TruyenHHH.com

Chuyen Tau Toi Raheem

Tôi là Hạ An, 20 tuổi, hiện đang sinh sống tại Lapin - thủ đô của đất nước Joli xinh đẹp. Cuộc sống của du học sinh không mấy tốt đẹp như tôi từng nghĩ, ngày qua ngày quanh quẩn từ chỗ học, nơi làm thêm, nhà cửa. Hôm nay vẫn như bao ngày khác, trên con đường từ chỗ làm thêm về nhà, tôi bỗng nghe tiếng gọi lạ.

- Cô gái, liệu quý cô có muốn chơi thử trò chơi này không? Quy luật rất đơn giản, chỉ cần...

Tôi cố phớt lờ những lời mời chào của mấy người mặc trang phục kì dị đó, chiếc áo khoác phía trước ngắn cũn, đuôi áo dài tới bắp chân, cổ áo vểnh cao, chiếc quần âu dài thượt. Họ đang đóng kịch sao? Thật hài hước khi mặc bộ đồ đó trên đường giữa thời đại này. Tôi lững thững đi tiếp cho đến khi:

- ...Phần thưởng là 300000 đô và chuyến du lịch tới Raheem.

Nếu tôi không nghe nhầm thì đó là 300000 đô, một số tiền thực sự lớn đến vậy sao? Tôi dám chắc đó chỉ là lời bịp bợm cho đến khi thấy vali tiền đầy ắp phía sau người con trai áo quần kì lạ đó. Tôi tới gần và chơi thử.

-Bingoo, quý cô thật xuất sắc, chúc mừng cô đã trúng phần quà này của trò chơi. Hãy tận hưởng chuyến đi vui vẻ nhé!

- Vậy còn số tiền thưởng? - tôi nghi hoặc hỏi lại

- Có cần phải vội vã vậy không? Tiền thưởng bao gồm chuyến đi đó, lên con tàu LP410, kiểm soát viên sẽ đưa cô đi cùng với số tiền đã trừ phí dịch chuyển.

Tôi về tới nhà với chẳng mảy may suy nghĩ số tiền lớn như vậy mà không có ai tới chơi thử hay con đường bỗng vắng vẻ hơn mọi khi. Tôi háo hức chuẩn bị đồ và sắp xếp công việc cho một chuyến nghỉ ngắn của mình.

- Dẫu sao cũng là miễn phí, coi như phần thưởng cho những nỗ lực của mình - tôi thầm nghĩ.
_______________________________
"Xin mời các hành khách tới cảng Dabi tới sảnh 1 để lên tàu"
Tôi đứng đợi mãi mà không nghe thấy tiếng gọi con tàu của mình. Đến khi cả sảnh chính chỉ còn thưa thớt vài người cho chuyến đi cuối cùng, tiếng gọi trầm bỗng vang lên trong loa phát thanh:

- Xin thứ lỗi vì đã để quý hành khách chờ lâu. Con tàu LP410 tới Raheem xin chào quý khách.

Bước lên cùng tôi là chàng trai trẻ, mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ, toàn thân anh ta toả ra một vẻ quý phái, cuốn hút lạ thường. Còn một người nữa là một cô gái tóc tết hai bím, ăn mặc bình thường nhất có thể, đôi gò má có lẽ do dặm phấn quá mạnh đỏ ửng như cà chua, đôi môi đỏ hơi chút lại bặm vào trông thật e thẹn.

- Thưa quý cô, hãy để tôi mang hành lí giúp - tiếng gọi khàn chậm rãi cất lên

Người đó ăn mặc y hệt mấy người tôi gặp trên đường. Bấy giờ tôi mới có cơ hội nhìn kĩ quang cảnh bên trong con tàu. Bao quanh là ánh đèn neon ấm cúng, hai bên là hàng ghế chờ bằng da , đi sâu xuống là các khoang khác nhau, dường như mỗi khoang đều có vị chủ nhân riêng của nó. Đi giữa lối đi chật hẹp, chỉ vừa đủ để hai người lách qua, tôi, chàng trai tóc xoăn hạt dẻ và cô gái gò má ửng hồng từng người bước vào khoang của mình. Có vẻ mỗi khoang đều được trang trí khác nhau, và căn phòng này rất hợp với gu của tôi. Họ thật tinh tế. Màn chắn là tấm kính lớn trông có vẻ trong suốt nhưng đứng từ ngoài lại chẳng thấy gì, căn phòng rất đỗi đơn giản với chiếc giường đơn và cái tủ để đồ bên cạnh. Có một chiếc bàn hướng ra cửa sổ nhìn về phía bên ngoài. Cảnh vật phía ngoài bỗng tối om, tôi thấy ảnh phản chiếu của anh nhân viên soát vé. Đôi mắt sâu hoắm, như muốn hút tôi vào trong, nụ cười anh ta lộ ra, dài tới tận mang tai. Tôi không tin vào mắt mình, cố nhìn kĩ trong gương lần nữa, không, tôi đã không nhìn nhầm, tôi sợ hãi cố không hét quay lại nhìn anh ta. Mọi thứ lại như cũ, anh kiểm soát lại bình thường, chào tôi và đi ra ngoài. Sợ hãi làm tôi quên mất hỏi anh ta về tiền thưởng. Nhưng tôi dám chắc rằng tôi sẽ không dám ra gặp anh ta nữa cho đến khi xuống tàu hỏi cũng chưa muộn. Tôi tới bàn cạnh cửa sổ ngồi, bật công tắc đèn ngủ bên cạnh giường lên, mở quyển sổ ra tôi thấy những dòng chữ ghi điều kì lạ. Nếu không gặp phải tình cảnh lúc nãy, tôi sẽ không tin và đọc những thứ ghi trong quyển sổ đó.
" Xin chào quý ông/ bà đang đọc. Chào mừng lên tàu LP410 tới Raheem. Khi viết những dòng này tôi cũng không biết Raheem là vùng đất nào nhưng chắc nó sẽ đẹp đẽ như vẻ ngoài con tàu tốc hành này vậy. Để đảm bảo chuyến đi an toàn nhất, hãy tuân theo nhưng điều lệ dưới đây:

1. Hãy luôn giữ kĩ vé của mình, đừng làm mất hay đưa cho ai cả. Nếu mất vé bạn sẽ không thể xuống tàu
2. Đường tới Raheem có vẻ dài vì đây là ngày thứ 100 tôi ở đây và không biết bao lâu mới tới nhưng hãy kiên nhẫn chờ và đừng đi giục nhân viên soát vé, anh ta tức giận sẽ không hay.
3. Cứ cách 3 khoang sẽ có một nhà vệ sinh, bạn có thể sử dụng nơi đó. Tuyệt đối không được cười trước gương, tôi dám chắc người đối diện cười lại có phải bạn hay không.
4. Nếu đói hãy đi dọc xuống cuối hành lang, có quầy thức ăn ở đó. Nếu người lấy thức ăn cho bạn là bà cô tóc xoăn ngắn, dáng người hơi béo, mặc chiếc váy màu xanh hãy nghĩ ra cách từ chối phù hợp đừng làm mất lòng bà ta và đừng nhận thức ăn từ bà ta.
5. Ở ghế chờ mỗi toa có cô gái ngồi khóc, ở cạnh cô ấy sẽ an toàn.
6. Thời gian từ 1:00 - 4:00 sáng ở yên trong khoang của bạn, nó chỉ là của riêng bạn thôi, đừng cho người lạ vào.
7. Cẩn thận với hành khách trên tàu, họ có thể là người như bạn hoặc là một cá thể nào khác, dây dưa vào sẽ không hay.
8. Những đứa trẻ chạy bên ngoài trông có vẻ ngây thơ nhưng đừng trả lời hay cười nói lại với bọn chúng.
9. Có bà lão mù hay đem tin tức tốt cho bạn, hãy đáp trả lịch sự với bà ấy bằng món đồ giá trị nào đó, không gì là miễn phí cả
10. Bên ngoài có người đàn ông mặc trang phục giống thám tử, toàn thân ướt sũng đi lại trong hành lang, đó là thợ săn linh hồn, đừng cản trở công việc của ông ta nếu không sẽ gặp chuyện không hay.
Cuối cùng, thật tốt nếu bạn tìm được người bạn đồng hành thích hợp. Tuân thủ những quy định đặt ra từ loa phát thanh bên ngoài và đừng tới căn phòng cửa màu đỏ, đó là tuyệt mật.

Chúc bạn chuyến đi vui vẻ!"

Nửa tin nửa không tin, đêm đó tôi thức trắng nhìn mọi thứ bên ngoài hành lang qua tấm cửa trong suốt. Đồng hồ đã điểm 1 giờ. Âm thanh kì quái vang lên, một bóng đen vụt qua mắt tôi, quang cảnh xung quanh yên tĩnh và đen tối hẳn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com