TruyenHHH.com

Chuy Than Doan Sung Mot So Doan Ve Cap Song Sinh Chuy Than

Buổi chiều, đợi tới lúc tiểu yêu cuối cùng được người nhà đón về, nhiệm vụ một ngày của mọi người cũng coi như kết thúc

Mấy người nhanh chóng tới cổng trường, lại nhìn thấy Triệu Viễn Châu sớm ôm tiểu hài tử chờ tại đấy

Văn Tiêu sửa lại tóc bị kéo loạn vừa rồi lúc dỗ tiểu yêu, nhìn bộ dạng nhàn nhã của y, không nhịn được châm chọc, "Ngươi thật nhàn nhã, đại yêu hơn ba vạn tuổi tới trường của tiểu hài tử để học, trừ ngươi ra, không ai làm được."

"Hắn không biết mất mặt." Thừa Hoàng không mặn không nhạt hùa theo

"Ôi ! Ta hôm nay cũng không phải không làm gì." Triệu Viễn Châu vội vàng ngăn lại ngòi pháo của mấy người, không phục nói, "Trưa nay ta tốn rất nhiều sức mới dỗ được tiểu Trác ăn hết cơm."

Anh Lỗi ở một bên hóng chuyện, không vui, "Sao có thể như vậy ?! Tiểu Trác đại nhân thích cơm ta nấu nhất !"

"Ta cũng khó hiểu, nhưng hắn hôm nay quả thực không muốn ăn."

Nghe thấy như vậy, Văn Tiêu nhíu mày, dường như nghĩ ra cái gì đấy, nàng giơ tay lấy ra túi vải nhỏ trong lòng tiểu hài tử, phát hiện tủi buổi sáng còn căng phồng bây giờ lại xẹp xuống, nàng liền biết vì sao tiểu hài tử không muốn ăn cơm

Nàng đầu tiên là giả bộ tức giận chọc trán tiểu hài tử, lại quay đầu bất đắc dĩ nhìn Anh Lỗi

Xem một loạt hành động của nàng, Anh Lỗi cũng rốt cuộc ý thức được là chuyện gì, hắn xấu hồ gãi đầu giải thích, "Tiểu hài tử không phải dễ đói sao, hơn nữa đi học cũng tốn sức...."

"Ta ngày mai cho hắn mang ít đi là được rồi chứ ?"

Thấy bộ dạng cẩn trọng của hắn, thần nữ cũng không nhẫn tâm nói cái gì, nhưng rất nhanh nàng lại chú ý tới một vấn đề khác

"Ly Luân đâu rồi ?"

Lúc này mọi người mới phát hiện thiếu mất một người. Tiểu Cửu đang định đi tìm, kết quả bị đại yêu ngăn lại

"Một đại yêu cường đại như y không đi lạc được đâu, nói không chừng người ta quay về Hòe Giang cốc rồi."

Tiểu hài tử vừa rồi còn mệt rã rời, vừa nghe thấy lời này liền tỉnh táo lại, hắn ngồi dậy ở trong lòng đại yêu, nhìn xung quanh, giọng nói mang theo ủy khuất

"Ly Ly đi rồi sao ?"

"Đi thì đi." Thừa Hoàng theo bản năng mở miệng, nói xong mới nhận ra có thể làm tổn thương tiểu hài tử, vội vàng an ủi, "Hôm nay tiểu Trác về nhà trước, ngày mai là có thể gặp lại y."

Tiểu Trác trông có chút mất mác, nhưng vẫn cực kỳ ngoan ngoãn mà gật đầu

Triệu Viễn Châu không nói, chỉ mang theo nụ cười xấu xa, vì lúc này ngoại trừ y, không có người nào biết tình huống của Ly Luân


Sau khi đám người quay về Tập yêu ti, Thừa Hoàng theo lẽ thường chơi với Trác Dực Thần ở trong sân, nhưng hôm nay tiểu hài tử lại không có hứng thú, cho dù nhận được rối gỗ mình mới khắc cũng không hào hứng lắm

Thừa Hoàng biết hắn còn nhớ tới Ly Luân, muốn dời sự chú ý, lại không ngờ tiểu hài tử đột nhiên mở miệng hỏi

"Mao Mao, thích là cái gì ?"

"A ?" Y nhất thời không phản ứng kịp, qua một lúc lâu mới dò hỏi, "Vì sao tiểu Trác lại đột nhiên hỏi cái này ?"

"Hôm nay sói nhỏ nói với ta rằng hắn thích tiểu hoa yêu, sau này còn muốn lấy tiểu hoa yêu."

"...."

Thừa Hoàng nhất thời xấu hổ, y không biết tiểu yêu ở Đại hoang trưởng thành sớm như vậy, thật sự làm khó y

Y tồn tại đã hơn mười vạn năm, nhưng cho tới bây giờ bên cạnh cũng chưa từng có một người bầu bạn, vì vậy có thể thấy y cũng rất ít tiếp xúc với chuyện tình cảm

Hơn nữa, y sao có thể giải thích thứ phức tạp như vậy với một tiểu hài tử như tờ giấy trắng ?

Do dự mãi, y cuối cùng bất chấp mở miệng trong ánh mắt mong chờ của tiểu Trác

"Thích có lẽ là muốn luôn ở bên nhau, nhìn thấy người kia sẽ cảm thấy vui, không nhìn thấy người kia sẽ cảm thấy buồn, nhìn thấy người kia thân thiết với người khác sẽ tức giận...."

Thừa Hoàng nhìn tiểu Trác, nói tiếp, "Thích là hy vọng người kia cả đời bình an, thích là muốn dành thứ tốt nhất cho người kia...."

Tiểu hài tử nghiêm túc nghe, miệng không kìm được bĩu lên càng lộ vẻ ngây thơ, hắn cau mày như đang nghĩ cái gì đấy, cuối cùng non nớt cho ra một kết luận

"Vậy ta thích Mao Mao."

Thừa Hoàng sửng sốt, trong mắt lóe lên ánh sáng, trái tim yên lặng vạn năm giống như sống lại

Y nhẹ nhàng ôm tiểu hài tử lên đùi mình, cầm tay nhỏ mềm mại, trong mắt là ôn nhu không dễ phát hiện

Y vừa định nói cái gi đấy, chợt nghe tiểu hài tử nói tiếp

"Có phải khỉ nhỏ thích Ly Ly không ?"

Thừa Hoàng cứng đờ người, dường như không hiểu

Tiểu Trác, "Khỉ nhỏ luôn ở cùng với Ly Ly, hơn nữa mỗi lần ta chơi với Ly Ly, khỉ nhỏ cũng không vui. Còn nữa, lần trước y tặng một cái hộp cho Ly Ly, tiểu Trác muốn xem một cái cũng không cho."

Nói tới đây, hắn còn hơi tức giận mà hừ một tiếng, dường như vẫn đang mang thù

"Vậy, vậy sao ? Tiểu Trác thật thông minh, chuyện này cũng có thể phát hiện."

Thừa Hoàng cười gượng vài tiếng, nhưng không định giải thích

Kỳ thực y biết thứ trong hộp kia, đâu phải là thứ tốt gì, chẳng qua là một con rắn khô Triệu Viễn Châu dùng để trêu Ly Luân mà thôi, lại không ngờ bị tiểu Trác hiểu lầm

Hết cách rồi, Triệu Viễn Châu, ai bảo ngươi làm quá nhiều chuyện vô sỉ


"Chu Yếm đáng chết, ngươi cút ra đây cho ta !"

Chim chóc trốn trong lùm cây bị một tiếng này dọa sợ bay tán loạn, ngay cả tiểu Trác đang xem tranh cũng bị dọa cho giật mình

Văn Tiêu kinh hãi, vội vàng ôm hài tử vào trong lòng, vừa định mở miệng trách cứ liền thấy Ly Luân tức giận xông vào

Văn Tiêu cực kỳ rõ bộ dạng bây giờ của y, nhưng từ sau trận đại chiến kia liền rất ít khi thấy sắc mặt này của y

Triệu Viễn Châu thấy tình huống không ổn, vừa định xoay người chạy liền bị đối phương túm về

"Khỉ thối, ngươi có phải ăn quả dại đến hỏng đầu rồi không ! Thế nào ? Chán làm khỉ rồi, muốn làm hồng nương phải không ?"

Đại yêu vốn còn có chút áy náy vì hại huynh đệ tốt, kết quả vừa nghe tới điểm mấu chốt của mình bị kích thích, y cũng tức giận

"Vượn ! Là vượn ! Tên đầu gỗ này !"

Trán Ly Luân nổi gân xanh, nhìn chằm chằm con khỉ không biết xấu hổ trước mặt, "Ta hỏi ngươi, sáng nay có phải ngươi hóa thành ta đi dụ dỗ tỷ tỷ của tiểu hoa yêu không ?"

"Ta...."

Triệu Viễn Châu nghẹn lời, dường như không tìm được lý do phản bác

Thấy y như vậy, lửa giận của Ly Luân càng mạnh, không khỏi nhớ lại tình cảnh vừa rồi


Lúc sắp tới giờ tan học, Triệu Viễn Châu đột nhiên tới tìm y, nói là tiểu hoa yêu và tiểu Trác xảy ra mâu thuẫn, bảo y ra mặt giải quyết lúc tan học

Ly Luân không nghi ngờ, nhưng mãi tới khi nhìn thấy tỷ tỷ của tiểu hoa yêu mới phát hiện ra sự bất thường

Nữ yêu kia xuân sắc đầy mặt, đôi mắt thường liếc tới trên người y, lại làm bộ ngượng ngùng, khiến y nổi da gà đầy người

Ly Luân cau mày, vừa định nói thẳng để thoát khỏi bầu không khí xấu hổ này, lại không ngờ bị nữ yêu giành trước một bước

"Ngươi dường như không giống sáng nay." Nàng nói xong lại ngượng ngùng mím môi

"Cái gì ?"

Ly Luân hơi mất kiên nhẫn, y chắc chắn chưa từng gặp nữ yêu này, nhưng bây giờ lời không đầu không đuôi này lại khiến y không khỏi cảm thấy quái dị, sắc mặt lạnh hơn một chút

Chung quy vẫn là đại yêu mấy vạn tuổi, lực áp bách không thể khinh thường, nữ yêu giật mình, nhưng vẫn kiên trì nói, "Không phải sáng nay ngươi tới tìm ta, nói nhất kiến chung tình với ta, muốn ta tới gặp ngươi lúc này sao...."

"!!!"

"...."


Triệu Viễn Châu liếc ngang liếc dọc, không khỏi chột dạ

"Ta, ta không phải là đang quan tâm ngươi sao, ngươi cũng tới lúc tìm bạn đời rồi."

"Ngươi !"

"Lừa đảo."

Một giọng nói non nớt cắt ngang trận cãi nhau của bọn họ, hai người quay đầu lại liền thấy tiểu Trác nghiêm mặt nhìn chằm chằm đại yêu

Những người khác nhất thời không phản ứng kịp, Bạch Cửu lại vui vẻ chạy tới bên cạnh tiểu hài tử

"Tiểu Trác ca lại có thể hiểu được bọn họ đang nói cái gì !"

Tiểu Trác nghiêng đầu, kỳ thực hắn cũng không hiểu được tất cả, nhưng hắn biết khỉ nhỏ dùng vẻ ngoài của Ly Ly đi lừa người

Cho nên hắn sẽ không để ý tới khỉ nhỏ nữa

Văn Tiêu vui mừng xoa đầu tiểu Trác, cười nói, "Đúng, chúng ta không để ý tới kẻ lừa đảo nữa."

Một đám người vui vẻ cười nói, chỉ có Triệu Viễn Châu cảm giác trời sụp đổ

Ly Luân cũng không tức giận nữa, chỉ vào lúc rời đi, nói nhỏ vài câu bên tai y

"Không sao, ta đã giải thích với tỷ tỷ của tiểu hoa yêu, người nhất kiến chung tình với nàng ta không phải là ta, mà là ngươi, chỉ là ngươi xấu hổ nên mới dùng dung mạo của ta thôi."

Triệu Viễn Châu mở to hai mắt, y không ngờ tên đầu gốc như Ly Luân lại còn có thủ đoạn này, trái lại cắn trả y một cái

Còn chưa chờ y nói gì, Ly Luân tiếc hận lắc đầu

"Đáng tiếc, nữ yêu kia nói ngươi lỗ mãng, chê ngươi."

Triệu Viễn Châu, "...."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com