Chuyen Ngay Xua
Rõ ràng là cũ rích!!!! Viết cái gì vậy!!!! Các người k có não hả!!1 là làm lại từ đầu 2 là biến cho tôi.
Sầm! cửa phòng đóng lại. Còn chưa kịp thở phào 1 cái Linh Linh đã ngáo ngơ nhìn các đàn anh đàn chị của mình ở nơi này bị đẩy ra khỏi văn phòng 1 cách thô bạo. Duy nhất mấy trang bản thảo của cô đc giữ lại. Văn phong? Nội dung? không. Tất cả là thời điểm. Cô ngồi trước cửa phòng đợi biên tập hơn 1 tiếng đồng hồ để nhận lại bản thảo bị ném đi như 1 đống rác giống lần trước. Vậy mà biên tập gọi cô vào dặn dò sửa chi tiết cẩn thận rồi bảo ra ngoài. Cô nhìn lại thời gian thì 5 phút nữa là 11h, có thể ăn 1 bữa cơm ngon rồi. Cô quyết định đợi Ngang Ngang cùng đi ăn sau khi anh nộp bản thảo cho số báo ngày mai xong. Ngang Ngang của cô cùng Miên Miên bước vào phòng chưa đầy 1 phút sau bản thảo của họ nhàu nhĩ ném tung lên trước cửa kèm âm thanh đóng cửa thô bạo. Miên Miên bậc khóc nức nở bởi vì lần đầu tiên cô trực tiếp nghe những lời mắng chửi thậm tệ k căn cứ gì cả cho sản phẩm của mình làm ra. Dĩ nhiên cô k ngu dại gì mà lên tiếng cãi lại lúc này, đành lặng lẻ đi về bàn làm việc. Ngang vỗ vỗ vai Linh mặt thoáng cười gượng.
"ĐI ĂN THÔI"
"...NHƯNG MÀ.."
Chợt cô nhớ lại tuần qua lúc nào cô cũng ăn cơm vào giờ này bởi vì lần nào cũng vào lúc 11h cô nộp bản thảo cũng đều bị chửi đều bước ra khỏi gian phòng đó trong chưa đầy 1 phút. Hôm nay nộp sớm hơn vì trong lòng thấp thỏm vậy mà. Liệu có phải khung giờ này có gì đó k đúng r k??
Bây h cho dù cô có suy nghĩ thêm nữa cũng vậy. Lúc ăn trưa lặng lẽ khuyên Ngang Ngang né khung giờ 11h này ra.
Sau 1 tháng cả văn phòng đều có lệ k đem bất cứ giấy tờ gì đến vào lúc 11h nữa. Từ đó nhiều lời đồn quái lạ xuất hiện...
1 vài trong số đó có như là Biên tập giờ đó sẽ giao dịch quỷ đen bất hợp pháp, sẽ mời tình nhân vào phòng,.. thậm chí hoá thú trong 1h rồi k kiềm được mà nhai đầu bất kì ai bước vào.....
Người sếp quỷ dị đó bước đến đâu cũng có lời bàn tán. Sự tò mò cứ dâng cao mãi bởi vì mọi thứ cứ xảy ra như đoạn đầu của 1 bộ phim kinh dị vậy, cực kì kích thích. Rồi cx đến 1 hôm mà Linh Linh tham gia vào cái hội thám tử mới thành lập trong văn phòng, nơi tập trung những bà tám chuyên nghiệp nhất. Kể cx vui từ khi cái hội ấy ra đời tai nghe mắt thấy miệng bàn, ngũ quan cứ như k còn là của mình nữa. Trong đầu cô lí tưởng vực dậy bản năng thiên tài trở thành nhà trinh thám kiệt xuất như Sherlock Holmes cuồng cuộn như bão biển. Cuối cùng cũng đến ngày cái hội đam mê cuồng nhiệt này hạ quyết tâm. Bí mật của Biên tập sẽ nằm trong tay trong tai trong mắt những trinh thám gia vĩ đại này.
11h trưa
Linh Linh đóng vai kẻ ngốc mang bản thảo vào văn phòng sếp, việc của cô là dụ sếp ra cửa để đàn chị NaNa có thể lẻn vào nấp trong phòng. Cứ như kế hoạch cô vừa gõ cửa xong sếp lập tức nhìn cô với vẻ ngạc nhiên. Cô thản nhiên làm rơi nguyên cả tập giấy cao dày , rồi ra bộ dáng loay hoay nhặt. Toạch.. quần cô rách
Diễn xuất của Linh k tệ cô đứng dậy lập tức xấu hổ đỏ mặt tay che che phía sau
_Xin lỗi biên tập có thể giúp tôi không?
Cái mông đấy đành nhấc lên khiêng cưỡng.
Chính lúc này , chính cái đà lúi húi này. Đàn chị được lắm giỏi lắm thành công vào phòng - Linh Linh thầm nghĩ. Nana trốn vào bên hông chiếc tủ đựng tài liệu góc phải phòng lợi dụng chiếc rèm cửa sổ che dấu sự tồn tại bất hợp pháp của mình. Cô cố ép sát mình vào bức tường, càng sất càng thấy an toàn. Dù có tò mò hơn nữa thì vãn nên giữ chén cơm...5 phút sau Tổng biên quay lại phòng, nét mặt tắt đi niềm nở, lại có chút lo âu khác thường, đột nhiên liếc nhìn đồng hồ rồi thật nhang quay phắc lại tiến tới chỗ chị nhân viên vẫn đứng bồn chồn k yên. Bước chân càng nhanh, áp lực đè nén lên bức tường càng lớn...chị ấy đúng là dùng lực toàn thân mà ép lại, nghĩ rằng mình có thể ép thành 1 con gián nhỏ chăng? Phút chót này không thể bại lộ được, vì tò mò mà mất đi công việc sao? Cô cứ thế mà dính chặt lại vào tường mà sợ hãi. chân nhích những bước lí nhí tối ưu đến cả micromet đều đc đem ra tính. Mị ấn được cả tường mà đi sao, k có vật cản sau lưng, chân lỡ đà bước lụt 1 bước nữa, k thể nào??? Cô nhanh chóng chới với k trụ được nữa rơi đi đâu thế này phía sau 1 mảng đen tối,AAAAAAAAAA tiếng hét thất thanh vang lên.
Khi nhân viên từ trong các ngóc ngách văn phòng ùa tới thì Nana đã ngất trong vòng tay tổng biên rồi. Thật sự k ai biết chuyện gì đã xảy ra, bởi vì chị ấy cứ hồ đồ mà kể, chấn động tâm lí nên đã nghỉ việc. Biên tập bảo rằng thấy cô ấy ngất trong góc phòng...chuyện chỉ thế thôi.
Mọi người k ngừng đoán già đoán non, bởi vì đây là 1 việc rất thần bí. Có lẽ ai cũng sẽ cho rằng cô gái đáng thương đó là bị biên tập có ý đồ đen tối ép uổng chuyện gì đó tới phát điên nếu như Linh Linh không kể thêm vào sự việc lúc đó xảy ra do đàn chị chủ động lẻn vào. Đồn thì đồn, tò mò thì tò mò mà sợ thì sợ. K ai cho mình cái đặc quyền to gan ấy nữa, tự biết thân biết phận tránh ra. Thái độ đối với lãnh đạo ngày 1 xa lánh. Ngược lại vị lãnh đạo nọ rất hài lòng về việc này, như vứt được bớt 1 gánh nặng trong lòng đi, dù vẫn thần thần bí bí nhưng sắc mặt tươi tỉnh hơn nhiều, k phải hơn nhiều mà là hơn rất nhiều. Hôm nay thân y 1 bộ rất sáng sủa gọn gàng rõ ràng sức sống của con người hai mấy tuổi đầu. Trước khi đến phòng làm việc còn dặn dò nhân viên rằng tối nay mình sẽ tăng ca nên mọi người có thể gửi bài vào giờ ăn tối k thành vấn đề. Lại còn thêm 1 câu" Mọi người k có ý kiến thì nghĩa là đồng ý nhé,cố lên!"
Nhân viên:hơ hơ dạ . Trong đầu thầm nghĩ Có phải người sếp này của họ quên mất phong cách thường ngày của mình rồi không.
" Thật ra chỉ là cô ấy trở về ngày xưa" ai đó nói...
Sầm! cửa phòng đóng lại. Còn chưa kịp thở phào 1 cái Linh Linh đã ngáo ngơ nhìn các đàn anh đàn chị của mình ở nơi này bị đẩy ra khỏi văn phòng 1 cách thô bạo. Duy nhất mấy trang bản thảo của cô đc giữ lại. Văn phong? Nội dung? không. Tất cả là thời điểm. Cô ngồi trước cửa phòng đợi biên tập hơn 1 tiếng đồng hồ để nhận lại bản thảo bị ném đi như 1 đống rác giống lần trước. Vậy mà biên tập gọi cô vào dặn dò sửa chi tiết cẩn thận rồi bảo ra ngoài. Cô nhìn lại thời gian thì 5 phút nữa là 11h, có thể ăn 1 bữa cơm ngon rồi. Cô quyết định đợi Ngang Ngang cùng đi ăn sau khi anh nộp bản thảo cho số báo ngày mai xong. Ngang Ngang của cô cùng Miên Miên bước vào phòng chưa đầy 1 phút sau bản thảo của họ nhàu nhĩ ném tung lên trước cửa kèm âm thanh đóng cửa thô bạo. Miên Miên bậc khóc nức nở bởi vì lần đầu tiên cô trực tiếp nghe những lời mắng chửi thậm tệ k căn cứ gì cả cho sản phẩm của mình làm ra. Dĩ nhiên cô k ngu dại gì mà lên tiếng cãi lại lúc này, đành lặng lẻ đi về bàn làm việc. Ngang vỗ vỗ vai Linh mặt thoáng cười gượng.
"ĐI ĂN THÔI"
"...NHƯNG MÀ.."
Chợt cô nhớ lại tuần qua lúc nào cô cũng ăn cơm vào giờ này bởi vì lần nào cũng vào lúc 11h cô nộp bản thảo cũng đều bị chửi đều bước ra khỏi gian phòng đó trong chưa đầy 1 phút. Hôm nay nộp sớm hơn vì trong lòng thấp thỏm vậy mà. Liệu có phải khung giờ này có gì đó k đúng r k??
Bây h cho dù cô có suy nghĩ thêm nữa cũng vậy. Lúc ăn trưa lặng lẽ khuyên Ngang Ngang né khung giờ 11h này ra.
Sau 1 tháng cả văn phòng đều có lệ k đem bất cứ giấy tờ gì đến vào lúc 11h nữa. Từ đó nhiều lời đồn quái lạ xuất hiện...
1 vài trong số đó có như là Biên tập giờ đó sẽ giao dịch quỷ đen bất hợp pháp, sẽ mời tình nhân vào phòng,.. thậm chí hoá thú trong 1h rồi k kiềm được mà nhai đầu bất kì ai bước vào.....
Người sếp quỷ dị đó bước đến đâu cũng có lời bàn tán. Sự tò mò cứ dâng cao mãi bởi vì mọi thứ cứ xảy ra như đoạn đầu của 1 bộ phim kinh dị vậy, cực kì kích thích. Rồi cx đến 1 hôm mà Linh Linh tham gia vào cái hội thám tử mới thành lập trong văn phòng, nơi tập trung những bà tám chuyên nghiệp nhất. Kể cx vui từ khi cái hội ấy ra đời tai nghe mắt thấy miệng bàn, ngũ quan cứ như k còn là của mình nữa. Trong đầu cô lí tưởng vực dậy bản năng thiên tài trở thành nhà trinh thám kiệt xuất như Sherlock Holmes cuồng cuộn như bão biển. Cuối cùng cũng đến ngày cái hội đam mê cuồng nhiệt này hạ quyết tâm. Bí mật của Biên tập sẽ nằm trong tay trong tai trong mắt những trinh thám gia vĩ đại này.
11h trưa
Linh Linh đóng vai kẻ ngốc mang bản thảo vào văn phòng sếp, việc của cô là dụ sếp ra cửa để đàn chị NaNa có thể lẻn vào nấp trong phòng. Cứ như kế hoạch cô vừa gõ cửa xong sếp lập tức nhìn cô với vẻ ngạc nhiên. Cô thản nhiên làm rơi nguyên cả tập giấy cao dày , rồi ra bộ dáng loay hoay nhặt. Toạch.. quần cô rách
Diễn xuất của Linh k tệ cô đứng dậy lập tức xấu hổ đỏ mặt tay che che phía sau
_Xin lỗi biên tập có thể giúp tôi không?
Cái mông đấy đành nhấc lên khiêng cưỡng.
Chính lúc này , chính cái đà lúi húi này. Đàn chị được lắm giỏi lắm thành công vào phòng - Linh Linh thầm nghĩ. Nana trốn vào bên hông chiếc tủ đựng tài liệu góc phải phòng lợi dụng chiếc rèm cửa sổ che dấu sự tồn tại bất hợp pháp của mình. Cô cố ép sát mình vào bức tường, càng sất càng thấy an toàn. Dù có tò mò hơn nữa thì vãn nên giữ chén cơm...5 phút sau Tổng biên quay lại phòng, nét mặt tắt đi niềm nở, lại có chút lo âu khác thường, đột nhiên liếc nhìn đồng hồ rồi thật nhang quay phắc lại tiến tới chỗ chị nhân viên vẫn đứng bồn chồn k yên. Bước chân càng nhanh, áp lực đè nén lên bức tường càng lớn...chị ấy đúng là dùng lực toàn thân mà ép lại, nghĩ rằng mình có thể ép thành 1 con gián nhỏ chăng? Phút chót này không thể bại lộ được, vì tò mò mà mất đi công việc sao? Cô cứ thế mà dính chặt lại vào tường mà sợ hãi. chân nhích những bước lí nhí tối ưu đến cả micromet đều đc đem ra tính. Mị ấn được cả tường mà đi sao, k có vật cản sau lưng, chân lỡ đà bước lụt 1 bước nữa, k thể nào??? Cô nhanh chóng chới với k trụ được nữa rơi đi đâu thế này phía sau 1 mảng đen tối,AAAAAAAAAA tiếng hét thất thanh vang lên.
Khi nhân viên từ trong các ngóc ngách văn phòng ùa tới thì Nana đã ngất trong vòng tay tổng biên rồi. Thật sự k ai biết chuyện gì đã xảy ra, bởi vì chị ấy cứ hồ đồ mà kể, chấn động tâm lí nên đã nghỉ việc. Biên tập bảo rằng thấy cô ấy ngất trong góc phòng...chuyện chỉ thế thôi.
Mọi người k ngừng đoán già đoán non, bởi vì đây là 1 việc rất thần bí. Có lẽ ai cũng sẽ cho rằng cô gái đáng thương đó là bị biên tập có ý đồ đen tối ép uổng chuyện gì đó tới phát điên nếu như Linh Linh không kể thêm vào sự việc lúc đó xảy ra do đàn chị chủ động lẻn vào. Đồn thì đồn, tò mò thì tò mò mà sợ thì sợ. K ai cho mình cái đặc quyền to gan ấy nữa, tự biết thân biết phận tránh ra. Thái độ đối với lãnh đạo ngày 1 xa lánh. Ngược lại vị lãnh đạo nọ rất hài lòng về việc này, như vứt được bớt 1 gánh nặng trong lòng đi, dù vẫn thần thần bí bí nhưng sắc mặt tươi tỉnh hơn nhiều, k phải hơn nhiều mà là hơn rất nhiều. Hôm nay thân y 1 bộ rất sáng sủa gọn gàng rõ ràng sức sống của con người hai mấy tuổi đầu. Trước khi đến phòng làm việc còn dặn dò nhân viên rằng tối nay mình sẽ tăng ca nên mọi người có thể gửi bài vào giờ ăn tối k thành vấn đề. Lại còn thêm 1 câu" Mọi người k có ý kiến thì nghĩa là đồng ý nhé,cố lên!"
Nhân viên:hơ hơ dạ . Trong đầu thầm nghĩ Có phải người sếp này của họ quên mất phong cách thường ngày của mình rồi không.
" Thật ra chỉ là cô ấy trở về ngày xưa" ai đó nói...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com