Chuỷ Tuyết | Sinh hoạt thường nhật của dựng phu
Chương 20 - A... phình lên rồi
Hế lô cạ nhà yêu. Sorry mọi người, lần này mình lặn hơi sâu hic hic. Giáng Sinh thì bận cày phim còn sang năm mới một phát sếp toàn cho ca làm 11 tiếng liên tục nên là cũng không rảnh rang lắm. Tranh thủ đầu xuân năm mới, tết âm nên ngoi lên cho cạ nhà cùng vui. Cảm ơn các bạn vẫn luôn đợi tui nha. Không hứa update nhanh nhưng hứa không drop ạ. Tôi hành nghề viết fic từ 2015 tới nay chưa bao giờ drop fic nên các bà cứ yên tâm. Tôi sẽ cố gắng, tranh thủ đợt tết âm này viết xong, chứ kéo dài thì cũng bị mất hứng viết ý. Một lần nữa, chân thành cảm ơn các bạn đọc đã, đang và vẫn gắn bó với chiếc fic nhỏ này.
-
Thời gian thấp thoáng thoi đưa, chớp mắt tiết xuân man mát đã trở thành từng vệt nắng rực rỡ hun nóng bầu trời trong xanh.Đã qua tới tháng thứ năm, không biết vì sao Tuyết Trùng Tử vẫn vậy, dáng người dưới bộ y phục mỏng của mùa hạ cũng không hề có thay đổi. Hai người bọn họ từ chuyến xuất sơn thì không hề có thêm bất kỳ tiếp xúc gần nào. Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, Chủy Cung quanh năm tất bật, công việc có làm mãi cũng không xuể. Vì vậy Cung Viễn Chủy chỉ có thể tranh thủ chút ít thời gian mỗi chiều chạy qua bắt mạch cho Tuyết Trùng Tử, còn lại đều tất bật ở y quán.
Nếu không phải hàng ngày kiểm tra vẫn không thấy gì đáng nguy, chưa kể Linh Chi báo lại rằng khẩu vị của Tuyết Trùng Tử có cải thiện, mỗi bữa đều có thể ăn nhiều thêm một chút, thì hẳn Cung Viễn Chủy sẽ thấp thỏm mãi không yên. Hôm nay cũng vậy, tranh thủ đầu giờ chiều chưa nắng gắt, Cung Viễn Chủy theo thông lệ đi qua chỗ của Tuyết Trùng Tử. Chưa đi tới phòng, bên ngoài sân đã nghe tiếng ríu rít cổ vũ. Nhìn theo hướng của âm thanh, lọt vào mắt Cung Viễn Chủy là thân ảnh lam y lấp lánh dưới nắng. Tuyết Trùng Tử tay cầm kiếm bạc, nhanh nhẹn mà dứt khoát vung từng đường. Vết chém đẹp mắt, thân kiếm bắt lấy nắng, ánh lên từng vệt sáng bạc thanh mảnh như lá liễu. Từng mũi kiếm nâng lên hạ xuống vô cùng quen thuộc thuần thục. Trên gương mặt thiếu niên chính là một biểu cảm nghiêm túc, tập trung cao độ. Cung Viễn Chủy yên lặng nhìn khung cảnh trước mắt, trong đầu hiện lên một suy nghĩ vu vơ. Nếu y tham gia Thử Thách Tam Vực, thành công vượt qua ải đầu tiên. Thì hẳn đây là dáng vẻ khi Tuyết cung chủ dạy y đao pháp Tuyết gia. Nhưng nếu Cung Viễn Chủy học được Phất Tuyết Tam Thức, thì làm gì có cảnh Tuyết Trùng Tử múa kiếm ở Chủy Cung như bây giờ cơ chứ.Suy nghĩ đó khiến Cung Viễn Chủy bật cười. Tiếng cười dường như đánh động tới hai người ở trong sân. Thấy vậy Tuyết Trùng Tử liền thu kiếm, hai người ăn ý đi về phía bàn trà nhỏ dưới gốc cổ thụ quen thuộc.Linh Chi nhanh chóng mang lên một đĩa nho xanh. Từng chùm được ngâm sâu dưới giếng nước, khi dùng mới vớt lên để giữ được sự mát lạnh. Những giọt nước lấp lánh đọng trên lớp vỏ xanh mướt. Cung Viễn Chủy rót hai chén nước, chờ Tuyết Trùng Tử thu kiếm vào vỏ, không tiếc lời khen ngợi. "Không hổ là thiên tài trăm năm có một, chỉ múa kiếm đơn giản trông cũng thật đẹp mắt."Tuyết Trùng Tử ngồi xuống, đặt kiếm dựa vào bàn. Cánh mũi phập phồng từng nhịp thở sau khi luyện tập, nhưng tâm trạng sảng khoái đáp. "Chỉ là muốn vận động một chút thôi.""Cẩn thận một chút, không được dùng nội lực lẫn khinh công." Dù gì hoạt động cũng tốt cho cơ thể lẫn thai nhi, Cung Viễn Chủy không có dị nghị, liền tiện lời nhắc một câu.Tuyết Trùng Tử không trả lời ngay, cũng không nhìn Cung Viễn Chủy mà mân mê một quả nho trong tay, mấy giây mới đáp lại. "Ta tự có chừng mực."Chờ nhịp thở của Tuyết Trùng Tử ổn định lại, Cung Viễn Chủy kiểm tra mặt tượng, thấy không có gì khác biệt thì cũng để y tiếp tục luyện kiếm, bản thân quay lại y quán. Biết là lo thừa nhưng trước khi đi y dặn dò Linh Chi thêm mấy câu, tránh để Tuyết Trùng Tử lỡ tay đả thương bản thân.-Thẳng đến đêm khuya, Cung Viễn Chủy mới từ y quán đi ra.Màn đêm thanh lãnh, bóng cây che phủ, dưới mái hiên cung điện tuyết bạch, ánh đèn dầu lay động.Cung Viễn Chủy theo thói quen rảo bước tới phòng của Tuyết Trùng Tử, kiểm tra một lần cuối trước khi kết thúc một ngày dài nhiều công việc. Từ xa bước tới, trong gian phòng có ánh sáng nến chập chờn, hẳn là Tuyết Trùng Tử chưa ngủ. Vì vậy Cung Viễn Chủy nhẹ đẩy cửa bước vào. Ở bàn đọc sách nhỏ cạnh cửa sổ là thân ảnh bạch y im lìm. Không thấy người kia phản ứng khi y đi vào, vì vậy Cung Viễn Chủy thả nhẹ bước chân, tiến gần tới bàn nhỏ. Tuyết Trùng Tử tay trái kê giữa những trang giấy, nghiêng đầu chống lên cánh tay phải, mái tóc xanh dương được buông xõa, giắt vào vành tai. Tới gần hơn, Cung Viễn Chủy thấy rõ khuôn mặt của người kia. Ánh nến hắt lên gò má thiếu niên một màu đỏ cam ấm áp, ấn đỏ giữa trán lấp ló như thể bị hòa tan trong ánh sáng mờ, hai mắt nhắm chặt, Tuyết Trùng Tử có vẻ như đã ngủ quên trong lúc đọc sách.Cung Viễn Chủy định ôm người trở về giường, nhưng cánh tay dừng lại giữa chừng. Tay nhẹ nhàng trượt xuống, vô thức vỗ vỗ lên vòng eo mềm dẻo, nhưng đột nhiên dừng lại, tay vừa đụng phải thứ gì? Mềm mềm, phình phình...Tuyết Trùng Tử đang mơ màng, cảm nhận được sự đụng chạm thì cũng tỉnh lại. Đập vào mắt y là đôi mắt mở to của Cung Viễn Chủy, đang nhìn chằm chằm bụng mình, làm y cũng bị dọa giật mình. "Cung Viễn Chủy?"Vừa định ngồi thẳng lại, hai tay lại bị Cung Viễn Chủy đè xuống."Đừng động đậy, ta xem xem." Cung Viễn Chủy nói ra câu khiến Tuyết Trùng Tử không hiểu gì hết, lại vươn bàn tay ra, vội vàng cởi bung áo trong của Tuyết Trùng Tử, nhìn chằm chằm vào cái bụng đang run rẩy nhè nhẹ vì đột nhiên bị phơi ra không khí lạnh. Lúc đỡ Tuyết Trùng Tử từ xe ngựa hôm xuất sơn, là lần cuối Cung Viễn Chủy chạm vào bụng y, nó vẫn còn bằng phẳng, nhưng không biết từ khi nào đã chầm chậm... Phình lên rồi...Như có công tắc được bật trong não. Tới tận bây giờ Cung Viễn Chủy mới thực sự cảm nhận được. A, bản thân thực sự đã là phụ thân rồi. Bàn tay không tự chủ, cực kì cẩn thận chạm thêm mấy lần. Trong miệng thì lầm bầm cảm thán. "Thực sự to lên rồi này..."Tuyết Trùng Tử bán khỏa thân nhìn người bên cạnh xuất thần, thần trí không biết đã chạy đến phương trời nào rồi. Liền lấy vai huých nhẹ vào ngực y, giọng mang theo ý cười hỏi. "Nhìn xong chưa?"Cung Viễn Chủy lúc này mới bừng tỉnh. Y mở miệng, mang theo một chút xấu hổ. "Có thể sờ thêm một chút không?" Tuyết Trùng Tử thấy y thận trọng như vậy, cũng không nhẫn tâm cự tuyêt, dù sao cũng đang sờ rồi, sờ thêm một chút cũng không có vấn đề gì. Vì vậy liền gật đầu, chính mình thuận thế chỉnh lại tư thế trên phản nhỏ, hai tay chống ở hai bên người, hơi ngửa ra sau, đem bụng phơi bày ra, ý bảo Cung Viễn Chủy tùy tiện sờ.Đương nhiên y vẫn là có chút ngượng ngùng, lúc làm ra một bộ dáng mặc người thu thập liền nghiêng đầu, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, làm bộ nhìn trăng sao. Lồng ngực khẽ rung rung.Ánh mắt Cung Viễn Chủy sáng ngời, hơi nghiêng người đặt tay lên bụng bầu. Rất nhanh, bụng của Tuyết Trùng Tử liền được bao phủ bởi một bàn tay. Khi bụng một lần nữa bị chạm, Tuyết Trùng Tử vốn muốn quay đầu lại nhìn, nhưng bầu không khí lúc này quỷ dị, liền bảo trì tư thế quay đầu nhìn ngoài cửa sổ như trước. Trái tim đập rộn trong lồng ngực.Cung Viễn Chủy cẩn thận từng li từng tí lấy bàn tay bao phủ bụng của Tuyết Trùng Tử, cảm nhận được bên trong kia có một sinh linh nhỏ đang tồn tại. Như thể đáp lại sự chú ý, đột nhiên có chấn động truyền tới qua lớp da mỏng, mới vừa rồi, tựa hồ cảm ứng được cái gì.Cung Viễn Chủy giật mình bỏ tay ra. Tuyết Trùng Tử cũng quay ngoắt lại, trong mắt là sự ngạc nhiên kinh hãi, bắt lấy ánh mắt của Cung Viễn Chủy ở đối diện.Cung Viễn Chủy không thể tin được. Tay thuận theo động tĩnh nhỏ nhặt kia trượt xuống, một lần bao phủ đến trên bụng Tuyết Trùng Tử, dưới tình huống như vậy, Cung Viễn Chủy lại cảm thấy sự chuyển động, lại thử xem.Đại khái tâm tình của Tuyết Trùng Tử cũng ảnh hưởng đứa nhỏ trong bụng, thật là đúng dịp hay không đúng dịp, đứa nhỏ di chuyển phải gọi là hăng hái.Mà Cung Viễn Chủy thì dường như phát hiện ra thú vui mới gì, tay còn theo hài tử kia nhúc nhích ở trên bụng Tuyết Trùng Tử sờ loạn vài cái nữa. Ít nhất là sau năm sáu cái, bởi vì nhóc kia ở trong bụng y di chuyển ít nhất năm sáu lần. Hài tử trong bụng cũng rất nhanh liền chơi chán, lại trở về vẻ an tĩnh như mọi khi. Mặc kệ hai người phụ thân đang khích động."A, ngừng động rồi." Cung Viễn Chủy tiếc rẻ bĩu môi, nhưng vẫn khéo lấy vạt áo, mặc lại chỉnh tề cho Tuyết Trùng Tử. "Ừ... Phần lớn thời gian là không động, nó cũng phải nghỉ ngơi, cũng không thể mỗi thời mỗi khắc đều động đi?" Tuyết Trùng Tử giải thích.Cung Viễn Chủy không không đáp, trên mặt vẫn giữ nét ngạc nhiên vui vẻ. Tuyết Trùng Tử thấy y không nói thêm gì, liền đẩy người kia tránh ra để bản thân xuống khỏi phản. Để lại một câu "Ta đi ngủ đây" rồi bỏ đi.Không hiểu thứ gì xui khiến, Cung Viễn Chủy cũng nối gót đi theo Tuyết Trùng Tử. Thấy người kia quay ra nhìn mình thắc mắc, thì cười trừ. "Mọi hôm thai nhi không động. Tự nhiên hôm nay lại động, ta phải ở lại trông chừng."Tuyết Trùng Tử nghe vậy thì không có ý kiến, dù gì cũng đã ngủ chung vài lần. Nhẹ nhàng nằm lên giường, còn cố ý nằm sát vào tường, chừa chỗ cho người kia. Cung Viễn Chủy cởi bỏ ngoại bào, lấy ở trong tủ một bộ chăn gối. Y cẩn thận đặt gối ở giữa hai người, tránh để bản thân lúc ngủ sơ ý đụng vào bụng Tuyết Trùng Tử. Sau đó quay lại bàn trà thổi tắt nến, rồi cũng trèo lên giường."Ngủ ngon." Cung Viễn Chủy thì thầm, nhận được tiếng hừm đáp lại của Tuyết Trùng Tử thì cũng nằm xuống.-Tuyết Trùng Tử giật mình tỉnh dậy. Cơn đau quen thuộc âm ỷ như lửa cháy lan khắp cơ thể. Cơ thể y tuy có thể hoài thai, nhưng vẫn là cơ thể nam nhân, không phải sinh ra để mang thai. Vì vậy, thai nhi càng lớn thì nội lực bị bòn rút càng nhanh. Chính vì vậy Tuyết Trùng Tử mới lựa chọn luyện kiếm điều hòa khí huyết, để cơ thể quen dần với việc chứa một sinh mệnh đang dần lớn nhanh. Và vì việc này không biểu hiện trực tiếp, nên Cung Viễn Chủy mới không tra thấy sự bất thường gì nếu chỉ bắt mạch bình thường, mà không dùng nội lực thăm dò.Còn một canh giờ nữa mới đến bình minh, Tuyết Trùng Tử nằm một hồi muốn đứng dậy. Y nằm bên trong, đường ra hoàn toàn bị Cung Viễn Chủy nằm bên ngoài chặn lại. Nếu y muốn xuống giường chỉ có thể bước qua Cung Viễn Chủy.Biết Cung Viễn Chủy ngủ không sâu, mấy nay còn bận rộn, vì vậy không muốn đánh thức y, Tuyết Trùng Tử nhẹ tay nhẹ chân, chầm chậm đi xuống giường. Nhưng không ngờ y chỉ mới đi được một nửa Cung Viễn Chủy đã chợt xoay người, y thuận theo đó ngã ngồi trên hông Cung Viễn Chủy, hai tay miễn cưỡng đặt trên ngực người ở dưới để giữ thăng bằng, cơ thể cũng nhói lên, khiến Tuyết Trùng Tử khẽ rên đau.Và tất nhiên là Cung Viễn Chủy bị đánh thức. Thấy Tuyết Trùng Tử mặt mày nhăn nhó phóng đại phía trên.Tuyết Trùng Tử nhìn đôi mắt dần thanh tỉnh của người kia, lại nhận thấy tư thế bây giờ của y có vẻ không ổn lắm, lần đầu tiên trong đời y nếm được tư vị tay chân luống cuống. Tóc của Tuyết Trùng Tử rất dài, khi ngồi trên eo người kia, mái tóc xanh xám tản ra trên vai y, hai sợi rủ xuống trước ngực. Cung Viễn Chủy nhìn một hồi lại, rồi không nhanh, không chậm, vươn tay tóm lấy một bên tay đang chống trên ngực mình mà kiểm tra. Từ mạch tượng, Cung Viễn Chủy xác định được nhịp đậm nhanh và mạnh của người phía trên, liền nhíu mày, dùng giọng hơi khàn dò hỏi."Mạch đập nhanh như vậy. Nếu quá khó chịu thì có thể dùng trấn tâm hoàn, làm dịu nhịp tim của ngươi.""Không cần. Chỉ là cơ thể hơi nhức mỏi một chút." Tuyết Trùng Tử lập tức phủ nhận, nhanh chóng bò xuống khỏi người Cung Viễn Chủy. Nhưng chưa kịp xuống khỏi giường, Cung Viễn Chủy một lần nữa bắt lấy tay y mà nói. "Để phòng ngừa chuyện bất ngờ, hay để ta đâm cho ngươi hai châm?"Biết càng tránh càng đáng nghi, Tuyết Trùng Tử ngoan ngoãn ngồi lại để Cung Viễn Chủy châm cứu. Xong xuôi, ngước mắt nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã trắng xóa. Cung Viễn Chủy liền quyết định thức dậy luôn. "Hôm nay đừng luyện kiếm nữa. Hoạt động nhẹ nhàng thôi." Trước khi rời đi, Cung Viễn Chủy không yên tâm dặn dò. Sáng sớm đã dọa người kia một trận, Tuyết Trùng Tử nén tiếng thở dài mà gật đầu, ánh mắt đăm chiêu nhìn theo bóng lưng thẳng tắp rời khỏi phòng.
-
Thời gian thấp thoáng thoi đưa, chớp mắt tiết xuân man mát đã trở thành từng vệt nắng rực rỡ hun nóng bầu trời trong xanh.Đã qua tới tháng thứ năm, không biết vì sao Tuyết Trùng Tử vẫn vậy, dáng người dưới bộ y phục mỏng của mùa hạ cũng không hề có thay đổi. Hai người bọn họ từ chuyến xuất sơn thì không hề có thêm bất kỳ tiếp xúc gần nào. Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, Chủy Cung quanh năm tất bật, công việc có làm mãi cũng không xuể. Vì vậy Cung Viễn Chủy chỉ có thể tranh thủ chút ít thời gian mỗi chiều chạy qua bắt mạch cho Tuyết Trùng Tử, còn lại đều tất bật ở y quán.
Nếu không phải hàng ngày kiểm tra vẫn không thấy gì đáng nguy, chưa kể Linh Chi báo lại rằng khẩu vị của Tuyết Trùng Tử có cải thiện, mỗi bữa đều có thể ăn nhiều thêm một chút, thì hẳn Cung Viễn Chủy sẽ thấp thỏm mãi không yên. Hôm nay cũng vậy, tranh thủ đầu giờ chiều chưa nắng gắt, Cung Viễn Chủy theo thông lệ đi qua chỗ của Tuyết Trùng Tử. Chưa đi tới phòng, bên ngoài sân đã nghe tiếng ríu rít cổ vũ. Nhìn theo hướng của âm thanh, lọt vào mắt Cung Viễn Chủy là thân ảnh lam y lấp lánh dưới nắng. Tuyết Trùng Tử tay cầm kiếm bạc, nhanh nhẹn mà dứt khoát vung từng đường. Vết chém đẹp mắt, thân kiếm bắt lấy nắng, ánh lên từng vệt sáng bạc thanh mảnh như lá liễu. Từng mũi kiếm nâng lên hạ xuống vô cùng quen thuộc thuần thục. Trên gương mặt thiếu niên chính là một biểu cảm nghiêm túc, tập trung cao độ. Cung Viễn Chủy yên lặng nhìn khung cảnh trước mắt, trong đầu hiện lên một suy nghĩ vu vơ. Nếu y tham gia Thử Thách Tam Vực, thành công vượt qua ải đầu tiên. Thì hẳn đây là dáng vẻ khi Tuyết cung chủ dạy y đao pháp Tuyết gia. Nhưng nếu Cung Viễn Chủy học được Phất Tuyết Tam Thức, thì làm gì có cảnh Tuyết Trùng Tử múa kiếm ở Chủy Cung như bây giờ cơ chứ.Suy nghĩ đó khiến Cung Viễn Chủy bật cười. Tiếng cười dường như đánh động tới hai người ở trong sân. Thấy vậy Tuyết Trùng Tử liền thu kiếm, hai người ăn ý đi về phía bàn trà nhỏ dưới gốc cổ thụ quen thuộc.Linh Chi nhanh chóng mang lên một đĩa nho xanh. Từng chùm được ngâm sâu dưới giếng nước, khi dùng mới vớt lên để giữ được sự mát lạnh. Những giọt nước lấp lánh đọng trên lớp vỏ xanh mướt. Cung Viễn Chủy rót hai chén nước, chờ Tuyết Trùng Tử thu kiếm vào vỏ, không tiếc lời khen ngợi. "Không hổ là thiên tài trăm năm có một, chỉ múa kiếm đơn giản trông cũng thật đẹp mắt."Tuyết Trùng Tử ngồi xuống, đặt kiếm dựa vào bàn. Cánh mũi phập phồng từng nhịp thở sau khi luyện tập, nhưng tâm trạng sảng khoái đáp. "Chỉ là muốn vận động một chút thôi.""Cẩn thận một chút, không được dùng nội lực lẫn khinh công." Dù gì hoạt động cũng tốt cho cơ thể lẫn thai nhi, Cung Viễn Chủy không có dị nghị, liền tiện lời nhắc một câu.Tuyết Trùng Tử không trả lời ngay, cũng không nhìn Cung Viễn Chủy mà mân mê một quả nho trong tay, mấy giây mới đáp lại. "Ta tự có chừng mực."Chờ nhịp thở của Tuyết Trùng Tử ổn định lại, Cung Viễn Chủy kiểm tra mặt tượng, thấy không có gì khác biệt thì cũng để y tiếp tục luyện kiếm, bản thân quay lại y quán. Biết là lo thừa nhưng trước khi đi y dặn dò Linh Chi thêm mấy câu, tránh để Tuyết Trùng Tử lỡ tay đả thương bản thân.-Thẳng đến đêm khuya, Cung Viễn Chủy mới từ y quán đi ra.Màn đêm thanh lãnh, bóng cây che phủ, dưới mái hiên cung điện tuyết bạch, ánh đèn dầu lay động.Cung Viễn Chủy theo thói quen rảo bước tới phòng của Tuyết Trùng Tử, kiểm tra một lần cuối trước khi kết thúc một ngày dài nhiều công việc. Từ xa bước tới, trong gian phòng có ánh sáng nến chập chờn, hẳn là Tuyết Trùng Tử chưa ngủ. Vì vậy Cung Viễn Chủy nhẹ đẩy cửa bước vào. Ở bàn đọc sách nhỏ cạnh cửa sổ là thân ảnh bạch y im lìm. Không thấy người kia phản ứng khi y đi vào, vì vậy Cung Viễn Chủy thả nhẹ bước chân, tiến gần tới bàn nhỏ. Tuyết Trùng Tử tay trái kê giữa những trang giấy, nghiêng đầu chống lên cánh tay phải, mái tóc xanh dương được buông xõa, giắt vào vành tai. Tới gần hơn, Cung Viễn Chủy thấy rõ khuôn mặt của người kia. Ánh nến hắt lên gò má thiếu niên một màu đỏ cam ấm áp, ấn đỏ giữa trán lấp ló như thể bị hòa tan trong ánh sáng mờ, hai mắt nhắm chặt, Tuyết Trùng Tử có vẻ như đã ngủ quên trong lúc đọc sách.Cung Viễn Chủy định ôm người trở về giường, nhưng cánh tay dừng lại giữa chừng. Tay nhẹ nhàng trượt xuống, vô thức vỗ vỗ lên vòng eo mềm dẻo, nhưng đột nhiên dừng lại, tay vừa đụng phải thứ gì? Mềm mềm, phình phình...Tuyết Trùng Tử đang mơ màng, cảm nhận được sự đụng chạm thì cũng tỉnh lại. Đập vào mắt y là đôi mắt mở to của Cung Viễn Chủy, đang nhìn chằm chằm bụng mình, làm y cũng bị dọa giật mình. "Cung Viễn Chủy?"Vừa định ngồi thẳng lại, hai tay lại bị Cung Viễn Chủy đè xuống."Đừng động đậy, ta xem xem." Cung Viễn Chủy nói ra câu khiến Tuyết Trùng Tử không hiểu gì hết, lại vươn bàn tay ra, vội vàng cởi bung áo trong của Tuyết Trùng Tử, nhìn chằm chằm vào cái bụng đang run rẩy nhè nhẹ vì đột nhiên bị phơi ra không khí lạnh. Lúc đỡ Tuyết Trùng Tử từ xe ngựa hôm xuất sơn, là lần cuối Cung Viễn Chủy chạm vào bụng y, nó vẫn còn bằng phẳng, nhưng không biết từ khi nào đã chầm chậm... Phình lên rồi...Như có công tắc được bật trong não. Tới tận bây giờ Cung Viễn Chủy mới thực sự cảm nhận được. A, bản thân thực sự đã là phụ thân rồi. Bàn tay không tự chủ, cực kì cẩn thận chạm thêm mấy lần. Trong miệng thì lầm bầm cảm thán. "Thực sự to lên rồi này..."Tuyết Trùng Tử bán khỏa thân nhìn người bên cạnh xuất thần, thần trí không biết đã chạy đến phương trời nào rồi. Liền lấy vai huých nhẹ vào ngực y, giọng mang theo ý cười hỏi. "Nhìn xong chưa?"Cung Viễn Chủy lúc này mới bừng tỉnh. Y mở miệng, mang theo một chút xấu hổ. "Có thể sờ thêm một chút không?" Tuyết Trùng Tử thấy y thận trọng như vậy, cũng không nhẫn tâm cự tuyêt, dù sao cũng đang sờ rồi, sờ thêm một chút cũng không có vấn đề gì. Vì vậy liền gật đầu, chính mình thuận thế chỉnh lại tư thế trên phản nhỏ, hai tay chống ở hai bên người, hơi ngửa ra sau, đem bụng phơi bày ra, ý bảo Cung Viễn Chủy tùy tiện sờ.Đương nhiên y vẫn là có chút ngượng ngùng, lúc làm ra một bộ dáng mặc người thu thập liền nghiêng đầu, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, làm bộ nhìn trăng sao. Lồng ngực khẽ rung rung.Ánh mắt Cung Viễn Chủy sáng ngời, hơi nghiêng người đặt tay lên bụng bầu. Rất nhanh, bụng của Tuyết Trùng Tử liền được bao phủ bởi một bàn tay. Khi bụng một lần nữa bị chạm, Tuyết Trùng Tử vốn muốn quay đầu lại nhìn, nhưng bầu không khí lúc này quỷ dị, liền bảo trì tư thế quay đầu nhìn ngoài cửa sổ như trước. Trái tim đập rộn trong lồng ngực.Cung Viễn Chủy cẩn thận từng li từng tí lấy bàn tay bao phủ bụng của Tuyết Trùng Tử, cảm nhận được bên trong kia có một sinh linh nhỏ đang tồn tại. Như thể đáp lại sự chú ý, đột nhiên có chấn động truyền tới qua lớp da mỏng, mới vừa rồi, tựa hồ cảm ứng được cái gì.Cung Viễn Chủy giật mình bỏ tay ra. Tuyết Trùng Tử cũng quay ngoắt lại, trong mắt là sự ngạc nhiên kinh hãi, bắt lấy ánh mắt của Cung Viễn Chủy ở đối diện.Cung Viễn Chủy không thể tin được. Tay thuận theo động tĩnh nhỏ nhặt kia trượt xuống, một lần bao phủ đến trên bụng Tuyết Trùng Tử, dưới tình huống như vậy, Cung Viễn Chủy lại cảm thấy sự chuyển động, lại thử xem.Đại khái tâm tình của Tuyết Trùng Tử cũng ảnh hưởng đứa nhỏ trong bụng, thật là đúng dịp hay không đúng dịp, đứa nhỏ di chuyển phải gọi là hăng hái.Mà Cung Viễn Chủy thì dường như phát hiện ra thú vui mới gì, tay còn theo hài tử kia nhúc nhích ở trên bụng Tuyết Trùng Tử sờ loạn vài cái nữa. Ít nhất là sau năm sáu cái, bởi vì nhóc kia ở trong bụng y di chuyển ít nhất năm sáu lần. Hài tử trong bụng cũng rất nhanh liền chơi chán, lại trở về vẻ an tĩnh như mọi khi. Mặc kệ hai người phụ thân đang khích động."A, ngừng động rồi." Cung Viễn Chủy tiếc rẻ bĩu môi, nhưng vẫn khéo lấy vạt áo, mặc lại chỉnh tề cho Tuyết Trùng Tử. "Ừ... Phần lớn thời gian là không động, nó cũng phải nghỉ ngơi, cũng không thể mỗi thời mỗi khắc đều động đi?" Tuyết Trùng Tử giải thích.Cung Viễn Chủy không không đáp, trên mặt vẫn giữ nét ngạc nhiên vui vẻ. Tuyết Trùng Tử thấy y không nói thêm gì, liền đẩy người kia tránh ra để bản thân xuống khỏi phản. Để lại một câu "Ta đi ngủ đây" rồi bỏ đi.Không hiểu thứ gì xui khiến, Cung Viễn Chủy cũng nối gót đi theo Tuyết Trùng Tử. Thấy người kia quay ra nhìn mình thắc mắc, thì cười trừ. "Mọi hôm thai nhi không động. Tự nhiên hôm nay lại động, ta phải ở lại trông chừng."Tuyết Trùng Tử nghe vậy thì không có ý kiến, dù gì cũng đã ngủ chung vài lần. Nhẹ nhàng nằm lên giường, còn cố ý nằm sát vào tường, chừa chỗ cho người kia. Cung Viễn Chủy cởi bỏ ngoại bào, lấy ở trong tủ một bộ chăn gối. Y cẩn thận đặt gối ở giữa hai người, tránh để bản thân lúc ngủ sơ ý đụng vào bụng Tuyết Trùng Tử. Sau đó quay lại bàn trà thổi tắt nến, rồi cũng trèo lên giường."Ngủ ngon." Cung Viễn Chủy thì thầm, nhận được tiếng hừm đáp lại của Tuyết Trùng Tử thì cũng nằm xuống.-Tuyết Trùng Tử giật mình tỉnh dậy. Cơn đau quen thuộc âm ỷ như lửa cháy lan khắp cơ thể. Cơ thể y tuy có thể hoài thai, nhưng vẫn là cơ thể nam nhân, không phải sinh ra để mang thai. Vì vậy, thai nhi càng lớn thì nội lực bị bòn rút càng nhanh. Chính vì vậy Tuyết Trùng Tử mới lựa chọn luyện kiếm điều hòa khí huyết, để cơ thể quen dần với việc chứa một sinh mệnh đang dần lớn nhanh. Và vì việc này không biểu hiện trực tiếp, nên Cung Viễn Chủy mới không tra thấy sự bất thường gì nếu chỉ bắt mạch bình thường, mà không dùng nội lực thăm dò.Còn một canh giờ nữa mới đến bình minh, Tuyết Trùng Tử nằm một hồi muốn đứng dậy. Y nằm bên trong, đường ra hoàn toàn bị Cung Viễn Chủy nằm bên ngoài chặn lại. Nếu y muốn xuống giường chỉ có thể bước qua Cung Viễn Chủy.Biết Cung Viễn Chủy ngủ không sâu, mấy nay còn bận rộn, vì vậy không muốn đánh thức y, Tuyết Trùng Tử nhẹ tay nhẹ chân, chầm chậm đi xuống giường. Nhưng không ngờ y chỉ mới đi được một nửa Cung Viễn Chủy đã chợt xoay người, y thuận theo đó ngã ngồi trên hông Cung Viễn Chủy, hai tay miễn cưỡng đặt trên ngực người ở dưới để giữ thăng bằng, cơ thể cũng nhói lên, khiến Tuyết Trùng Tử khẽ rên đau.Và tất nhiên là Cung Viễn Chủy bị đánh thức. Thấy Tuyết Trùng Tử mặt mày nhăn nhó phóng đại phía trên.Tuyết Trùng Tử nhìn đôi mắt dần thanh tỉnh của người kia, lại nhận thấy tư thế bây giờ của y có vẻ không ổn lắm, lần đầu tiên trong đời y nếm được tư vị tay chân luống cuống. Tóc của Tuyết Trùng Tử rất dài, khi ngồi trên eo người kia, mái tóc xanh xám tản ra trên vai y, hai sợi rủ xuống trước ngực. Cung Viễn Chủy nhìn một hồi lại, rồi không nhanh, không chậm, vươn tay tóm lấy một bên tay đang chống trên ngực mình mà kiểm tra. Từ mạch tượng, Cung Viễn Chủy xác định được nhịp đậm nhanh và mạnh của người phía trên, liền nhíu mày, dùng giọng hơi khàn dò hỏi."Mạch đập nhanh như vậy. Nếu quá khó chịu thì có thể dùng trấn tâm hoàn, làm dịu nhịp tim của ngươi.""Không cần. Chỉ là cơ thể hơi nhức mỏi một chút." Tuyết Trùng Tử lập tức phủ nhận, nhanh chóng bò xuống khỏi người Cung Viễn Chủy. Nhưng chưa kịp xuống khỏi giường, Cung Viễn Chủy một lần nữa bắt lấy tay y mà nói. "Để phòng ngừa chuyện bất ngờ, hay để ta đâm cho ngươi hai châm?"Biết càng tránh càng đáng nghi, Tuyết Trùng Tử ngoan ngoãn ngồi lại để Cung Viễn Chủy châm cứu. Xong xuôi, ngước mắt nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã trắng xóa. Cung Viễn Chủy liền quyết định thức dậy luôn. "Hôm nay đừng luyện kiếm nữa. Hoạt động nhẹ nhàng thôi." Trước khi rời đi, Cung Viễn Chủy không yên tâm dặn dò. Sáng sớm đã dọa người kia một trận, Tuyết Trùng Tử nén tiếng thở dài mà gật đầu, ánh mắt đăm chiêu nhìn theo bóng lưng thẳng tắp rời khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com