hạnh phúc. Hai đứa ở bên nhau là niềm hạnh phúc lớn lao của tôi, nhưng nếu gạt đi hoài bão của em mới thực hiện được điều đó, thì tôi sẽ đau đớn hơn em cả trăm lần, sẽ dằn vặt, sẽ hối hận nhiều lắm.

Joonwoo không nghe tiếng tôi trả lời, cậu lục đục lật chăn lên, ngó xem chiếc chân phải được quấn băng trắng cẩn thận.

"Seojun lúc đưa cậu vào viện cũng khóc dữ tợn, giày cậu ta mới mua hôm trước, mới nguyên nên lưỡi giày còn bén lắm, chắc thế nên cậu mới chấn thương nặng thế này."

"Thôi, bảo Seojun là mình không sao. Trong cái rủi cũng có cái may, ít ra chưa cứa vào cổ mình."

"Cậu bị điên à, thế là giết người rồi."

Tôi cười trừ.

"Ừ, nên mới bảo may, dù xui hơi nhiều, nhưng mình vẫn còn ở đây để sau này nhận cái may khác."

"Mình có nên thấy vui vì suy nghĩ lạc quan của cậu không?"

Tôi gật đầu, về cơ bản thì tôi chưa có nhiều nỗi khổ lắm, ít nhưng cái nào cái nấy cũng chất lượng. Thích trượt băng nghệ thuật thì què chân, thích em thì sắp tới không được yêu nữa, thích mơ đến Moscow thì sau này lại càng là mơ hơn. Có vẻ như say mê cái gì cũng chỉ một chút thôi, lúc mất đi sẽ không buồn, hoặc không buồn lâu, không đau từ ngày này qua tháng nọ.

Jeongguk ơi, sang Nga mùa này nắng vẫn thơm lên mái tóc, mong em đừng vứt đi chiếc khăn quàng hồi ấy tôi tặng em mùa đông lạnh, cũng đừng viết tờ note vàng ngay ngắn trên tủ lạnh cho ai khác, bằng không thì sẽ chẳng chừa ra cái may nào cho tôi trong cái rủi này đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com