Chuyen Hon Nhan Bi Mat Tinh Yeu Tham Kin Q3
Nhà họ Ban.Ji Ae lo lắng đi tới đi lui trong phòng. Cô đè thấp giọng hỏi Yeon Dam: "Làm sao bây giờ?"" Báo cảnh sát đi.""Báo, báo cảnh sát?" Ji Ae dừng lại bước chân: "Cảnh sát tới, chúng ta sẽ nói như thế nào? Lỡ như anh ta đem vật chứng tiêu hủy mất thì sao đây?""Cô xem, chúng ta hẳn là chạy cũng không chạy nổi. Tựa như cô đã nói, chỉ sợ không uống cũng không được, nếu không ra được, chỉ có thể báo cảnh sát.""Nhưng...... sẽ không quy là chúng ta báo án giả chứ?"Yeon Dam không chút do dự cầm điện thoại bàn trên tủ đầu giường lên: "Báo rồi hẵng nói."Chỉ có như vậy mới là đường tắt nhanh nhất để tìm người giúp đỡ.Rất nhanh, từ bên ngoài căn phòng truyền tới tiếng gõ cửa. Người giúp việc vặn tay nắm cửa, phát hiện cửa đã bị khóa trái. Yeon Dam vội vàng đứng dậy. Ji Ae lập tức kéo cô lại: "Cô làm gì thế?""Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta phải giả vờ như cái gì cũng không biết." Yeon Dam bước tới trước cửa, mở ra, thấy trong tay người giúp việc đang bưng cái mâm, phía trên có đặt hai ly nước trái cây. Yeon Dam xoay người lại bước vào trong: "Cục cưng cứ để tôi và Ji Ae trông nom, không cần mọi người giúp đâu.""Tới nãy giờ chắc cũng khát nước rồi, uống ly nước trái cây."Yeon Dam quay trở lại mép giường: "Cứ để đó đi, tôi còn chưa khát."Vẻ mặt người giúp việc trẻ rõ ràng có chút mất tự nhiên: "Đây là cam mới vắt, nên uống ngay.""Cô đi ra ngoài trước đi" Ji Ae tiếp lời: "Lát nữa chúng tôi sẽ ẵm Sonie xuống lầu chơi."Người giúp việc do dự bước ra ngoài. Đi ngang qua cửa phòng Ban Si Tiem, khuôn mặt người đàn ông không chút cảm xúc liếc nhìn cô ta: "Uống chưa?"Cô ta lắc đầu một cái: "Nói là lát nữa mới uống.""Vô dụng."Người giúp việc cúi thấp đầu mặt mày xám xịt rời đi.Ban Si Tiem đứng dậy, rảo bước đi tới căn phòng kia. Yeon Dam và Ji Ae nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu lên. Tầm mắt Ban Si Tiem quét qua tủ đầu giường. Hai ly nước trái cây vẫn còn y nguyên, một hớp cũng không động.Người đàn ông bước tới, cầm lên một ly trong đó, hướng về phía Yeon Dam nói: "Tại sao lại không uống?""Không khát."Ban Si Tiem bước tới trước mặt Yeon Dam, đem cái ly cầm trong tay chìa tới sát khoé miệng của cô: "Uống một hớp đi.""Tại sao lại bắt tôi uống?"Tầm mắt Ban Si Tiem quét về phía Ji Ae đang đứng ở bên cạnh: "Cô đi ra ngoài."Ji Ae giương cằm lên: "Tại sao lại bắt tôi đi ra ngoài?"Ban Si Tiem nhất thời nổi giận: "Đi ra ngoài!"Yeon Dam vặn chặt chân mày: "Ban Si Tiem, anh muốn làm gì?"Người đàn ông bất chợt giơ tay ra, hai ngón tay một phát vồ lấy cằm của cô. Yeon Dam vô cùng kinh hãi, chẳng lẽ anh ta còn muốn cưỡng ép đổ vào miệng? Ji Ae không chút nghĩ ngợi liền xông tới đẩy anh ra. Yeon Dam cũng đang định đứng dậy. Đúng vào lúc này, cô lại nghe thấy ở bên ngoài cửa sổ có tiếng còi xe cảnh sát từ xa đến gần.Yeon Dam cố gắng tự trấn định, kéo lại cổ tay của Ji Ae, ý bảo cô ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó hướng về phía Ban Si Tiem nói: "Cảnh sát tới bắt anh đó."Người đàn ông cười lạnh: "Cô đùa gì thế?""Anh giam cầm phụ nữ tử tế một cách bất hợp pháp, cảnh sát thật sự tới bắt anh đấy.""Ý của cô, là cô sao?" Ban Si Tiem nhẹ nhàng chìa ngón tay ra, định sờ cằm của cô, lại bị Yeon Dam một phát dùng sức hất ra: "Con bé vẫn còn đang ở đây!""Tốt lắm, chúng ta tránh khỏi con bé không phải được rồi sao?""Ban Si Tiem, có thể nói ra được lời như vậy, anh thật là vô sỉ đến tận cùng rồi."Người đàn ông dồn ép tiến bước lên, hai bàn tay bất chợt vồ lấy đầu vai Yeon Dam, định tiến lại gần đẩy ngã cô, lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân vội vội vàng vàng xông vào. Người giúp việc trẻ tuổi ban nãy gấp gáp nói: "Ban tiên sinh, không xong rồi, cảnh sát tới!"Ban Si Tiem quay đầu lại nhìn cô ta: "Cảnh sát?""Bảo là muốn gặp ngài."Ban Si Tiem liếc nhìn Yeon Dam và Ji Ae: "Hai người đến tột cùng đã làm gì vậy?""Không rõ lắm, chuyện này không liên quan gì tới chúng tôi.""Ngài mau đi xuống đi, hình như rất cấp bách đấy."Ban Si Tiem cũng không tin ở ngay trên địa bàn của mình, người khác còn có thể làm được gì. Anh xoay người bước ra ngoài, hướng về phía người giúp việc kia: "Trông chừng bọn họ, đừng để cho bọn họ bước ra khỏi căn phòng này nửa bước.""Dạ."Ban Si Tiem bước ra ngoài. Ánh mắt Yeon Dam lướt về phía hai ly thức uống ở trên tủ đầu giường: "Cô bỏ thuốc vào một trong hai ly, hay là cả hai ly đều có?"Sắc mặt người giúp việc trắng bệch, bắt đầu nói cà lăm: "Cô, cô nói nhảm gì đó?"Yeon Dam đứng dậy, tiện tay cầm ly nước cam lên đưa về phía người giúp việc: "Nếu không có vấn đề, cô uống đi.""Tôi không uống."Yeon Dam bước tới trước mặt cô ta: "Cô có biết Ban Si Tiem bảo cô bỏ thuốc gì không?"Người giúp việc cuống quít lắc đầu. Yeon Dam nhìn về phía Ji Ae: "Đừng có đứng ngẩn ra đấy, tới đây giúp một tay đi."Jeon bảo bảo đang ngồi chơi trên sàn nhà ở cách đó không xa, vừa khéo bị giường lớn chặn lại tầm mắt, không nhìn thấy chuyện gì xảy ra ở đối diện. Ji Ae giữ chặt cánh tay của người giúp việc không để cho cô ta động đậy: "Này, cô thật sự muốn làm như vậy à?""Yên tâm đi, thuốc trong này, đơn giản chỉ có hai loại. Một loại là thuốc ngủ, loại còn lại chính là...... Cô tự hiểu đi. Thuốc là do cô ta bỏ cho chúng ta, gậy ông đập lưng ông thôi mà." Yeon Dam nói xong, làm động tác như sắp chuẩn bị đổ nước cam trong ly vào miệng cô ta. Người giúp việc thấy vậy, chỉ sợ bị sặc, vội vàng nhẹ lên tiếng: "Đừng, đừng như vậy, để tôi tự uống."Ji Ae còn đang cảm thấy kỳ quái, Yeon Dam liền đưa ly nước cam cho người giúp việc. Cô ta quả nhiên lập tức uống hết.Yeon Dam bước tới trước mặt Jeon bảo bảo, ôm vào lòng. Ban đầu người giúp việc còn chưa có phản ứng gì, sau một lát, đã cảm thấy cả người có cái gì đó không được bình thường. Yeon Dam quay sang nháy mắt với Ji Ae: "Đi thôi."Hai người bước ra khỏi phòng. Ji Ae đem cửa đóng lại: "Như vậy có ổn không?""Yên tâm đi, không xảy ra chuyện gì đâu. Ban Si Tiem cũng kén chọn lắm, huống chi cô bé này vốn dĩ đã có ý với Ban Si Tiem rồi. Lần trước tôi tới đây, thấy ánh mắt kia của cô ta cũng không sai biệt lắm đâu.""Thật sao?""Lần sau cô phải nhớ quan sát kỹ càng hơn. Đi nhanh lên!"Hai người bước xuống lầu. Một người cảnh sát thấy các cô, không khỏi hỏi: "Hai cô này là ai?"Ban Si Tiem quét mắt, vừa định lên tiếng, liền bị Yeon Dam cướp lời, "Cô này là mẹ ruột của con gái Phó tiên sinh, tôi là bạn của cô ấy.""Hai cô có nghe thấy âm thanh gì không được bình thường hay không? Theo như người tố cáo, nơi này có người bị giam giữ bất hợp pháp."Yeon Dam trợn to đôi mắt: "Có thật không? Cảnh sát đồng chí, ngài nói vậy làm tôi bỗng nhiên bừng tỉnh ra, hình như thật sự có đó. Trong một căn phòng ở trên lầu có phát ra âm thanh rất kỳ lạ, đáng sợ vô cùng.""Cô nói nhảm nhí gì vậy?" Ban Si Tiem bực bội lên tiếng.Yeon Dam vội vàng kéo lại cổ tay của Ji Ae, ý bảo cô rời đi. Ban Si Tiem biết các cô có ý đồ muốn chạy trốn: "Chờ một chút.""Tôi là tới làm khách đó" Yeon Dam vặn mày nói: "Cảnh sát đồng chí cũng đang ở đây, chẳng lẽ anh còn muốn bắt ép tôi ở lại sao?""Tôi không giữ cô lại, chỉ là Ji Ae, Sonie cần cô. Bình thường cô không ở nhà thì cũng quên đi, ít nhất hôm nay cũng phải ở bên cạnh con bé nhiều hơn một chút. Nếu cô cứ như vậy mà rời đi, sau này cũng đừng tới gặp con gái nữa.""Cảnh sát đồng chí anh coi kìa, đây là đe dọa!" Yeon Dam chỉ Ban Si Tiem nói.Người đàn ông nâng cao chân mày: "Giọng nói của tôi giống đang đe dọa lắm sao? Tôi là đang nói chuyện với mẹ của con gái tôi."Ji Ae quay sang nháy mắt với Yeon Dam, ý bảo cô đi nhanh lên: "Không phải cô đang vội chuyện gì sao? Đi nhanh đi.""Cô ổn chứ?""Yên tâm đi." Bao nhiêu sóng to gió lớn cũng đều gặp hết rồi, còn sợ tình huống nhỏ nhặt này nữa sao?Cảnh sát vội vã chạy lên lầu. Ban Si Tiem cũng muốn nhìn thử xem một mình cô có thể làm ra được cái gì. Anh nắm lấy tay của Ji Ae ý bảo cô cùng đi lên lầu: "Đi, đi xem thử nào."Bước tới trước cửa căn phòng ban nãy, Ban Si Tiem liếc nhìn mọi người: "Mở to hai mắt ra mà xem cho rõ ràng một chút, Ban Si Tiem tôi muốn phụ nữ, còn cần phải cưỡng ép giam giữ sao?"Anh giơ tay đẩy cửa ra. Lúc một bóng đen bất ngờ nhào tới, anh một chút đề phòng cũng không có. Người giúp việc trẻ tuổi quấn quýt ôm lấy anh, ở trước người anh hết dây dưa rồi lại cọ xát. Ji Ae vội vàng xoay người lại. Cảnh tượng bây giờ thật sự không dễ lọt mắt.Gương mặt Ban Si Tiem cũng xanh mét. Chuyện báo án giả này cũng rất dễ giải quyết, nhưng việc này...... Anh cũng không cần người khác tự mình chủ động dâng tới cửa có được không?Nhà họ Jeon.Lúc Jungkook đẩy cửa bước vào, Han Sil đang ngồi trên giường, tóc xoã ra, còn chưa rửa mặt chải đầu gì cả. Chỉ là, lúc này cũng sắp chạng vạng tối, trước kia mặc dù Han Sil đã bị mù, cho tới bây giờ cũng sẽ không như vậy.Jungkook cẩn thận ngồi xuống mép giường: "Mẹ, đứng lên ăn cơm tối đi."Han Sil vuốt vuốt mái tóc dài đen nhánh của mình: "Jungkook, có phải con vẫn luôn hy vọng mẹ sẽ làm ca giải phẫu này hay không?""Vâng" Jungkook vươn tay đặt lên bả vai Han Sil: "Mẹ, con luôn cảm thấy hy vọng còn rất lớn, nhất định sẽ thành công.""Có thật không?""Đương nhiên là thật."Đôi mắt trống rỗng của Han Sil lần theo tiếng nói chuyện của Jungkook mà lướt qua: "Thật ra thì mẹ cũng biết rõ, mẹ sống không còn bao lâu nữa, con thì không muốn thấy mẹ bị hành hạ đến chết trong thống khổ.""Mẹ, con chưa từng kiên quyết muốn làm chuyện gì như thế này."Han Sil im lặng, một hồi lâu sau mới nói: "Được, vậy mẹ sẽ làm giải phẫu, cùng trời cao đánh cuộc một lần thử xem sao.""Yên tâm đi, con sẽ luôn luôn ở bên cạnh mẹ."Han Sil sờ sờ mái tóc của mình: "Còn phải cạo hết sao? Thật là tiếc.""Mẹ, yên tâm đi, tóc vẫn còn mọc ra tiếp mà.""Ừ, nếu như có thể sống tiếp, tóc coi là cái gì chứ? Nhiều lắm thì đội tóc giả là được rồi." Han Sil tự an ủi mình như vậy, muốn cho Jungkook cảm thấy dễ chịu hơn một chút.Sau khi xác định vẫn tiếp tục làm giải phẫu, bệnh viện bên kia cũng mau chóng thu xếp sớm sủa.Han Sil nhập viện sớm trước ba ngày. Trước khi giải phẫu, còn phải chuẩn bị cả một danh sách dài những thứ cần kiểm tra trước khi mổ.Jungkook ổn định xong hết thảy rồi trở về Itaewon. Đèn trong phòng ngủ vẫn sáng trưng, anh nhanh chóng đi lên lầu. Bước vào phòng anh lại thấy Yeon Dam đang ôm Wolie đi tới đi lui: "Tại sao còn chưa ngủ?""Bị sốt, mới vừa cho uống thuốc.""Anh xem thử một chút." Jungkook giơ tay nhận lấy con gái, kề trán với bé để đo thử nhiệt độ: "Đi khám chưa?""Đi rồi, thuốc cũng cho uống rồi, chỉ chờ hạ nhiệt thôi. Đúng rồi, mẹ ở bên kia như thế nào?"Jungkook ôm Wolie ngồi xuống mép giường: "Cũng bình thường, ba ngày sau làm giải phẫu rồi."Yeon Dam bước tới bên cạnh Jungkook, bàn tay đặt trên bả vai anh nhéo nhéo, muốn cho anh thả lỏng ra một chút: "Nhất định sẽ không có chuyện gì đâu."Jungkook vươn tay nắm lấy hông của cô. Có rất nhiều chuyện, không phải bọn họ muốn như thế nào là có thể được như thế ấy. Tính mạng treo một đường, toàn bộ tài sản cũng không thể đổi lấy một chút cảm giác an toàn cho anh. Yeon Dam đương nhiên là hiểu tâm tình của anh lúc này.Hố sâu này một khi có thể vượt qua được, cái gì cũng sẽ trở nên dễ dàng, nhưng nếu không vượt qua được thì phải làm sao đây? Cô bỗng nổi lên một cảm giác, luôn cảm thấy nếu không vượt qua được, cuộc sống sau này của cô...... Ít nhất là trong một đoạn thời gian rất rất dài, cũng sẽ trở nên khó sống vô cùng.Cô không thích cảm giác như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com